Vũ Thần

Chương 4: Q.4 - Chương 4: Hạ Nhất Minh thổ tức






Ánh trăng nhàn nhạt phủ xuống rừng cây nhỏ sau hậu viên. Từng nhánh cây hiện lên rõ mồn một. Trên cao, bầu trời điểm xuyết một vài ngôi sao sáng khiến cho quang cảnh mang một sắc thái mông lung huyền ảo.

Trong đêm đen yên tĩnh, từng cơn gió dịu dàng thổi tới mang theo một mùi thơm thoang thoảng làm cho con người dễ dàng chìm sâu vào giấc ngủ.

Chủ phong cùng với các ngọn núi cao vút xung quanh chính là địa điểm quan trọng của Hoành Sơn nhất mạch.

Lúc này, phần lớn đệ tử Hoành Sơn đã tập trung lại. Số lượng đệ tử dồn về chủ phong là đông nhất. Trong tình cảnh như thế này, Vu Hi Thần đã hạ lệnh cho đám đệ tử thay nhau tuần tra. Mặc dù chưa đến mức cứ ba bước một tốp, năm bước một trạm canh nhưng khung cảnh cũng chẳng kém là mấy.

Một tổ ba tên đệ tử vô cùng cảnh giác đi lại. Sau khi có sáu đệ tử mất tích, cho dù người nào cũng đều hết sức cẩn thận. Tuy nhiên, ngay khi bọn họ đi qua được một lúc, trong một góc rất tối có mấy cái bóng đen đột nhiên xuất hiện.

Thuật ẩn thân của họ vô cùng xảo diệu. Đám đệ tử tuần tra không hề phát hiện ra được bọn chúng.

Mấy cái bóng rón rén tiến về phía trước. Bọn họ khom người mà đi. Dần đầu là một con hắc lang rất to. Mặc dù, con hắc lang có thể hình to nhất nhưng trong khi di chuyển lại vô cùng linh hoạt. Bốn bàn chân nó chạm đất không hề phát ra tiếng động. Nhìn nó bước đi mà cảm tưởng thân thể nó không hề có tí trọng lượng nào hết.

Một lúc sau, mấy cái bóng đã tới sườn núi. Thực ra cũng chẳng có người nào đủ sức phát hiện ra mấy cái bóng đen đó. Mặc dù đám đệ tử tuần đêm rất cẩn thận nhưng bọn họ chưa đi tới gần, con hắc lang đã ngửi được mùi mà lẩn tránh rồi.

Bất kể những người đi lại tuần tra hay những trạm gác ngầm đều không thể làm mất mùi vị cơ thể. Mà với cái mũi của con hắc lang, bất kỳ người nào cũng không thể dấu được nó.

Chính nhờ vào cái mũi của con cự lang mà mấy bóng người mới có thể tránh khỏi những trạm gác ngầm cùng với đám tuần tra một cách dễ dàng.

Đột nhiên, con cự lang dừng lại. Mũi nó hơi phập phồng, đôi mắt màu lam phát ra ánh sáng trong đêm tối.

Lão già đi bên cạnh con cự lang tiến lên, nói nhỏ:

- Nó ở quanh đây phải không?

Con cự lang hé miệng, đầu lưỡi run rẩy, thở hổn hà hổn hển. Giống như nó có thể hiểu được những gì lão già nói. Đầu hơi gật gật.

Trên mặt lão nhân xuất hiện những nét vô cùng hung dữ, căm hận nói:

- Quả nhiên là ở đây. Chúng ta vô cùng may mắn nên chẳng mất quá nhiều công sức.

Mấy người đứng sau lão liếc mắt nhìn nhau. Nét mặt bọn họ vô cùng hưng phấn. Không ngờ, bọn họ lại có thể hoàn thành được nhiệm vụ.

Chỉ cần nghĩ tới chuyện lập được công lớn cho bộ tộc sẽ được thưởng rất nhiều thứ, trong lòng mỗi người đều cảm thấy vui sướng. Niềm vui của họ hiện ra ngay cả trên mặt.

Tuy nhiên, trong lúc bọn họ đang hưng phấn, một giọng nói nhẹ nhàng chợt vang lên:

- Hoan nghênh các vị đã tới Hoành Sơn nhất mạch.

Thanh âm không hề lớn nhưng rất rõ ràng, vang lên bên tai mọi người. Cả đám người thất kinh, quay đầu nhìn về phía mà giọng nói vọng đến.

