Cách đó một khoảng không xa chỉ chừng hai trăm trượng, một khỏa Sinh mệnh thạch phiêu phù trong lòng nước..
Hạ Nhất Minh do dự một chút rồi thả tiểu Bách Linh Bát ở trong tay ra.
Quả nhiên, tiểu Bách Linh Bát này lập tức bơi lại gần, rồi gắt gao ôm lấy khối Sinh Mệnh thạch vào người.
Trái tim Hạ Nhất Minh hơi đập nhanh hơn, sắc mặt liền trở nên khó coi dị thường. Mơ hồ hắn hiểu được nguyên do nó làm như vậy, Bách Linh Bát quả thực đã sử dụng lực lượng bên trong Sinh Mệnh thạch, hơn nữa còn thuận lợi phong bế được thông đạo. Nhưng cùng lúc đó, Bách Linh Bát khẳng định đã phải nỗ lực vô cùng, phải trả giá rất lớn cho việc làm này.
Lực lượng của Sinh Mệnh thạch quả thật rất đáng sợ, chỉ một chút thôi cũng đủ để cho một đầu thánh thú đỉnh phong khôi phục toàn bộ lực lượng cùng thương thế. Thậm chí cần không tới lực lượng của một phần mười khối Sinh Mệnh thạch đã có thể tạo ra năm thần đạo cường giả. Như vậy, lực lượng của khối Sinh Mệnh thạch hoàn chỉnh một khi được khởi động sẽ có uy lực cường đại tới mức nào?
Muốn dẫn phát và điều khiển lực lượng lớn như vậy, trong cảm giác của Hạ Nhất Minh cũng chỉ có con Thần Long sâu không thể lường kia mới đủ tư cách.
Nhưng rõ ràng muốn để cho thánh thú đỉnh phong trở thành thần thú, thì phải khiến cho bọn chúng phục dụng Sinh Mệnh thạch, nhưng muốn dùng để tăng thực lực của mình lên hoặc khôi phục thương thế còn phải dẫn phát lực lượng trong Sinh Mệnh thạch phát huy ra, mà làm như vậy đã vượt ra khỏi cực hạn của khả năng mà thần thú có.
Đến tận lúc này, Hạ Nhất Minh có thể khẳng định, Bách Linh Bát sử dụng phương pháp đặc thù để dẫn phát ra lực lượng trong Sinh Mệnh thạch. Nhưng cuối cùng sau khi Sinh Mệnh thạch bị văng tung tóe chỉ sợ bản thân hắn cũng theo đó mà tiêu tán.
Đưa tay nhẹ nhàng cầm lấy Sinh Mệnh thạch, một cỗ cảm giác đau thương không nói nên lời đột nhiên xuất hiện trong lòng hắn.
Mơ hồ, trong đầu hắn dường như xuất hiện một hình ảnh xa lạ.
Thân hình Bách Linh Bát dần dung nhập vào trong khối Sinh Mệnh thạch to lớn, giờ phút này Hạ Nhất Minh phảng phất như đang tiếp thu những tin tức Bách Linh Bát lưu lại trên Sinh Mệnh thạch, tựa hồ như một lần nữa trải nghiệm qua cảm giác khi đó của Bách Linh Bát.
Ở trong thế giới của Bách Linh Bát, muốn phóng xuất ra Sinh Mệnh thạch thì nhất định phải sử dụng một loại cơ khí đặc thù. Nhưng ở chỗ này căn bản không có loại cơ khí đó để cho hắn sử dụng.
Cho nên Bách Linh Bát lựa chọn phương pháp cuối cùng chính là lấy thân thể của hắn làm vật dẫn để phóng thích năng lượng của Sinh Mệnh thạch.
Mặc dù làm như vậy chính là phương pháp duy nhất trước mắt để kích phát ra năng lượng của Sinh Mệnh thạch. Nhưng điều đó đồng nghĩa với việc thân thể của Bách Linh Bát phải chịu cảnh năng lượng khổng lồ trùng kích và tẩy lễ, khiến cho toàn bộ những thứ thuộc về hắn đều bị xóa đi.
