Vũ Thần

Chương 242: Q.5 - Chương 242: Kinh thành đại thân






Kỳ Liên song ma một mình lên đường. Bọn họ cũng khôgn có mang theo một môn nhân nào hết. Còn Phiền Thạc tôn giả - sư phụ của bọn họ thì càng phải ở lại Động Thiên Phúc Địa.

Dù sao thì bây giờ, kỳ Liên song ma đã trở thành cao thủ đẳng cấp tôn giả. Phiền Thạc cho dù mặt có dày đến mấy cũng không thể cùng họ tới SInh Tử giới.

Trên đường đi không ngờ lại gặp phải một vị cao thủ ngũ khí triều nguyên như Sở Hao Châu, hai bên lại còn giao thủ với nhau thì chỉ có thể nói là bọn họ đen đủi.

Trong lúc mọi người đồng hành với nhau, Kỳ Liên song ma nhiều lần bóng gió hỏi về Sở Hao Châu, Bách Linh Bát và bạch mã nhưng mỗi lần đều bị Hạ nhất Minh đánh trống lảng. Vì thế mà khi đã tới được kinh thành, huynh đệ Kỳ Liên song ma vẫn chưa biết chút gì về đám Sở Hao Châu.

Trong suy nghĩ của bọn họ thì Sở Hao Châu nhiều nhất cũng chỉ là một vị tôn giả của Đông Hải mà thôi, chứ không thể ngờ được đó chính alf một vị siêu cấp cao thủ đạt tới cảnh giới ngũ khí triều nguyên.

Có Kỳ Liên song ma dẫn đường, tốc độ đi đường của mọi người nhanh hơn rất nhiều. Trên đường đi, Hạ Nhất Minh và Bách Linh Bát cũng xác định Hoàng tuyền môn không phái người bám theo. Bọn họ hoàn toàn biến mất không hề thấy dấu vết.

Sau mấy ngày hành trình, cuối cùng cũng tới được kinh thành của Đại Thân. Tuy còn cách rất xa nhưng ngôi thành đồ sộ đã hiện lên trong mắt mọi người. Nó chiếm một phạm vi to lớn, ngay cả Linh Tiêu bảo điện cũng còn thua một bậc.

Nơi đây khác với Linh Tiêu bảo điện ở chỗ là bên ngoài có tường thành vây quanh. Trên tường thành tinh kỳ bay phấp phới, binh lính đi lại tuần tra không ngừng.

Cho dù đứng cách vài dặm nhưng Hạ Nhất Minh vẫn có thể cảm nhận được một luồng khí thế uy nghiêm phát ra.

Hắn đưa mắt liếc nhìn mọi người thì thấy ngoại trừ Bách Linh Bát đang ôm bảo trư ra còn lại ai cũng không giữ được bình tĩnh.

Sở Hao Châu thở dài nói:

- Kinh thành của phương Đông mặc dù đã trải qua nhiều triều đại nhưng uy thế từ ngàn năm qua vẫn khiến người khác phải rung động.

Hạ Nhất Minh nghe thấy thế liền hỏi:

- Sở lão ca! Trước đây huynh đã tới đây hay chưa?

Sở Hao Châu khẽ gật đầu nói:

- Khi lão phu mới trở thành tôn giả đã từng tới đây du ngoạn. Lúc đó cũng bị sự hùng vĩ của nó khiến cho ngây ngất. - Lão lập tức cười nói:

- Tuy nhiên, việc cảm thụ áp lực súc tích qua mấy ngàn năm đối với người mới trở thành tôn giả lại rất tốt.

Đại ma cũng thở dài một tiếng nói:

- Sở huynh nói đúng! Trước kia hai người chúng ta cũng từng tới đây nhiều lần, nhưng hôm nay mới có cảm giác này.