Chỉ thấy phía sau bọn họ có một thanh niên mặc bộ quần áo màu lam đang chắp tay, cười cười. Nhìn sâu vào đôi mắt của người thanh niên, trái tim của họ đột nhiên đập nhanh hơn.

"Ngao ô...."

Tiếng rít phát ra từ miệng con cự lang. Trong ánh mắt của nó ngoài sự hung dữ còn có đôi chút nghi hoặc.

Cái mũi to của nó hít hít như cố gắng ngửi cái gì đó.

Sau khi người thanh niên xuất hiện, con cự lang mới ngửi được mùi trên người hắn. Nhưng trước đó, nó không hề phát hiện được mùi gì khác lạ. Chuyện này làm cho nó không thể hiểu được nguyên nhân.

Đáng tiếc, mặc dù nó có thể hiểu được tiếng người, nhưng lại không thể nói ra được. Nó chỉ có thể nhe nanh, trợn mắt mà dùng cách thức của bản thân để đe dọa.

Người vừa xuất hiện, hiển nhiên chính là Hạ Nhất Minh.

Trong lúc hắn đang suy nghĩ về Chướng Nhãn pháp đột nhiên nghe thấy vài tiếng động.

Kỳ công Thuận Phong nhĩ quả nhiên là công pháp có tác dụng số một trong thiên hạ. Mặc dù nó không có hiệu quả lớn trong chiến đấu, nhưng để dò xét thì quá tốt.

Sau khi nghe thấy thanh âm rất nhỏ đó, Hạ Nhất Minh biết ngay có người âm thầm vào núi.

Nếu là đệ tử Hoành Sơn hiển nhiên là sẽ đi lại trên đường. Còn cái loại mà lén lút tiến vào như vậy chẳng cần phải hỏi cũng biết.

Đối với sự xuất hiện của bọn họ, Hạ Nhất Minh không hề sợ hãi mà còn có chút mừng rỡ.

Đúng là đi nát cả đôi giày sắt để tìm, chẳng ngờ lại xuất hiện ngay trước mắt.

Thân hình hắn thoáng động, nhẹ nhàng đi tới phía sau bọn họ. Hạ Nhất Minh cố ý thu liễm toàn bộ hơi thở. Lúc này, thân thể hắn chẳng khác gì khúc gỗ, ngay cả chút mùi cũng không hề có. Vì vậy, không hề bị con cự lang phát hiện.

Lão già hơi kinh hãi, quay đầu lại. Ánh mắt lão nhìn chằm chằm Hạ Nhất Minh.

Hạ Nhất Minh nhìn thoáng qua trang phục trên người liền xác định bọn họ đến tự bộ tộc Đồ Đằng. Ít nhất thì những người sống bên ngoài núi cũng không hề vẽ lên mặt.

- Các ngươi là người ở đâu? Vì sao lại lên Hoành Sơn nhất mạch chúng ta? - Hạ Nhất Minh trầm giọng nói:

- Sáu tên đệ tử của chúng ta bị mất tích có phải do các ngươi làm hay không?

Lão nhân cười ha hả, rít lên the thé:

- Ngươi muốn biết chúng ta là ai nhưng bọn ta cũng muốn hỏi ngươi là ai?

Hạ Nhất Minh ngẩng đầu, ưỡn ngực nói:

- Bổn nhân là Hoành Sơn Hạ Nhất Minh.

- Hạ Nhất Minh? Ngươi chính là Hạ Nhất Minh? - Vị lão nhân ngẩn người sau đó, vừa mừng vừa lo hỏi lại.

Hạ Nhất Minh ngạc nhiên. Nghe lời nói của đối phương chẳng lẽ mấy người này tới đây để tìm hắn?

- Không sai! Đúng là bổn nhân. Các ngươi là người đến từ bộ tộc Đồ Đằng?

Hạ Nhất Minh liếc nhìn con cự lang, nhíu mày hỏi.

Con cự lang di chuyển giống hệt như một bóng u linh. Ngay cả Hạ Nhất Minh cũng không thể cảm nhận được hơi thở của nó. Nhưng lúc này, nó nhanh chóng biểu hiện hơi thở mạnh mẽ. Mức độ như vậy, khiến cho Hạ Nhất Minh nhớ tới song đầu linh thú.

