Xa xa ở phía chân trời, có hai phiến mây lấp lánh ánh sáng ngũ sắc như những chiếc vỏ sò. Dưới đám mây lại là một khoảng tối như một nét vẽ tùy ý trong bức tranh phong cảnh này.
Ánh sáng mặt trời chầm chậm hiện ra, Hạ Nhất Minh đưa hai tay ra, trên tay hắn lúc này xuất hiện ánh sáng kim sắc vô cùng rõ ràng. Mà trước mặt hắn lúc này chính là Bách Linh Bát từng một quyền đánh lui hai vị nhất đường thiên cường giả.
- Cẩn thận.
Sau một tiếng quát nhẹ, Hạ Nhất Minh hơi cúi người, hai chân dụng lực, nhanh như chớp bay về phía trước.
Hai tay vươn tới, sau khi đánh ra âm thanh xé gió lập tức xuất hiện.
Bách Linh Bát lúc này cũng đưa hai tay lên, bất quá, trên tay gã lúc này cũng không có gì đặc biệt mà vẫn như thường không chút biến hóa.
Bốn bàn tay trên không đụng vào nhau phát ra một âm thanh mãnh liệt.
Hạ Nhất Minh sắc mặt nhất thời khẽ biến, Ngay cả hắn cũng cảm thấy trên tay truyền tới một cỗ lực lượng khó tin. Loại lực lượng này quả thật vượt qua cực hạn của hắn, từ đầu ngón tay, lòng bàn tay cho tới cổ tay, truyền tới cánh tay, khuỷu tay cùng bả vai.
Cảm giác cũng giống như người bình thường khi mới luyện tập võ đạo, nhưng lại dùng toàn lực đánh lên tấm thép vậy.
Một cảm giác đau nhức truyền tới thậm chí còn khiến Hạ Nhất Minh nghi ngờ, không biết có phải mình bị gẫy tay hay không đây?
Đến lúc này Hạ Nhất Minh mới biết được, vì sao Vu Kinh Lôi cùng Trác Vạn Liêm sau khi lĩnh giáo một quyền liền lập tức bắn ngược về sau, không dám cùng Bách Linh Bát cứng đối cứng nữa. Hơn nữa bọn họ còn đồng thời cho rằng Bách Linh Bát đã đạt tới cảnh giới Tam hoa tụ đỉnh.
Nếu như không phải Hạ Nhất Minh biết rõ về Bách Linh Bát, chỉ sợ cũng sẽ khẳng định như vậy.
Giữa không trung khẽ xoay người một cái, Hạ Nhất Minh đã vững vàng tiếp đất.
Hạ Nhất Minh cùng với Bách Linh Bát giao thủ, quả thật khác xa so với đám người Vu Kinh Lôi. Chỉ cần hắn lùi lại, Bách Linh Bát tuyệt đối sẽ không tiếp tục truy kích.
Hai tay Hạ Nhất Minh khẽ xoa vào nhau, cảm giác đau đớn cũng không chút biến mất mà còn càng thêm mãnh liệt hơn.
Một cỗ Mộc hệ chân khí truyền tới hai tay, sau khi luồng chân khí này tràn tới, cảm giác đau đớn trên hai tay Hạ Nhất Minh mới bớt đi khá nhiều.
Hạ Nhất Minh thở dài một hơi, hắn trong lòng thầm nghĩ, như thế nào mình lại ngốc như thế chứ? Biết rõ thân thể Bách Linh Bát so với kim cương còn cứng hơn vài phần, nhưng lại muốn cùng hắn cứng đối cứng, đây không phải là tự tìm đau khổ sao..
Lắc nhẹ đầu, hai mắt Hạ Nhất Minh đột nhiên mở lớn, sau đó thân thể hắn tức khắc biến mất tại chỗ.
Một giây sau Hạ Nhất Minh đã xuất hiện ngay sau lưng Bách Linh Bát.
Một cỗ chân khí khổng lồ hung hắn đánh lên lưng Bách Linh Bát, một quyền này Hạ Nhất Minh dồn nén toàn bộ chân khí, dường như trong nháy mắt đã đạt tới trạng thái đỉnh điểm.
