Mặt trời đỏ rực, phả hơi nóng xuống mặt đất làm bốc lên một làn hơi nóng khiến cho tất cả mọi thứ trở nên mờ ảo.
Những tiếng hò hét điên cuồng phát ra từ trên tường thành. Viện quân đông đảo từ phía sau kéo tới Huyết Đồ thành chẳng khác nào một đàn kiến. Tính mạng quý báu của con người vào lúc này chẳng đáng giá một xu.
Huyết Đồ thành chẳng hề sai so với tiếng đồn của nó. Chỉ trong ba ngày đã có gần vạn người chết dưới chân thành.
Có tiếng gõ cửa vang lên. Hạ Nhất Minh phất tay một cái, cánh cửa phòng nhẹ nhàng mở ra. Kim Chiến Dịch đi vào, lặng lẽ nhìn Hạ Nhất Minh, thầm suy đoán cảm nhận của gã.
Một lúc sau, hắn hỏi:
- Hạ huynh đệ! Ngươi cảm thấy thế nào?
Hạ Nhất Minh lắc đầu, nói:
- Hoàn toàn bất lực.
Kim Chiến Dịch thở dài, nói:
- Hơn trăm năm nữa, ngươi sẽ thấy quen với việc này.
Hạ Nhất Minh hít một hơi thật sâu, nói:
- Kim huynh! Ngươi tới tìm ta có phải là đến lúc đi rồi đúng không?
- Đúng thế! - Kim Chiến Dịch ngạc nhiên, nói:
- Hạ huynh! Hình như ngươi có chút thay đổi.
Hạ Nhất Minh ngập ngừng một chút, đưa mắt nhìn về phía tường thành. Mặc dù có bức tường ngăn cản khiến cho hắn không thể nhìn thấy, nhưng ánh mắt của hắn vẫn khiến cho Kim Chiến Dịch có cảm giác quái dị.
- Kim huynh! Ta cảm thấy bất lực là do thực lực của mình không đủ. Nếu ta có được thực lực của cao thủ thần đạo thì bọn họ làm sao dám trái ý mình cơ chứ? - Thanh âm Hạ Nhất Minh trầm thấp.
Nét mặt Kim Chiến Dịch hơi thay đổi, chớp chớp mắt. Thực lực thần đạo chính là cảnh giới mà tất cả những người tu luyện đều mơ tưởng. Cho dù là hắn, khi nhắc tới cảnh giới đó cũng không giữ được bình tĩnh.
Hai người bọn họ ở đây được một tháng thì chiến tranh giữa hai bên bắt đầu bùng nổ. Sau ba ngày giao tranh, cao thủ hai bên chuẩn bị xuất phát.
Khi bọn họ ra tới sân, ba người Hác Huyết đã chờ sẵn ở đây.
Chư Quan Hảo cười lớn, nói:
- Kim huynh! Hạ huynh! Quỷ Khốc lĩnh truyền tin báo chúng ta có thể tới đó được rồi.
Trong tiếng cười của hắn cảm nhận được một chút hưng phấn và chờ đợi. Đó cũng là cảm giác tâm lý bình thường của con người.
Hạ Nhất Minh rùng mình. Người này sau khi nhận được tin tức từ Quỷ Khốc lĩnh không ngờ lại hưng phấn đến vậy. Hắn chẳng thèm để ý tới tính mạng của binh lính hai bên đang chém giết ngoài kia.
Đến lúc này, hắn mới thực sự cảm nhận được trong trái tim của đám đệ tử thế gia có lẽ chỉ cần đạt được mục đích mới là vấn đề bọn họ quan tâm nhất.
Hạ Nhất Minh thầm than trong lòng. Đám người nắm giữ quyền lực trong tay của hai bên Đông Tây cũng đều mang ý nghĩ đó. Nếu không thì chiến tranh đã không diễn ra nhiều như thế.
Kim Chiến Dịch liếc mắt về phía nam, nói:
- Tính thời gian thì cũng không lệch nhiều lắm. Hắn trầm giọng nói:
- Ba vị định đi cùng với bọn ta hay chia nhau ra đi.
Nói thì nói vậy thôi chứ hắn cũng thừa biết bọn họ muốn chia ra để hành động.
Tuy nhiên, Phương Thịnh cũng chẳng để ý tới chuyện đó. Hắn cười nói:
- Tất nhiên là tất cả mọi ngươi đi cùng nhau rồi.