Sở hữu hơi thở mạnh mẽ như thế này hiển nhiên cũng là một con linh thú.

Đây là lần đầu tiên, Hạ Nhất Minh gặp được con người và linh thú ở chung với nhau nên cảm thấy rất tò mò.

Lão nhân nhướng mày, nói:

- Đúng! Chúng ta đến từ bộ tộc Đồ Đằng vĩ đại. - Lão nhìn Hạ Nhất Minh, gật gật đầu, nói:

- Không sai! Quả thật ngươi còn quá trẻ.

Hạ Nhất Minh ngạc nhiên. Nghe người này nói chuyện chẳng có đầu có đuôi có lẽ tại sống quá lâu trong núi nên ít tiếp xúc với người khác. Hắn hừ lạnh một tiếng, nói:

- Các hạ cũng là tiên thiên cường giả. Như vậy trong bộ tộc Đồ Đằng cũng không phải là hạng vô danh.

- Hừ! Lão phu là Y Thủy Bào, một trong những sứ giả của bộ tộc Đồ Đằng. - Lão nhân nói.

Hạ Nhất Minh gật đầu. Trên mặt những người này đều có cùng một kiểu vẽ. Nếu như không biết thì nhầm lẫn cũng là chuyện bình thường.

Có điều tiên thiên cường giả có thể nhớ rất kỹ hơi thở của đối phương nên chắc chắn không nhận nhầm được.

- Vì sao đang đêm các ngươi lại vô duyên vô cớ lén vào Hoành Sơn chúng ta?

Y Thủy Bào cười một tiếng, nói:

- Vô duyên vô cớ? Ha ha! Các người thường nói rằng có đi có lại, lại còn cái gì mà đến mà không vào là phi lễ. Hôm nay chúng ta đến đây chính là như thế.

Hạ Nhất Minh nhíu mày. Hai câu nói này thật ra là từ Đại Thân đế quốc truyền tới. Chỉ có điều lại được người này dùng khiến cho Hạ Nhất Minh ngạc nhiên.

Hắn lạnh lùng, hỏi:

- Y Thủy Bào! Chẳng lẽ có người trên Hoành Sơn chúng ta từng đến bộ tộc Đồ Đằng hay sao?

Y Thủy Bào cười to, nói:

- Cuối cùng thì ngươi cũng thừa nhận.

Hạ Nhất Minh cảm thấy ngạc nhiên, chẳng biết mình thừa nhận cái gì. Tuy nhiên nhìn bộ dạng của người kia thì như có ý gì đó.

Đột nhiên, Y Thủy Bào bước lên một bước, đánh ra một quyền.

Trước khi hắn tấn công, thân thể hoàn toàn thả lòng, chẳng hề có dấu hiệu báo trước. Nhưng khi đã xuất thủ liền như chớp giật không hề chừa cho đối phương một con đường sống, chẳng khác nào những kẻ đánh lén.

Hạ Nhất Minh tức giận hừ một tiếng. Sau trận đánh với Tư Mã Âm, hắn không hề có hảo cảm với những kẻ như vậy.

Tay hắn đưa xuống ngăn cản, tiên thiên chân khí nhất thời phát ra. Hắn định cho đối phương phải chịu khổ nên vừa ra tay đã sử dụng Kim hệ chân khí.

Tiếng gió rít lên, Y Thủy Bào biến sắc, hú lên một tiếng quái dị. Đột nhiên, lão thu tay lại nhanh chóng nhảy ra ngoài. Động tác của lão như nước chảy, mây trôi khiến cho người xem có cảm giác thích thú.

Lúc này, Hạ Nhất Minh mới cảm thấy kinh ngạc. Không ngờ, người này đang ở trong không trung mà có thể mượn lực tránh né. Thân pháp của lão vô cùng quái dị, nhanh như tia chớp nhưng lại khiến cho hắn có cảm giác quen thuộc.

Trong lúc hắn đang chần chừ, đột nhiên cảm thấy nhiệt độ trước người nhanh chóng tăng lên. Cảm giác nguy hiểm xuất hiện trong đầu.

Hắn liếc mắt nhìn, phát hiện con cự lang đang mở miệng. Trong miệng nó, một quả cầu màu đỏ tươi xuất hiện.

Hạ Nhất Minh biến sắc. Tiên thiên linh thú thổ tức. Uy lực của nó, hắn cũng có chút kiêng kỵ.