" Ầm, ầm" một tiếng nổ vang lên, Bách Linh Bát đã bị một quyền này đánh bay. Dưới một quyền toàn lực của Hạ Nhất Minh, ngay cả hắn cũng không thể bảo trì trạng thái cân bằng nữa.
Nhưng ngay giữa không trung, hai tay Bách Linh Bát lúc này đã chuyển biến theo một phương thức kỳ lạ. Hai tay chuyển động liên tục như cánh chim, trên không trung lướt đi một đoạn, sau đó bình thường tiếp đất.
Hạ Nhất Minh trợn mắt cứng lưỡi nhìn Bách Linh Bát, lúc này hắn mới nhớ ra, gã này còn có thể tùy ý thay đổi hình thái. Trong lòng hắn mắng thầm, cái binh khí mang dáng vẻ con người này rốt cuộc do ai tạo ra, cho dù là ai gặp gã này xem chừng đều bị hắn làm cho tức chết mất.
Ngẩng đầu quan sát mặt trời trên cao, Hạ Nhất Minh trong lòng đột nhiên nổi lên một luồng hào khí.
Mặc dù Hạ Nhất Minh đã từng nhủ lòng, hắn không phải là một người cố chấp. Nhưng lúc này, dưới ánh sáng mặt trời chiếu xuống, trong lòng hắn tràn ngập cảm giác mà ngay cả bản thân hắn cũng không thể xác định.
Thân thể chậm rãi ngồi xổm, không hiểu từ đâu chiến ý khổng lồ cuồn cuộn nổi lên. Kim hệ lực lượng trên người Hạ Nhất Minh lúc này mãnh liệt như sóng lớn.
Cổ tay vừa động, Đại Khảm Đao trên lưng như quỷ mị xuất hiện trên tay Hạ Nhất Minh.
Hạ Nhất Minh làm được điều này, bởi hắn khống chế chân khí, khiến Đại Khảm Đao trên lưng được chân khí vô hình đưa tới. Cả quá trình này vốn vô cùng phức tạp nhưng hắn lại dễ dàng làm được, cảm giác hết sức tự nhiên.
Hai tay nắm chặt Đại Khảm Đao, Hạ Nhất Minh ánh mắt hết sức nghiêm nghị như vừa được truyền tới một cỗ tín ngưỡng lực. Đó là bởi hắn với Đại Khảm Đao trong tay đánh đâu thắng đó, khiến niềm tin cơ bản là chưa từng dao động.
Đại Khảm Đao trên tay, cùng với niềm tin mãnh liệt bùng phát, khí thế của Hạ Nhất Minh lấy hắn làm trung tâm không ngừng phát ra bốn phương tám hướng. Trong không khí xuất hiện một chấn động không thể thấy bằng mắt thường, điều này là do chân khí vận chuyển tới cực điểm, cùng thiên địa chân khí giao tiếp mà làm ra.
Trên bức tường xa xa, trước sau xuất hiện vài người.
Trừ Vu Kinh Lôi, Trác Vạn Liêm, Lục Chánh Nghi cùng Viên Lễ Huân ra, thậm chí còn có thêm hai vị tiên thiên cường giả của Khai Vanh quốc Đại sư đường.
Bọn họ cũng là người đã từng giao thủ cùng Hạ Nhất Minh, chính là thầy trò Mao Liệt Quang cùng Thành Phó.
Bấy quá, tất cả mọi người ở xa xa quan sát, bất luận trong lòng họ rung động thế nào cũng không dám tới gần nơi đây.
Hai tay Hạ Nhất Minh nắm chặt Đại Khảm Đao, chậm rãi đưa lên, đại đao bốn thước phảng phất như nặng ngàn cân, mỗi tấc đưa cao là Hạ Nhất Minh lại nhanh thêm một chút.
Mỗi một tấc cao đưa cao lên, khí thế trên người Hạ Nhất Minh lại càng tỏa ra mãnh liệt. Hai mắt Hạ Nhất Minh lúc này đang tập trung quan sát Bách Linh Bát phía xa, phảng phất như trong mắt hắn lúc này chỉ tồn tại một mình gã tồn tại vậy.