Nhị ma cũng liên tục gật đầu rồi mới mở miệng nói:

- Chẳng trách sư phụ nhất định bắt chúng ta tới kinh thành sau đó mới được đến Tây Bắc. Thì ra là có nguyên nhân của nó.

Bọn họ miệng thì nói chuyện nhưng chân vẫn khôgn dừng lại, đi theo quan đạo. Khí thế trên người bọn họ cũng khôgn hề thu liẽm, thậm chí lại phát ra một chút uy áp.

Tất cả những người đang đi trên đường đều không tự chủ được tản ra hai bên. Khôgn người nào đủ dũng khí tới gần bọn họ.

Hạ Nhất Minh biết rõ đó là do huynh đệ song ma cố ý tản mát hơi thở của mình ra. Mặc dù Hạ nhất Minh cũng biết nó thu hút sự chú ý của người khác, nhưng hắn cũng thừa nhận làm vậy cũng giảm bớt rất nhiều phiền toái.

Hoắc Đông Thành thở hổn hển bám theo mọi người. Trong chuyến đi này, mấy người Hạ Nhất Minh vẫn duy trì tốc độ bắt Hoắc Đông Thành phải dốc hết sức ra để bám theo. Cho đến lúc này, hắn gần như là kiệt sức. Chịu đựng được tới giờ phút này, ngoại trừ lý do có mấy viên kim đan ra còn lại đều nhờ ý chí của hắn.

Ánh mắt Kỳ liên song ma thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn về phía sau. bọn họ cảm thấy bội phục đói với ý chí cứng cỏi của tên tiểu tử đó.

Sau khi biết hắn là đệ tử của Sở Hao Châu hai người không dấu nổi sự hâm mộ. Tất nhiên đói tượng mà họ hâm mộ không phải là Hoắc đông Thành mà chính là Sở Hao Châu.

Có thể thu được một tên đệ tử như vậy là chuyện mỗi một vị tôn giả đều mơ ước.

Do biết không thể tranh đoạt được với Sở Hao châu chứ không họ đã ra tay chiếm lấy hắn từ lâu rồi.

Hạ Nhất Minh cũng liếc mắt nhìn Hoắc đông Thành rồi nói:

- Sở lão ca! Lần này nội kình của Đông Thành chắc chắn sẽ tăng lên rất nhanh. Huynh có kế hoạch gì cho hắn tu luyện hay chưa?

Ánh mắt Sở Hao Châu có chút hài lòng nói:

- yên tâm! Lão ca ta đã có ý định từ trước, không thể làm chậm trễ sự tu luyện của hắn. Có điều, tinh lực kim đan của ngươi có nhiều không? nếu số lượng khôgn đủ, Đông thành sẽ không thể chịu nổi sự huấn luyện của ta.

Hạ Nhất Minh vỗ ngực nói:

- Huynh yên tâm! Tuy ta ở Hoành Sơn không nhiều lắm nhưng tinh lực kim đan cũng chẳng hề ít. Ngươi cứ yên tâm cho hắn dùng đi.

Mọi người vừa đi vừa nói, phút chốc đã tới cổng thành.

Tên quan thủ vệ thành đã để ý tới bọn họ từ lâu, đặc biệt là bạch mã. con ngựa một sừng này rất hiếm thấy. Bất cứ ai nhìn thấy nó cũng có thể đoán được đó là một con lính thú.

Mà có thể đi bên cạnh linh thú thì chắc chắn phải là tiên thiên cường giả. Trong khi đó, thời gian gần đây kinh thành lại đang nhộn nhịp chuẩn bị đón tân tôn giả từ các nơi đến.

Vì vậy mà tên quan thủ vệ thành đã cho người đi vào bẩm báo, đồng thời hạ lệnh mở rộng của thành nghênh đón đám người Hạ nhất Minh đi vào. Mặc dù bọn họ chỉ đi bộ không hề có xe ngựa xa hoa lộng lẫy, nhưng từ đầu đến cuối, tên quan thủ vệ không dám mở miệng hỏi han lấy một câu.

