Trong thời gian này, đệ tử Băng Cung đều không được phép ra ngoài, thậm chí không được lớn tiếng ồn ào. Bất quá chưa ai bất mãn bởi bọn họ biết, bên ngoài đang phát sinh chuyện gì. Thần đạo cường giả Hạ Nhất Minh đang khu trừ âm sát khí vì Băng Cung.
Tông chủ đại nhân đã từng nói qua, nếu chỉ bằng lực lượng Băng Cung không ngừng vận dụng Thủy thần lực gột rửa, muốn khu trục âm sát khí có lẽ phải mất tới trăm năm.
Điều này với Thần đạo cường giả mà nói có lẽ cũng không khó tiếp nhận, chỉ là với đại đa số đệ tử bình thường trong Băng Cung vĩnh viễn không có khả năng chờ đợi.
Nếu âm sát khí ngoài sơn môn không thể khu trừ, ngoài Tiên thiên cường giả tự do ra vào, đám tu luyện giả hậu thiên cùng người thường căn bản chấp nhận bị vây nhốt.
Trừ khi có Ngũ khí Tôn giả đồng ý mang bọn họ ra vào, nếu không đừng mong yên ổn thông qua.
Chỉ là Ngũ khí Tôn giả thân phận ra sao? Thời gian của họ đa phần dành cho tu luyện, lẽ nào chịu hành động như cu li?
Lúc này đệ tử Băng Cung yên tĩnh chờ đợi, sợ vì họ khiến Hạ Nhất Minh bế quan thất bại. Dù sao chưa ai nguyện ý bị giam cầm tại đây cả đời.
Người bình thường lo lắng đều bởi lợi ích bản thân, trong Thất Thải Cung, Băng Tiếu Thiên càng lo lắng nhiều hơn.
Lão cũng không biết Hạ Nhất Minh mượn cơ hội này bế quan mà chỉ cho rằng hắn đang khu trừ âm sát khí.
Mặc dù lão biết thực lực Hạ Nhất Minh cường đại, có thể sẽ khăc chế âm sát khí nhưng nơi này oán khí nồng đậm, muốn khu trừ không phải chuyện đơn giản. Hạ Nhất Minh nếu có thể hoàn thành trong một hai năm đã là nhanh tới cực hạn.
Bất quá cho dù vậy ân tình của Hạ Nhất Minh dành cho Băng Cung vẫn quá lớn, thật không biết tương lại lão nên trả phần ân tình này thế nào? Trên mặt lão mặc dù đầy vẻ lo lắng nhưng Mưu Tử Long trái lại.
Vị lão Thần đạo cường giả này cười ha ha, nói:
- Băng huynh. Ngươi không cần lo lắng, Hạ huynh đệ luôn luôn làm việc chắc chắn. Nếu hắn đã nói sẽ giúp khu trừ âm sát khí, nhất định sẽ làm được.
Mưu Tử Long đối với thực lực Hạ Nhất Minh lúc này tựa hồ có niềm tin mù quáng.
Ngàn năm nay, lão lần đầu tiên biết tới kẻ quái thai tới vậy.
Những kỳ tích lần lượt xuất hiện khiến lão tin tưởng, trên thế giới này không còn chuyện nào có thể làm khó Hạ Nhất Minh.
Băng Tiếu Thiên cười khổ một tiếng, nói:
- Mưu huynh hiểu lầm rồi. Tiểu đệ không lo lắng Hạ huynh thất bại.
Lão nói những lời này khiến ánh mắt đám Thần đạo cường giả đều tập trung lại.
Băng Tiếu Thiên khẽ lắc đầu, thở dài nói:
- Hạ huynh biết bổn môn gặp nạn lập tức chạy tới cứu giúp, chẳng những vì Băng Cung báo thù lúc này còn khu trừ âm sát khí. Phần ân tình này Băng Cung khó mà hoàn lại.
