Thân thể Hạ Nhất Minh tỏa ra sát khí mãnh liệt. Vào lúc này, hắn cũng chẳng hề che dấu ý định muốn giết chết cái kẻ vừa cắt đứt đốn ngộ của bản thân.
Vừa rồi, hắn đã gặp được cơ hội ngàn năm một thuở, nếu tất cả thuận lợi có thể lĩnh ngộ được ý niệm, thì việc quang hóa Ngũ Hành Hoàn thành công cũng là chuyện có thể. Nhưng không ngờ lại xuất hiện một tiếng rống to, cắt đứt mạch đốn ngộ của hắn.
Cảm giác đốn ngộ đó, ngay cả Hạ Nhất Minh cũng không dám nói có thể gặp lại lần thứ hai. Vì vậy, lúc tỉnh táo lại, sắc mặt âm trầm một cách đáng sợ, giống như một giọt nước làm tràn ly.
Người thân thiết nhất với Hạ Nhất Minh là Kim Chiến Dịch, nét mặt cũng xuất hiện sát khí.
Đại đa số những người còn lại đều thở dài một hơi. Trong lòng bọn họ đều có chút cảm giác hả hê. Tu vi của người nãy đã rất cao, nếu để cho hắn thông qua đốn ngộ mà tiến thêm một bước nữa thì có còn là lẽ trời nữa hay không ?
Có lẽ, đó cũng chính là ý nghĩ trong lòng mỗi người. Tuy nhiên, ý nghĩ đó không thể nói ra được, chỉ có chôn trong lòng mà thôi.
Lệ Giang Phong nhăn mặt, hừ một tiếng. Trong những người này có lẽ chỉ mình lão là không có ý nghĩ như vậy. Lão cao giọng nói :
- Bằng hữu bộ tộc Đồ Đằng . Các ngươi cũng là người tu luyện chẳng lẽ không biết cơ hội đốn ngộ khó gặp như thế nào hay sao ? Vừa rồi là vị nào mở miệng phá rối ? Người đó ra đây để lão phu dạy cho một ít đạo đức cơ bản làm người.
Lời nói của lão vừa dứt, đa số Tôn giả đều có chút xấu hổ. Trong giới tu luyện có một quy định bất thành văn đó là nếu gặp một người đang đốn ngộ thì không được phép quấy rầy hắn. Càng là người có tu vi càng cao thì lại càng tuân thủ quy định đó. Mặc dù vừa rồi bọn họ vô cùng ghen tị, nhưng cho dù là Hác Huyết và Phương Thịnh cũng không có ý định cắt đứt sự tu luyện của Hạ Nhất Minh. Cách làm đó quả là vô cùng hèn hạ, nếu mà truyền ra đủ khiến cho tất cả mọi người khinh bỉ và thóa mạ.
Phía bên kia sơn cốc, nơi vị trí của bộ tộc Đồ Đằng chợt vang lên một số tiếng động rất nhỏ. Nhưng thoáng cái chúng hoàn toàn im lặng, ngay cả câu trả lời Lệ Giang Phong cũng không có.
Ánh mắt Hạ Nhất Minh từ từ nhìn về phía đó. Lúc này hắn mới biết kẻ xuất ngôn cắt đứt đốn ngộ của chính mình là đám tộc nhân của bộ tộc Đồ Đằng . Cơn tức giận trong lòng hắn lập tức bùng lên.
Đám người kia chắc chắc đã nhận ra sự ảo diệu trong đó nên mới bất chấp thủ đoạn, không cần giữ thể diện cắt đứt sự tu luyện của hắn.
Vì vậy mà khi Lệ Giang Phong tức giận trách mắng, đám cường giả có thánh thú đồng hành này lại không có người nào dám đứng ra nhận trách nhiệm đối mặt với người khác mà lại lui về phía sau.
Hạ Nhất Minh hít một hơi thật sâu, cao giọng nói :
- Muốn như thế phải không ? Không dễ dàng vậy đâu.
Thân hình hắn giống như một tia chớp, bước đi. Bất chợt, toàn bộ cảnh tượng trước mặt hắn chợt biến đổi thay vào đó là mười cột ánh sáng lớn.
Hạ Nhất Minh đã trở thành Tôn giả, lại còn có được những sự đốn ngộ nên tu vi của hắn không ngừng tăng lên. Vì thế mà thân pháp hàng đầu của phong hệ đã được hắn vận dụng một cách xuất thần nhập hóa. Nhoáng một cái, hắn đã vượt qua khoảng cách mười trường, xuất hiện trong rừng.
Hạ Nhất Minh chợt gây khó dễ hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Sinh Tử Giới đã chuẩn bị mở ra, vì vậy vào thời điểm này, bất cứ bên nào cũng không muốn xảy ra xung đột. Bởi vì không một ai muốn mất cơ hội đi vào Sinh Tử Giới. Vì thế, cho dù là hai bên có xung đột với nhau cũng cố gắng kìm chế, không thể để xảy ra tình hình không thể vãn hồi.
Nhưng vào lúc này, tình hình mong manh đó đã bị phá vỡ.
Quá tức giận không thể kìm chế, vốn vẫn áp chế bản thân từ đầu nhưng nay Hạ Nhất Minh đã hoàn toàn bộc phát. Cổ tay hắn khẽ động một cái, ngũ thải quang mang lóe lên bao phủ toàn bộ cơ thể của hắn.
Một nguồn năng lượng thật lớn từ vị trí của hắn phát ra, khiến cho trong không trung nổi lên vô số tiếng gió rít.
Vào lúc này, cuối cùng thì Hạ Nhất Minh cũng không còn che dấu gì nữa, phóng thích toàn bộ uy lực mà Ngũ Hành Hoàn có thể.
Năm loại màu sắc bất đồng mang theo năm nguồn năng lượng khác nhau được Hạ Nhất Minh phóng xuất. Chúng nhanh chóng tập trung lại thành một, lao thẳng về phía trước.
Trước mặt Hạ Nhất Minh đang không có ai, chợt xuất hiện ba người và ba thú. Những con thánh thú đi theo ba người này đều là những con hết sức nguy hiểm.
Ba người này có thực lực tương đương với Tôn giả cùng với ba con thánh thú. Dưới sự liên thủ của họ chắc chắn không hề kém hơn sáu vị tân Tôn giả của bên ngoài.
Nhưng lúc này, Hạ Nhất Minh đang trong cơn tức giận nên hắn không hề do dự, ngưng tụ một luồng ánh sáng đánh xuống. Luồng quang mang chói mắt đó bao phủ ba người và ba con thú vào bên trong.
Bất luận là đám Tôn giả bên ngoài hay tộc nhân Đồ Đằng đều biến sắc.
Hạ Nhất Minh công kích đã nằm ngoài dự đoán của mọi người. Vậy mà lúc này, hắn còn thể hiện một sự cuồng vọng đáng sợ. Không ngờ, hắn dám dùng lực một người để đối phó với ba người và ba thánh thú.
Khí thế như lấp hết sông núi, cho dù là ai cũng phải thừ người.
Ba người Hùng Vô Cực đồng thanh phát ra một tiếng kêu khẽ. Ba con thánh thú đồng hành liền vọt tới bên cạnh bọn họ. Ba người bọn họ cũng không hề lựa chọn chạy trốn. Trong tình hình này mà bỏ chạy thì kết quả chỉ có bị người ta cười cho không ngóc đầu lên được.
Ba người, ba thú, tương đương với sáu vị Tôn giả đồng loạt phóng thích thực lực mạnh nhất của bản thân.
Trên người Hùng Vô Cực và Hồ Hùng xuất hiện một luồng sáng màu vàng. Hồ Đặc Nhĩ Đức và Hắc báo xuất hiện quang mang màu đen. Vị thánh giả xa lạ còn lại cùng với con mãng xà to cũng xuất hiện trong quang mang xanh biếc.
Ba quang mang có màu sắc khác nhau, trong nháy mắt hợp lại làm một.
Mặc dù ba người bọn họ cũng không tự phụ là cường giả, nhưng ở cùng với nhau trong bộ tộc mấy trăm năm nên hết sức quen thuộc với nhau. Nếu không, trong thời gian ngắn, bọn họ cũng không thể dung hợp với nhau được.
Hai luồng quang mang nhanh chóng va chạm với nhau.
Một tiếng nổ ầm ầm vang lên, sau đó lại có vô số tiếng nổ phát ra. Như trong khoảng khắc song phương đã va chạm vô số lần phát ra những tiếng động đinh tai nhức óc.
Những tia sáng trong sân bắn ra khiến cho mọi người hoàn toàn bị chói mắt. Không một ai có thể nhìn thấy rõ kết quả của trận giao phong này.
Tuy nhiên, bất luận là ai cũng không nghĩ rằng Hạ Nhất Minh có thể thắng được bởi đối thủ của hắn quá mạnh.
Uy lực tương đương với sáu vị cao thủ hợp lại mạnh như thế nào cũng chỉ cần nghĩ một chút cũng đủ khiến người ta sợ hãi. Có điều, đối với việc Hạ Nhất Minh không sợ hãi oanh kích đã để lại ấn tượng sâu đậm trong lòng mỗi người.
Đối mặt với sáu cao thủ cùng đẳng cấp hắn vẫn không hề lui lại mà lại dùng một cách mà người ta không thể tưởng tượng được, tiếp tục công kích. Hào khí cũng can đảm đó ngay cả Kim Chiến Dịch và Lệ Giang Phong cùng với mấy lão đại Tôn giả kia cũng phải cảm phục.
Trong lòng bọn họ đều xuất hiện một cảm giác không thể nói bằng lời. Nếu đổi lại là bản thân, chắc chắn họ không thể làm được điều đó.
Trong nháy mắt, sau khi các tia sáng biến mất, tất cả mọi người lại có thể nhìn rõ mọi thứ.
Nét mặt ai nấy đều phải biến sắc. Cho dù là Kim Chiến Dịch vẫn tin tương rHạ Nhất Minh cũng như đông đảo đám Tôn giả đều hít một hơi thật sâu.
Hạ Nhất Minh vẫn cầm Ngũ Hành Hoàn hoàn toàn đang tỏa ra quang mang ngũ sắc, ngạo nghễ đứng tại chỗ. Trước mặt hắn, vị trí nơi ba người Hùng Vô Cực và ba con thú đã biến thành một cái hố lớn. Khóe miệng của cả sáu đều đang rỉ máu.
Ba người, ba thánh thú....
Thực lực tương đương với sáu vị Tôn giả trong trường hợp lấy cứng chọi cứng lại bị thua. Mà đây không phải sử dụng chiến kỹ mà chỉ đơn thuần so đấu lực lượng với nhau.
Tất cả người đứng xem cuộc chiến đều vĩnh viễn không thể quên được cảnh tượng này. Kết quả của trận đấu là điều mà trước đó không một ai dám nghĩ tới.
Hạ Nhất Minh chỉ cần thực lực một người đã đánh bại ba người với ba thánh thú, thậm chí khiến cho họ bị trọng thương.
Trong giây lát, tất cả những người có mặt đều cảm thấy vô cùng áp lực.
Mọi ánh mắt đều tập trung vào người thanh niên đang lạnh lùng đứng trước mặt. Tất cả đều đang tự hỏi xem không biết trong cơ thể người thanh niên đó ẩn chứa thực lực mạnh tới mức độ nào?