Quanh người Hạ Nhất Minh như tồn tại một cơn gió nhẹ, phảng phất như cả người hắn lúc này cũng như cơn gió đang súc tích lực lượng cường đại.
Trác Vạn Liêm cổ họng mơ hồ giật giật vài cái, lão quan sát Hạ Nhất Minh trong mắt đầy vẻ kiêng kị, thậm chí còn có chút sợ hãi.
Lần đâu tiên lão cùng Hạ Nhất Minh giao đấu, từng bị Hạ Nhất Minh lấy cây làm đao, bức bách vào đường cùng.
Khi đó Trác Vạn Liêm còn tưởng Hạ Nhất Minh am hiểu nhất chính là Mộc hệ công pháp, Hạ Nhất Minh có được thiên phú vể Mộc hệ công pháp không người nào có thể sánh bằng.
Nhưng giờ phút này, khi Trác Vạn Liêm cảm nhận được khí thế mãnh liệt phát ra từ Đại Khảm Đao, lão mới rõ ràng. Thì ra Hạ Nhất Minh cường đại không phải bởi Mộc hệ công pháp, mà vô cùng cường đại chính bởi Kim hệ công pháp dường như có thể khai thiên lập địa, xẻ núi phá biển này.
Hai tay Trác Vạn Liêm bất tri bất giác nắm chặt. Trong đầu lão lúc này xuất hiện câu hỏi không thể giải đáp.
Nếu lần trước giao thủ, Hạ Nhất Minh dùng cái thanh đao so với đại thụ còn muốn kinh khủng hơn gấp trăm lần kia, như vậy kết quả sẽ ra sao?
Cùng lúc, toàn bộ tinh lực của Hạ Nhất Minh rốt cuộc đã hoàn toàn súc tích.
Trong cơ thể hắn lúc này, Thủy hệ chân khí lưu chuyển không ngớt, sau đó là Mộc hệ, Hỏa hệ, Thổ hệ, cuối cùng lại ngưng tụ thành Kim hệ tiên thiên chân khí.
Ngũ hành hợp nhất, trải quả năm loại thuộc tính luân chuyển, rốt cuộc hình thành Kim hệ lực lượng, Hạ Nhất Minh khí thế đã ngưng tụ tới đỉnh điểm, không cách nào có thể tăng thêm nữa.
Giờ phút này, trong mắt mọi người, thân hình Hạ Nhất Minh dường như đã cao lớn tới tột điểm.
Dưới khí thế mãnh liệt đè nén, trong lòng mọi người đồng thời xuất hiện cảm giác vô cùng yếu ớt. Ngay cả hai người Vu Kinh Lôi cùng Lục Chánh Nghi, cũng bị cảm giác sợ hãi này bao phủ. Bọn họ nhìn Đại Khảm Đao chói lóa dưới ánh mắt trời, trong lòng không khỏi có chút bi ai.
Nếu như đối thủ của thanh Đại Khảm Đao này không phải là Bách Linh Bát đã đạt tới Tam hoa tụ đỉnh mà là bọn họ, như vậy cơ bản bọn họ tuyệt đối sẽ không có bất cứ cơ hội sống sót nào.
Mặc dù mỗi người đều biết Hạ Nhất Minh vô cùng cường đại, nhưng một người mới tấn giai nhất đường thiên mà có thể khiến cao thủ đồng giai xuất hiện cảm giác như vậy, quả thực khiến kẻ khác sợ hãi không thôi.
Nhưng ngay khi Hạ Nhất Minh khí thế ngưng tụ tới đỉnh điểm, sắp sửa bộc phát.
Bách Linh Bát bất chợt làm ra một chuyện khiến tất cả mọi người trợn mắt cứng lưỡi, không thể tin được.
Bách Linh Bát xoay người, ngay trước ánh mắt quanh sát của tất cả, lấy tốc độ như chớp trốn ra khỏi nơi đó. Giờ phút này, tốc độ của Bách Linh Bát dĩ nhiên so với một vị tiên thiên cường giả toàn lực bộc phát cũng không thua kém chút nào.
Tất cả mọi người trong nháy mắt trở lên ngây ngốc.
Kỳ thực, Hạ Nhất Minh với một đao uy lực, cho dù là Bách Linh Bát biểu hiện cường hãn thế nào, một chưởng đem Hạ Nhất Minh đánh chết, cũng không khiến mọi người kinh ngạc như vậy.
