Một tiếng nổ "Ầm ầm" vàn lên, lôi điện do Bạch Mã phóng xuất ra đã bị Ngũ Hành chi lực phá vỡ hoàn toàn. Người này chỉ tiện tay công kích một cái mà đã có thể không chút nào kém hơn Bạch Mã.
Nét mặt già nua của Phất Lan Khắc Lâm hơi có quắp lại, lão lạnh lùng nói:
- Nhân đạo đỉnh phong.....
Người này khi chưa ra tay mặc dù từ trên người tỏa ra khí tức cường đại đã làm cho Phất Lan Khắc Lâm hoài nghi, nhưng lão cũng hiểu được Nhân Đạo Đỉnh Phong cường giả có ngạo khí rất lớn. Nếu để đối phương hợp tác với mình thì có rất nhiều cách, nhưng để bọn họ cam nhận làm đầy tớ thì là chuyện không có khả năng làm được.
Chỉ là bây giờ, người này biểu hiện ra thực lực cường đại tới mức làm cho toàn bộ nghi hoặc trong lòng Phất Lan Khắc Lâm đều biến mất.
Có được năng lực cường đại như vậy quả thật chỉ có Nhân Đạo Đỉnh Phong cường giả.
Sắc mặt Hạ Nhất Minh xanh mét lại, hắn dù nghĩ thế nào cũng không đoán được ra được Gia Phỉ Nhĩ Đức lại có khả năng khống chế một cường giả như thế.
Tâm niệm nhanh chóng thay đổi, hai chân Hạ Nhất Minh hơi kẹp vào bụng Bạch Mã, nó lập tức hiểu ý tung bốn vó chạy đi.
Khi lôi điện cùng ngũ thải quang mang chuẩn bị va chạm vào nhau, Hạ Nhất Minh cùng với Bạch Mã đã liều mạng bỏ chạy.
Tu vi của Nhân Đạo Đỉnh Phong cường giả quả nhiên là cường đại, ngay cả dưới thế công của nhân thú hợp nhất cũng dễ dàng bị xử lý.
Bất quá, sau khi ngạnh kháng một đòn này, khí tức của người đó rốt cục đình trệ lại trong nháy mắt.
Cánh tay Hạ Nhất Minh như điện nhanh chóng xuất ra vô hình chi kiếm đánh tới.
Người nọ mặc dù vừa ngạnh kháng một đòn cực mạnh xong, nhưng bản năng làm cho hắn cảm nhận được nguy hiểm mãnh liệt. Hắn nhanh chóng ngửa đầu ra sau, nhất thời tránh được vô hình kiếm khí tấn công tới. Bất quá, khi ra tay Hạ Nhất Minh cũng không hy vọng một kiếm này có thể hạ gục đối phương, cho nên cũng không hề thất vọng. Chỉ là đối phương tuy né được đòn tấn công bất ngờ này của Hạ Nhất Minh, nhưng chiếc mặt nạ đeo trên mặt của lão cũng bị làm vỡ nát.
Bạch Mã Lôi Điện trong nháy mắt lui về phía sau mười trượng, Hạ Nhất Minh nhìn gương mặt quen thuộc của người đó mà lòng trầm xuống.
Vũ gia lão tổ - Quả nhiên chính là cường giả Nhân Đạo Đỉnh Phong gặp ở trên biển đã đánh nhau với Bạch Mã.
Hắn hít sâu một hơi nói:
- Hội trưởng đại nhân, nếu Hạ mỗ không đoán sai ngài chính là vì người này nên mới bị trì hoãn a.
Trong mắt Gia Phỉ Nhĩ Đức lóe lên một tia dị sắc, nói:
- Không sai. Nhìn bộ dáng của ngươi tựa hồ nhận ra hắn?
Hạ Nhất Minh cười cười nói:
- Hạ mỗ hiển nhiên là nhận ra người này, vì bản thân đã từng gia thủ cùng với hắn một lần.
Trong ánh mắt Gia Phỉ Nhĩ Đức lóe lên một tia kinh ngạc, âm thanh phát ra có chút cao hơn trước:
- Người này chính là bị các ngươi đả thương sao?
Tâm niệm hơi chuyển, trên mặt hắn lộ ra vẻ kinh ngạc nói:
- Người này vì sao bị thương thì vãn bối không biết được.
Gia Phỉ Nhĩ Đức chăm chú nhìn vào mắt Hạ Nhất Minh, tựa như lão đang hoài nghi lời hắn nói.
Sắc mặt Phất Lan Khắc Lâm đồng dạng hiện lên vẻ ngưng trọng, lão lãnh đạm nói:
- Gia Phỉ Nhĩ Đức, chuyện này rốt cuộc là sao?
Hai người bọn họ là tử đối đầu với nhau, hôm nay tuy là đứng trên cùng một trận tuyến, nhưng lấy thân phận giáo hoàng ra hỏi thì hiển nhiên Gia Phỉ Nhĩ Đức không thể tùy ý đáp ứng.
