Ánh mắt mọi người đồng thời hướng về nơi hai âm thanh kia phát ra, nhất thời gương mặt bọn họ trở nên vô cùng đặc sắc.
Dưới đài cao, Hạ Nhất Minh cùng Kim Chiến DỊch đối mặt nhau, đồng thời mở miệng ứng chiến.
- Hạ huynh, là ta nói trước, ngươi để cho ta đi.
Kim Chiến Dịch cất cao giọng nói:
- KHông được. Nơi này là THiên Trì chủ phong của chúng ta, do đó phải ra tay.
Kim Chiến DỊch tức giận nói:
- Hạ huynh. Ngươi không nghe hắn nói sao? Hắn nói là người tới từ Đại Thân đó.
Hạ Nhất Minh nghiêm trang gật đầu, vô cùng chăm chú nói:
- Chúng ta không phải cùng từ Đại Thân tới sao?
Những lời này của hắn vừa nói ra, đám người nhất thời bật cười, cái gì goi là "cưỡng từ đoạt lý", nghe đây thì biết.
Kim Chiến Dịch bất đắc dĩ, muốn mở miệng, đột nhiên Hạ Nhất Minh ra tay như điện bắt lấy cánh tay gã.
Kinh ngạc nhìn Hạ Nhất Minh, Kim Chiến Dịch đương nhiên tin tưởng hắn khong ra tay với gã, nói:
- Hạ huynh. Ngươi muốn làm gì?
Hạ Nhất Minh nghiêm mặt nói:
- Ngươi đừng mong đột nhiên ra tay, cướ đi cơ hội của ta.
Kim Chiến Dịch cuống quít cười khổ. Gã vừa rồi quả thật muốn chớp cơ hội ra tay. Chỉ cần gã cùng Lệ Giang Phong giao thủ, Hạ Nhất Minh sao có thẻ phản đối được nữa. Chẳng qua không ngờ Hạ Nhất Minh đã dự liẹu sớm mà ra tay ngăn cản được.
Ánh mắt xoay chuyển, Kim Chiến Dịch thấp giọng nói:
- Hạ huynh. Nữ nhi của Lệ Giang Phong rất lợi hại. Không bằng ngươi đi khiêu chiến nàng đi.
Hạ Nhất Minh đồng tình gật đầu nói:
- Nàng quả thật lợi hại nhưng dối thủ tốt như vậy, chúng ta là huynh đệ tốt, ta tặng cho ngươi đó.
- Nói bậy. Trong cuộc đời lão tử không đánh phụ nữ.
Kim Chiến DỊch nghiến răng nghiến lợi nói.
- Ngươi cũng không muốn đánh phụ nữ sao?
Hạ Nhất Minh vẻ mặt vô tội nói.
Ánh mắt Lệ Giang Phong nhìn thấy Kim Chiến Dịch, nhất thời chiến ý tăng vọt.
Hắn cười dài một tiếng nói:
- Kim huynh. Ngươi muốn động thủ vì sao lề mề như vậy? Khí khái ngày trước đâu rồi?
Kim Chiến DỊch tức giận hừ một tiếng, thầm nghĩ ngươi mù hả? Không thấy Hạ Nhất Minh đang kéo tay ta lại sao? Ta có thẻ bỏ lại tay mà đi đánh ngươi hả?
- Hạ huynh. ngươi cũng thấy hắn chỉ đích danh ta kh chiến rồi đó.
Kim Chiến Dịch nhướng mày, ánh mắt trở nen linh hoạt.
Hạ Nhất Minh cười khổ lắc đầu, rốt cuộc buông tay, trong lòng thầm nghĩ, danh tiếng Kim Chiến Dịch bên ngoài quả thật hắn không so sánh được.
Người kia sau khi thấy hai người bọn hắn không chút do dự chọn Kim Chiến Dịch, điều àny khiến Hạ Nhất Minh vô cùng buồn bực.
Kim Chiến Dịch cười cười vẻ đắc ý , gã nhẹ giọng nói:
- Còn một người để cho ngươi.
Dứt lời gã xoay người bước lên kỹ tràng.
Vừa xoay đi, trên người gã đột nhiên bộc phát một cỗ khí tức khó tin.
Giờ phút này, Kim Chiến DỊch như một mặt trời lớn tản ra quang mang vô tận. Hai mắt hắn tinh quang chiếu khắp nơi , gương mặt đầy vẻ kiên định.
Chẳng qua Lệ Giang Phong cũng đồng dạng như vậy. Hai ánh mắt vô tình chạm nhau trong không trung như tóe lửa.
Đương nhiên hoa lửa này không phải chính thức xuất hiện trong khôgn trung mà trong cảm giác của mọi người.
Chiến ý cùng sát khí của hai người này phút chốc như hóa thành thực thể.
Trên đài cao, Ngụy Tông Tân ngay từ khi Kim Chiến DỊch mở miệng nhận lời khiêu chiến, vẻ mặt lão đã trở nên vô cùng khó coi. Nhưng ngay khi trên người Kim Chiến Dịch bạo vọng khí thế như vậy, ngay cả lão cũng không khỏi yên tam rất nhiều.
Hạ Nhất Minh, người này quả nhiên có thủ đoạn thật khó tin.
Chẳng qua không biết hắn làm cách nào khiến Kim sư đệ củng cố lại cảnh giới như vậy chứ?
Mơ hồ lão với việc Kim sư đệ có được bằng hữu như thế không khỏi vô cùng hâm mộ.
Lệ Nhã TÌnh sắc mặt khẽ biến, nàng dường như không ngờ ở đây lại gặp được cao thủ cường đại như thế.
Trước đây nàng vẫn tin tưởng mười phần, nhưng lúc này khi chứng kiến khí thế trên người Kim Chiến Dịch không thua kém chút nào so với phụ thân mình, trong lòng nàng không khỏi trở nên bất an.
- Phụ thân.
Lệ Nhã Tình nhẹ giọng nói:
- Để nữ nhi thay người.
Tay nàng nhẹ đưa ra, thần khí mô phỏng Cửu Long Lô bắt đầu xoay tròn lên.
Lệ Giang Phong bật cười nói:
- Đây là trận chiến của ta với Kim huynh. Không cần ngươi tham dự.
Hắn vung tay lên nói:
- Ngươi lùi xuống đi.
Lệ Nhã Tình mặc dù trong lòng không yên nhưng do dự một chút cũng đành xoay người bước xuống.
Tới lúc này trên kỹ tràng chỉ còn hai vị đệ nhất nhân một thời tại Đại Thân cùng Nam Cương.
Lệ Giang Phong âm thanh hữu lực vang lên:
- Kim huynh. Lần trước từ biệt không ngờ chúng ta đều thành công tấn giai tôn giả.
Kim Chiến DỊch cười một tiếng nói:
- Lệ huynh. Ngươi nói sai rồi.
Lệ GIang Phong có chút ngẩn ra, hai tròng mắt mở lớn, bên trong xuất hiện vẻ mơ hồ.
Kim Chiến DỊch ngẩng đầu, ưỡn ngực, thần thái bừng bừng, âm thanh tràn ngập cảm giác ngạo thị chúng sinh , nói:
- Người như chúng ta, nếu không thể tấn giai tôn giả mới chân chính là chuyện không ngờ.
Lệ Giang Phong thoáng chốc đã khôi phục như cũ, cất cao tiếng cười nói:
- Kim huynh nói không sai.
Bọn họ chỉ nói hai câu đơn giản nhưng trong tai mọi người lại có cảm giác khác hẳn. Chẳng qua bọn họ tự phụ như thế, hào khí như thế khiến mỗi người đều cảm thấy rung động.
Giờ phút này, đám tân tôn gải trong đầu đều xuất hiện ý nghĩ, nếu như mình là một trong hai người đứng dưới kia, như vậy chuyến đi Tây Bắc này đã không uổng rồi.
Lệ Giang Phong vung tay lên, nhất thời một cỗ vụ khí xuất hiện, nháy mắt đã ngưng tụ thành một kiện Lang nha bổng to lớn.
Cơ hồ cùng một lúc, Kim Chiến Dịch cũng vung tay lên, Long thương lập tức thành hình.
Hai kiện binh khí xuất hiện cùng lúc, bọn họ đồng thời quát lớn một tiếng, thân thể mạnh mẽ bắn tới va chạm trong không trung.
Vô số âm thanh vang dội phát ra.
Lấy bọn họ làm trung tâm, những đạo âm thanh này phát ra bốn phương tám hướng.
Hai người bọn họ trên không trugn đột nhiên tách ra, khi cả hai rơi xuống mọi người đồng thời chứng kiến rõ ràng, thân thể cả hai run lên từng hồi.
Bất luận là tôn giả tới từ Đại Thân hay Nam Cương sắc mặt lúc này vô cùng ngưng trọng.
Cho dù là ai cũng không ngờ hai người kia vừa ra tay đã mãnh liệt tới vậy.
Bọn họ ngay lần đầu tiên xuất thủ đã mạnh mẽ tấn công đối phương, không ai lui ra sau nửa bước, cũng không ai nghĩ tới phương thức công kích của đối phương mà thuần túy dùng binh khí cùng với sức lực bản thân phát huy cực hạn mà va chạm.
Thấy được cảnh này, ngay cả Hạ Nhất Minh sắc mặt không khỏi thay đổi.
Lần trước tại Đại Thân, ngay khi cùng Song Ma Ngũ Hành đối chiến, Hạ nhất Minh cũng dùng toàn lực đối kháng. Nếu lấy thân thế cùng uy lực mà nói thì hơn hẳn va chạm vừa rồi. Nhưng so sánh với khí thế của hai nam nhân trước mặt này, thua kém không phải chỉ một bậc.
Trong lần va chạm vừa rồi , hai người kia như không để ý tới sinh tử, từ khí thế của họ phát ra duy nhất một điều, chính là đem đối phương đánh bại.
Chứng kiến hai người bọn họ đối kháng mãnh liệt như vậy, giống như một mình đang đối chiến cả ngàn người vậy.
Không có chiến kỹ, không có Ngũ hành công pháp, thuần túy chi là lực lượng cùng lực lượng đối kháng, khiến đám người chứng kiến không khỏi hãi hùng khiếp sợ.
Kim Chiến DỊch cười lớn một tiếng nói:
- Thống khoái.
Theo tiếng cười của gã phát ra, Long thương như một đạo cuồng phong, mang theo tiếng rít gào bắn thẳng tới đối thủ.
Lệ Giang Phong đồng dạng cười lớn một tiếng. Lang nha bổng chiếm ưu thế về chiều dài, một bổng hắn quét ngang cùng Long thương va chạm phát ra tiếng nổ lớn.
Động tác hai người này càng lúc càng nhanh, tiếng nổ đinh tai nhức óc càng lúc càng dồn dập.
Bất quá đám người Hạ Nhất MInh lúc này cũng đã nhận ra.
Bọn họ sau lần đầu tiên dùng lực lượng thân thể va chạm đã có biến hóa rất nhỏ. Mặc dù hai bên đều lấy vũ kỹ làm chính nhưng đồng thời cũng không thiếu đi phần lực lượng.
Ngay từ đầu hai đầu hùng sư này đã lấy cứng đối cứng, tới lúc này lại càng là như vậy.
Mức độ nguy hiểm lần đầu va chạm đã lớn, lúc này càng lớn hơn. Chỉ cần một người không cẩn thận, khẳng định sẽ trọng thương tại chỗ, thậm chí là có thể lưu lại cả tính mạng.
Sắp bước vào Sinh tử giới, không ngờ dùng phương thức nguy hiểm như vậy đối chiến, bên thua trận hẳn không thẻ gánh chịu tổn thất này.
Trong nhất thời , cả Đại giác kỹ tràng yên tĩnh không một tiếng động, trừ âm thanh giao chiến của hai người kia càng lúc càng mạnh mẽ hơn.
Đặc biệt ba vị tôn giả ngồi trên đài cao, trong mắt không giấu được vẻ hối hận.
Họa Thụy Kim đột nhiên thấp giọng nói:
- Ngả huynh. Tông chủ đại nhân của quý phái hay Thần Toán Tử đại nhân có trong phủ không?
Vũ Mạc Phi nhất thời hiểu ý Hoa Thụy Kim, lão cũng nhướng mày, ánh mắt tràn đầy hy vọng nhìn lại.
Dưới tình huống này, có thể tách hai vị tôn giả đánh nhau tới lông tóc dựng đứng cả lên thế kia, sợ rằng cũng chỉ có hai vị đó.
Ngả Văn Bân cười khổ một tiếng, trong lòng thầm kêu xui xẻo. Không ngờ gặp phải hai kẻ điên kia, bản thân mình đúng là họa tinh chiếu xuống hả?
Lão nhẹ nhàng vung tay, một vị Tiên thiên cao thủ nhất thời chậm rãi tiến tới.
Lão nhẹ giọng phân phó, người kia cung kính vâng mệnh sau đó lập tức rời khỏi.
Chứng kiến tên đệ tử này vội vã rời đi, ba người bọn họ có chút an tâm hơn.
Đột nhiên trên kỹ tràng phong vân biến sắc.
Lệ Giang Phong huy vũ một bổng đẩy Long thương của Kim Chiến Dịch ra, sau đó hắn đột nhiên mở miệng, từ bên trong phun ra không phải đóa hoa hữu hình, mà là một hỏa trụ cô đặc như nắm tay lớn.