Trí nhớ của hắn, thân thể của hắn, thậm chí cả năng lực của hắn, tất cả đều bị dung nhập vào trong Sinh Mệnh thạch không cách nào chia ra được. Lực lượng bên trong Sinh Mệnh thạch trên cơ bản tiêu tan gần như không còn, cuối cùng bị vỡ tan ra rơi vào trong biển. Còn thân thể Bách Linh Bát đồng dạng cũng bị phân tán thành vô số phần tán loạn trong bắc hải.
Mặc dù thân thể Bách Linh Bát gần như là bất tử, nhưng khi thân thể bị chia lìa thành vô số phần thì khiến cho năng lượng của hắn bị mất đi làm cho không cách nào khôi phục lại như cũ được.
Đây là tin tức cuối cùng của Bách Linh Bát lưu lại, mà có thể tiếp nhận được những tin tức này cũng chỉ có Hạ Nhất Minh đã ở cùng với Bách Linh Bát nhiều năm.
Có lẽ, đây là giải thích cuối cùng của Bách Linh Bát giành cho hắn.
Không biết từ khi nào Hạ Nhất Minh đã chậm rãi buông Sinh Mệnh thạch ra, ở trong đầu hắn bỗng xuất hiện những hình ảnh suốt đời khó quên.
Lần đầu tiên gặp mặt Bách Linh Bát, một con người giống như bức tượng điêu khắc đột ngột xuất hiện.
Ở chân núi Hoành Sơn, Bách Linh Bát ra tay tương trợ đánh lui Đồ Đằng bộ tộc, hơn nữa còn theo hắn ngàn dặm đuổi giết, tru sát Xà, Lang hai tộc Đồ Đằng.
Thiên Trì chủ phong, Bách Linh Bát bằng vào năng lực đặc thù của bản thân đã câu dẫn Bảo Trư hạ sơn, mà hắn trở thành người được lợi lớn nhất trong vụ này.
Trong Linh Tiêu Bảo Điện, Bách Linh Bát hấp dẫn sự chú ý của Kim Chiến Dịch, trở thành thế thân cho hắn, để cho hắn thành công lẻn vào Thông Thiên Bảo Tháp trộm lấy Thần đạo chi thư. Mà cũng bởi vì có sự trợ giúp của Bách Linh Bát, hắn mới có thể sử dụng phương thức đặc biệt bảo lưu lại thần đạo chi thư một cách vĩnh cửu.
Ở Trung Tâm Đại Bình Nguyên, Quỷ Khốc Lĩnh, Tám Trăm Dặm Hỏa Sơn, Hạ Nhất Minh phát hiện ra âm mưu của đám người Hác Huyết, hơn nữa còn thành công tấn chức tôn giả.
Đông Hải Bồng Lai đảo, Đại Thân Vũ gia, thậm chí còn cùng hắn thoát khỏi bàn tay của Hoàng Tuyền lão tổ. Hành trình tới Nam Cương Lưu Ly đảo, Bách Linh Bát vẫn thủy chung luôn theo bên người hắn, không một chút oán giận, không một chút hối hận, vì hắn mà dâng hiến hết thảy mọi việc.
Cho dù sau khi Hạ Nhất Minh tấn chức Nhân Đạo Đỉnh Phong cường giả tiến vào Tử Vong Chi Địa, cuối cùng Bách Linh Bát sử dụng phương thức này để trợ giúp hắn lần cuối.
Trái tim Hạ Nhất Minh càng lúc càng đập mạnh, hai mắt hắn mơ hồ đỏ lên, trong lòng có một cỗ cảm giác ưu phiền không nói nên lời cứ thế dâng trào.
Quanh người hắn, nhiệt độ của nước biển chậm rãi dâng cao, thân thể giống như một chiếc lò than, nhiệt lượng khổng lồ trong lúc vồ tình được phóng thích ra ngoài.