Lão chần chờ một lúc mới chậm rãi nói:
- Bổn tọa mấy ngày trước trên đường tới Tinh Thần Đảo, đột nhiên gặp người này bị thương đang chạy trốn. Từ trên người hắn tỏa ra khí tức Hắc Ám cường đại, bổn tọa tò mò nên mới đuổi theo. Sau mấy ngày truy đuổi, cuối bổn tọa đã thu phục được hắn làm nô bộc.
Lão nhìn về phía Phất Lan Khắc Lâm cúi đầu nói:
- Đây chính là nguyên nhân lần này ta bị trì hoãn, mong bệ hạ thứ lỗi.
Lão mặc dù nói đơn giản, nhưng Hạ Nhất Minh cũng hiểu được để thu phục đường người này thì không biết phải kịch chiến bao nhiêu lâu, nếu không tốn thời gian mấy ngày là không được.
Trên thực tế, Gia Phỉ Nhĩ Đức ngay khi cảm giác được khí tức trên người Vũ gia lão tổ, lão lập tức như cảm thấy mình bắt được bảo bối vậy.
Là một trong những Nhân Đạo Đỉnh Phong cường giả có khí tức Hắc Ám cường đại, lão hiển nhiên đã nhìn ra được hơi thở sinh mệnh của Vũ gia lão tổ đã dần mất đi. Chỉ bất quá, thân xác người này dù chết đi vẫn mang theo lực lượng cường đại, nếu có thể đem toàn bộ tiềm năng của thân xác này kích phát ra thì có thể đạt tới tình trạng của Nhân Đạo Đỉnh Phong cường giả.
Cho nên, lão hao tâm tổn lực thi triển ra nhiều loại mật thuật nghịch thiên của Hắc Ám nhất mạch mới thành công khống chế con rối này.
Chỉ là, lão mặc dù nghe nói qua phương Đông có Ngưng Huyết Nhân, nhưng đối với cách sử dụng Ngưng Huyết Nhân phối hợp với Ngũ Hành thân thể chế luyện ra con rối thì lại không hề hay biết.
Cái này không phải là lão cô lậu quả văn, mà loại công pháp luyện chế này đã bị thất truyền đã lâu. Gia Phỉ Nhĩ Đức mặc dù có kiến văn rộng rãi cũng không thể thông hiểu được những yếu quyết của nó.
Chỉ là đối với con rối này, trong lòng hắn vẫn rất hài lòng.
Một con rối tương đương với Nhân Đạo Đỉnh Phong cường giả, đây là lực lượng cường đại tới mức nào? Cho dù là ở niên đại Thần Đạo còn tồn tại thì một con rối như vậy cũng đứng đầu trên thế giới, chứ đừng nói gì tới thời đại này.
Khôi Lỗi chi thuật ở trong thế giới phương Tây Hắc Ám thế lực cũng không hề thiếu phương pháp rèn luyện con rối.
Nhưng vô luận là dùng phương pháp nào để chế luyện thì khôi lối đó cũng không thể so sánh được với khôi lỗi mà lão đang khống chế.
Đừng nói là Nhân Đạo Đỉnh Phong khôi lỗi, cho dù là cấp bậc Ngũ Khí đại tôn giả thì khôi lôi đó cũng là ngàn năm mới xuất hiện một lần.
Ngay cả với thực lực cường đại của Gia Phỉ Nhĩ Đức khi nhìn thấy tình trạng của Vũ gia lão tổ mới nảy sinh ra ý niệm này trong đầu.
Ít nhất, với tình trạng Thiên Địa Khí hiện nay đã suy yếu rất nhiều thì thế giới phương Tây không thể luyện chế ra được con rối có trình độ cao mức này.
Đây cũng là lý do vì sao lão không tiếc hảo tổn trăm phương ngàn kế và chịu cảnh thất ước để thu phục con khôi lỗi này.
Sắc mặt Phất Lan Khắc Lâm vô cùng bình tĩnh, tựa hồ như lão đã tiếp nhận lời xin lỗi của đối phương:
- Gia Phỉ Nhĩ Đức, có hai tin tức ta muốn nói cho ngươi.
Ánh mắt của lão chuyện qua trên người Hạ Nhất Minh, nói:
- Bởi vì ngươi lần này thất ước cho nên toàn bộ tôn giả mới tấn giai của phương Đông đã rời đi.
- Ta thấy được người này có đầu linh thú đứng đầu này, cho nên ngươi không thể lưu họ lại đây bình an được. Như vậy kế hoạch này chúng ta bỏ đi. - Gia Phỉ Nhĩ Đức chần chờ một chút nói:
- Như vậy còn tin tức khác là gì?
