Về tới trang viện, điều làm cho Hạ Nhất Minh cảm thấy vui mừng chính là hành tung của mình không bị bất kỳ ai phát hiện ra.
Cho dù là Kim Chiến Dịch - Người mà hắn vô cùng kiêng kỵ cũng không phát hiện ra được tung tích của hắn.
Trước ngày hôm nay, mặc dù Hạ Nhất Minh có lòng tin tưởng rất lớn với khinh công thân pháp của mình, nhưng cũng không dám chắc khi đem ra sử dụng có thể ẩn dấu được với Kim Chiến Dịch hay không.
Nhưng khi hắn cảm ngộ Vân Vụ chi lực trong quyển bí tịch, suy nghĩ của hắn lập tức xảy ra biến hóa.
Mặc dù Vân Vụ chi thuật đối với tốc độ của hắn cũng không có trợ giúp gì quá lớn, nhưng đối với năng lực ẩn nấp thì lại đề cao lên rất nhiều.
Muốn trong buổi tối mà che dấu mọi người để rời đi đối với hắn mà nói thì bây giờ không còn là chuyện gì khó khăn nữa.
Đồng dạng, Hạ Nhất Minh đối với vũ kỹ của mình cũng có niềm tin rất lớn, từ nay về sau, nếu trong lúc chiến đấu kết hợp Chướng Nhãn Pháp với Vân Vụ chi lực sẽ tạo ra tình cảnh hư hư thật thật, thứ này trở thành một trong những vương bài trong tay của hắn.
Chỉ là nếu đã coi nó như vương bài thì không tới lúc vạn bất đắc dĩ thì hắn tuyệt đối sẽ không sử dụng.
Đem cuốn bí tịch trong tay cẩn thận cất vào bên trong không gian giới chỉ, Hạ Nhất Minh lúc này mới thở dài một hơi.
Từ Tự Lệ cho hắn bí tịch này không ngờ nó lại mang đến cho hắn bao nhiêu vui mừng lẫn sợ hãi mà trước nay không thể tưởng tượng được.
Bất quá, nếu không phải chính mình đã ngưng tụ thành Phong Chi Hoa, hơn nữa còn đem chân khí cơ bản nhất tiến vào trong quyển bí tịch thì cũng không có khả năng xảy ra biến hóa như bây giờ.
Khẽ lắc đầu, trên mặt hắn lộ ra tia vui mừng tới cực điểm.
Không thể không nói, hôm nay là ngày may mắn thực sự của hắn.
Đem toàn bộ đồ vật của mình cất đi, Hạ Nhất Minh đứng lên đi về phía trong đình viện, nhìn bầu trời đêm tự nhiên phủ xống tinh quang vô tận.
Trong đầu chợt hiểu được nguyên do vì sao.
Ở tại chỗ này có thể thấy được cảnh gió thổi mây bay, hơn nữa còn có cảnh tượng mây mù bốc lên là do quyển bí tịch.
Tuy nhiên chỉ là cái nhìn từ nhiều góc độ mà thôi, một khi có chân khí tiến vào trong đó vô số đồ án theo trình tự xác định tổ hợp lại tái hợp thành cảnh tượng.
Đến tận lúc này, hắn mới biết được bản thây có bao nhiêu may mắn.
Nhiều đồ án như vậy, nếu như không có trình tự xác định thì cho dù là sai lầm một chút thì hắn chưa chắc đã lĩnh ngộ được điều gì.
Ngẩng đầu lên nhìn bầu trời sao phía xa, thời khắc này hắn cảm thấy chúng trở nên rất thân cận.
Ở trong lòng hắn tràn ngập cảm giác vui sướng không thể diễn tả bằng lời.
Đây là khoái cảm mà người tu luyện võ đạo vừa mới có bước đột phá quan trọng, chỉ là hôm nay Hạ Nhất Minh không còn có ai để chia xẻ nên cảm giác ấy mới trở nên mạnh mẽ như vậy.
Điều này đối với hắn mà nói là một chuyện phi thường thống khổ.
