Ý thức dần dần từ trong mệt mỏi hồi phục trở lại,, sau một ngày nghỉ ngơi cuối cùng hắn cũng mưor mắt ra, trước mắt hắn là một mảng quang mang màu vàng.
Đây là ánh sáng trên thần chi đảo, ánh sáng này bao phủ khắp nơi, dưới sự bao phủ vô tận của quang mang làm cho đám sương mù vô tận bên ngoài không thể tiến lại gần.
Cố gắng nhấc đầu lên nhìn cảnh vật xung quanh, Ngả Đức Văn biết hắn đã tới được thần chi đảo trong truyền thuyết, nhưng giờ phút này trong lòng hắn lại không biết phải tiếp tục làm sao cả. Bởi vì hắn tuân theo di ngôn của Phất Lan Khắc Lâm bệ hạ tới nơi này, nhưng cũng không biết ở đây có bí mật gì.
Kỳ thật cũng không chỉ có hắn, mà ngay cả Phất Lan Khắc Lâm cũng không biết ở đây cất dấu cái gì.
Chỉ là thần điển tối cao của Thần Điện có ghi lại một đoạn câu nói, khi Thần Điện hoặc thế giới phương Tây lâm vào tình trạng nguy cấ có thể để cho tôn giả tiến ra ngoại hải, dưới sự chỉ dẫn của lục giác thần binh mà tìm kiếm thần chi đảo.
Đây là ghi chép đã tồn tại từ khi viễn cổ thần điện khai sáng để lại.
Nhưng mà, suốt bao nhiêu năm qua Thần Điện ở phương Tây giống như trụ chống trời, cho mãi tới gần đây vẫn chưa từng bị dao động vị trí hay suy bại.
Hơn nữa trong toàn bộ lịch sử của phương Tây, những trận chiến với phương Đông cường giả dù không chiếm được chút tiện nghi nào thì cũng không bao giờ bị rơi vào tình thế xấu, cho nên Thần Điện cho tới bây giờ vẫn chưa từng vận dụng thủ đoạn cuối cùng này.
Nhưng lần này xảy ra xung đột với Hạ Nhất Minh, chẳng những khiến cho hai vị Nhân Đạo Đỉnh Phong cường giả của phương Tây phải gục ngã, mà ngay cả Thần Điện cũng phải chịu thương tổn trước nay chưa từng có. Cho nên bọn họ không thể không nghe theo lời ghi chép trong thần điển.
Từ từ bò dậy khỏi giường, Ngả Đức Văn có thể khẳng định mình đã được người nào đó đưa vào đây. Bởi vì hắn nhỡ kỹ khi mình bị hôn mê thì bản thân còn đang ở bãi biển, vậy mà khi tỉnh lại đã nằm trên một chiếc giường lớn mềm mại như vậy.
Nếu nơi này có người, như vậy nói lên mục đích chuyến đi này của hắn có khả năng thực hiện được.
Hắn hơi cử động một chút tay chân, nhưng rất nhanh chóng phát hiện ra sức lực của mình chỉ sau một hồi ngủ đã hoàn toàn khôi phục. Ánh mắt hắn chợp động một tia quang mang vui mừng lẫn sợ hãi.
Mấy tháng liền liên tục phiêu đãng trong biển rộng, đặc biệt là một tháng cuối cùng này tinh thần vả thể xác của hắn đã mệt mỏi tới cực điểm.
Dưới tình huống tương tự nếu không trải qua nửa tháng tĩnh dưỡng thì căn bản không có khả năng khôi phục lại như cũ.
Bởi vì, không chỉ có thân thể của hắn bị mệt mỏi, mà cả tinh thần cũng như thế.
Vậy mà hắn chỉ cần ngủ một giấc đã khôi phục lại toàn bộ, chẳng những trong thân thể ẩn chứa lực lượng khổng lồ, đạt tới tình trạng đỉnh điểm của bản thân, mà ngay cả tinh thần vốn uể oải cũng trở nên dồi dào, làm cho niềm tin của hắn lại được tăng lên cả trăm lần.
Hắn thậm chí còn có cảm giác, nếu như lúc này đối thủ cường đại Cách La Đốn của hắn xuất hiện trước mặt thì cũng có thể nắm chắc trăm phần trăm chiến thắng.