Thân hình thoáng động, nháy mắt, hai chân Hạ Nhất Minh đã di động về mấy phía khác nhau.

Con cự lang đang chuẩn bị thổ tức liền ngừng lại. Ánh mắt nó vô cùng khổ sở.

Mặc dù, Hạ Nhất Minh cũng không rời đi. Nhưng động tác của hắn lại mang đến rất nhiều ý tứ. Con cự lang có thể cảm giác được rằng nếu không thể đánh trúng Hạ Nhất Minh chắc chắn sẽ bị hắn phản kích.

Hơn nữa, nó còn phát hiện, Hạ Nhất Minh chỉ làm vài động tác vừa rồi nhưng lại khiến cho nó không thể tập trung vào đối phương. Vì vậy, hỏa cầu đang định phun ra chợt dừng lại ngay yết hầu, không tiếp tục được nữa. Hỏa cầu giống hệt như một cục đờm ở cổ làm cho nó vô cùng khó chịu.

Đột nhiên, Y Thủy Bào rống lên một tiếng, nhanh chóng lao lên. Động tác của lão lúc này vô cùng quái dị, thân hình hơi còng đi một chút.

Hai mắt Hạ Nhất Minh lóe sáng. Lúc này hắn đã hiểu tại sao thân pháp của lão lại quen thuộc như vậy.

Y Thủy Bào giống hệt như một con sói vừa giảo hoạt vừa hung hãn.

Trong lòng hắn có chút cảm khái. Không hổ là bộ tộc lang nhân, ngay cả động tác cũng giống hết như những con sói.

Có điều, đối mặt với cường giả Bách Tán Thiên, Hạ Nhất Minh cũng chẳng thèm để ý. Hắn tùy tiện vung tay một cái. Nhưng cánh tay của hắn lạ hết sức trầm ổn, giống hệt như mặt đất dưới chân khiến cho người ta có cảm giác không thể lay chuyển.

Đối mặt với phương thức công kích kỳ dị của lang nhân tộc, Hạ Nhất Minh lực chọn thổ hệ công pháp. Hắn muốn xem xem, đối phương có chiêu thức gì đặc sắc hay không.

Mỗi khi thấy được công pháp kỳ lạ, là hắn lại muốn học trộm. Đây vừa là ưu điểm mà cũng là căn bệnh của hắn.

"Hô..."

Một luồng ánh sáng màu đỏ cuối cùng cũng được phun ra. Hai mắt của con cự lang vô cùng thỏa mãn, cảm giác khó chịu hoàn toàn biến mất.

Chỉ cần phun được nó ra ngoài, cho dù có thành công hay không, nó cũng cảm thấy hết sức thoải mái.

Lúc trước, trên đường tới Hoành Sơn, Hạ Nhất Minh khi gặp song đầu linh thú thổ tức, hắn phải cố hết sức mới có thể đánh tan hay là tránh khỏi.

Nhưng lúc này, hắn liếc nhìn hỏa cầu bay tới, thầm cười lạnh. Chân khí trong cơ thể không ngớt lưu chuyển. Lực lượng khổng lồ trong nháy mắt đã tập trung tới yết hầu của hắn.

Sau đó, hắn cũng mở miệng, bắt chước bộ dáng cự lang, phun ra một cái.

Trí tuệ của con cự lang cũng chẳng hề kém con người. Sau khi thấy cảnh đó, hai mắt nó muốn lồi ra ngoài. Nó còn tưởng rằng mình đã gặp được đồng loại.

Từ miệng Hạ Nhất Minh thổ ra một đám hơi nước. Luồng hơi nước ngưng tụ lại thành một đóa hoa trắng. Chỉ có điều, đóa hoa đó không hề chắc chắn mà màu sắc của nó cũng rất nhạt.

Đóa hoa và hỏa cầu tiếp xúc trong không trung phát ra tiếng nổ. Chẳng khác nào cơn nước lớn dập tắt ngọn lửa hay là ngọn lửa làm nước bốc hơi.

Nháy mắt, đóa hoa và hỏa cầu đều biến mất. Chỉ còn lại một đám khói trắng bay lên biểu hiện cho cú va chạm vừa rồi.