Bởi vì trong mắt bọn họ, Bách Linh Bát là một vị siêu cấp cao thủ đã đạt tới Tam hoa tụ đỉnh.
Nhưng lúc này, không ngờ Bách Linh Bát lại quay lưng bỏ chạy.
Trước mặt một vị nhất đường thiên như Hạ Nhất Minh, không ngờ Bách Linh Bát không chọn cách quanh minh chính đại giao thủ, mà chủ động thối lui.
Điều này giống như một tiên thiên cường giả cùng một hậu thiên cường giả giao đấu. Khi hậu thiên cường giả súc tích toàn bộ lự lượng, muốn một kích thắng bại thì tiên thiên cường giả lại quay lưng bỏ chạy.
Đang đưa Đại Khảm Đao lên cao, Hạ Nhất Minh không khỏi có cảm giác buồn bực, thậm chí hắn còn có chút xúc động muốn hộc máu.
Đối mặt với loại cao thủ như Bách Linh Bát, nếu không xuất ra tuyệt chiêu cuối cùng thì thôi. Nhưng nếu đã không quan tâm, mà đem toàn bộ công phu xuất ra.
Như vậy việc đầu tiền cần làm chính là hết sức tập trung quan sát đối thủ.
Dù sao cũng là tuyệt chiêu trí mạng, nếu ngay cả đối thủ cũng không kiểm soát được, như vậy chẳng phải là sẽ đánh vào khoảng không sao.
Khi một tiên thiên cường giả chuẩn bị phát ra một chiêu trí mạng, bọn họ sẽ toàn lực tập trung kiểm soát tình huống, không có khả năng thất bại. Cho dù là đối phương có ý định đào tẩu, cho dù là đối thương có thân pháp cao siêu hơn mình rất nhiều nhưng muốn tránh được tuyệt chiêu này cũng phải muôn vàn khó khăn.
Nhưng Bách Linh Bát làm được điều này.
Khi gã xoay người, lấy tốc độ nhanh nhất chạy trốn, khiến Hạ Nhất Minh đang đưa Đại Khảm Đao lên phải trợn tròn mắt. Bởi vì Hạ Nhất Minh cơ bản không thể nắm bắt được khí tức của Bách Linh Bát, càng không thể xuất ra được một đao kia.
Hạ Nhất Minh không ngờ lại quên. Bách Linh Bát không phải là con người, mà là một hình khí kim loại mang dáng dấp của con người.
Mỗi người đều có một khí tức đặc biệt của riêng mình. Đây cũng là trời sinh mà có, chỉ cần được mẹ sinh ra, không tránh khỏi nhiều ít có khí tức cố định từ đó.
Đúng là bởi vì khí tức cố định của mỗi người này, mà tiên thiên cường giả có thể thông qua khí tức tập trung nắm bắt địch nhân của mình. Chỉ cần đối phương sợ hãi, chạy trốn như vậy cho dù có trốn chạy tới chân trời góc bể, bọn họ cũng chỉ cần theo dấu khí tức sợ hãi này mà truy đuổi tới cùng.
Nhưng mặc dù Hạ Nhất Minh cũng không hiểu Bách Linh Bát từ đâu xuất hiện, nhưng cũng có thể khẳng định, gã không phải từ bụng mẹ chui ra.
Bách Linh Bát cũng như một cục đá, bất quá cục đá này biết đi lại, hoạt động, cũng có thể chạy trốn nữa.
Hạ Nhất Minh sức tập trung so với cao thủ đồng giai càng mạnh mẽ hơn. Nhưng khi đối mặt với một hòn đá, trừ sử dụng hai mắt để quan sát, toàn bộ các thủ đoạn còn lại coi như phế bỏ.
Cho dù là một người cường đại thế nào, cũng không thể thông qua khí thế mà theo dấu một tảng đá a...
Khí thế cường đại mãnh liệt dâng lên, sau khi mất đối tượng phát tiết, thân thể Hạ Nhất Minh lúc này giống như một người cao lớn tùy ý có thể bộc phát như một thùng thuốc nổ.