Hạ Nhất Minh nắm chặt song thủ, trong lòng hắn tràn ngập một cỗ hận ý không hiểu.
Tử vong sinh vật, nếu không có bọn chúng thì Bách Linh Bát cũng không thể vì phong bế thông đạo mà tổn thương tới mức này.
Đôi mắt hắn càng lúc càng hồng, trống ngực đập thình thịch liên hồi, một cỗ sát khí khó có thể che dấu dần lan ra xung quanh.
Hải dương sinh vật ở xung quanh sau khi cảm ứng được cỗ sát khí do Hạ Nhất Minh phát ra đều liều mạng bỏ trốn về phương xa. Nhưng sinh vật có thực lực thấp kém hoặc là bị thương, hoặc lập tức bạo thể bỏ mình.
Mặc dù xung quanh đây những sinh vật khổng lồ cùng linh thú đã sớm bởi vì sự xuất hiện của đám thần thú mà bỏ chạy, nhưng lúc này ở đây vẫn còn những sinh vật hải dương không có linh trí hoạt động.
Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi, nước biển xung quanh đã được nhuộm thành màu đỏ lờ mờ.
Thân hình Hạ Nhất Minh hơi run rẩy, hắn mơ hồ cảm giác được có một chút gì đấy không ổn, nhưng không cách nào khống chế được sát ý vô tận trong lòng.
Nếu như lúc này thông đạo vẫn còn thì hắn khẳng định sẽ không chút tiến vào thông đạo tiến hành giết chóc đám tử vong sinh vật cho tới khi kiệt sức, hoặc bị chúng cắn nuốt mới thôi.
Nhưng mà, lý trí nói cho hắn biết, thông đạo đã đóng cửa, dù hắn có năng lực như Thần Long cũng không thể sử dụng lực lượng một người để đả thông cửa thông đạo một lần nữa.
Hơn nữa, ngay cả có đả thông được cũng không nhất định có thể trở lại chỗ tử vong sinh vật xuất hiện. Cho nên cừu oán trong lòng hắn nhất thời không nơi phát tiết, cũng chính vì vậy sát ý càng lúc càng nồng động, cho tới giờ phút này hắn không thể khống chế được bản thân, thậm chí còn xuất hiện suy nghĩ hủy diệt tất cả mọi thứ.
Bỗng nhiên, sau lưng Hạ Nhất Minh đột ngột xuất hiện một cảm giác lạnh lẽo.
Trong đầu hắn mặc dù tràn ngập sát ý, nhưng động tác của hắn lại không chút nào chậm, đưa tay ra phía sau nhẹ nhàng đẩy ra một cái, một cỗ tà hỏa trong nháy mắt từ trên người hắn xuất hiện bắn ra ngoài.
Ở sau lưng hắn, cỗ Băng hệ lực lượng cường đại phong bế, nếu bị cỗ lực lượng này chạm vào thì nước biển trong nháy mắt đông cứng lại thành một tảng băng dày. Nhưng mà, khi cỗ lực lượng này tới bên cạnh Hạ Nhất Minh thì đã hoàn toàn tiêu tán đi tác dụng của nó.
Bởi vì nhiệt độ nước nơi này rất cao, ở bên cạnh Hạ Nhất Minh nhiệt độ cao tới mức đủ để cho nư phải bốc hơi, nếu ở đây không phải là sâu trong bắc hải mà là dòng suối ở trong đại lục, thì chúng ta có thể chứng kiến cảnh tượng một dòng suối đang bị đun sôi, dần bốc hơi đi.
Sau khi Hạ Nhất Minh đánh ra một chưởng, một lượng lớn sóng nhiệt cuồn cuộn ập tới làm cho đám băng ở phía sau bị tan ra.
Khu vực bị đóng băng trong nháy mắt được đẩy ra xa, tựa hồ như chúng đang muốn bỏ chạy, nhưng lúc này Hạ Nhất Minh đã nộ hỏa công tâm, làm sao có thể dễ dàng dừng lại.