Nếu tu vi võ đạo của Hạ Nhất Minh không quá cường đại, Băng Tiếu Thiên có lẽ còn có cơ hội hoàn lại phần ân tình này. Chỉ là Hạ Nhất Minh có thể chém chết năm đầu Thần thú, truy sát hai vị Ngụy thần cảnh cường giả, Băng Tiếu Thiên nghĩ không ra còn thứ gì khiến hắn để mắt. Mưu Tử Long cười hắc hắc, chuyện này lão quả thật không tiện mở miệng.
Bảo trư ánh mắt liếc qua Lôi điện, trong mắt hai tên gia hỏa này đồng thời xuất hiện tiếu ý.
Xét cho cùng đám quái thú đại dương tới đây cũng do lỗi của Hạ Nhất Minh.
Nếu không phải đông đảo Thần đạo cường giả muốn tính mạng Hạ Nhất Minh, chỉ băng đám Thần thú Hải báo căn bản không dám khiêu khích. Chỉ là điều này hai đầu Thần thú giữ kín, tuyệt đối sẽ không tiết lộ.
Viên Lễ Huân mỉm cười, nói:
- Tông chủ. Ngài lo lắng nhiều rồi.
Băng Tiếu Thiên khẽ phất tay, nói:
- Lễ Huân. Ta biết Hạ huynh vì nể mặt ngươi mới ra tay trợ giúp, nhưng phần nhân tình này không thể tính cho ngươi.
Gương mặt Viên Lễ Huân như đột nhiên xuất hiện tầng phấn hồng vô cùng kiều diễm.
- Tông chủ. Ngài hiểu lầm ý của ta rồi.
Ánh mắt nàng nhìn về phía Bắc nói:
- Ngài còn nhớ lời Bạch Kình nói với chúng ta không? Bởi chúng ta giết chết nhiều đầu Thánh thú Bắc Hải mới khiến chúng kéo tới trả thù.
Ánh mắt của nàng vô cùng ngưng trọng, vẻ mặt nghiêm nghị nói:
- Lúc đó xâm nhập Băng Đảo cũng không phải chỉ mình Băng Cung chúng ta. Bởi thế hậu quả không thể mình Băng Cung chúng ta gánh chịu.
Vẻ mặt già nua của Mưu Tử Long không khỏi đỏ bừng. Bất quá vốn là lão quái vật sống cả ngàn năm, năng lực khống chế không phải tầm thường.
Những lời vừa rồi của Viên Lễ Huân chẳng phải thu gọn một mẻ toàn bộ Thần đạo cường giả trên thế giới?
Băng Tiếu Thiên lo lắng hồi lâu, rốt cuộc bật cười. Mặc dù lão biết đám quái thú đột kích không phải đơn giản nhưng cho tới giờ lão cũng chỉ nghĩ ra đạo lý như vậy.
Trầm ngâm hồi lâu, Băng Tiếu Thiên đột nhiên nói:
- Lễ Huân. Nghe nói Hạ huynh đã trở thành Thiên trì Tông chủ đời kế?
- Vâng. Chỉ cần tu vi võ đạo Nhất Minh ngày sau cường địa hơn, chàng sẽ tiếp nhận vị trí Tông chủ.
Trên mặt Viên Lễ Huân xuất hiện vẻ kiêu ngạo, đối với thực lực của Hạ Nhất Minh nàng vô cùng tin tưởng. Băng Tiếu Thiên thoáng giật mình, ánh mắt lão trở lên cổ quái.
- Hạ huynh lúc này đã thành công tấn giai Ngụy thần cảnh, chẳng lẽ còn chưa đủ sao?
Khi thấy được vẻ mặt này của lão, ánh mắt những người còn lại đều quay qua hướng khác. Với thực lực ngạng kháng hai vị Ngụy thần cảnh cường giả, chỉ e Thiên Trì nhất mạch Lưu Mục cũng không cách nào so sánh với hắn.
Nếu tu vi võ đạo này còn chưa đủ, chẳng phải muốn Hạ Nhất Minh tiến giai Chân thần cảnh trong truyền thuyết? Tuy nói mọi người tin tưởng Hạ Nhất Minh sẽ có ngày đặt chân tới cảnh giới này nhưng từ đầu tới cuối không ai dám dễ dàng mở miệng.
