Vũ Thần

Chương 386: Q.6 - Chương 386: Gặp lại (2)




Hạ Nhất Minh cười hắc hắc vài tiếng, hắn vung tay lên, Bạch Mã Lôi Điện mang theo Bảo Trư đi theo hắn và Viên Lễ Huân.

Từ Đống Sơn cùng Bắc Cương Tuyết Báo sững sờ đứng nguyên một chỗ, hai người bọn họ đưa mắt nhìn nhau, trong ánh mắt cả hai đều tràn ngập vẻ hoài nghi có phải lỗ tai mình nghe nhầm hay không?

Từ Quân lúc này mới nhanh chóng tiến lại gần, dù sao đây cũng là thánh địa của Băng Cung, hắn tuy là đệ tử Băng Cung nhưng cũng không dám dễ dàng chạy loạn.

Nhưng mà, khi hắn tới đây lại kinh ngạc phát hiện ra, sắc mặc ngưng trọng của Từ Đống Sơn đang nhìn về một hướng.

Mà Băng Cung Tuyết Báo cũng giống như thế,, chỉ là trong đôi mắt nó tựa hồ còn mang theo một tia sợ hãi.

Từ Quân mặc dù tu vi chỉ là tiên thiên cảnh giới, nhưng hắn lại làm chức Bắc Cương tuần sát sứ giả cho nên nhãn lực tương đối cao.

Chỉ vừa nhìn ánh mắt của Tuyết Báo là cũng mơ hồ nhận ra nó đang cảm thấy sợ hãi.

Trong lòng hắn vô cùng hoảng sợ, Tuyết Báo ở trong Băng Cung lại có biểu hiện như vậy thì thật sự là chuyện khó tin.

Hít sâu một hơi, hắn tiến lên trước vài bước, nói:

- Tổ phụ, tôn nhi đã trở về.

Từ Đống Sơn hơi gật đầu, ánh mắt của hắn vẫn nhìn về phía xa mà không quay lại nhìn đứa cháu của mình.

Từ Quân kinh dị nhìn tổ phụ của mình, hắn biết tổ phụ có vẻ mặt như vậy khẳng định là có liên quan tới Hạ Nhất Minh. Bất quá, nếu Hạ Nhất Minh có thể khiến cho tổ phụ có biểu hiện kiêng kỵ như vậy đã vượt ra ngoài dự liệu của hắn.

Trầm ngâm một lát, Từ Quân nói:

- Tổ phụ. Hạ Nhất Minh tiên sinh là theo tôn nhi trở về Băng Cung.

Ánh mắt Từ Đống Sơn sáng ngời lên, hắn lập tức quay đầu lại nói:

- Ngươi nhận biết hắn sao?

- Vâng.

- Làm sao lại quen biết hắn? Đem mọi chuyện kể lại chi tiết xem nào. - Từ Đống Sơn lãnh đạm nói.

Từ Quân không cần nghĩ ngợi bắt đầu đem mọi chuyện kể từ khi gặp Hạ Nhất Minh ở Bằng thành kể lại một lượt, trong đó ngay cả chuyện hắn có tể dễ dàng giết chết một đầu thánh thú cự hùng.

Thân hình Tuyết Báo hơi run lên một chút, với trí thông minh của nó hiển nhiên có thể hiểu được những chuyện Từ Quân đang kể.

Nguyên lai thanh niên nhân kia nhìn qua thì không có gì đáng thú hút nhưng lại có thực lực cường đại như vậy a. Một đầu thánh thú nói giết là có thể giết.

Mặc dù, Tuyết Báo có thể khẳng định nó lợi hại hơn con thánh thú cự hùng kia rất nhiều, nhưng nó cũng tuyệt đối không muốn trêu chọc vào một người có thực lực kinh khủng như vậy.

Từ Đống Sơn chậm rãi gật đầu, trong lòng hắn chậm rãi khẳng định, cũng chỉ có đạt tới cảnh giới Nhân Đạo Đỉnh Phong cường giả mới có thể dễ dàng làm được chuyện này.