Thân thể hắn giống như đạn pháo, nhanh chóng phóng đi, mà ở chung quanh hắn cũng bị một khoảng sắc thái màu hồng bao phủ.
Tốc độ của hai bên tương đối mau lẹ, chỉ trong chốc lát Hạ Nhất Minh đã rời khỏi đáy biển, phá vỡ mặt băng chồi lên mặt băng.
Ánh sáng của mặt trời tỏa xuống rực rỡ làm cho mắt hắn trong một khoảnh khắc bị hoa lên.
-"Ba..."
Hàn khí xung quanh hắn tăng lên nhanh chóng làm cho hơi nước trong không khí nhanh chóng ngưng tụ lại, kết thành một khối băng khổng lồ như muốn đóng băng hắn vào bên trong.
Động tác của Hạ Nhất Minh hơi ngừng lại, luồng khí tức động lạnh cường đại đang dần tiến về phía hắn, dường như muốn đóng băng hắn thành một bức tượng băng.
Nếu như là một người bình thường thì lúc này hắn khẳng định đã bị đóng băng lại, như vậy kết quả duy nhất chính là hắn phải bỏ mình. Nhưng Hạ Nhất Minh thì khác, lúc này nhiệt độ quanh thân của hắn rất cao, cảm giác như lúc thiêu đốt sào huyệt của đám tử vong sinh vật bởi vì hấp thu quá nhiều nhiệt lượng mà ở chung quanh người hình thành cảm giác như xuất hiện Hỏa lĩnh vực.
Đương nhiên, Hạ Nhất Minh bởi vì tức giận mà dẫn phát tà hỏa chứ so sánh với Hỏa lĩnh vực thì còn kém rất xa.
Ở trên người hắn cũng chỉ có thân thể đang nóng dần lên chứ không có bất cứ uy lực nào của lĩnh vực.
Cho nên khi lực lượng Băn hệ này dũng mãnh xâm nhập vào thân thể, cả người Hạ Nhất Minh trở nên run rẩy giống như người đang ở trong cái nắng gay gắt của mùa hè bỗng nhiên rơi vào trong bể nước đá, làm cho bản thân cảm thấy sảng khoái vô cùng.
Sau đó, hắn lại cám ứng được luồng khí tức quen thuộc đang tới gần.
Từ từ, trước cái ánh sang ấm áp của mặt trời, sát ý của Hạ Nhất Minh dần dần lui đi, lý trí một lần nữa quay trở về trên thân thể hắn.
Khẽ lắc đầu, đôi mắt đỏ như máu của Hạ Nhất Minh dần lui đi.
Hắn nhẹ nhàng huy động tay áo, khối băng đang bao quanh người vang lên tiếng rắc rắc liên tục, rồi trong nháy mắt bạo liệt.
Hạ Nhất Minh ngẩng đầu lên, xuất hiện trước mặt hắn chính là vẻ mặt lo lắng của Viên Lễ Huân.
Có thể thi triển Băng hệ lực lượng làm đông cứng hắn chỉ sợ có mỗi một mình nàng mới làm được.
Ánh mắt Viên Lễ Huân hiện lên tia vui mừng nói:
- Nhất Minh, Mưu tiền bối nói chàng bị tà hỏa công tâm. Nếu không nhanh chóng cứu thì chỉ sợ sẽ rơi vào cảnh tẩu hỏa nhập ma, cho nên thiếp mới dùng Băng Lăng Kính đóng băng chàng lại.
Hạ Nhất Minh nhẹ nhàng "Uhm" một tiếng, hướng về phía Mưu Tử Long gật đầu cảm kích một cái. Chỉ là giờ phút này trong lòng hắn mặc dù không còn điên cuồng như trước, nhưng vẫn vô cùng loạn, hơn nữa tâm tình sa sút, thật sự không muốn mở miệng nói chuyện.