Bọn người Trác Vạn Liên sắc mặt đại biến, bọn họ rõ ràng có thể cảm ứng được trong cơ thể Hạ Nhất Minh tồn tại một lực lượng cường đại thế nào.
Dưới áp lực đè nén, đám người bọn họ giống như đang trong hầm băng vậy. Ngay cả một chút động đậy dầu ngón tay, một động tác chớp mi mắt cũng không dám.
Trong đáy lòng bọn họ tồn tại sợ hãi vô hạn. Nếu Hạ Nhất Minh đem một đao này phát tiết lên mình, như vậy ngày này sang năm chính là ngày giỗ của họ rồi.
Nhưng khiến bọn họ cảm thấy kinh ngạc, chính là Hạ Nhất Minh vẫn như trước, khí thế lúc nào cũng có thể như núi lửa bộc phát nhưng cuối cùng lại không phóng xuất ra.
Mặc dù sắc mặt của Hạ Nhất Minh không tốt, giống như bị táo bón ba ngày ba đêm, lại giống như có người thiếu nợ hắn vào trăm vạn mà không trả. Nhưng không nghi ngờ là khí thể trên cơ thể hắn đang chậm rãi thu liễm lại.
Thân thể Hạ Nhất Minh dường như đột nhiên biến thành một miếng bọt biển lớn, đem khí thế ngập trời đang chuẩn bị bùng phát, từng giọt từng giọt thu hồi lại.
Cũng không biết trải qua bao lâu, sau khi khí thế của Hạ Nhất Minh hoàn toàn thu lại, kể cả Viên Lễ Huân lúc này đang đứng giữa mọi người cũng vô thức thở phào một hơi. Bọn họ trong lòng nghĩ lại không khỏi sợ hãi. Dĩ nhiên, trừ Viên Lễ Huân ra, tất cả mọi người chứng kiến đều là những lão tiền bối.
Sau khi quan sát trận chiến này, hình ảnh Hạ Nhất Minh trong mắt bọn họ dường như có thêm chút ánh sáng kỳ lạ.
Cho dù là người đã ngưng luyện ra Nhị hoa như Vu Kinh Lôi cũng vậy.
Một người có thể thu liễm khí thế, đặc biệt như Hạ Nhất Minh, dùng một thủ pháp vô danh nào đó thu lại toàn bộ khí thế dường như không thể không bộc phát.
Nếu muốn chậm rãi thu hồi chỉ sợ không phải chỉ chịu chút nột thương mà giải quyết được.
Làm được điều này, chứng tỏ khí thế của Hạ Nhất Minh tạo ra cũng chưa chính thức tới đỉnh điểm.
Tất cả tiên thiên cường giả quan sát Hạ Nhất Minh lúc này, trong mắt đều xuất hiện vẻ khó tin.
Hắn...không ngờ vẫn còn chưa dùng toàn lực.
Nhưng mà bọn họ không biết được, Hạ Nhất Minh đã đem khí thế súc tích tới cực điểm rồi, cho dù là muốn tăng cao thêm cũng tuyệt đối không thể.
Sở dĩ Hạ Nhất Minh có thể thuận lợi thu hồi cũng bởi đặc thù thân thể hắn mà thôi.
Đan điền giống như một hắc động, muốn từ bên trong xuất ra chân khí dường như có chút khó khăn, nhưng muốn đem chân khí thu lại, tuyệt đối sẽ không có chút vấn đề nào.
Ngay cả lúc trước, hàn khí trong bình ngọc được Hạ Nhất Minh hấp thu vào, hơn nữa còn chuyển hóa thành một thuộc tính lực lượng của hắn cũng không chút nào khó khăn.
Chậm rãi buông Đại Khảm Đao xuống, Hạ Nhất Minh đem đại đao tháo thành ba phần đeo lại sau lưng.
Mặc dù trên người Hạ Nhất Minh có bảo bối là Không gian giới chỉ, nhưng Đại Khảm Đao này như tính mạng của hắn. Đối với siêu cấp vũ khí tùy thời có thể bảo vệ tính mạng này, hắn đương nhiên không có khả năng nhét vào không gian giới.
