- Hàng vạn người chết trong chiến đấu sẽ sinh ra một lượng lớn tinh khí và sát khí. Nếu có thể kết hợp tinh khí với Thiên Địa linh khí thì chính là một loại thuốc bổ với người tu luyện. Bất kỳ ai tu luyện trong hoàn cảnh đó cũng tăng hiệu quả lên rất nhiều. Ngoài ra, sát khí lại có tác dụng trợ giúp người tu luyện rèn luyện ý chí tinh thần. Nếu có thể giữ vững được ý chí trong luồng sát khí đó thì tâm cảnh của người tu luyện sẽ tăng lên rất nhanh. Cả hai thứ đó kết hợp lại chính là điều kiện tốt nhất để đột phá cực hạn.
Sau khi Kim Chiến Dịch nói thẳng ra, nét mặt Hạ Nhất Minh càng lúc càng khó coi.
Kim Chiến Dịch cũng chẳng để ý tới nét mặt Hạ Nhất Minh. Hắn di di chân trên mặt đất, nói:
- Tinh khí và sát khí trên bình nguyên trung tâm được một thứ gì đó đưa tới Quỷ Khốc lĩnh. Có lẽ đó là một loại trận pháp. Cả ngàn năm qua, mỗi khi nổ ra đại chiến, cao thủ trong Quỷ Khốc lĩnh lại nhiều như mây, nhưng cũng không phải người nào cũng có thể trở về. Tu vi thấp kém, ý chí không kiên định đều ở lại đó vĩnh viễn. Nhưng cho dù biết như thế thì chỉ cần có cơ hội, vô số người vẫn bước chân vào đó.
Hạ Nhất Minh cười khổ một tiếng, nói:
- Ta hiểu rồi. Ngươi tu luyện mà gặp phải chướng ngại không thể đột phá thì cho dù phải tốn bao nhiêu công sức nhưng chỉ cần vẫn còn có hy vọng là chẳng có một người nào từ bỏ.
Nói tới đây, Hạ Nhất Minh lại nghĩ tới cuộc sống của mình khi tu luyện tới tầng thứ năm. Nếu không có kỳ ngộ nơi đáy hồ thì không biết bây giờ hắn như thế nào nữa. Nhưng cũng nhờ khoảng thời gian đó mà tạo cho Hạ Nhất Minh một sự kiên trì, không ngừng cố gắng nên mới có được ngày hôm nay. Cái cảm giác bàng hoàng bất lực khi không thể đột phá luôn in sâu trong lòng hắn.
- Hạ huynh! Bây giờ, ngươi đã biết lịch sử của Quỷ Khốc lĩnh thì còn có ý định bước chân vào đó hay không? - Kim Chiến Dịch trầm giọng hỏi.
Hạ Nhất Minh giật mình. Hắn do dự một chút rồi hỏi ngược lại:
- Ý Kim huynh thế nào?
- Kim mỗ sẽ vào. - Kim Chiến Dịch chẳng hề do dự nói:
- Chuyện chiến tranh nổ ra ta cũng không thể cản được. Mà trên thế giới này cũng chẳng ai có đủ sức ngăn cản. Bởi vì lợi ích dính đến nó quá lớn. Bất kỳ người nào có ý định ngăn cản cũng sẽ bị giết chết.
Lời nói của Kim Chiến Dịch vừa có chút khuyên bảo lại vừa có chút cảnh cáo khiến cho nét mặt Hạ Nhất Minh có chút thay đổi.
Có điều, Kim Chiến Dịch nói cũng chẳng sai. Nếu bình nguyên và Quỷ Khốc lĩnh có tác dụng lớn đến như vậy thì bất kỳ thế lực nào cũng không thể bỏ. Đặc biệt là các đại môn phái và đại gia tộc thì để có được những đệ tử kế cận lại càng không thể bỏ.
Đứng nói là hy sinh một ít quân đội hai bên. Cho dù là hy sinh gấp mười lần như thế, chỉ cần không động tới lợi ích của mình thì bọn họ cũng chẳng động lòng.
