Làm sao để có thể sử dụng thần binh đã quang hóa bao bọc toàn thân để phi hành?
Kim Chiến Dịch cùng Ngả Văn Bân đưa mắt nhìn nhau, trong lòng bọn họ tràn ngập cảm giác quái dị.
Ho nhẹ một tiếng, Ngả Văn Bân nói:
- Hạ tôn giả. Quang hóa thần binh chính là bản thân ngươi a.
Hắn nói những lời này có ý tứ hết sức rõ ràng, quang hóa thần binh không phải là bọn ta mà là lão nhân gia ngươi a.
Ngay cả lão nhân gia ngươi còn không biết phải làm sao, bọn ta làm sao có thể biết được.
Hạ Nhất Minh nhướng mày, bất đắc dĩ nói:
- Ta quang hóa thần binh, ngay cả kinh mạch trong cơ thể cũng quang hóa, nhưng ta không biết mình làm sao lại quang hóa thành công.
Hai người Kim Chiến Dịch nhăn mày lại, đây xác thực là một vấn đề nghiêm trọng.
Bất quá, tựa hồ trường hợp này trước nay chưa từng xuất hiện, một người dĩ nhiên có thể trong lúc không biết gì mà quang hóa thần binh thành công. Cho nên không một ai nghĩ tới sẽ có người hỏi về vấn đề này.
Vì vậy, khi Hạ Nhất Minh mở miệng hỏi, làm cách nào để có thể bay lên, hai vị tôn giả kiến thức rộng rãi này cũng phải nhất thời á khẩu.
Một khắc sau Đặng Triệu Thần mới tiến lên nói:
- Hạ tôn giả, ngươi vừa rồi mới thành công bay lên không một lần, chi bằng ngẫm nghĩ lại một chút, biết đâu sẽ có đầu mối.
Hạ Nhất Minh đưa ánh mắt nhìn thoáng qua hắn, trong lòng dâng lên một trận hào cảm.
Hắn khẽ gật đầu cười nói:
- Đa tạ Đặng huynh.
Đằng Triệu Thần có chút hơi ngẩn người ra, hắn cùng với Hạ Nhất Minh lúc ở trong kinh thành mặc dù có quen biết, nhưng cũng chỉ là vài cái gật đầu chào nhau mà thôi. Vậy mà giờ phút này Hạ Nhất Minh lại tươi cười cảm ơn hắn, giọng nói và vẻ mặt mang theo vài phần chân thành. Sửng sốt một chút, hắn cũng gật đầu cười chân thành đáp lễ lại.
Bọn họ cũng không biết Hạ Nhất Minh mặc dù không nhớ được tình huống vừa xảy ra, nhưng ở sâu trong ý thức của hắn đối với Ngả Văn Bân, Kim Chiến Dịch cùng Đặng Triệu Thần đều có cảm giác rất tốt.
Trong thời gian mất đi thần trí, hắn có thể cảm nhận được nhân tâm của từng người, tuy lúc khôi phục thần trí, những cảm nhận đó đã biến mất, nhưng ấn tượng của hắn đối với những người đó lại không hề thay đổi..
Đây chính là nguyên nhân mà từ khi hắn thanh tỉnh cho tới bây giờ không chủ động hướng tới người khác chào hỏi lần nào, mà chỉ có cùng với Kim Chiến Dịch và Ngả Văn Bân trò chuyện.
Giờ phút này hắn đối với Đặng Triệu Thần có vài phần kính trọng cũng có đạo lý tương tự.
Đương nhiên, Hạ Nhất Minh đối với Bách Linh Bát, Bạch Mã lôi điện cùng Bảo Trư đều không có chút đề phòng nào.
Nếu đối với bọn họ mà còn sinh ra sự đề phòng, như vậy thì còn với ai hắn không đề phòng nữa.
Hạ Nhất Minh gãi gãi đầu rồi nhắm mắt lại tựa hồ như đang hồi tưởng lại cái gì đó.
Từ từ, hắn tựa hồ như nghĩ tới một vài thứ, trong trí nhớ của hắn có một đoạn hình ảnh phảng phất như hắn sử dụng thần binh đã quang hóa bay lên không trung. Chỉ là cảm giác này rất mơ hồ, cẳn bản là hắn không thể nhớ ra được mình làm sao để có thể vận dụng thần binh phi hành.
Đây là đoạn hình ảnh hắn nhớ rõ nhất trong quả trình quang hóa thần binh, nhưng nếu nắm rõ quá trình quang hóa thần binh sẽ khiến cho Ngũ Khí đại tôn giả có thể lĩnh ngộ được năng lực cơ bản nhất của mình sau khi bước chân vào cảnh giới này.