Cuối cùng, ý chí cường đại của hắn đã mạnh mẽ đem cảm giác vui sướng đè ép xuống, Hạ Nhất Minh chậm rãi khoanh chân lại, bắt đầu công khóa tu luyện hàng ngày của mình.
Một cỗ thiên địa linh khí dũng mãnh tiến vào trong cơ thể hắn, mặc dù không quỷ dị khó lường như mây mù, nhưng lại đúng đó là lực lượng mà người tu luyện chính thức có thể dựa vào, không ngừng đề cao nó mới là chánh đạo.
Từ từ, Hạ Nhất Minh tiến nhập vào trong cảnh giới thiên nhân hợp nhất, những chuyện vừa phát sinh ra tựa hồ cùng với hắn không hề có chút liên hệ nào
**********
Sáng sớm, mặt trời chậm rãi từ hướng đông mọc lên.
Khi tốc độ ánh sáng mặt trời không ngừng lan tràn với tộc nhanh chóng trên mặt đất, cũng là lúc Hạ Nhất Minh thoát khỏi trạng thái tu luyện.
Đôi mắt hắn lóe lên quang mang kỳ dị, bất quá một tia quang mang này vừa hiện lên thì trong nháy mắt đã tan biến.
Hai tai hơi động một chút, Hạ Nhất Minh cười nói:
- Kim huynh, sớm như vậy đã tới đây không phải là có gì chỉ giáo chứ?
Bóng người chợp động ở phía sau, Kim Chiến Dịch đã xuất hiện ở phía trước Hạ Nhất Minh, hắn kinh ngạc nhìn Hạ Nhất Minh.
Hạ Nhất Minh chớp ánh mắt, xác định mình cũng không có lầm người, nhíu mày, nói:
- Kim huynh, huynh làm sao vậy?
Kim Chiến Dịch lắc đầu, lầm bầm một mình nói:
- Không đúng a, không đúng a, chẳng lẽ là ta nhìn lầm?
Trong lòng Hạ Nhất Minh hơi không vui, nói:
- Kim huynh. Huynh nhìn lầm cái gì?
Kim Chiến Dịch cười khổ một tiếng, nói:
- Hạ huynh, hôm nay gặp lại ngươi, ta có cảm giác như có điều khác biệt.
Trong lòng Hạ Nhất Minh hơi rùng mình, cảm giác không vui mới rồi thoáng cái đã bay biến. Cùng ở chung với Kim Chiến Dịch lâu ngày làm cho hắn với ánh mắt của đối phương đã đánh giá thấp đi.
Hơi cười, gương mặt Hạ Nhất Minh không chút thay đổi, nói:
- Kim huynh, chẳng lẽ tiểu đệ nghi ngơi một ngày đã xảy ra thoát thai hoán cốt gì sao?
Kim Chiến Dịch khẽ lắc đầu, nói:
- Ngươi thì vẫn là ngươi, chỉ bất quá có chút bất đồng so với trước.
Hắn dừng lại một chút, đột nhiên nói:
- Hơi thở và khí tức của ngươi tựa hồ như có nhiều hơn một cái gì đó.
Hạ Nhất Minh hơi giật mình, lưng không khỏi đổ mồ hôi lạnh.
Cảm giác của người này thực là đáng sợ, quả thực có thể so sánh với bảo trư, chẳng lẽ hắn là bảo trư đầu thai không thành.....
Làm bộ tự hỏi một chút, Hạ Nhất Minh nói:
- Ta hiểu rồi. Đêm qua tiểu đệ luyện công đối với Kim hệ công pháp trong ngũ hành có một chút lĩnh ngộ mới, cho nên mới khiến cho hơi thở hơi thay đổi.
Kim Chiến Dịch lúc này mới thả lỏng người, hơi thở mỗi một người mặc dù cố định, nhưng nếu trên con đường võ đạo có chút lĩnh ngộ thì khiến nó thay đổi là đương nhiên.