Dù sao vạn năm nay Đông Tây thiên tài lớp lớp nhưng chưa người nào thành công tiến giai cảnh giới trong truyền thuyết này. Cho dù bản thân Hạ Nhất Minh cũng chưa từng nói ra mục tiêu của mình cho người khác.
Chỉ là lúc này nhắc tới việc kế thừa môn phái, mọi người dường như đã hiểu ra suy nghĩ của hắn.
Thở thật dài một hơi, Băng Tiếu Thiên nói:
- Hạ huynh mặc dù toàn tâm toàn ý tu luyện võ đạo nhưng chuyện kế thừa vô cùng trọng yếu. Nếu lão phu đoán không nhầm, lần này Hạ huynh trở về đám người Đế Thích Thiên nhất định sẽ muốn hắn tiếp nhận chức vị Tông chủ.
Trong giọng nói của lão không chút nào che giấu vẻ ngưỡng mộ. Có môn nhân đệ tử như vậy sợ rằng bất cứ môn phái nào cũng phải mơ tưởng. Tây Bắc Thiên Trì nhất mạch quả là vận khí vô cùng tốt.
Mưu Tử Long do dự một chút, khẽ lắc đầu nói:
- Đế Thích Thiên tuổi còn trẻ, cho dù làm Tông chủ thêm mấy trăm năm nữa cũng không vấn đề. Ngược lại Hạ huynh đệ tương lai rộng mở, không nên vì vị trí Tông chủ mà buông tha mục tiêu.
Đám người Băng Tiếu Thiên biết đạo lý này, Tây Bắc lúc này là một đại phái, trở thành Tông chủ là ước mơ của bao người.
Chỉ là với Hạ Nhất Minh mà nói, vị trí Tông chủ sẽ không mang lại bất cức chỗ tốt nào, ngược lại khiến hắn gò bó chân tay. Giống như mang thêm gánh nặng, cố gắng thế nào cũng không thể bay cao.
Bởi Hạ Nhất Minh theo đuổi không phải là quyền lực mà chính là cực hạn trong truyền thuyết.
Vạn năm nay tông phái như Thiên Trì nhất mạch hưng vượng cùng sụp đổ không ít.
Qua nhiều năm cho dù tu luyện giả cố gắng ghi nhớ lịch sử huy hoàng của các tông phái cùng các đời Tông chủ nhưng trước sau chỉ hai cái tên khiến họ vĩnh viễn ghi nhớ. Tây phương Quang Ám Thánh Tử cùng Đông phương Ngũ Hành Lão tổ. Chỉ thanh danh của hai vị Chân thần cảnh cường giả mới vĩnh viễn lưu truyền.
Bởi thế Mưu Tử Long có thể chắc chắn, Hạ Nhất Minh không thích hợp cho vị trí Tông chủ Thiên Trì nhất mạch lúc này.
Băng Tiếu Thiên khẽ gật đầu nhưng cũng hiểu được, đám người Thiên Trì nhất mạch cho dù hiểu rõ đạo lý này nhưng cũng không thể bỏ qua cho Hạ Nhất Minh. Đồng dạng nếu là lão, lão cũng có lựa chọn như vậy. Đối với bọn họ mà nói, môn phái hưng vượng mới là chuyện quan trọng. Lão nhìn sâu vào đôi mắt Viên Lễ Huân, rốt cuộc cũng có quyết định.
Chỉ là chưa chờ lão mở miệng đột nhiên cảm nhận được dao động từ bầu trời Băng Cung.
Băng Tiếu Thiên mặt biến sắc, trong lòng thầm kêu không tốt. Hai tay lão vung lên, Thất thái quang mang lập tức dày đặc. Viên Lễ Huân cùng Lôi điện đồng thời có cảm nhận tương tự.
Trên không trung, Băng Phượng cùng Phích Lịch Thiên lập tức dao động, cả sơn môn nháy mắt tràn ngập lực lượng cấm chế.