Vũ Thần

Chương 117: Q.6 - Chương 117: Cuộc chiến ước định..




Đám người Kim Chiến Dịch nghe được bọn họ nói chuyện với nhau mà nét mặt cứng ngắc, cơ bụng cảm thấy đau đau. Hạ Nhất Minh không có bản lĩnh bay lên mà vẫn dám đấu với người ta đúng là khiến cho bọn họ chỉ chực ôm bụng mà cười. Nhưng nếu không nói ra thì cho dù Gia Đại Nhĩ có thông minh đến mấy thì cũng không thể đoán ra được. Dù sao, những chuyện xảy ra trên người Hạ Nhất Minh từ trước đến nay chưa hề có.

Trên đầu Gia Đạt Nhĩ như bốc lên một luồng khói đen. Đó là do hắn vận công đến cực hạn mà tạo thành hiện tượng đó. Nhìn Hạ Nhất Minh, hắn căm hận nói:

- Ngươi có biết nơi này là cấm địa Sinh Tử giới hay không? Thánh chủ của bộ tộc chúng ta đã cùng với các ngươi có ước định cho dù thế nào cũng không thể phá hủy nơi đây. Nếu ta với ngươi đánh nhau ở đây khiến cho rừng rậm bị phá hủy thì làm thế nào mà nói với mọi người?

Hắn nói tới đây vô tình liếc sang nhìn về phía thông đạo. Có điều, sau đó, môi hắn chỉ giật giật mấy cái mà không nói ra.

Lá gan của Gia Đạt Nhĩ tuy lớn nhưng cũng là người thức thời. Biết bản thân chắc chắn không thể thi triển được một đòn công kích có uy lực lớn đến vậy nên lời nói có chút kiềm chế, không dám động tới Bách Linh Bát.

Đám người Hạ Nhất Minh nghe thấy vậy không khỏi ngẩn người. Lúc này, bọn họ mới nhớ đây là nơi nào. Ánh mắt đều liếc về phía thông đạo kia mà không khỏi cảm thấy buồn cười.

Ngả Văn Bân ho nhẹ một tiếng rồi cười khổ, nói:

- Gia Đạt Nhĩ đại thánh giả! Hạ tôn giả của bổn môn mặc dù may mắn quang hóa thành công thần binh nhưng vẫn chưa nắm được thuật phi hành. Xin ngài thông cảm.

Gia Đạt Nhĩ ngây người mất một lúc rồi nói:

- Ngả huynh! Ngươi đang nói đùa có phải không?

Ngả Văn Bân vội vàng lắc đầu. Hắn biết chuyện này nếu không phải mình chứng kiến từ đầu đến cuối thì ngay cả bản thân cũng không thể tin được. Thở dài một tiếng, hắn bất đắc dĩ nói:

- Hạ tôn giả quang hóa chính là thần binh bản mệnh của hắn. Việc này có chút quái dị nên đó cũng là một nguyên nhân.

Gia Đạt Nhĩ nhíu mày, trong lòng không khỏi cảm thấy nghi hoặc. Hạ Nhất Minh có thể quang hóa thần binh cũng là một chuyện rất giỏi rồi. Nhưng cái mà hắn quang hóa không ngờ lại không phải là thanh thần binh thứ hai mà lại chính là thần binh bản mệnh của hắn. Mà sau khi quang hóa hắn cũng không nắm được việc sử dụng thần quang để phi hành. Tin tức này đúng là không thể tin được.

Hạ Nhất Minh lạnh lùng cười, nói:

- Gia Đạt Nhĩ! Nếu ngươi muốn giao thủ thì đi theo ta.

Hắn xoay người chạy về một phía. Vào lúc này, tốc độ của hắn nhanh như một tia chớp.

Trong mắt Gia Đạt Nhĩ lóe lên một đạo hàn quang. Cũng chẳng thấy hắn làm động tác gì, dưới chân cự tượng chợt lóe lên hồng quang đuổi theo. Động tác của cự tượng nhìn cũng không nhanh nhưng tốc độ phi hành trên bầu trời cũng nhanh như gió.

Tất cả mọi người trên mặt đất đều liếc mắt nhìn nhau một cái. Bất chợt trước mặt một tia sáng trắng lóe lên, bạch mã Lôi Điện cùng với bảo trư đã chạy đi. Bách Linh Bát cũng đồng dạng bay lên không trung đuổi theo phía sau cự tượng.

Nhất thời tất cả đám tôn giả đều cảm thấy hưng phấn. Thân hình bọn họ liên tục chớp động, thoáng cái biến mất toàn bộ khỏi khu vực bừa bãi này.

Thân hình Hạ Nhất Minh như một tia chớp xuyên qua rừng cây. Nhưng rõ ràng, tốc độ của hắn cũng không phải là nhanh nhất. Thoáng cái, bạch mã đã tới bên cạnh người. Đôi mắt xinh đẹp của nó mở to tràn ngập niềm vui và đấu chí. Đấy là biểu hiện của nó khi thấy Hạ Nhất Minh có thể tiến giai đồng thời cũng vì được đại chiến với một đối thủ mạnh mẽ như vậy mà vui mừng.

Mỉm cười, Hạ Nhất Minh điểm nhẹ mũi chân một cái, nhất thời nhảy lên lưng bạch mã. Bạch mã liền hóa thành một dải ánh sáng trắng, kéo dài trong rừng cây. Một lát sau đã rời khỏi rừng rậm.

Trong rừng rậm, tốc độ của bạch mã có phần bị hạn chế. Nhưng sau khi ra khỏi, nó liền cảm thấy hưng phấn, hí lên một tiếng thật dài. Nhất thời, tốc độ của nó lập tức tăng lên gấp đôi.

Trên bầu trời, sắc mặt của Gia Đại Nhĩ liền thay đổi. Hắn đã nghe đám người Hùng Vô Cực nói qua bên cạnh Hạ Nhất Minh có một con thánh thú mang huyết mạch của thần thú. Cũng may, thời gian nó trở thành thánh thú cũng chưa dài nên không đáng sợ như Kỳ Lân thú. Nhưng dù sao thì linh thú có được huyết mạch của thần thú là một trong số nhưng con có tiềm lực nhất trong việc trở thành thần thú.

Vào lúc này, khi hắn nhìn thấy bạch mã Lôi Điện trong lòng không khỏi cảm khái. Tại sao một con thánh thú như vậy là không phải của bộ tộc Đồ Đằng? Trong mắt Cự tượng lóe lên tinh quang, hai cái tai to của nó chậm rãi phe phẩy. Gia Đạt Nhĩ mỉm cười, nhẹ nhàng vuốt ve đầu cự tượng, nói:

- Ngươi cũng cảm nhận được mặc dù nó có huyết mạch của thần thú nhưng thực lực còn lâu mới đạt tới cảnh giới đỉnh phong đúng không?

Cự tượng giơ cái vòi dài của nó lên, như đáp lại lời hắn. Ánh mắt của Gia Đạt Nhĩ từ từ trở nên lạnh nhạt, nói:

- Ta biết ngươi cũng như tất cả đám linh thú bình thường đều có một tâm nguyện lớn nhất trong cuộc đời là được đánh một trận với thánh thú có huyết mạch thần thú. Kỳ Lân thú của thánh chủ đại nhân cùng với con quái vật trong Quỷ Khốc lĩnh thì không nói làm gì. Nhưng con bạch mã trước mặt... - Hắn nhỏ giọng thì thào nói:

- Chiến thắng này sẽ khiến cho tất cả mọi người phải nhớ kỹ tên tuổi chúng ta.

Tốc độ của cự tượng chợt tăng lên một bậc. Từ thân thể nó tỏa ra ánh sáng màu hồng chói mắt.

Hai chân Hạ Nhất Minh nhẹ nhàng kẹp vào bên sườn của bạch mã Lôi Điện. Nó liền dừng lại. Vị trí này cách cánh rừng một khoảng đủ cho bọn họ đánh nhau thoải mái mà không sợ ảnh hưởng. Dù sao thì bọn họ có lợi hại đến mấy thì cũng chỉ là cao thủ của nhân loại, không thể so sánh được với cao thủ thần đạo.

Một tiếng rống to vang lên trên bầu trời. Cuối cùng thì con cự tượng cũng chạy tới đây. Nó không lập tức công kích ngay mà lạnh lùng nhìn hai kẻ trước mặt. Khí thế mạnh mẽ từ cơ thể nó tỏa ra xung quanh.

Xa xa vô số bóng người lóe lên. Hiến nhiên là đám tôn giả cũng đã tới nơi. Đối mặt với trận đánh của hai người, không có một kẻ nào chấp nhận bỏ qua.

Gia Đạt Nhĩ quay đầu lại nhìn thất thải quang mang cách đó vài dặm, đang lơ lửng trên trời cao mà nói:

- Hạ Nhất Minh! Đây là trận đấu của hai chúng ta. Những người khác không nên nhúng tay vào.

Hạ Nhất Minh cười to, nói:

- Gia Đạt Nhĩ! Ngươi cứ yên tâm. Trước khi ngươi nhận thua, ta cam đoan sẽ không có bất cứ người nào nhúng tay.

Nét mặt Gia Đạt Nhĩ trở nên lạnh lùng. Hắn hừ một tiếng, trong lòng cũng cảm thấy yên tâm. Trong số những người ở đây, hắn chỉ e ngại duy nhất Bách Linh Bát mà thôi. Ngoài ra, hắn chẳng ngại bất cứ một kẻ nào.

Tuy nhiên, khi ánh mắt của hắn liếc qua đám người Ngả Văn Bân liền ngẩn người. Nét mặt và ánh mắt của bọn họ không hề có gì lo lắng. Giống như trong lòng họ chẳng hề quan tâm tới Hạ Nhất Minh.

Nếu chỉ có một vài người như vậy thì hắn cũng chẳng lấy làm lạ. Nhưng tất cả mọi người đều như thế khiến cho Gia Đạt Nhĩ trở nên cảnh giác. Vào lúc này, thậm chí hắn có một cảm giác như trong lòng bọn họ đã xác định bản thân mình chính là người thua.

Trong lòng hắn chợt cảm thấy tức giận. Cho dù thiên phú của Hạ Nhất Minh rất cao thù dù sao hắn cũng chỉ mới quang hóa thần binh mà thôi. Chưa kể hắn lại quang hóa tới thần binh bản mệnh của mình. Một người ngay cả sử dụng ánh sáng của thần binh để phi hành cũng không được thì chẳng có gì đáng để cho hắn phải quan tâm.

Nghĩ tới đây, sự tự tin trong lòng hắn lại tăng lên rất nhiều. Hắn vỗ nhẹ vào lưng cự tượng, nói:

- Bắt đầu.

Hai tay hắn duỗi ra trước mắt, phát tán một vầng ánh sáng. Trong nháy mắt, vầng sáng đó thu liễm lại trên đôi tay của hắn, hóa thành một thanh trường thương.

Thanh trường thương dài hơn ba trượng, to như bắp đùi của một tên đại hán. Một thanh trường thương như thế phối hợp với con cự tượng, tạo ra một áp lực cực lớn khiến cho khí thế của hắn dâng lên tới đỉnh.

Đám người Ngả Văn Bân đang đứng bên dưới đến lúc này nét mặt mới có chút thay đổi. Nhưng trong lòng bọn họ vẫn không hề có chút ý nghĩ rằng Gia Đạt Nhĩ thực sự có thể chiến thẳng Hạ Nhất Minh. Cái thông đạo rộng lớn trong cánh rừng đã củng cố vững chắc cho lòng tin của họ.

Cho dù, khí thế của Gia Đạt Nhĩ có tăng lên gấp bội thì Hạ Nhất Minh chỉ cần lặp lại cảnh tượng lúc đó là cũng đủ để cho hắn tan biến, ngay cả một chút tro bụi cũng không còn. Sự chênh lệch lực lượng giữa hai người hơn kém nhau nhiều lắm.

Theo động tác của Gia Đạt Nhĩ, con cự tượng rống lên một tiếng thật to rồi từ trên cao hạ xuống. Gia Đạt Nhĩ cầm trong tay cự thương, nương theo tốc độ mà đâm về phía Hạ Nhất Minh.

Mặc dù ẩn chứa trong một thương đó là khí thế vô cùng vô tận, một đi không trở lại. Nhưng chỉ cần nhìn trường thương run run, tất cả mọi người đều biết Gia Đạt Nhĩ đã chuẩn bị hết sức cẩn thận. Bất luận Hạ Nhất Minh ứng phó thế nào cũng đều phải hứng chịu sự công kích liên miên bất tuyệt của hắn.

Gia Đạt Nhĩ cũng không sử dụng đấu pháp ổn thỏa nhất là dùng tới phi kiếm. Hắn lựa chọn cách sử dụng chiến kỹ mạnh nhất của bản thận. Mục đích của hắn chính là muốn Hạ Nhất Minh cùng với bạch mã phải thua tâm phục khẩu phục.

Cảm nhận nguồn áp lực cực lớn từ trên bầu trời ép xuống do vị đại thánh giả của bộ tộc Linh Tượng cùng với con thánh thú đồng hành kết hợp sinh ra. Tất cả mọi người đều có suy nghĩ lúc này, bọn họ không còn là một người và một thú nữa. Nói một cách chính xác thì đó chính là một ngọn núi lớn có thể đè bẹp tất cả mọi thứ trên thế giới.

Hạ Nhất Minh hít một hơi thật sâu. Hắn tin rằng thực lực của đối phương ở trong bộ tộc Đồ Đằng cũng phải đứng số một, số hai. Cho dù hắn có gặp qua Chương Đại Hổ cùng với Tư đại thánh giả, nhưng hai người đó so với người này còn kém nhiều lắm.

Tuy nhiên, cũng chỉ có cường giả như vậy mới có tư cách đối mặt với ngũ hành hoàn một thứ bảo vật nghịch thiên trong tay hắn.

Hạ Nhất Minh vung tay lên. Ánh sáng ngũ sắc từ ngũ hành hoàn tỏa ra trên tay.

Hạ Nhất Minh giơ ngũ hành hoàn lên đỉnh đầu. Ngũ hành chi hoa trong nháy mắt xuất hiện, tạo thành một cái vòng tròn tỏa ra ánh sáng năm màu trên đỉnh đầu hắn. Tiếp sau đó, vòng sáng xoay tròn bay lên, đón đỡ thanh cự thương đang lao xuống.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.