Sắc mặt Phất Lan Khắc Lâm không chút thay đổi nói:
- Tin tức tốt kia chính là Hoàng Tuyền lão tổ của phương Đông đã đồng ý liên thủ cùng chúng ta.
Trên gương mặt Gia Phỉ Nhĩ Đức quả nhiên hiện lên một tia vui mừng. Có ba cao thủ Nhân Đạo Đỉnh Phong cường giả liên thủ, dù là đám người ở Băng Cung mạnh tới cỡ nào cũng không thể không nhìn sắc mặt bọn họ.
Ánh mắt Hạ Nhất Minh hơi rút lại, thuật ngụy trang của Bách Linh Bát quả nhiên là cường đại, ngay cả Phất Lan Khắc Lâm cũng bị đánh lừa.
Phất Lan Khắc Lâm đưa tay ra chỉ về phía Hạ Nhất Minh nói:
- Ngươi cũng đã biết thân phận của hắn, nếu như chúng ta có thể lưu hắn lại, như vậy Đế Thích Thiên sẽ buộc phải thỏa hiệp với chúng ta. Có thể nói giá trị của hắn còn cao hơn tất cả đám tôn giả phương Đông kia cộng lại.
Đôi mắt Gia Phỉ Nhĩ Đức đột nhiên sáng ngời lên, lão hiểu rõ được ý tứ của đối phương.
Sắc mặt Hạ Nhất Minh trở nên vô cùng khó coi, Bạch Mã Lôi Điện mặc dù đã trở thành thánh thú cường đại nhất, nhưng khi đứng trước ba vị Nhân Đạo Đỉnh Phong cường giả thì vô luận thế nào hắn cũng bị vây ở thế yếu.
Hắn bỗng nhiên cất tiếng cười to, cất cao giọng nói:
- Phạm Thù môn chủ, ngươi còn không mau đi ra?
Phất Lan Khắc Lâm cùng với Gia Phỉ Nhĩ Đức ngẩn người, sau đó đồng thời đề cao tinh thần đề phòng.
Mặc dù Gia Phỉ Nhĩ Đức tin tưởng giáo hoàng bệ hạ tuyệt đối không ăn nói ba hoa. Nhưng khi nghe được cái tên này trong lòng cũng không khỏi có chút hàn nhiệt chạy qua.
Danh hiệu thiên hạ đệ nhất thích khách của đối phương đủ để khiến cho dù là cao thủ cùng giai cũng phải kiêng kỵ vạn phần.
Trên mặt biển đột nhiên xuất hiện ba ngọn thủy tiễn, chúng nhanh chóng lao về phía ba người Phất Lan Khắc Lâm.
Hai người Phất Lan Khắc Lâm không dám chậm trễ, quanh thân hình mỗi người đều xuất hiện quang mang màu đen và trắng. Về phần Vũ Gia lão tổ thì không chút nào động dung, nhưng ngũ thải quang mang từ trên người hắn cũng sáng hơn vài phần.
Ba ngọn thủy tiễn này trong nháy mắt đã đánh trúng vị trí của ba vị Nhân Đạo Đỉnh Phong cường giả, nhưng không hề gây cho họ bất cứ thương tổn nào. Nguyên nhân chính là lực đạo của ba ngọn thủy tiễn quá nhỏ.
Chúng đối với Ngũ Khí đại tôn giả may ra còn có thể uy hiếp chút ít, nhưng đối với Nhân Đạo Đỉnh Phong cường giả lại không hề khiến bọn họ động dung.
Bất quá, hai vị cường giả đứng đầu phương Tây lại không dám xem thường người đang ẩn nấp dưới mặt biển kia.
Bởi vì ngay cả với thực lực của bọn họ cũng không thể phát hiện ra được tính mạng hơi thở của người đó. Thậm chí ngay cả khi đối phương ra tay bọn họ cũng không thể đoán ra được nơi ẩn núp của đối phương. Mà càng đãng sợ hơn chính là, tuy người này đã ra tay một lần nhưng bọn họ lại không hề có chút cảm giác được khí tức của đối phương.
Năng lực ẩn nặc đạt tới trình độ này làm cho người nghe cũng phải cảm thấy khó tin.
Giờ phút này, trong đầu bọn họ đồng thời hiện ra tên một người, chỉ có cường giả Nhân Đạo Đỉnh Phong mới có thể
Khí lưu ở bên cạnh bọn họ trong chớp mắt giao động, hai người lúc này mới nhìn sang Hạ Nhất Minh thì thấy hắn đã cưỡi Bạch Mã bỏ chạy ra xa.
Giáo hoàng bệ hạ cùng với hội trưởng Hắc Ám hội nghị cùng liếc mắt nhìn nhau, trong ánh mắt của bọn họ đều có một tia do dự cùng với khó hiểu.
Hoàng Tuyền lão tổ cùng Hạ Nhất Minh có quan hệ như thế nào?