Lấy thần binh đã quang hóa bao bọc ngoài cơ thể, giúp cơ thể phi hành, chuyện này đối với Ngũ Khí đại tôn giả chính là năng lực cơ bản nhất. Giống như con người khi trưởng thành sẽ biết đi, chim trưởng thành sẽ biết bay lượn vậy.
Vậy là trong trí nhớ của Hạ Nhất Minh lại hoàn toàn trống rỗng, làm cho hắn giống như tiểu hài tử thiếu mất đôi chân, như con chim không có cánh vậy, so sánh với những người khác thì kém xa.
Bất quá, Hạ Nhất Minh cũng không bởi vì vậy mà buông tha cho ý muốn của mình, hắn chau mày suy nghĩ, sau đó mở mắt ra tựa hồ như có chút hiểu được.
Kim Chiến Dịch vui mừng khôn xiết nói:
- Hạ huynh đệ, ngươi đã nghĩ ra được rồi soa?
Hạ Nhất Minh nghiêm túc gật đầu nói:
- Ta vừa mới nhớ tới một việc.
Kim Chiến Dịch không thể chờ đợi được nữa hỏi:
- Chuyện gì?
Hạ Nhất Minh quay đầu lại nhìn Bách Linh Bát cả giận nói:
- Nguyên lai là ngươi đánh ngất ta.
Khi Hạ Nhất Minh quay đầu lại, đôi mắt Bách Linh Bát đang xoay chuyển, đột nhiên nghe thấy hắn nói vậy liền dừng lại, tập trung lên người hắn.
Loại hiện tượng cổ quái này khiến cho mọi người xung quanh cảm thấy kinh dị, và kính sợ.
Chỉ là không một ai ở đây nghĩ ra tên Bách Linh Bát này không phải là loài người. Bọn họ chỉ nghĩ Bách Linh Bát tu luyện một loại công pháp đặt thù mới dẫn tới kết quả như thế. Hơn nữa loại công pháp quỷ dị tới mức bọn họ chưa bao giờ nghe nói tới.
Đương nhiên trong lòng bọn họ còn tưởng rằng nó là công pháp truyền thừa của thần đạo thời viễn cổ, nếu không quyết không thể có uy lực to lớn như thế.
Bách Linh Bát bình tĩnh nói:
- Đây là ta làm theo lời Kim Chiến Dịch nói.
Kim Chiến Dịch cười khổ một tiếng, cuống quít nói:
- Ta chỉ nói Bách huynh là ngươi mê man đi mà thôi.
Ý tứ của Kim Chiến Dịch chính là muốn Bách Linh Bát phong bế chân khí trong cơ thể của hắn, hoặc là làm điểm một chút lên người hắn, làm cho hắn ngủ say.
Nhưng yêu cầu nói đối với Bách Linh Bát mà nói lại quá mức khó khăn, bởi vì vậy hắn mới quyết định sử dụng biện pháp đơn giản nhất, chính là đánh ngất Hạ Nhất Minh.
Một kích này quả thật đã cứu tỉnh Hạ Nhất Minh, đồng thời khiến cho hắn mất trí nhớ hoàn toàn.
Chuyện gì quên thì thôi, nhưng ngay cả quá trình quang hóa thần binh cũng quên mới chính thức làm cho Hạ Nhất Minh phát điên.
Một đạo quang lưu xuất hiện ở xung quanh người Hạ Nhất Minh, đây chính là ánh sáng do Ngũ Hành Hoàn phát ra.
Ánh mắt mọi người có chút ngưng trọng, mặc dù lúc trước đã thấy Hạ Nhất Minh sử dụng thần binh quang hóa để phi hành. Nhưng khi đó thần trí Hạ Nhất Minh không rõ ràng, khiến cho không ai dám mở miệng khen ngợi.
Giờ phút này, đang đứng ở trước mặt mọi người chính là Hạ Nhất Minh đã thanh tỉnh thần trí.
Khi hắn mạnh mẽ điều khiển ánh sáng của thân binh có trời mới biết sẽ sinh ra biến hóa thần kỳ gì.
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều ngưng thần tĩnh khí dồn ánh mắt về phía Hạ Nhất Minh. Bọn họ muốn nhìn thấy điều mà hắn vừa làm mọi người phải rung động.
Quang mang phát ra dày đặc trước mắt mọi người tựa hồ khác biệt rất lớn so với lúc Hạ Nhất Minh lần đầu tiên phi hành.
Trên mặt Ngả Văn Bân, ba người Vũ gia đều hiện lên vẻ tiếc nuối.
Trong gia tộc hoặc môn phái bọn họ đều tồn tại Ngũ khí đại tôn giả, cho nên bọn họ đối với kỹ năng phi hành của Ngũ khí đại tôn giả không cảm thấy xa lạ gì.