Vào lúc này, Hạ Nhất Minh cảm thấy một sự sợ hãi. Những cao thủ đứng đầu hai phương Đông, Tây đã phối hợp với nhau hết sức ăn ý. Trước khi cao thủ thần đạo biến mất, nhưng kẻ tu luyện Vô Tình đạo lại còn tạo ra chuyện này.
Tuy nhiên, từ sau khi bọn họ tạo ra cũng chẳng có người nào đứng ra chỉ trích bởi tất cả đều biết đám đệ tử của mình cũng đều có lợi nhờ chuyện đó.
Mấy ngàn năm trước, cao thủ thần đạo biến mất nhưng nơi này vẫn tồn tại. Thậm chí lại còn khốc liệt hơn trước.
Hạ Nhất Minh hiểu rõ, Kim Chiến Dịch nói không hề thổi phồng lên chút nào. Bất kỳ người nào muốn ngăn cản chuyện này cũng đều là kẻ địch của những cao thủ siêu cấp của hai bên.
Trừ khi là cao thủ trong truyền thuyết có được khả năng hô phong hoán vũ, bài sơn đảo hải ra. Còn lại chẳng có người nào đủ khả năng ngăn cản chuyện này.
Hạ Nhất Minh nhìn xuống đôi tay mình. Mặc dù hắn tự tin vào thực lực của mình. Nhưng nghĩ tới thực lực khủng bố của cả hai phương, hắn cảm thấy lạnh cả người. Chuyện này quả thật là hắn không thể ngăn cản.
Kim Chiến Dịch nhìn Hạ Nhất Minh từ từ tỉnh táo lại, nói:
- Hạ huynh đệ! Ngươi đã không thể ngăn cản vậy thì đi vào trong đó đi.
Hạ Nhất Minh ngạc nhiên ngẩng đầu. Kim Chiến Dịch nghiêm nghị nói:
- Thế giới này cường giả vi tôn. Muốn cho lời nói của mình có trọng lượng thì phải có được thực lực tương ứng. Đi vào Quỷ Khốc lĩnh chính là một con đường tắt. - Kim Chiến Dịch đột nhiển đổi giọng, nói:
- Tất nhiên, nếu Hạ huynh đệ nghĩ Quỷ Khốc lĩnh quá nguy hiểm hay ý chí của ngươi không đủ kiên định thì tạm hoãn lần này. Chờ lần đại chiến tiếp theo đi vào cũng được.
Lời nói của Kim Chiến Dịch không hề có chút mỉa mai. Dù sao thì những người có tư cách vào Quỷ Khốc lĩnh cũng là những lão nhân hơn trăm tuổi. Bọn họ không chỉ có tu vi cao siêu mà kinh nghiệm sống lại vô cùng phong phú. Hơn nữa, trái tim của họ cũng đã dần trở nên băng giá, rắn như đá, rất khó bị ảnh hưởng bởi sát khí của Quỷ Khốc lĩnh.
Nhưng Hạ Nhất Minh thì khác. Dù sao thì hắn cũng còn quá trẻ. Cho dù là Kim Chiến Dịch cũng vẫn lo lắng không biết hắn có thể chống lại sát khí xâm nhập hay không?
Hạ Nhất Minh im lặng suy nghĩ. Một lúc sau, hắn ngẩng đầu, trầm giọng nói:
- Ta đi.
Kim Chiến Dịch gật đầu. Ánh mắt hắn nhìn về phương Nam. Nơi đó có địa phương thần bí và hết sức nguy hiểm.
****
Hai bóng người sóng vai nhau mà đi. Động tác của họ hết sức tự nhiên, nhưng tốc độ lại rất nhanh. Chẳng mất nhiều thời gian, hai người đã đi tới khu thành đầu tiên của bình nguyên. Ngôi thành này cũng rất nổi danh trong Đại Thân đế quốc. Dưới chân mỗi bức tường được thấm đẫm vô số máu tươi. Nếu đem gom chỗ máu tươi đó lại chắc chắn sẽ nhấn chìm cả ngôi thành.
Trải qua vô số trận chiến, nó được gọi là Huyết Đồ thành. Và cái tên đó được giữ mãi cho tới ngày hôm nay.