Hít sâu một hơi, hắn đi tới trước cánh cửa phòng, hơi do dự một chút, nhẹ nhàng mở cánh cửa ra.
Ở bên ngoài, cũng là một mảng quang mang màu vàng, bất quá quang mang này cực kỳ nhu hòa, nó không mang lại cho người ta cảm giác chói mắt.
Bỗng nhiên, một bóng người từ phía xa đi lại, trên người đối phương giống như được khoác một tầng áo choàng màu vàng, trước đi ổn định, từ từ tiến lại trước mặt hắn.
Ngả Đức Văn kinh ngạc há to miệng, người xuất hiện trước mặt hắn trên mặt đeo một tiếng mặt nạ màu vàng, làm cho người ta không thể thấy dõ được diện mạo thật của người đeo.
Hơi cảm ứng một chút, làm cho hắn kinh ngạc chính là, trên người đối phương không có một chút khí tức nào tiết ra ngoài. Nếu như không phải quanh người hắn còn có một tia sinh mệnh lực lượng như vậy Ngả Đức Văn thậm chí còn hoài nghi đây là một người chết. Hắn không dám chậm chễ tiến lên chào hỏi, những người ở đây dù bọn họ có tinh thông võ đạo hay không thì cũng không thể đắc tội được.
- Đại nhân tôn kính, ngài khỏe. - Ngả Đức Văn sử dụng lễ tiết tôn quý nhất của Thần Điện để thi lễ, nói:
- Kẻ hèn đến từ Thần Điện phương tây - Thánh kỵ sĩ Ngả Đức Văn.
Một đạo thanh âm nhẹ nhàng truyền trong không gian, thanh âm này rõ ràng từ trong miệng người đeo mặt nạ phát ra.
- Ta biết ngươi.
- Ngài biết ta? - Ngả Đức Văn không hiểu hỏi.
Trong toàn bộ thế giới phương Tây, hắn cùng Hắc Ám hội nghị Cách Lâm Đốn có thanh danh hiển hách, có thể nói là giống như Kỳ Liên Song Ma và Kim Chiến Dịch trong phương Đông.
Nhưng chút danh tiếng đó chỉ là trong giới trẻ tuổi mà thôi, còn từ cấp bậc đại tôn giả trở lên thì bọn họ không hề coi trọng hắn, chứ càng không nói tới thần chi đảo đã truyền lưu bao lâu nay.
Ngả Đức Văn mặc dù là một người tự phụ, nhưng hắn còn chưa cuồng vọng tới mức ấy.
- Ta biết người tên là Ngả Đức Văn, cũng biết mục đích của ngươi khi tới nơi này. - Người đeo mặt nạ tiếp tục nói:
- Phương Tây thế giới không ngờ đã suy sụp tới mức như vậy, đây quả thật là chuyện khó có thể tưởng tượng nổi.
Sắc mặt Ngả Đức Văn nhất thời đỏ lên, lòng tự tôn của hắn đã bị xúc phạm, nhưng hắn cũng biết người đeo mặt nạ này nói không sai. Thực lực của thế giới phương Tây lúc này quả thật không thể so sánh được với phương Đông.
Người đeo mặt nạ hơi cúi đầu xuống, từ tốn nói:
- Ngũ Hành chi lực của thế giới phương Đông quả thật khó lường, nhưng lực lượng của phương Tây thế giới chúng ta cũng không thể dễ dàng chịu nhục.
Dừng lại mọt chút, hắn nhẹ giọng nói:
- Ngươi muốn bào thù không? Muốn đòi lại mặt mũi cho phương Tây không?
Thanh âm êm ái của đối phương như có mị lực, lập tức đánh động tâm tình của Ngả Đức Văn.
Hắn lập tức ưỡn cao ngực, lấy âm thanh cao nhất của mình nói:
- Các hạ tôn kính, ta muốn báo thù, muốn lấy lại công đạo cho Thần Điện.
Ngả Đức Văn cũng không rõ vì sao mình lại trở nên kích động như thế, khi hắn nghe đười câu nói của đối phương, trong lòng cảm giác như nếu không lớn tiếng đáp lại thì sẽ vô cùng khó chịu.