Mặc dù, bọn họ không hiểu làm sao để thực hiện được, nhưng thông qua cảm ứng, bốn người mơ hồ nhận thấy lần thực nghiệm này của Hạ Nhất Minh sẽ thất bại.
Quả nhiên, chỉ qua chốc lát, xung quanh người Hạ Nhất Minh truyền ra những âm thanh dao động của năng lượng, quang mang dần tiêu tán đi, cuối cùng lộ ra thân hình của hắn.
Thở dài một tiếng, gương mặt Hạ Nhất Minh không che dấu một tia uể oải, bất đắc dĩ nói:
- Hai vị, ta nghĩ không ra làm sao để sử dụng thần binh đã quang hóa bao bọc thân hình, giúp bản thân bay lên.
Ngả Văn Bân lộ ra một tia cười khổ nói:
- Không sao. Có lẽ qua vài ngày tới Hạ tôn giả sẽ nhớ ra được quá trình quang hóa thần binh a.
Kim Chiến Dịch khẽ gật đầu nói:
- Hạ huynh đệ, ngươi từ từ nghĩ đi. Dù sao một năm sau chúng ta cũng sẽ đi tới Nam Cương, lúc đó đi qua Linh Tiêu Bảo Điện ta sẽ hỏi thăm Hác sư thúc lão nhân gia, khi đó chắc chắn sẽ có giải đấp cho ngươi.
Hạ Nhất Minh khẽ gật đầu, sử dụng anh sáng do thần binh phát để bay lên đối với Tam Hoa tôn giả bình thường mà nói căn bản là không có khả năng. Nhưng đối với một người đã thành công quang hóa thần binh như hắn mà nói thì chỉ là một loại kỹ xảo mà thôi, phỏng chừng rất nhanh có thể thực hiện được.
Sắc mặt Ngả Văn Bân khẽ thay đổi, hắn vội vàng vỗ chán một cái cười nói:
- Đa tạ ý tốt của Kim huynh. Bất quá Thần Toán Tử của bổn mông ở ngay tại Thiên Trì sơn, Hạ tôn giả căn bản không cần phải chờ tới lúc đó, chỉ cần quay trở lại Thiên Trì sơn nhất định sẽ được Thần Toán Tử đại nhân chỉ điểm. Mặc kệ thần binh phi hành hay Thần Toán chi thuật thì Thần Toán Tử đại nhân cũng không giữ lại bất cứ thứ gì.
Kim Chiến Dịch mỉm cười cũng không nói gì.
Sắc mặt Hạ Nhất Minh có chút nghiêm lại nói:
- Ngả huynh, tiểu đệ phải mau chóng trở về Hạ gia trang một chuyến, chỉ sợ không có thời gian tới Thiên Trì sơn.
Ngả Văn Bân há mồm định nói gì, nhưng nhớ lại hành vi của Đồ Đằng bộ tộc trước đó làm cho hắn có chút cố kỵ.
Nếu như là chuyện khác Ngả Văn Bân có thể vỗ ngực đảm bảo, nhưng ở trong lãnh địa của Đồ Đằng bộ tộc mà đánh chết một vị Thánh Giả, thì hậu quả sẽ cực kỳ ngưng trọng. Đừng nói hắn không thể làm chủ, cho dù là Thần Toán Tử đại nhân cũng không thể đưa ra quyết định một cách chính xác.
Hết thảy chuyện này có lẽ chỉ có thể để Tông chủ đại nhân cùng với Kỳ Lân thánh chủ của Đồ Đằng bộ tộc quyết định mới được, Ngả Văn Bân trầm ngâm một chút rồi nói:
- Cũng tốt, để lão phu cùng ngươi đi về Hạ gia trang một năm rưỡi đi.
Hắn tuyệt đối tin tưởng, nếu Đồ Đằng bộ tộc muốn trả thù, như vậy thời gian tuyệt đối sẽ không vượt qua một năm.
Hạ Nhất Minh cảm kích gật đầu nhìn hắn, vô luận hắn như thế nào thì phần tâm ý này của đối phương cũng đủ để Hạ Nhất Minh kính trọng hắn vài phần.
Từ trên không trung đột nhiên truyền tới một đạo tiếng vang kỳ lạ.
Thanh âm này từ xa truyền tới tràn ngập cổ lực lượng áp bách khổng lồ, tựa hồ như có ý định khiêu chiến với mọi người.
Tất cả mọi người xung quanh đều kinh ngạc quay đầu nhìn về phía mảnh rừng rậm đằng xa, bầu trời đột ngột xuất hiện một đám mây đen, từ trong đám mây thi thoảng lóe lên quang mang màu hồng.
Giờ phút này, đám mây đen đang bay về phía bọn họ với tốc độ nhanh chóng.