Tuy nhiên, Kim Chiến Dịch vẫn có chút nghi hoặc như trước, từ hơi thở truyền ra của Hạ Nhất Minh thì nó tựa hồ cũng không có bao nhiêu mạnh mẽ hơn trước a.
Bất quá, thể chất Hạ Nhất Minh cùng người khác bất đồng, hắn tu luyện sở trường cả năm hệ ngũ hành, cho nên khi hắn có lĩnh ngộ một chút về Kim hệ lực lượng mà hơi thở tỏa ra vẫn không mạnh hơn trước mấy thì cũng chẳng có gì là quái dị.
Mặc dù Kim Chiến Dịch rất xem trọng Hạ Nhất Minh, nhưng vô luận thế nào hắn cũng không nghĩ ra được một điều.
Hạ Nhất Minh ngoại trừ nắm giữ ngũ hành chi lực cùng Phong hệ lực lượng, thì còn nắm giữ được một số các hệ lực lượng khác.
Các hệ lực lượng này vượt ra khỏi phạm trù loài người có thể hiểu rõ, cho nên khi Hạ Nhất Minh còn chưa biểu lộ thực lực của mình thì cho dù là ai cũng không thể nghĩ ra được.
Đúng lúc này, một gã đệ tử vội vã tiến vào cung kính nói:
- Kim tổ sư, Hạ tiền bối, Trương tổ sư cho mời.
Kim Chiến Dịch hơi gật đầu một chút, hắn phất tay một cái, tên đệ tử lập tức cung kính lui xuống.
- Hạ huynh, chúng ta cùng đi chứ?
- Cung kính không bằng tòng mệnh a.
Hai người nhìn nhau cười rồi sánh vai rời khỏi định viện, trực tiếp tiền về phía nơi Trương Trọng Cẩn ở.
Khi bọn họ nhìn thấy Trương Trọng Cẩn, sắc mặt của hắn tỏ vẻ cực kỳ ngưng trọng, hơn nữa ở bên cạnh hắn lúc này còn có một người trông rất quen. Đó chính là người hôm qua xảy ra xung đột với hai người bọn họ - Phương Thư Duyệt.
Kim Chiến Dịch lạnh nhạt đánh mắt qua một chút, hắn ngay cả một chút dừng lại cũng không có, còn Hạ Nhất Minh thì ngược lại hướng về phía hắn hơi cúi đầu chào.
Phương Thư Duyệt như kẻ được sủng ái mà lo sợ, trong lòng hắn lập tức chuyển động vô số ý niệm, xem ra vị Hạ tiền bối này cũng không có chán ghét mình. Không biết phải dùng biết pháp gì mới có thể lấy lòng hắn, hơn nữa khiến cho quan hệ giữa hai người sát lại chút. Nhưng cho dù hắn nghĩ như thế nào thì cũng không có chút đầu mối.
Dù sao, thực lực song phương cách nhau quá xa, xa tới mức ngay cả dũng khí để bắt chuyện hắn cũng không có.
- Trương sư huynh, huynh cho gọi tiểu đệ tới có gì phân phó? - Kim Chiến Dịch thuận miệng hỏi.
Trương Trọng Cẩn trầm giọng nói:
- Sư đệ. Phương Thư Duyệt đã hỏi được ai là người tới khiêu chiến ngươi.
Trong lúc hắn nói những lời này, ánh mắt tỏ ra cực kỳ nghiêm trọng.
Tinh quang trong mắt Kim Chiến Dịch chợt lóe lên, thấy được vẻ mặt của Trương Trọng Cẩn, hắn nhất thời hiểu được lai lịch của hai người tới khiêu chiến khẳng định không phải là chuyện đùa.
Trương Trọng Cẩn hướng về phía Phương Thư Duyệt khoát tay, nói:
- Ngươi nói đi.
Ánh mắt Phương Thư Duyệt lập tức hiện lên thần sắc vui mừng, vội vàng nói:
- Vâng thưa Trương tổ sư, Kim tổ sư, Hạ tiền bối. Hôm qua đệ tử sau khi từ đây trở về lập tức phía ra phi ưng truyền thư liên lạc với tiên thiên hộ pháp đóng quân ở phương bắc, nó vừa mới bay trở về hơn nữa còn mang theo tin tức vô cùng xác thực.