Thanh âm của người đeo mặt nạ tựa hồ như không phải vang lên bên tai hắn, mà xuất hiện sâu ở trong lòng hắn, trực tiếp đánh động tới linh hồn của hắn.
- Ngươi muốn báo thù thì phải làm cho thực lực tăng lên. - Người đeo mặt nạ nói tiếp:
- Ta có thể ban cho ngươi lực lượng, nhưng quá trình này rất thống khổ, có thể trải qua được hay không thì phải dựa vào nghị lực của ngươi.
Trong lòng Ngả Đức Văn vui mừng như điên, hắn khom người cung kính nói:
- Đa tạ các hạ, Ngả Đức Văn nhất định không phụ sự kỳ vọng của ngài.
Người đeo mặt nạ cười hắc hắc nói:
- Ngươi không cần cám ơn ta. Ta có thể nói cho ngươi, một khi ngươi không thể thừa nhận nổi lực lượng ta ban cho ngươi, như vậy chờ đợi ngươi không chỉ có tử vong, mà ngay cả linh hồn cũng tan biến. Ngươi bây giờ còn muốn không?
Sắc mặt Ngả Đức Văn hơi thay đổi, ở phương Tây, đặc biệt là Thần Điện và Hắc Ám hội nghị, bọn họ đối với linh hồn luôn có tâm trạng kính sợ.
Có vô số người luôn tin tưởng, loài người không thể chống cự lại sự già yếu mà chết đi, nhưng linh hồn thì không, một khi loài người tử vong, linh hồn bọn họ sẽ được chuyển tới thiên đường hoặc địa ngục, hơn nữa vĩnh viễn tồn tại. Nhưng nếu một khi linh hồn tiêu tán, thì bọn họ sẽ trở thành mây khói, từ nay về sau không thể tồn tại nữa.
Không nghi ngờ gì Ngả Đức Văn cũng là một tín ngưỡng giả trong vấn đề này.
Hắn trầm tư chốc lát, đột ngột hỏi:
- Các hạ tôn quý, ngài làm sao biết được tên và mục đích vãn bối đến đây?
- Là ngươi nói cho ta biết.
- Vãn bối? Vãn bối nói cho ngài khi nào?- Ngả Đức Văn có nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra được mình đã nói cho đối phương biết khi nào.
- Linh hồn của ngươi nói cho ta biết. - Người đeo mặt nạ nhẹ nhàng nở nụ cười, thanh âm trực tiếp truyền vào trong lòng hắn.
Ngả Đức Văn trợn tròn hai mắt, đôi mắt của hắn hiện lên vẻ khó tin và hoảng sợ.
Nhưng mà, không bao lâu sau, dưới cái nhìn chăm chú của người đeo mặt nạ, Ngả Đức Văn hít sâu một hơi, tâm tình vốn đa ba động mãnh liệt cuối cùng đã bình tĩnh trở lại.
- Các hạ tôn kính, ta nguyện ý tiếp nhận lực lượng của ngài ban cho cho, mời ngài.... - Hắn chậm rãi quỳ xuống dập đầu, giọng nói cầu xin:
- Hãy ban cho lực lượng.
Người đeo mặt nạ hài lòng gật đầu, hắn đưa tay ra, trên bàn tay hắn đột nhiên ngưng tụ lại một nhân ảnh tỏa ra kim quang.
Đây là một bóng người hư ảnh, một loại thần niệm ngưng tụ lại mà thành ý thức thể.
Người đeo mặt nạ đưa tay bắn ra, đạo nhân ảnh này lập tức tiến vào trong trán của Ngả Đức Văn.
Chỉ một khắc sau, thân hình Ngả Đức Văn bắt đầu liên tục run rẩy, cơ thể hắn không tự chủ được mà liên tục nảy lên.
Đột nhiên, hắn nhảy dựng lên kêu những tiếng vô cùng thảm thiết.
Âm thanh lãng đãng truyền đi làm cho người nghe được không khỏi phải sợ hãi.