Vu Kinh Lôi sau khi thu liễm tinh thần, vẻ mặt tươi cười, tới bên người Hạ Nhất Minh, cười nói:
- Sư đệ. Đại Khảm Đao chỉ có trong tay đệ mới chính thức phát huy được tác dụng.
Hạ Nhất Minh nhướng mày, khi nhắc tới Đại Khảm Đao, trong lòng hắn tự nhiên xuất hiện một cảm giác tự hào.
Đám người Trác Vạn Liêm cũng tiến tới, bấy quá hai người Mao Liệt Quang cùng Thành Phó trước mặt Hạ Nhất Minh lúc này cũng có chút thu liễm cảm xúc.
Đây là phản ứng tự nhiên khi đối mặt với cường giả hơn mình. Mặc dù Hạ Nhất Minh cũng không biểu lộ ra điều gì, nhưng tất cả đều tự nhiên mà phát sinh thôi.
- Hạ huynh. Đao pháp của huynh thực sự khiến ta mở mắt.
Trác Vạn Liêm chân thành nói:
- Không ngờ có thể khiến Bách Linh Bát tiền bối thối lui. Thực sự là rất mạnh.
Vu Kinh Lôi cũng liên tục gật đầu, bổ sung:
- Sư đệ. Công pháp này quả thực mạnh mẽ. Ngay cả Bách Linh Bát tiền bối cũng phải thối lui, trầm ổn như núi, mặc dù không truy kích... Thực sự làm vi huynh không khỏi mặc cảm.
Trác Vạn Liêm mặc dù không nói thêm, nhưng nhìn vẻ mặt cảm khái cảu lão cũng có thể biết suy nghĩ của lão tám, chín phần mười cũng như vậy.
Hạ Nhất Minh trong lòng không khỏi xấu hổ. Hắn lẽ nào không muốn truy kích, nhưng vấn đề cơ bản ở chỗ không thể kiểm soát khí tức của đối phương, mà chỉ dựa vào hai mắt cùng đôi tai...
Hạ Nhất Minh khẽ thở dài một tiếng, biết rằng không thể giải thích, mà cho dù hắn giải thích thì mọi người cũng không tin tưởng được.
Dù sao trong lòng đám người Vu Kinh Lôi, Bách Linh Bát so với bọn họ còn cường đại hơn. Bởi thế, chỉ khi bọn họ bị bắt buộc, nếu không cũng không thể vô duyên vô cớ thử nắm bắt khí tức của Bách Linh Bát.
Nếu có người hành động như vậy, trước mặt Bách Linh Bát khiêu khích, không thể nghi ngờ, cho dù có bị chém chết đương trường cũng không có ai vì hắn mà xuất hiện.
Trên thế giới này, khi đối diện với cao thủ cường đại hơn mình, chưa một ai dám làm ra chuyện tìm chết như vậy.
Bỗng nhiên, một đạo nhân ảnh từ xa chạy lại, chính là Bách Linh Bát.
Mọi người lập tức ngậm miệng không nói. Cho dù là bất cứ kẻ nào cũng không ngu ngốc tới mức mở miệng chọc tức uy nghiêm cùng tính kiên nhẫn của lão nhân gia này.
Bách Linh Bát đi tới trước mặt mọi người, lúc này Hạ Nhất Minh ấp úng nói:
- Bách huynh. Sao vừa rồi huynh không chiến mà thối lui vậy?
- Một đao của ngươi lợi hại như vậy. Ta không có nắm chắc tiếp được, tại sao không thể thối lui?
Bách Linh Bát bình thản nói.
Mọi người hai mắt nhìn nhau, hoàn toàn không nói gì...
Bách Linh Bát nhìn Hạ Nhất Minh gật đầu một cái, sau đó nghênh ngang như không có việc gì, quay trở về phòng gã.
Trong lòng mọi người đều xuất hiện chút lạnh lẽo.
Cao thủ Tam hoa tụ đỉnh cảnh giới không để ý tới mặt mũi như vậy, thật đúng là đầu tiên chứng kiến.
Bọn họ trong lòng đều đồng thời quyết định. Cho dù là đắc tội với Thiên Vương lão tử, cũng nhất định không thể đắc tội với người này, tuyệt đối không thể, tuyệt đối không thể...(!)