Hắn hít sâu một hơi tựa hồ như muốn làm cho tâm tình kích động của mình đè nén xuống:
- Kim tổ sư, hai người đến khiêu chiến với người là Kỳ Liên Song Ma. Bọn họ tới Linh Tiêu Bảo Điện cầu kiến các vị tôn giả đại nhân đưa ra yêu cầu lấy hai đối hai. Hai bên đều có cấp bậc Tam Hoa đánh một trận, bất quá trong đó nhất định phải có Kim tổ sư.
Tinh quang trong mắt Kim Chiến Dịch văng khắp nơi, tựa hồ như phương thức khiêu chiến của hai người này nằm ngoài dự liệu của hắn.
Trương Trọng Cẩn hướng về phía Phương Thư Duyệt gật đầu một cái, nói:
- Việc này ngươi làm rất tốt, khổ cực cho ngươi rồi.
Phương Thư Duyệt được yêu mến mà sợ, vội vàng quỳ xuống tạ ơn, bất quá hắn cũng hiểu được ý tứ của Trương Trọng Cẩn, lập tức cẩn thận lui ra ngoài.
Khi hắn rời khỏi phòng được mấy chục thước mới thở hổn hển vài hơi.
Ở cùng với ba người bọn họ trong một khoảng thời gian, áp lực do bọn họ mang tới thật khiến cho người khác khó có thể hít thở được.
Hạ Nhất Minh đưa ánh mắt nhìn Phương Thư Duyệt rời đi, sau đó trầm giọng hỏi:
- Kim huynh, Kỳ Liên Song Ma là ai?
Có thể khiến cho Trương Trọng Cẩn và Kim Chiến Dịch khẩn trương như thế, hai người nay khẳng định có danh tiếng rất lớn, tu vi của bọn họ cũng đủ để cho Kim Chiến Dịch phải kiêng kỵ.
- Hạ huynh, trong cảnh nội Đại Thân quốc chúng ta ngoại trừ Linh Tiêu Bảo Điện ở ngoài thì còn có không ít môn phái cường đại. Trong đó có Kỳ Liên Động Thiên phúc Địa là siêu cấp môn phái. - Trương Trọng Cẩn than nhẹ một tiếng, nói:
- Kỳ Liên Song Ma hơn một trăm năm trước đã tiến vào cảnh giới Nhất Đường Thiên, bốn mươi năm trước bọn họ cùng lúc thành công ngưng tụ Tam Hoa, nhưng còn hình thành đỉnh thế. Vì vậy bọn lập tức quy ẩn hơn mười năm qua chưa từng xuất môn.
Hạ Nhất Minh nhăn mặt, bốn mươi năm trước đã ngưng tụ Tam Hoa, hơn nữa còn đứng ở trên đỉnh, điều này chẳng phải nói bốn mươi năm trước bọn họ đã có thực lực để đánh sâu vào cảnh giới Tụ Đỉnh?
- Trương huynh, bốn mươi năm qua bọn họ chưa hề Tụ Đỉnh sao? - Hạ Nhất Minh từ từ nói.
Sắc mặc Trương Trọng Cẩn trở nên vô cùng trầm trọng, nói:
- Từ sau khi bọn họ quy ẩn, chung ta đều biết bọn họ đang tìm cách đánh sâu vào cảnh giới Tụ Đỉnh, cũng biết bọn họ nhất định thành công. Nhưng xem tình hình hiện nay thì hai người đó đã thất bại.
Hạ Nhất Minh khẽ gật đầu, nếu bọn họ thành công thì đã trở thành Tôn giả làm sao có thể khiêu chiến Kim Chiến Dịch.
Trầm tư chốc lát, Hạ Nhất Minh rốt cục hỏi vào vấn đề mấu chốt:
- Trương huynh, bọn họ vì sao lại tới khiêu chiến Kim huynh?