Kim Chiến Dịch giật mình. Mặc dù trong lòng hắn cũng không cảm thấy tức giận. Nhưng dù gì thì hắn cũng mở miệng ra hỏi, nên đành gật đầu đồng ý.
Phương Thịnh như nhận thấy chút khúc mắc trong đó, thở dài một tiếng, nói:
- Kim huynh! Ngươi cũng biết bây giờ ở đây có quá nhiều cao thủ. Mọi người đi chung có thể chiếu cố lẫn nhau. Còn khi vào Quỷ Khốc lĩnh sống hay chết thì đều do số phận.
Kim Chiến Dịch và Hạ Nhất Minh liếc mắt nhìn nhau. Hai người đều biết đi vào Quỷ Khốc lĩnh hiển nhiên là cơ hội đột phá tốt nhất cho mỗi người nhưng đó cũng là nơi hết sức nguy hiểm. Một khi sơ sẩy sẽ chết không có chỗ mà chôn.
Tuy nhiên tất cả mọi người đều chỉ nhìn vào cái tốt của nơi đó mà chẳng hề quan tâm tới nguy hiểm.
Năm người đồng hành với nhau. Bọn họ đi ra cửa Nam, xuyên qua chiến trường bay về phía cuối bình nguyên.
Mặc dù ở ngoài cửa Nam cũng có quân đội phương Tây chiếm đóng. Nhưng khi đám binh lính nhìn thấy năm người đó chẳng thèm quan tâm tới mình cứ thế mà đi nên cũng chẳng dám vây lại.
Đối mặt với cao thủ cảnh giới tiên thiên, người bình thường cho dù có đông đến mấy cũng không dám bao vậy. Vì vậy mà sau khi nhận rõ năm người đó là tiên thiên cao thủ, bọn họ liền mặc kệ.
Hạ Nhất Minh và Kim Chiến Dịch không sử dụng cực hạn phong hệ và Vạn Lý Nhàn Đình để di chuyển. Hai người im lặng đi sau đám người Chư Quan Hảo.
Đột nhiên, Hạ Nhất Minh chợt dừng lại. Hành động của hắn liền khiến tất cả mọi người chú ý. Kim Chiến Dịch đang sóng vai bên cạnh hắn cũng dừng lại ngay lập tức.
Ba người đang đi phía trước cũng thoáng cái đã quay ngay lại.
- Hạ huynh! Ngươi đứng lại làm gì? Không định đi tiếp nữa hay sao?
Hạ Nhất Minh lắc đầu. Nét mặt hắn có chút nặng nề, ngẩng đầu nhìn về một phía. Ánh mắt có phần cảnh giác.
Ba người Chu Quan Hảo liếc mắt nhìn nhau. Mặc dù nét mặt bọn họ làm như không biết chuyện gì. Nhưng trong lòng đều đang tự hỏi chẳng lẽ tên này thật sự phát hiện ra hay sao?
Nét mặt Kim Chiến Dịch cũng từ từ trở nên nghiêm túc. Hắn ở với Hạ Nhất Minh lâu như vậy hiển nhiên biến hắn không phải là một kẻ thích đùa. Hành động của hắn như vậy chắc chắn là phát hiện ra điều gì đó.
- Hạ huynh! Có chuyện gì thế? - Kim Chiến Dịch trầm giọng hỏi.
Hạ Nhất Minh trầm ngâm một lúc, nói:
- Kim huynh! Ta cảm giác như có người đang theo dõi chúng ta.
Trong mắt Kim Chiến Dịch lóe lên một chút ánh sáng, hỏi:
- Hướng nào?
Hạ Nhất Minh cười khổ, lắc đầu nói:
- Ta không biết. Chỉ có cảm giác như vậy.
Ba người Chư Quan Hảo thầm thở phào một hơi. Hắn cười nói:
- Hạ huynh! Có lẽ chúng ta đến gần Quỷ Khốc lĩnh nên ngươi mới có cảm giác đó.
Hạ Nhất Minh nhíu mày. Rõ ràng là Chư Quan Hảo đang ám chỉ hắn lo lắng về Quỷ Khốc lĩnh nên mới như vậy.
Hắn hừ lạnh một tiếng, nói:
- Mặc dù ta không biết ngươi đó ở đâu. Nhưng cảm giác của ta hoàn toàn chính xác. - Hạ Nhất Minh nghiêm mặt nói:
- Nếu ta không nhầm thì người này xuất thân từ Hoàng Tuyền môn. Cấp bậc của hắn cũng phải tương đương với thích khách xoa kiếm.
