Ngả Đức Văn chậm rãi bước ra, sau khi tới trước mặt người này hành lễ thật sâu, nói:
- Ngả Đức Văn bái kiến các hạ.
Liệt Đắc cùng Lý Áo Ba Đặc liếc mắt nhìn nhau. Bọn họ trong đầu mơ hồ đoán ra thân phận người này.
Người có thể khiến Thần thánh Long kỵ sĩ Ngả Đức Văn các hạ tôn kính cũng chỉ có hai vị Giáo hoàng bọn họ. Nhưng nơi này không phải Thần điện, người kia có tư cách gì khiến cường giả thừa hưởng Chân thần truyền thừa cung kính như vậy?
Người đeo mặt nạ chậm rãi gật đầu, ánh mắt lão xoay qua nhìn hai vị Giáo hoàng, ánh mắt phảng phất như thực chất trực tiếp nhìn thấu lòng người.
Thân thể Liệt Đắc cứng ngắc, tu vi võ đạo của lão sau khi thiên địa lực lượng khôi phục, lại có vô số kỳ trân dị bảo hỗ trợ đã thành công tiến giai Nhân đạo đỉnh cấp. Bất quá không biết vì sao khi ánh mắt người này liếc quá, lão nhất thời cảm giác không suy nghĩ nào có thể giấu giếm. Lý Áo Ba Đặc mặc dù không phản ứng khoa trương như vậy nhưng trong lòng không khỏi chấn động.
Bởi căn bản lão không nhìn thấu tu vi đối phương, hơn nữa càng khiến lão kinh dị chính là khí tức người này vô cùng quái dị, tựa hồ không phải nhân loại.
Chỉ là lão nghĩ nát óc cũng không biết ma thú nào có thể biến hình như nhân loại.
- Lý Áo Ba Đặc. Ngươi nói rất đúng.
Người đeo mặt nạ đột ngột mở miệng nói:
- Ngả Đức Văn cùng Ái Nhĩ Bá Lạp mặc dù phối hợp ăn ý, nhưng muốn chém chết một đầu Thần thú tinh thông Không gian lĩnh vực là chuyện không thể.
Ái Nhĩ Bá Lạp phun ra một cỗ long tức, vội vàng nói:
- Các hạ tôn kính. Người nói chúng ta chắc chắn thất bại?
Mặc dù Long tộc tính tình không tốt, hơn nữa Ái Nhĩ Bá Lạp không chút cảm tính với người trước mặt nhưng tin tức Ngả Đức Văn truyền tới khiến nó rõ ràng lai lịch người này. Đối với Thần đạo cường giả xuất thân từ Thần đảo, trực tiếp giúp Ngả Đức Văn tiến giai, nó không dám đắc tội. Người đeo mặt nạ tựa hồ cười một tiếng, bất quá âm thanh không chút tình cảm khiến người ta sởn tóc gáy.
- Hồng Long các hạ. Ngươi cùng Ngả Đức Văn phối hợp đã tới cực hạn, có thể phát huy hoàn toàn sở trường của cả hai. Không gian lực lượng cùng Quang minh lực lượng khiến các ngươi cường đại hơn, ngay cả khi đối mặt với Đông phương cường giả kia hẳn cũng không rơi xuống hạ phong. Chỉ là...
Người đeo mặt nạ dừng một chút, trong đôi mắt gã quang mang như u hỏa.
- Muốn đánh bại chúng quả thật không dễ.
Không khí nhất thời trầm xuống, ngay cả Lý Áo Ba Đặc cũng rơi vào suy tư.
Trong đám này, người tin tưởng gã đeo mặt nạ không nghi ngờ chính là Ngả Đức Văn. Hắn do dự một chút, cung kính nói:
- Các hạ. Ngài vừa nói qua, có thể giúp chúng ta?
Lý Áo Ba Đặc hai mắt phát sáng, nói:
- Các hạ tôn kính. Nếu ngài có thể giúp Ngả Đức Văn cùng Ái Nhĩ Bá Lạp các hạ cường đại hơn. Có thể khiến Quang minh lĩnh vực cùng Không gian lĩnh vực kết hợp, cho dù Hạ Nhất Minh cường đại hơn cũng không thể phải đối thủ.