Nếu chẳng may gặp phải người có tính tình cổ quái mà lỡ lời một cái, bị giết chết ngay tại chỗ thì đúng là oan ức. Chắc chắn cũng chẳng có người nào ra mặt cho hắn.

Đám người Hạ nhất Minh vừa mới vào thành, vị quan đó liền mỉ cười đi tới, giới thiệu một chút về lịch sử của ngôi thành.

Kỳ Liên song ma và Sở Hao Châu cũng chẳng thèm để ý, nhưng Hạ Nhất Minh và Hoắc Đông thành lại hết sức háo hức.

Nhận thấy điều đó, tên quan kia vui vẻ, thao thao bất tuyệt kể hết chuyện trên trời dưới đất. Có bao nhiêu lời đồn đại hắn cũng lôi ra cho bằng hết.

Hạ Nhất Minh và Hoắc Đông thành chăm chú lắng nghe khiến cho Sở Hao Châu và Kỳ Liên song ma bất đắc dĩ nhìn nhau. Dù sao tuổi của Hạ nhất Minh cũng còn quá trẻ. Cho dù tu vi có cao đến mấy nhưng tính tình vẫn không thể một lúc mà già dặn ngay được.

Một lúc sau, một đoàn xe ngựa xa hoa lộng lẫy từ trong nội thành đi tới trước mặt mấy người.

Khi đoàn xe xuất hiện, tất cả binh lính đều cúi đầu hành lễ. Còn đám thường dân thì nhanh chóng tránh né. Tuy nhiên ánh mắt bọn họ nhìn về phía đoàn xe không hề có chút căm hận mà chỉ có sự hưng phấn và ngưỡng mộ.

Hạ Nhất Minh suy nghĩ một chút liền đoán được địa vị của đoàn xe đó. Có lẽ nó cũng giống như xe ngựa dành cho đại sư đường của Khai Vanh quốc.

Đoàn xe ngựa dừng lại hẳn thì một bóng người đã nhanh chóng từ trên xe nhảy xuống.

Người đó có khuôn mặt khôi ngô, nhưng thể hình to lớn tương đương với hai người thường.

Hai chân hắn chưa chạm đất đã phát ra tiếng cười đinh tai nhức óc:

- Vị bằng hữu nào từ xa mới đến? Xin thứ cho Vũ gia không nghênh tiếp trước.

Vị quan thủ vệ vừa nhìn thấy người này liền lập tức quỳ xuống vái như điên.

Đến lúc này, Hạ Nhất Minh mới hiểu được người đó luôn miệng giới thiệu mọi thứ mục đích chỉ là giữ bọn họ lại đây mà thôi. Trong lòng hắn cảm thấy buồn cười nhưng cũng không có để ý, đưa mắt nhìn vóc người mập mạp quen thuộc phía trước.

Kỳ Liên song ma cùng bước lên, cười lớn nói:

- Vũ huynh! Hơn mười năm không gặp , cuối cùng thì ngươi cũng được thỏa nguyện nhé. xin chúc mừng.

Người kia cười ha hả nói:

- Thì ra là song ma huynh. Tiểu đệ... Ơ! Hạ huynh cũng ở đây?

Người này chính là Vũ Vô thường mà Hạ Nhất Minh và Kim Chiến Dịch đã cùng trao đổi bí tịch ở bình nguyên trung tâm. Sau khi nhìn thấy Hạ nhất Minh, trong lòng hắn hết sức kinh hãi.

Hạ nhất Minh mỉm cười , thuận miệng nói:

- Vũ huynh! Mới hai năm không gặp mà sao huynh nhìn thấy tiểu đệ lại giật mình như thế?

Vũ Vô Thường vội cười ha hả nói:

- hạ huynh cứ đùa! Vũ mỗ chỉ kinh ngạc vì Hạ huynh còn trẻ như vậy đã trở thành tôn giả rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.