- Hoàng Tuyền môn cho thích khách tới làm gì? - Trong mắt Kim Chiến Dịch có chút sát khí, nói:
- Nếu hắn có can đảm tiến vào Quỷ Khốc lĩnh, Kim mỗ nhất định cho kẻ đó có đi mà không có về.
Là một nhân vật số một trên Hoàng Tuyền bảng, Kim Chiến Dịch chẳng hề có chút cảm giác tốt đẹp nào đối với Hoàng Tuyền môn. Qua kinh nghiệm mười năm bị đuổi giết khiến cho hắn tự tin tránh khỏi ám sát của bọn họ.
Mặc dù, nét mặt ba người Chư Quan Hảo vẫn giữ bình tĩnh nhưng trong lòng lại đang chấn động.
Cuối cùng thì tên này là người như thế nào đây?
Hai người Kim Chiến Dịch còn tưởng thích khách của Hoàng Tuyền môn có cấp bậc thích khách xoa kiếm. Nhưng ba người bọn họ lại biết đó chính là cao thủ đẳng cấp tôn giả.
Nhưng một cường giả như vậy mà vẫn bị Hạ Nhất Minh phát hiện ra làm cho bọn họ cảm thấy khó tin.
Phương Thịnh bật cười, nói:
- Hoàng Tuyền môn luôn sử dụng thuật ẩn giấu. Nếu bọn họ là thích khách xoa kiếm chỉ sợ chúng ta rất khó phát hiện được dấu vết.
Kim Chiến Dịch và Hạ Nhất Minh khẽ gật đầu. Bọn họ từng giao thủ với thích khách Hoàng Tuyền môn nên biết rõ sự đáng sợ của chúng như thế nào.
Kim Chiến Dịch vung tay lên, nói:
- Binh đến thì tướng ngăn. Nước đến thì đất chặn. Hạ huynh đệ! Chúng ta chơi đùa với tên thích khách này một chút.
Cảm nhận hào khí phát ra từ hắn, Hạ Nhất Minh cũng cười nói:
- Kim huynh đã có ý đó, tiểu đệ sẽ phụng bồi.
Ba người Chư Quan Hảo nhìn nhau, trong lòng thầm cảm thấy may mắn.
Hai tên này vẫn tưởng kẻ bám theo là một tiên thích khách xoa kiếm. Nếu mà biết đó là sát thủ đẳng cấp tôn giả thì bọn họ có còn giữ được sự cuồng ngạo đó hay không.
Hạ Nhất Minh đột nhiên quay đầu, liếc mắt nhìn qua ba người, ngập ngừng một chút rồi cũng không nói gì.
Nhất thời, ba người Chư Quan Hảo ướt hết cả sống lưng. Bọn họ đều tự hỏi chẳng lẽ tên này biết được ước định của mình với tên thích khách Hoàng Tuyền môn hay sao?
Cũng may, Hạ Nhất Minh chỉ liếc qua một cái rồi thôi nên bọn họ cũng bình tĩnh lại.
Thực ra, Hạ Nhất Minh định nói người bám theo cũng không chỉ có một người. Do hắn mẫn cảm với Hoàng Tuyền môn nên có thể chỉ đích danh kẻ đó. Còn về kẻ còn lại, hắn không thể đoán được lai lịch. Đang định hỏi một tiếng nhưng rồi nghĩ tới chuyện gì đó lại thôi. Sau đó, năm người tiếp tục chạy về phía trước.
Sau khi bọn họ rời khỏi, ba bóng người chợt lóe lên đuổi theo.
Giữa họ không hề có sự liên lạc nào với nhau nhưng lại phối hợp một cách ăn ý, giữ vững khoảng cách.
Nhưng cả ba người đó lại không ngờ được rằng ngoài tầm mắt của bọn họ, quang mang trong mắt Bách Linh Bát từ từ biến mất. Trước ngực hắn, con bảo trư đang bám chặt lấy mà ngủ. Nó coi Bách Linh Bát chẳng khác gì một cái giường.
Bách Linh Bát chẳng hề quan tâm tới chuyện đó. Ánh mắt hắn nhìn về phía trước, suy nghĩ một chút. Cuối cùng, hắn nhấc chân chạy theo.