Liệt Đắc cùng Ái Nhĩ Bá Lạp đôi mắt nhất thời lóe lên quang mang. Bọn họ hiển nhiên hiểu rõ hai lĩnh vực trọng điệp uy năng cường đại cỡ nào.
Nếu người đeo mặt nạ thần bí này có thể khiến bọn họ kết hợp, chiến thắng nắm chắc rất nhiều.
Người đeo mặt nạ liếc mắt nhìn họ, theo sau đưa một tay chậm rãi vuốt nhẹ tay kia.
Trên tay còn lại của gã mang một chiếc nhẫn màu lục bích tản ra quang mang lạnh lẽo. Trong chớp mắt trên tay gã nhiều hơn một chiếc vương miện.
Liệt Đắc cùng Lý Áo Ba Đặc trợn tròn mắt, bọn họ không hẹn cùng kinh hô:
- Quang minh vương miện.
Trong mắt Ngả Đức Văn tinh mang lóe lên, từ nhỏ trưởng thành tại Thần điện, hắn đương nhiên biết bốn chữ kia đại biểu cho thứ gì.
Lúc trước Phất Lan Khắc Lâm cũng từng mang theo Quang minh vương miện. Bất quá đó không phải Thần khí chân chính mà chỉ là kiện Thần khí mô phỏng. Lúc này chiếc vương miện trong tay người đeo mặt nạ tràn ngập lực lượng.
Mơ hồ Ngả Đức Văn cảm nhận Quang minh thánh kiếm đã quang hóa trong cơ thể bắt đầu run lên.
Đây là bởi hai lực lượng cùng gốc rễ cộng minh. Lúc này hắn đã biết, vương miện trên tay người kia không phải Thần khí mô phỏng mà chính là Thần khí Quang minh vương miện trong truyền thuyết năm ngàn năm trước.
Người đeo mặt nạ phát ra tiếng cười khô khốc, gã đưa chiếc vương miện tới trước mặt Ngả Đức Văn nói:
- Đeo nó lên. Thích ứng nó. Sau đó ngươi có thể làm điều ngươi muốn.
Ngả Đức Văn nhìn người đeo mặt nạ hành lễ thật sâu. Theo sau hai tay hắn run rẩy cung kính tiếp chiếc vương miện.
Trong Thần điện có ghi lại, Quang minh vương miện do Giáo hoàng bệ hạ nắm giữ. Bất quá lúc này Liệt Đắc không chút đố kỵ khi Ngả Đức Văn có được Thần khí này.
Bởi lão biết, cho dù nắm giữ kiện Thần khí này trong tay, lão cũng không biết sử dụng thế nào?
Thần khí chỉ Thần đạo cường giả chân chính mới có thể sử dụng. Dưới Thần đạo căn bản không có khả năng được Thần khí thừa nhận.
Niên đại Nhân đạo, Nhân đạo đỉnh cấp cường giả như lão có thể nắm giữ Thần khí trong tay. Nhưng lúc này Thần đạo trở lại, nếu trong tay lão nắm giữ một kiện Thần khí, e rằng không có tác dụng chấn nhiếp. Ngược lại rước lấy vô số phiền phức, thậm chi dùng cả tính mạng bồi thường.
Ngả Đức Văn chậm rãi đội Quang minh vương miện lên đầu. Trong nháy mắt một cỗ lực lượng khổng lồ không thể tưởng tượng từ vương miện truyền xuống.
Cỗ Quang minh lực lượng này tinh khiết tới cực độ. Chúng giống như nước sông đổ xuống, lấy lực lượng gột rửa thân thể Ngả Đức Văn khiến hắn cường đại hơn. Cảm nhận Quang minh lực lượng khổng lồ như vậy, Lý Áo Ba Đặc thở phào nhẹ nhõm.
Đón ánh mắt Liệt Đắc, lão chậm rãi gật đầu. Điều lo lắng nhất trong lòng hai vị Giáo hoàng rốt cuộc tiêu tán hoàn toàn.
Người đeo mặt nạ kia ngay cả Thần khí cũng lấy ra tặng, nói gã có ác ý, đánh chết bọn họ cũng không tin.
Quang minh lực lượng khổng lỗ vĩnh viễn như không có chừng mực. Chúng tràn ngập khắp mỗi ngóc ngách thân thể Ngả Đức Văn. Đột nhiên Ngả Đức Văn nhảy lên lưng Ái Nhĩ Bá Lạp.