Từ Quân do dự nửa ngày, lại nói:

- Tổ phụ, trong lúc tôn nhi cùng với Hạ tiên sinh đồng hành, trên đường đi người này đột nhiên quay lại nói sau lưng đang có người theo dõi. Tiếp theo đó, Hạ tiên sinh rời đi cả đêm mới trở về. Sau đó hài nhi có hỏi Hạ tiên sinh, người đuổi theo là ai, hắn nói....

Nói đến đây Từ Quân đột nhiên ngừng lại, bởi vì hắn từ đấy đến bây giờ vẫn không thể tin được lời Hạ Nhất Minh nói.

Từ Đống Sơn nhíu mày nói:

- Hắn nói cái gì?

Từ Quân cắn chặt răng, nói:

- Hạ tiên sinh nói, người đuổi theo chính là Đồ Đằng bộ tộc Kỳ Lân thánh chủ, hơn nữa song phương còn giao thủ một hồi.

Từ Đống Sơn hít m hơi khí lạnh, đến tận lúc này chút hoài nghi cuối cùng trong lòng hắn cũng tiêu tan.

Nửa ngày sau, hắn thấp giọng nói:

- Hạ tiên sinh có nói qua người nào thắng không?

Từ Quân sửng sốt, ánh mắt có chút cổ quái, nói:

- Tổ phụ, đây cũng chỉ là lời của hắn nói mà thôi, hài nhi cũng không chính thức được nhìn thấy.

Từ Đống Sơn hừ lạnh một tiếng nói:

- Như thế nào? Chẳng lẽ ngươi cho rằng hắn đang lừa ngươi sao?

Từ Quân cúi đầu xuống không dám nhìn thẳng vào mắt tổ phụ mình.

Từ Đống Sơn nhẹ nhàng lắc đầu, thở dài nói:

- Hạ tiên sinh cũng không lừa ngươi, hắn khẳng định đã gặp Kỳ Lân thánh chủ, hơn nữa hai người đã từng giao chiến với nhau. Hắc hắc, lừa ngươi....

Ánh mắt Từ Đống Sơn hơi giương lên, nói:

- Cho dù là lão phu cũng không có tư cách để cho Hạ tiên sinh phải lừa dối, huống chi là một tiểu gia hỏa như ngươi.

Từ Quân kinh hãi mở to mắt nhìn, hắn thở phì phò một lúc mới nói:

- Tổ phụ, chẳng lẽ Hạ tiên sinh là......

Hắn không giám nói tiếp những lời của mình, ở trong lòng hắn đã khẳng định điều này là sự thật, nhưng để có gan nói ra thì lại là chuyện khác.

Từ Đống Sơn chậm rãi gật đầu, hắn nói:

- Ngươi không nghe thấy tông chủ đại nhân xưng hô với hắn như thế nào sao? Nhân Đạo Đỉnh Phong, hắc hắc nghĩ không ra trên thế giới này lại vừa xuất hiện một Nhân Đạo Đỉnh Phong cường giả.

Vừa thì thào những lời này trong miệng, trong lòng hắn đã đột nhiên xuất hiện một ý niệm quỷ dị, đầu Bạch Mã thánh thú đó chẳng lẽ là thánh thú đỉnh phong có thể sánh ngang với Kỳ Lân thú sao...

Từ Quân trợn mắt cứng lưỡi nhìn về phía lúc nãy Từ Đống Sơn nhìn, có thể được tông chủ đại nhân xưng huynh gọi đệ quả thật chỉ có cao thủ cùng giai mới đủ tư cách.

Nhưng dọc theo đường đi, cùng với Hạ Nhất Minh ở chung một thời gian, hắn không cách nào nhận ra được ở trên người Hạ Nhất Minh có một loại khí thế của tuyệt đỉnh cao thủ. Hơn nữa, bề ngoài Hạ Nhất Minh còn trẻ như vậy lại càng khiến cho không ai ngờ tu vi của hắn đã đạt tới trình độ đó.

Trong lòng Từ Quân không khỏi cười khổ một tiếng, hắn vô cùng hối hận, cùng với một cường giả như vậy đồng hành mà không thể được người ta chỉ điểm cho một chút thì quả thật khiến cho kẻ khác phải tiếc nuối. Bất quá, ở trong lòng hắn vẫn cảm thấy rất hưng phấn.

Có thể đồng hành với cường giả Nhân Đạo Đỉnh Phong là một chuyện vinh quang tới mức nào? Há một người bình thường có thể hưởng thụ được sự ưu đãi như vậy ư?

Giờ phút này, Hạ Nhất Minh đang cùng với Viên Lễ Huân chậm rãi đi về phía trước, mặc dù được tông chủ Băng Cung mời tới, nhưng Hạ Nhất Minh lại không có chút ý tứ muốn đi nhanh nào. Hắn lôi kéo cánh tay Viên Lễ Huân để cả hai chậm rãi bước đi trong cảnh giới hoa cỏ rậm rạp xung quanh.

Giờ phút này, hắn chỉ cảm thấy chính mình là người hạnh phúc nhất trong thiên hạ.

Một tôn giả đi tới Băng Cung, cùng với một vị Nhân Đạo Đỉnh Phong cường giả đi tới Băng Cung là hai khái niệm hoàn toàn kh nhau.

Hạ Nhất Minh vẫn luôn tin tưởng, nếu như lúc này bản thân hắn mới chỉ là tôn giả, hoặc ngay cả cảnh giới tôn giả cũng không đạt được thì khi hắn đến Băng Cung sẽ được hưởng loại đãi ngộ như thế nào đây?

Không từ mà biệt, nếu như hắn chỉ là một tôn giả, như vậy khi đối mặt với Ngũ Khí đại tôn giả Viên Lễ Huân, thì khẳng định tâm tình sẽ cảm thấy mặc cảm, tự ti chứ không được buông lỏng như lúc này.

Đây chính là tâm tình biến hóa do thực lực chênh lệch tạo thành, bất quá cũng may Hạ Nhất Minh lúc này đã tấn giai lên cảnh giới Nhân Đạo Đỉnh Phong cường giả, hơn nữa lại còn có lời đồn hắn có thực lực thiên hạ đệ nhất. Cho nên khi đối mặt với Viên Lễ Huân, hay là cao thủ cùng giai thì hắn cũng có niềm tin cường đại.

- Nhất Minh, chàng bây giờ đã vượt qua cảnh giới tôn giả rồi sao? - Viên Lễ Huân nhìn chăm chú vào hắn, nhẹ giọng hỏi.

Lúc Hạ Nhất Minh hiện thân, tốc độ nhanh tới cực điểm, ngay cả nàng cũng không thể phát hiện được, chỉ bằng vào thân pháp này thì không phải cường giả cảnh giới tôn giả có thể thi triển được.

Cười nhẹ một tiếng, Hạ Nhất Minh nói:

- Ta quả thật đã vượt qua cảnh giới tôn giả, hơn nữa cũng vượt qua cả cảnh giới đại tôn giả rồi.

Khi đối mặt với Viên Lễ Huân, Hạ Nhất Minh không hề muốn giấu diếm bất cứ điều gì. Hơn nữa hắn cũng biết chuyện mình tiến vào cảnh giới Nhân Đạo Đỉnh Phong sớm muộn gì nàng cũng sẽ biết.

Mặc dù từ Đại Thân quốc tới Bắc Cương khoảng cách rất xa, hơn nữa lần trước khi tới Nam Cương bản thân Hạ Nhất Minh cũng chỉ mới đạt tới cảnh giới tôn giả, cho nên người Bắc Cương Băng Cung cũng khẳng định không biết nhiều tin tức về hắn. Nhưng những tin tức này tuyệt đối không thể giấu diếm được lâu.

Cước bộ Viên Lễ Huân hơi ngừng lại, đôi mắt to đẹp của nàng hiện lên thần sắc cực kỳ kinh ngạc.

Dựa theo suy nghĩ của nàng, Hạ Nhất Minh dù có lợi hại hơn nữa thì có thể tấn giai Ngũ Khí đại tôn giả cũng là chuyện khó thể xảy ra, nhưng câu trả lời của hắn đã vượt xa khỏi dự liệu của nàng.

- Chàng......đã là Nhân Đạo Đỉnh Phong? - Viên Lễ Huân run giọng hỏi.

Trước khi tới Bắc Cương, nàng cũng không hề rõ Nhân Đạo Đỉnh Phong là đại biểu cho điều gì, nhưng hôm nay thì khác, nàng đã hiểu rõ được bốn chữ này đại biểu cho cái gì.

Nhân Đạo Đỉnh Phong là cường giả ở vị trí cao nhất ở trên thế giới này kể từ sau khi thần đạo biến mất.

Hạ Nhất Minh gật mạnh đầu một cái, coi như cấp cho nàng một lời cam đoan, nhẹ giọng nói:

- Đúng vậy.

Tinh thần Viên Lễ Huân như bay lên không trung, giờ khắc này trong lòng nàng tràn ngập sự kiêu ngạo.

Khi nàng thông qua một phương thức đặc thù để tấn chức Ngũ Khí đại tôn giả, trong lòng vẫn có chút rối rắm. Nàng biết, loại phương thức tấn chức này không thể làm lại, phải tiêu hao một lượng lớn tài liệu mà người thường khó tưởng tượng nổi mới có thể thành công.

Cho nên, Hạ Nhất Minh cũng tuyệt đối không có khả năng hưởng thụ những chỗ tốt như vậy, điều này khiến cho trong lòng nàng có chút ảm đạm.

Nếu ngày sau gặp phải Hạ Nhất Minh, khi ấy hắn ngay cả cảnh giới tôn giả cũng không đạt được, thì tâm tình hắn sẽ bị đả kích tới mức nào?

Vậy mà, tới hôm nay chút lo lắng cuối cùng của nàng cũng biến mất không còn.

Hạ Nhất Minh không hổ là thiên tài kiệt xuất nhất, chỉ trong vòng mấy năm ngắn ngủi hắn không chỉ tấn chức tông ỉa, mà còn đột phá cực hạn tôn giả trở thành Nhân Đạo Đỉnh Phong. Đem hai người so sánh với nhau thì tốc độ của nàng vẫn không đáng kể là gì.

- Chàng làm thế nào đạt được? - Viên Lễ Huân hưng phấn hỏi.

Hạ Nhất Minh do dự một chút mới chậm rãi đem hết thảy mọi chuyện xảy ra từ sau khi ly biệt kể lại một lần.

Từ trong miệng hắn, Viên Lễ Huân biết tới Sở Hao Châu, biết tới Bạch Mã Lôi Điện, biết tới Quỷ Khốc Lĩnh Long Xà, biết tới thần khí Cửu Long Lô cùng Lôi Chấn Tử. Thậm chí ngay cả chiến tích ở thế giới phương Tây nàng cũng được nghe tới.

Bất tri bất giác, bọn họ càng lúc càng đi chậm lại, giờ phút này hai người hoàn toàn tiến vào trong một thế giới của riêng mình.

Cũng không biết trải qua bao lâu, Hạ Nhất Minh mới có thể đem tất cả mọi chuyện kể lại một lần khiến cho đôi mắt xinh đẹp của Viên Lễ Huân hiện lên quang mang kiêu ngạo.

Ở trong mắt nàng, Hạ Nhất Minh vẫn giống như trước kia, vẫn vô cùng cao lớn, được hắn nắm tay khiến cho tâm tình của nàng vẫn vô cùng ấm áp.

Ánh mắt của nàng nhìn qua vai Hạ Nhất Minh rơi xuống trên thân Bạch Mã Lôi Điện, cảm thụ được lực lượng cường đại đang ẩn chứa trên đầu thánh thú này trên mặt nàng hiện lên một nụ cười vui vẻ.

Bỗng nhiên, thanh âm lúc nãy lại một lần nữa vang lên ở bên cạnh nàng:

- Lễ Huân, có thể mời Hạ huynh mau tới đây không?

Viên Lễ Huân kinh ngạc kêu lên một tiếng, rồi cố sức dùng công phu khổ tu mấy năm nay để trấn định lại tâm tình của mình mới nhanh chóng kéo theo Hạ Nhất Minh chạy lên trên núi. Khuôn mặt của nàng lúc này đã chuyển sang màu đỏ rực, phảng phất như bản thân vừa làm ra một chuyện gì sai lầm, vừa di chuyển vừa cúi gằm đấu xuống không dám ngẩng lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.