Nhưng mà, người đeo mặt nạ lại không hề để ý tới Ngả Đức Văn, hắn chậm rãi quay đầu lại, nói:
- Thiên địa chi lực bắt đầu khôi phục lại sao? Chuyện gì đã xảy ra? Tiểu tử này thật tốt số, với mức độ nồng đậm của thiên địa chi lực như vây, chỉ cần hắn có thể thừa nhận được tinh thần truyền thừa là có thể bước chân vào Thần đạo.
Một tiếng cười dài vang lên kết hợp với tiếng gào thàm thiết của Ngả Đức Văn đã hình thành một cảnh tượng vô cùng quái dị.
- Phương Đông? Hắc hắc, chỉ có lực lượng của phương Tây chúng ta mới chân chính là vĩnh hằng...
Thiên địa chi lực bắt đầu khôi phục từ khu vực Bắc hải, chỉ trong vòng thời gian một tháng bắt đầu lan ra khắp mọi nơi trên thế giới, hơn nữa luồng thiên địa chi lực còn không ngừng gia tăng.
Cả thế giới bởi vì biến hóa bất thình lình mà sinh ra những thay đổi khó tin.
Trong thế giới nhân loại, chỉ ngắn ngủi một năm đã có vô số người tăng lên cảnh giới, tất cả mọi người đều cảm giác được con đường tu luyện của bọn họ đã trở nên dễ dàng hơn rất nhiều.
Chỉ là, tuyệt đại đa số nhân loại không biết, ở trong ngoại hải giữa hai thế giới phương Đông và phương Tây, ở nơi ít người tới có một cỗ khí tức khổng lồ được phóng ra.
Cỗ khí tức này phóng ra làm cho thiên địa chi lực bị ba động mạnh mẽ, thiên địa chi lực vừa mới khôi phục lập tức như thủy triều tập trung trở lại chỗ cỗ khí tức phát ra.
Ở nơi này ẩn dấu một cỗ khí tức khổng lồ như vậy thì không một ai biết, nếu như không phải do thiên địa chi lực thay đổi thì sẽ vĩnh viễn không có người nào biết chỗ này có một sinh vật đáng sợ như vậy.
Trên mặt băng, một người yên lặng nằm nghỉ, như thể hắn không có bất cứ cảm giác nào với thời tiết nơi đây.
Ở trên thân thể hắn, những mảnh đá vụn màu trắng như keo dính chặt vào không rời ra.
Bên cạnh hắn có ba người hai thú, bọn họ thay phiên nhau chiếu cố cho hắn, khi một mảnh Sinh Mệnh thạch trên người hắn rời xuống lập tức lấy một mảnh khác thay thế, hơn nữa còn tận lực tìm kiếm một khối thích hợp để bù vào.
Quá trình này kéo dài suốt thời gian một năm dài.
Bỗng nhiên trên cánh tay người nọ có vật hơi động đậy, một mảnh đá lớn rơi xuống mặt băng.
Hạ Nhất Minh đưa tay nhặt lấy, chỉ thoáng cái nó đã biến mất trong bàn tay của hắn. Bất quá, lần này hắn cũng khôgn tiếp tục lấy ra mảnh Sinh Mệnh thạch để thay thế, mà một mực chăm chú nhìn người đang nằm trên băng, ánh mắt tràn ngập vẻ mong chờ.
- Nhất Minh, Bách huynh sẽ hồi tỉnh sao? - Viên Lễ Huân đi tới bên cạnh hắn nhẹ giọng hỏi.
- Có thể. - Hạ Nhất Minh không chút do dự nói:
- Nhất định hắn có thể tỉnh lại.
Nhìn những mảnh của Sinh Mệnh thạch đang bám trên thân hình Bách Linh Bát, Hạ Nhất Minh lẩm bẩm như tự nói một mình:
- Khi những viên Sinh Mệnh thạch cuối cùng rơi xuống thì chính là lúc hắn hấp thu xong, đó cũng là lúc hắn khôi phục lại như bình thường.
Ánh mắt Mưu Tử Long từ trên đám Sinh Mệnh thạch thu lại, đối với Bách Linh Bát tiên sinh hắn lại có thêm một loại cảm giác kinh sợ trong lòng.
Năm ngàn năm trước, hắn cũng là một trong những thần đạo cường giả nổi danh, nhưng cho dù với kiến thức của hắn thì cũng chưa bao giờ nghe qua người nào có sinh mệnh thần kỳ như Bách Linh Bát.
Thu thập lại một đám đá màu trắng, một người tí hon ở ngay trước mặt hắn trong một ngày lấy tộc độ tăng trưởng mà mắt thường cũng nhìn được, tiểu Bách Linh Bát dần dần lớn lên, tốc độ hấp thu cũng càng lúc càng nhanh.
Ban đầu dự tính phải mất ít nhất vài năm, thậm chí còn phải hơn mười năm thì Bách Linh Bát mới hoàn toàn khôi phục. Vậy mà lúc này thời gian còn chưa tới một năm, Bách Linh Bát đã to lớn gần bằng một người trưởng thành. Hơn nữa, những Sinh Mệnh thạch bao quanh hắn lúc này cũng chỉ còn rất ít mà thôi.
Giờ phút này, Mưu Tử Long thật không thể chờ đợi được, hắn muốn nhìn xem một nhân vật thần kỳ như Bách Linh Bát sẽ có dạng gì a.
"Hống"
Bảo Trư đột ngột kêu lên, trong thanh âm của nó tràn ngập nỗi vui mừng.
Hai mắt Hạ Nhất Minh tập trung nhìn lại, chỉ thấy những mảnh đá còn lại trên người Bách Linh Bát liên tiếp rớt xuống. Ánh mắt của hắn cũng tràn ngập quang mang vui mừng lẫn sợ hãi. Mặc dù bên trong Sinh Mệnh thạch ẩn chứa lực lượng không hề tầm thường, nhưng Hạ Nhất Minh cũng không một chút để ý, hắn đi tới cạnh Bách Linh Bát nhẹ nhàng đưa tay lên lấy ra những khối không còn bám vào Bách Linh Bát nữa.
Chăm chú nhìn một hồi, nhưng mà Bách Linh Bát dường như vẫn không có ý định tỉnh lại, hai cặp mắt nhắm nghiền như không muốn mở ra.
Đám người Mưu Tử Long đứng bên cạnh chăm chú nhìn không hề chớp mắt, trong lòng cũng vô c mong chờ. Dù sao, sử dụng phương thức này để sống lại, để hồi phục thì đây tuyệt đối là chuyện trước nay chưa từng có.
Bảo Trư hừ mũi vài tiếng, đột nhiên nó nhảy lên ngực Bách Linh Bát dùng chiếc mũi của mình thân mật tiếp xúc với mặt của hắn.
Hạ Nhất Minh định đưa tay ra ngăn cản lại, nhưng nửa đường thì dừng lại. Nếu như Bách Linh Bát không tự động tỉnh lại, như vậy để cho tiểu gia hỏa này thử đánh thức hắn một chút cũng tốt.
Đầu của Bách Linh Bát theo hành động cọ mũi của Bảo Trư mà lắc lư qua lại một hồi lâu, nhưng hắn vẫn không mở mắt.
Bảo Trư tựa hồ không còn đủ kiên nhẫn nữa, nó hung hăng dùng chiếc sừng của mình đụng mạnh vào mặt Bách Linh Bát.
Tuy nhiên, tiểu tử này dường như đã quên, trên đỉnh đầu của nó lúc này đã có thêm một cặp sừng cứng rắn, hơn nữa đây cũng không phải sừng bình thường, mà là tượng trưng cho thần thú, cho nên độ cứng rắn của nó tuyệt đối không kém hơn thần binh lợi khí.
Vì vậy lúc va chạm, hoa lửa bắn tung tóe khắp nơi, trên mặt Bách Linh Bát đã xuất hiện thêm một cái lỗ sâu.
Bảo Trư hơi ngẩn người ra, đôi mắt tròn nhỏ của nó liên tục xoay tròn.
Mưu Tử Long trợn mắt cứng lưỡi nhìn cảnh này, nếu là người bình thư phải chịu vết thương sâu như thế thì tuyệt đối sẽ phải bỏ mạng. Chỉ là Bách Linh Bát lại trong thời gian ngắn ngủi một năm từ thể tích bằng bàn tay trở thành như hôm nay thì thật sự là một quái nhân, vì vậy chúng ta không thể theo lẽ thường mà nói được.
Hạ Nhất Minh đau buồn vỗ trán, tức giận nói:
- Bảo Trư, ngươi xuống đi.
Tiểu Bao Trư cũng biết bản thân đã gây họa, nó ngoan ngoãn nhón chân chậm rãi bước xuống. Chỉ là còn chưa chờ nó kịp nhảy xuống thì đã bị một bàn tay túm lấy.
Ánh mắt đám người Hạ Nhất Minh lập tức sáng ngời lên, chủ nhân của cánh tay này chính là Bách Linh Bát vốn vẫn nằm yên lặng trên nền băng.
- Bách huynh, người đã tỉnh rồi sao? - Hạ Nhất Minh vừa vui mừng vừa sợ hãi hỏi.
Nhưng mà hắn cũng không nghe được tiếng đáp lại như dự liệu.
Bách Linh Bát sau khi túm lấy Bảo Trư nhấc lên, thì dần đứng dậy, động tác của hắn rất từ từ, giống như một lão già sắp xuống lỗ, vô cùng cứng ngắt.
Sau khi đứng thẳng được thân hình, Bách Linh Bát khẽ lắc đầu, dường như hắn cảm thấy không khẻ đưa tay lên đỉnh đầu nhẹ nhàng đè xuống, vết thương trên mặt theo đó mà biến mất không còn dấu vết.
Mưu Tử Long hít sâu một hơi khí lạnh, hắn cuối cùng đã biết vì sao Hạ Nhất Minh lại tự tin có thể làm cho Bách Linh Bát khôi phục lại như bình thường.
Thần thông như vậy quả là khó tin, bất quá hắn suy nghĩ một chút lập tức thấy thư thái, Bách Linh Bát ngay cả thân hình cũng có thể biến lớn nhỏ thì làm khép lại một vết thương bé cũng không phải là chuyện đơn giản sao?
Bách Linh Bát cúi xuống dùng đôi mắt như bảo thạch đánh giá Bảo Trư trong tay. Mà tiểu Bảo Trư cũng trợn tròn mắt nhìn hắn, trên miệng nó lộ ra nụ cười nịnh nọt.
Một tổ hợp này tương đối thú vị, Bách Linh Bát không phải thuộc thế giới này, mà Bảo Trư lại là một thần thú không có được uy nghiêm của thần đạo cường giả. Nhưng từ khi hai người bọn họ gặp nhau đã trở thành bằng hữu có quan hệ tốt nhất.
- Ngươi, là, người nào? - Bách Linh Bát hỏi một cách ngắt quãng.
Đôi mắt xinh đẹp của Bảo Trư nhất thời cứng đờ lại, nó kêu lên:
- Ta là Bảo Trư.
Đôi mắt của Bách Linh Bát tựa hồ sáng lên một chút, nhưng vẻ mặt của hắn không hề có chút vui mừng, giống như nghe thấy một cái tên xa lạ vậy.
Lòng Hạ Nhất Minh hơi lạnh lại, hắn dò xét hỏi:
- Bách huynh, ngươi còn nhớ ta không?
Bách Linh Bát đột nhiên thả tay ra, Bảo Trư từ trên tay hắn rơi cái bịch xuống đất, đương nhiên với lớp da dày của nó thì không có khả năng bị thương, chỉ là nó nhìn Bách Linh Bát với cặp mắt oán giận, tựa hồ như nó rất bất mãn vì hành động này.
Khi Bách Linh Bát ngẩng đầu lên nhìn Hạ Nhất Minh làm cho hắn nhớ tới một chuyện.
Khi lần đầu tiên gặp được Bách Linh Bát, vẻ mặt của hắn cũng giống hệt như lúc này, giống như một người bình thường đang thừ người ra suy nghĩ, giống như một kẻ ngu đang nhìn đời vậy.
- Ngươi không nhớ rõ ta sao? - Thanh âm Hạ Nhất Minh từ từ vang lên.
Bách Linh Bát đột ngột nói:
- Ngươi là Hạ Nhất Minh.