Quang minh lực lượng chảy dọc thân thể Ngả Đức Văn không chút do dự tràn xuống, chỉ trong giây lát đã bao phủ Ái Nhĩ Bá Lạp. Thân thể Hồng Long run rẩy kịch liệt. Nó tựa hồ không chịu nổi sự thống khổ này.
Nhưng bất luận Ngả Đức Văn hay Hồng Long đều vô cùng nhẫn nại. Bởi bọn họ biết, Quang minh lực lượng gột rửa, tương lai họ sẽ có không ít chỗ tốt.
Một canh giờ sau Quang minh lực lượng mới chậm rãi suy yếu, cuối cùng hoàn toàn thu về Quang minh vương miện.
Hết thảy trở lại bình thường, nơi này chỉ còn một người một rồng nhắm mắt cảm nhận biến hóa trong thân thể.
Sau hồi lâu bọn họ đồng thời mở mắt. Trong đôi mắt họ ánh lên vẻ tự tin mãnh liệt. Lý Áo Ba Đặc ánh mắt khẽ đảo, nói:
- Thế nào?
Ngả Đức Văn nhướng mày, cổ tay hắn run lên, Quang minh thánh kiếm lập tức xuất hiện. Quang mang trên thân kiếm tựa hồ cộng minh cùng Quang minh vương miệng trên đầu hắn.
Ngả Đức Văn huy kiếm, Quang minh lĩnh vực lập tức khuếch tán bao phủ phạm vi trăm trượng.
Ái Nhĩ Bá Lạp phối hợp vô cùng ăn ý, đồng thời dang hai cánh.
Chỉ giây lát Thần thánh Long kỵ sĩ đã biến mất tại chỗ, theo sau xuất hiện cách đó mười trượng.
Ánh mắt Lý Áo Ba Đặc khẽ ngưng lại, lão cảm nhận rõ ràng Quang minh lĩnh vực đã hoàn toàn kết hợp với Không gian lĩnh vực. Mặc dù chưa được hoàn mỹ nhưng hai lĩnh vực đã có thể đồng thời vận dụng. Hai Lĩnh vực này sau khi kết hợp hoàn mỹ, uy lực cường đại ra sao?
Trên mặt Lý Áo Ba Đặc xuất hiện tiếu ý, lão thì thào nói:
- Lần quyết đấu này chắn chắn thắng lợi.
- Lý Áo Ba Đặc bệ hạ.
Liệt Đắc dột nhiên kinh hô, lão nhìn xung quanh như tìm kiếm điều gì.
Lý Áo Ba Đặc giật mình. Theo sau ánh mắt lão nhìn quanh nhưng không phát hiện điều gì. Đang khi trong đầu hoài nghi, bất chợt nghĩ tới một việc khiến sắc mặt lão đại biến. Người đeo mặt lạ kia đã biến mất. Gã đến vô thanh vô tức, lúc này không ai phát hiện gã rời đi thế nào. Hai vị Giáo hoàng bệ hạ liếc mắt nhìn nhau, trong ánh mắt tràn ngập rung động.
Trong đầu họ đồng thời nghĩ tới, may là người đeo mặt nạ không phải địch nhân, thậm chí còn tặng Thần điện hai kiện Thần khí. Nếu không e rằng Thần điện truyền thừa cứ thế sụp đổ.
Bất quá bọn họ lập tức nghĩ tới. Nếu Thần điện tồn tại cường giả như vậy, bọn họ còn lo lắng điều gì?
Lý Áo Ba Đặc chậm rãi gật đầu, phảng phất như nói lời thề:
- Trận chiến này, phương Tây tất thắng...
- Phương Tây tất thắng...
Liệt Đắc lập tức kêu lớn. Nhưng bọn họ không biết, trong góc Thần điện tồn tại một ánh mắt.
Nam tử toàn thân hắc ám này đang lạnh lùng quan sát hết thảy.
Ánh mắt người này vốn lặng yên như nước nhưng sau khi người đeo mặt nạ rời đi bỗng trở lên vô cùng ác liệt.
Gã nhếch mép lộ ra vẻ trào phúng, ánh mắt chăm chú quan sát Hồng Long không ngừng thuấn di trong phạm vi Quang minh lĩnh vực: