Bên trong trang viên xa xỉ, một màn ca múa vui vẻ đang được biểu diễn trên sân khấu.
Khi chủ nhân trên danh nghĩa của trang viên này tới, thì không nghi ngờ gì đây chính là chuyện làm rung chuyển cả Kiền Sơn Thành. Không chỉ có Hoắc gia muốn được giao hảo với một thần đạo cường giả mà ngay cả các thế lực khác cũng hao tốn trăm phương ngàn kế để được gặp mặt Hạ Nhất Minh một lần.
Mặc dù bọn họ đều biết trong chốc lát mà muốn lưu lại khoảnh khoắc ấn tượng sâu cho người ta là cực kỳ nhỏ bé. Tuyệt đại đa số mọi người ở trong mắt thần đạo cường giả chỉ giống như không khí, nhưng ngay cả như vậy thì cũng có vô số người giống như thiêu thân lao vào lửa, bọn họ chỉ mong có cơ hội được lại gần thần đạo cường giả một chút thôi dù là cơ hội này rất xa vời.
Hạ Nhất Minh cùng Bách Linh Bát mặt không chút thay đổi ngồi ở ghế chủ vị trên đại sảnh lẳng lặng xem màn biểu diễn ca múa. Về phần Bạch Mã Lôi Điện cùng Bảo Trư đối với cái này không hề cảm thấy hứng thú nên chúng nó ở nơi của mình nghỉ ngơi.
Không có người nào vô duyên vô cớ đi quấy rầy thần thú, nếu thần thú đột nhiên tức giận giết chết hắn thì cũng không có người nào dám đứng ra kêu oan.
Hạ Nhất Minh cầm chén rượu được chạm khắc tinh tế tỉ nhỉ lên, hắn hứng thú quan sát hết thảy mọi thứ, ở đây mang lại cho hắn cảm giác không giống với khi ở trong gia tộc. Mặc dù cũng là long trọng, nhưng hắn cảm thấy như tựa hồ thiếu mất thứ gì đó làm cho hắn cảm thấy kỳ quái.
Từ trong mắt những người bên dưới hắn thấy được sự kính sợ, khai khát và hy ọng, nhưng lại không tìm thấy được sự thân tình như khi ở nhà. Có lẽ đây là nỗi buồn của tất cả thần đạo cường giả, bởi vì ngoài hắn ra thì những người còn lại muốn tìm một vị trưởng bối của mình còn sống là rất khó khăn.
Bỗng nhiên, động tác Hạ Nhất Minh cứng đờ lại, hắn ngẩng cao đầu nhìn lên không.
Trên đó là trần nhà hoa lệ, nhưng ánh mắt của hắn như con dao bén nhọn tựa hồ phá vỡ trần nhà trực tiếp nhìn lên không.
Cử động của Hạ Nhất Minh nhất thời dẫn tới sự chú ý của toàn trường, vừa nhìn thấy vẻ khác thường của hắn cả đại sảnh lập tức an tĩnh lại.
Sau đó, bọn họ cảm giác như mình bị hoa mắt rồi Hạ Nhất Minh vốn vẫn ngồi trên ghế nay đã biến mất. Đang lúc mọi người đưa mắt nhìn nhau, Bách Linh Bát chậm rãi đứng lên, dường như không có việc gì rời khỏi đại sảnh, cứ như vậy ở trước mắt mọi người bay lên trên không.
Tất cả mọi người đều cảm thấy xôn xao, ai cũng rời khỏi chỗ chạy ra ngoài sân để xem. Trên bầu trời lúc này có bốn chấm đen nho nhỏ, nhưng người có thể nhìn thấy rõ ràng lại không nhiều lắm.
- Sư phụ, chuyện gì xảy ra vậy? - Một tiên thiên cao thủ của Kiền Sơn Môn thấp giọng hỏi.
Triển Hồng Đồ khẽ lắc đầu, lòng hắn như có tảng đá đè lên. Chỉ có hắn mới nhìn rõ trên bầu trời lúc này không chỉ có Hạ Nhất Minh mà ngay cả Bảo Trư cùng Bạch Mã Lôi Điện cũng đã xuất hiện.
Bốn người bọn họ đột nhiên tập hợp ở cùng một chỗ thì chuyện sắp xảy ra tuyệt đối không phải nhỏ. Không biết vì sao trong lòng Triển Hồng Đồ có chút bối rối, tựa hồ như có cảm giác đại họa sắp giáng xuống.
Từ phương xa có một điểm nhỏ sáng lên, tốc độ của điểm sáng này rất nhanh, chỉ thoáng cái nó đã khuếch trương rất lớn, khí thế từ nơi đó tỏa ra giống như ngọn núi, cả bầu trời vang lên những tiếng xé gió do tốc độ di chuyển nhanh.
Dưới khí thế cường đại và thanh âm xé gió giống như sấm nổ đã làm cho mọi người ở dưới đất lung lay như muốn ngã xuống.
Không chỉ có hậu thiên cường giả không thể chịu đựng được, mà ngay cả tiên thiên cường giả cũng không chịu được phải che tai lại, thống khổ ngồi xuống. Chỉ có trên mặt Triển Hồng Đồ xuất hiện vẻ kinh hãi, nhưng hắn có thể đứng im một chỗ, chỉ là cũng vì sợ hãi quá độ mà tái nhợt đi.
Khi mọi thứ đều chậm rãi bình ổn lại, có một số người khi khôi phục lại thì mới nhìn rõ trên bầu trời không biết từ lúc nào đã xuất hiện một đầu quái thú to lớn.
Đầu quái thú này thân thể dài hơn mười trượng, từ trên lưng nó sinh ra đôi cánh, cả người được lân giáp bao phủ, trên đầu lại có một chiếc sừng nhọn hoắt. Nó bay lơ lửng trước mặt Hạ Nhất Minh, nhưng cặp cánh sau lưng lại không hề mở ra.
Khi nhìn thấy một màn này, trong lòng Triển Hồng Đồ không khỏi rên rỉ mãi.
Thần thú, không ngờ lại là một đầu thần thú cường đại, hơn nữa xem thái độ của đám người Hạ Nhất Minh thì đầu thần thú này có thực lực tựa hồ vượt qua sự tưởng tượng của hắn.
Không hiểu sao, trong lòng hắn lúc này lại nghĩ tới quả trứng kỳ dị kia, lúc này hắn vô cùng phẫn hận hai huynh đệ Lãnh gia.
Trên bầu trời, sắc mặt Hạ Nhất Minh lúc này cũng cực kỳ nghiêm trọng. Triển Hồng Đồ không biết lai lịch của con thần thú này, nhưng hắn lại không xa lạ gì, ở Tử Vong Chi Địa hắn đã từng mấy lần gặp mặt, hơn nữa chính mắt nhìn thấy thủ đoạn tàn nhẫn của nó dùng để đối phó với tử vong sinh vật.
Đây là phương Tây Thần Long, mặc dù không giống với phương Đông Thần Long nhưng không nghi ngờ gì cùng là cấp bậc thần thú cường giả.
- Thần Long phương Tây tôn kính, không biết các hạ xưng hô như thế nào? - Hạ Nhất Minh hết sức thu liễm lại thần lực trên người mình, mặc dù đầu thần thú này vừa đến đã thể hiện ra địch ý cường đại không chút dấu diếm, nhưng hắn cũng không muốn vô duyên vô cớ kết oán với một đầu thần thú.
- Ta gọi là Tát Ma Đức - Âm thanh cao ngạo của phương Tây Thần Long vang lên:
- Ta nhận ra ngươi.
Hạ Nhất Minh không hề cảm thấy kỳ lạ vì điều này, ở trong Tử Vong Chi Địa do có phương Đông Thần Long có thực lực cường đại áp chế cho nên bốn đầu thần thú của Long tộc trong đó mới có biểu hiện nhu thuận, nhưng một khi rời khỏi nơi đó, không còn bị Thần Long áp chế, bản tính thiên sinh của thần thú lại trỗi dậy.
- Tát Ma Đức các hạ, ngài chẳng lẽ không trở về phương Tây sao? - Hạ Nhất Minh trầm giọng hỏi.
Từ Tử Vong Chi Địa đi ra tới nay đã qua hai năm, nếu như phương Tây Thần Long vẫn còn ở lại phương Đông thì quả thật là điều không hợp lý.
Tát Ma Đức phẫn nộ thở phì phò vài hơi, từ trong hơi thở nó tỏa ra đầy mùi lưu huỳnh.
- Ta đã trở về phương Tây, nhưng cũng vì ngươi mà một lần nữa quay trở lại đây. - Tựa hồ như Tát Ma Đức càng lúc càng tức giận, thanh âm của hắn phát ra cũng càng lúc càng lớn hơn vài phần.
Hạ Nhất Minh nhăn mày lại, hắn thật sự không hiểu được biểu hiện của bản thân đã rất khiêm tốn. Nhưng biểu hiện của đối phương thì dường như coi hắn là kẻ thù không đội trời chung, từ ánh mắt tóa ra thần sắc hung lệ tới cực điểm.
Sắc mặt hơi trầm xuống, Hạ Nhất Minh cất cao giọng nói:
- Tát Ma Đức các hạ, không biết Hạ mỗ đắc tội với ngài ở chỗ nào mà khiến ngài tức giận như vậy?
Tát Ma Đức đột ngột rít lên một tiếng chói tai nói:
- Trứng của Long tộc chúng ta bị các ngươi trộm mang đi.
- Trứng Long tộc? - Hạ Nhất Minh hơi giật mình, sắc mặt hắn trở nên tương đối cổ quái.
Lúc này ngay cả là kẻ ngu cũng biết được lai lịch của quả trứng kia, nguyên lai nó là trứng của Long tộc phương Tây, bọn họ nếu có thể nhận ra mới gọi là có quỷ.
Thân hình Tát Ma Đức có chút run rẩy, lực lượng trên người nó từ từ được tụ tập lại, chiếc mồm to lớn chậm rãi mở ra, từ trong đó thoát ra mùi vị nồng nặc của lưu huỳnh.
Sắc mặt Hạ Nhất Minh nhất thời thay đổi, thổ tức của Long tộc mặc dù cường đại nhưng cũng đừng mơ tưởng thương tổn được hắn, nhưng nếu động thủ ở đây thì hậu quả thật khó tưởng tượng nổi.
- Chờ một chút. - Hạ Nhất Minh chợt quát lên nói:
- Tát Ma Đức, nếu ngươi động thủ ở đây thì như vậy cũng không thể bảo toàn được trứng của Long tộc các ngươi.
Tát Ma Đức nhất thời dừng lại, ánh mắt của hắn hiện lên một tia phẫn nộ và điên cuồng.
Thân hình Hạ Nhất Minh nhanh chóng hạ xuống mặt đất, hắn linh hoạt di chuyển trong tòa hoa viên chỉ thoáng cái đã đi vào trong một chiếc lầu. Chỉ nháy mắt sau đó, Hạ Nhất Minh đã từ đó đi ra, lúc này trên tay hắn xuất hiện thêm một chiếc rương, hắn nhanh chóng bay về phía xa.
- Tát Ma Đức các hạ, nếu như ngài muốn có được trứng của Long tộc thì hãy theo ta.
Ánh mắt phẫn nộ của Tát Ma Đức đã hoàn toàn chuyển thành sát khí, hai cánh sau lưng nó hơi giật giật vài cái nhưng cuối cùng cũng không mở ra. Thân hình Tát Ma Đức hơi thoáng lên cái đã như quả đạn pháo bắn đi, gắt gao bám theo sau Hạ Nhất Minh.
Bạch Mã Lôi Điện cùng Bảo Trư cũng không cam lòng yếu thế, chúng nó nhanh chóng đuổi theo, bất quá bọn chúng cùng Bách Linh Bát cũng không muốn mạo muội chọc vào đầu Thần Long phương Tây đang bị điên này, mà chỉ bay theo ở phía xa.
Dù sao với thực lực của Hạ Nhất Minh bây giờ mà nói thì tuyệt không có chuyện bị đầu Thần Long phương Tây trong nháy mắt giết chết, cho nên chúng lúc nào cũng có thể chạy tới cứu viện.
Sau khi những tiếng xé gió liên tục vang lên rồi đám người thần đạo kia rời đi mọi người ở đây mới dần bình tĩnh lại.
Dưới uy áp cường đại của phương Tây Thần Long, bọn họ ngay cả đứng thẳng thân thể cũng không thể làm nổi.
Đặc biệt là các tiên thiên cường giả, sắc mặt đám người này tái nhợt, bọn họ có cảm xúc còn sâu sắc hơn người bình thường và hậu thiên tu luyện giả, luồng uy áp cường đại tới mức khó tin này đã trở thành bóng ma trên con đường tu luyện của bọn họ.
Gương mặt Triển Hồng Đồ hơi co quắp lại, lòng hắn đau như bị rỉ máu.
Bởi vì hắn biết, nếu như các tiên thiên đệ tử này không thể thoát khỏi bóng ma của uy áp đó thì cả đời này đừng mong có thể tấn giai tôn giả.
Nhưng mà muốn khỏi bóng ma do thần thú tạo ra thì khó khăn rất lớn, đừng nói là tiên thiên đệ tử của Kiền Sơn Môn, mà ngay cả bản thân Triển Hồng Đồ cũng khó có thể làm được.
- Sư phụ, Hạ thần quân bọn họ..... - Một tiên thiên đệ tử của Kiền Sơn Môn nhỏ giọng hỏi.
Triển Hồng Đồ bõng nhiên bừng tỉnh, hắn nghĩ tới đủ loại truyền thuyết về thần đạo cường giả mà sắc mặt trở nên khó coi hơn.
- Truyền lệnh ta, tất cả đệ tử bổn môn lập tức rút ra khỏi thành thị phân tán ở khắp nơi, ngàn vạn lần không được tụ tập cùng một chỗ, trong vòng mười ngày không được quay trở lại đây. - Triển Hồng Đồ lớn tiếng ra lệnh.
Tất cả mọi người hơi ngẩn ra, nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt nghiêm khắc của hắn thì tâm trạng hơi run lên, lập tức chạy đi truyền đạt mệnh lệnh.
Ánh mắt Triển Hồng Đồ nhìn xung quanh một vòng, hắn trầm giọng nói:
- Thần tiên đánh nhau con người gặp nạn, các ngươi cũng nhanh chóng trở về, tận lực rời xa Kiền Sơn thành, trong vòng mười ngày không được quay trở lại đây,
Một vị lão giả tiến lên, cung kính nói:
- Môn chủ đại nhân, bọn họ không phải đã rời đi sao? Vì sao lại còn hưng sư động chúng như vậy? Chỉ sợ sẽ gây ra hoang mang cho người dân, lúc đó rất khó có thể khống chế.
Sắc mặt Triển Hồng Đồ trở nên âm trầm, hắn gằn từng chữ nói:
- Ta cũng hy vọng là mình sai, nhưng bây giờ thì tất cả đi hết cho ta....
Cảm thụ được sát khí mạnh mẽ từ trên người Triển Hồng Đồ tỏa ra, không còn người nào dám ở lại khiêu chiến quyền uy của hắn.