Nghe nói, ngôi thành đã đổi chủ vô số lần. Nhưng cuối cùng thì nó đã thuộc về tay của Đại Thân.
Đối diện phía bên kia của thảo nguyên, phương Tây cũng lập một ngôi thành như thế. Nó cũng đã nhiều lần đổi chủ, nhưng cuối cùng vẫn thuộc về phương Tây.
Khi hai người Hạ Nhất Minh xuất hiện dưới chân Huyết Đồ thành liền tạo lên vô số tiếng xôn xao.
Bọn họ từ nơi đóng quân của phương Tây mà tới. Lại thêm thái độ nghênh ngang hiển nhiên là khiến cho người ta hoài nghi.
Khi gần tới tường thành đã có hơn mười mũi tên chĩa về phía họ. Mười tên lính như gặp phải đại địch cũng chĩa thương ra phía trước.
Hai người Hạ Nhất Minh nhìn nhau cười. Chẳng để ý tới sự uy hiếp từ phía đám lính. Thậm chí, trong lòng còn có chút thú vị.
Kim Chiến Dịch muốn ra tay giáo huấn một chút nhưng bị Hạ Nhất Minh ngăn lại.
Ánh mắt hắn nhìn đám binh linh có chút thương xót. Điều này khiến cho Kim Chiến Dịch thở dài mãi không thôi.
Hạ Nhất Minh dù sao vẫn là Hạ Nhất Minh. Tuy tu vi của hắn rất mạnh nhưng so về tuổi tác vẫn không xứng để nói với Kim Chiến Dịch.
Tin tức có hai người lạ từ phương Tây tới nhanh chóng được bẩm báo. Mặc dù thái độ của đám binh lính đối với họ rất đề phòng, nhưng vẫn chưa động thủ.
Nếu không có Hạ Nhất Minh thì Kim Chiến Dịch đã đại khai sát giới từ lâu rồi.
Cường giả ở đâu cũng có vị trí cực cao. Cho dù thế nào cũng không thể phủ nhận thân phận của họ.
Một lúc sau, lập tức có quan quân cao cấp xuất hiện. Người đó sau khi nhìn thấy Kim Chiến Dịch hơi ngập ngừng một chút rồi cung kính đi lên, mời hai người vào trong thành.
Trong ngôi thành có một doanh trại cực lớn. Nhưng ngay cả trong doanh trại, chỉ cần có được thực lực là sẽ có thực quyền. Còn như người bình thường mãi mãi không bao giờ được chú trọng.
Ngoài ra còn có một tòa phủ đệ rất lớn. Ở đó cũng có rất nhiều tỳ nữ xinh đẹp, người hầu được huấn luyện kỹ càng. Sau khi bước vào khu nhà cao cấp, Hạ Nhất Minh chợt nhớ tới Thiệu Minh cư.
Một tiếng cười sang sảng từ nội viện vọng ra.
- Kim huynh! Hơn ba mươi năm không gặp, có còn nhớ tiểu đệ không?
Có ba người bước ra từ trong nội viện. Tuổi của họ tương đương nhau, đều có diện mạo trung niên. Nhưng Hạ Nhất Minh biết chẳng thể căn cứ vào diện mạo để mà xác định tuổi của mấy người này.
Kim Chiến Dịch chắp tay sau lưng, liếc mắt nhìn ba người, cười nói:
- Thì ra đều là lão bằng hữu. Không ngờ lại có thể gặp mặt ở đây.
Hắn xoay người, nói:
- Hạ huynh đệ! Ba vị này chính là cao thủ của ba đại thế gia. Một người là Chư Quan Hảo của Chư gia. Phương Thịnh của Phương gia và còn có cả Hác Huyết của Hác gia.
Hai mắt Hạ Nhất Minh sáng ngời. Vừa rồi, trên bình nguyên, Kim Chiến Dịch từng nhắc qua vài đại thế gia. Ba nhà này chính là một trong số đó. Mặc dù hắn đã có dự cảm rằng các thế gia không thể bỏ qua đại chiến lần này. Nhưng không ngờ, bọn họ lại đến nhanh như vậy.