Hai tròng mắt Hạ Nhất Minh chớp động. Ngày xưa, khi thấy song đầu linh thú thổ tức hắn vô cùng hâm mộ. Lúc đó, hắn từng nghĩ nếu có được năng lực như vậy thì quá tốt.

Sau khi đột phá Nhất đường thiên, Vu Kinh Lôi biểu diễn tạo ra hai đóa hoa làm cho Hạ Nhất Minh có cảm giác khai thông bế tắc.

Mặc dù, thử nghiệm ngưng luyện đóa hoa bằng thủy hệ thất bại nhưng hắn cũng có một chút hài lòng. Thủy hệ chân khí được phun ra từ miệng, uy lực không phải là nhỏ. Ngay cả hỏa cầu trước đây khiến cho hắn không có biện pháp ứng phó cũng hoàn toàn bị tiêu diệt.

Lúc này, Hạ Nhất Minh rất mong đạt tới cảnh giới tam hoa tụ đỉnh. Nếu có thể tạo ra được tam hoa, đột phá cảnh giới tam hoa tụ đỉnh thì hắn sẽ sở hữu uy lực thổ tức rất mạnh, vượt xa linh thú. Ngay cả so với linh thú biến dị ngàn năm cũng chẳng hề thua kém.

Đột nhiên, trong đầu hắn xuất hiện một cảnh tượng kỳ dị.

Chính hắn cùng với một con linh thú đối diện với nhau. Một người, một thú không ngừng thổ tức. Vô số tiếng nổ vang lên bên tai. Trên bầu trời, bọt nước và hỏa cầu liên tiếp bay ra...

Hắn giật mình, cảm thấy ớn lạnh. Ý nghĩ đó quả là đáng sợ.

- Kim, Thổ, Thủy... Ngươi quả nhiên tu luyện ngũ hành lực. - Y Thủy Bào chợt quát lớn. Thanh âm của lão vô cùng oán độc.

Hạ Nhất Minh cười lạnh. Năng lực này của hắn cả thiên hạ đều biết, cũng chẳng cần phải giấu.

- Không sai! Các hạ có gì chỉ giáo?

Hai mắt Y Thủy Bào lóe lên hung quan, như hận thấu xương Hạ Nhất Minh. Nhưng lão biết, cả đám người bên mình đều không phải là đối thủ của hắn. Đột nhiên, lão hé miệng huýt một tiếng sáo dài. Tiếng huýt sáo bén nhọn, cổ quái, giống hệt như tiếng sói tru.

Sau đó, Y Thủy Bào xoay người, dùng tốc độ nhanh nhất mà chạy. Người này khi sử dụng hết toàn lực, động tác cũng chẳng kém gì cự lang. Từ xa nhìn tới, động tác vô cùng quái dị, nhưng rất có tác dụng.

Hạ Nhất Minh cười lạnh. Nếu để cho lão chạy thoát thì hắn phải hổ thẹn với danh hiệu cường giả Nhất đường thiên sở hữu Phong lực lượng.

Chỉ có điều, hắn mới định nhảy lên, con cự lang phía sau liền hóa thành luồng gió chạy về một hướng khác.

Thân thể Hạ Nhất Minh vọt lên giữa không trung, nhưng ngay lúc cự lang định bỏ chạy hắn liền vòng ngay lại.

Đây chính là một con tiên thiên linh thú. Giá trị của nó còn hơn xa lão già đang bỏ trốn kia.

Mấy tiếng huýt sáo dài từ chân núi vọng lại. Rõ ràng, đám người Dược đạo nhân đã nghe thấy tiếng động mà chạy tới.

Thanh âm Hạ Nhất Minh truyền ra xa:

- Có người bỏ chạy về hướng Tây Bắc! Hắn là cao thủ tiên thiên. Giao cho các ngươi. - Hắn vừa nói vừa nhanh chóng đuổi theo con cự lang.

Tốc độ của bọn họ rất nhanh, thoáng cái đã lọt vào trong rừng rậm dưới chân núi.

Đến lúc này, hai tai Hạ Nhất Minh mới dao động rất nhanh. Trong phạm vi mà hắn nghe được, không có bất cứ thứ gì có thể tránh khỏi.

Hai mắt hắn lóe ra tinh quan. Tinh thần tập trung cao độ, quang cảnh xung quanh hiện rõ nét trong đầu.

Thân ảnh của hắn đột nhiên biến mất. Thoáng cái đã hiện ra trước mặt cự lang


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.