Hai mắt Hạ Nhất Minh sáng ngời, hắn vui mừng, liên tục gật đầu, cất tiếng cười to nói:
- Bách huynh, là ta, chúc mừng ngươi đã trở về.
Nhưng mà, trên mặt Bách Linh Bát cũng không hề có biểu hiện vui mừng, vẻ mặt hắn không chút thay đổi nói:
- Ta không nhận ra ngươi.
Tiếng cười của Hạ Nhất Minh nhất thời đình chỉ, trên mặt lổ ra vẻ cổ quái vô cùng.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, nửa ngày sau Viên Lễ Huân đưa tay chỉ Hạ Nhất Minh nói:
- Hắn là ai vậy?
- Hạ Nhất Minh.
- Ngươi biết hắn sao? - Tất cả mọi người tở dài một hơi, Viên Lễ Huân hỏi.
- Không nhận ra. - Bách Linh Bát dứt khoát trả lời.
Hạ Nhất Minh khẽ chau mày, nhưng hắn lại phát hiện ra tâm tình của mình có chút tê dại, không biết nói gì nữa.
- Nếu ngươi không nhận ra hắn, vì sao lại có thể gọi tên hắn? - Mưu Tử Long đột nhiên tiến lên trước trầm giọng hỏi.
Bách Linh Bát suy nghĩ một chút, cặp mắt không thuộc về nhân loại kia thi thoảng phát ra quang mang, sau một lát, quang mang dần ảm đảm đi, hắn bình tĩnh nói:
- Không biết.
Mưu Tử Long nhất thời cảm thấy chán nản, bất quá tên gia hỏa này quá thần bí, hắn hiểu về đối phương cũng không nhiều, hơn nữa sau khi chứng kiến những điều dị thường xảy ra trên người Bách Linh Bát, hắn đã sớm bỏ đi ý định động thủ ở trong đầu. Cho nên Mưu Tử Long chỉ đành bất đắc dĩ lắc đầu không nói gì nữa.
Bạch Mã Lôi Điện tiến lên, đi dạo quanh người Bách Linh Bát một vòng, nó phe phẩy chiếc đuôi hí nhẹ lên vài tiếng.
Mặc dù trước kia Bạch Mã và Bách Linh Bát có quan hệ không phải rất hòa thuận, nhưng giưof phút này tâm tư của nó cũng không khác gì Hạ Nhất Minh và Bảo Trư. Không biết Bạch mã kêu lên những tiếng gì, nhưng Bách Linh Bát lập tức lâm vào vẻ trầm tư.
Hạ Nhất Minh túm lấy Bảo Trư đang hờn dỗi tển mặt đất, nhẹ giọng hỏi:
- Lôi Điện nói gì thế?
Khi hỏi những lời này, trong lòng hắn dâng lên sự cảm khái khác thường.
Trước kia hắn đều để cho Bách Linh Bát phiên dịch lại những câu nói của Bảo Trư và Bạch Mã, nhưng bây giờ ngược lại phải để cho Bảo Trư phiên dịch.
Bảo Trư đầu tiên hừ một tiếng, sau đó mơi nói:
- Lôi Điện nói, ngươi, ta cùng hai người bọn họ đều là một nhà.
Trong lòng Hạ Nhất Minh dâng lên cảm giác kích động, mặc dù Lôi Điện nói ra những lời này rõ ràng đã để cho Viên Lễ Huân cùng Mưu Tử Long ở ngoài, nhưng quả thật nó nói ra toàn bộ cảm giác chân thật trong lòng.
Bốn người bọn họ ở cùng một chỗ ngao du khắp thiên hạ, trải qua vô số lần sinh tử chiến đấu, tỉnh cảm có với nhau tuyệt đối không phải thứ dễ phai mờ.
Bách Linh Bát hơi nghiêng đầu, tựa hồ như đang suy nghĩ điều gì đó, thật lâu sau vẫn không nói lời nào.
Hạ Nhất Minh than nhẹ một tiếng, tiến lên kéo tay hắn, nói:
- Bách huynh, đừng nghĩ nhiều như vậy, theo ta đi thôi.
- Đi đâu? - Thanh âm bình tĩnh của Bách Linh Bát vang lên.