Vũ Thần

Chương 87: Q.2 - Chương 87: Thạch Bạch.






Khối cự thạch từ từ dâng lên, mặc dù tốc độ nổi lên cũng không phải là rất nhanh, nhưng cũng không có dấu hiệu ngừng nghỉ.

Sau một lát, Hạ Nhất Minh đã theo khối cự thạch nổi lên gần mặt nước, mà trong quá trình này, Hạ Nhất Minh đã mơ hồ thấy được toàn cảnh của đầm nước.

Nguyên lai diện tích bên dưới đầm nước tựa hồ còn lớn hơn rất nhiều so với tượng tượng của hắn, hơn nữa căn cứ vào hướng nước lưu động, Hạ Nhất Minh mơ hồ cảm thấy đầm nước này không phải là đầm nước chết, mà là thong với ngoại giới.

“Phác……”

Một tiếng nhỏ vang lên, khối cự thạch rốt cục cũng rời khỏi mặt nước, hơn nữa còn tiếp tục hướng lên khoảng không bay lên, cho đến khi cách mặt nước chừng nửa thước mới dừng lại.

Quang mang màu trắng sữa do khối cự thạch phát ra sau khi rời khỏi mặt nước đã nhanh chóng khuếch trương, phạm vi còn lớn hơn ở dưới nước mấy lần.

Sắc mặt hơi biến đổi, khi khối cự thạch này thoát ly khỏi mặt nước, Hạ Nhất Minh rõ rang cảm ứng được năng lực Thuận Phong Nhĩ lại một lần nữa biến mất. Vô luận hai tai hắn có rung thế nào đi nữa cũng không nghe thấy được âm thanh từ xa.

Trong long Hạ Nhất Minh thầm kêu may mắn, nguyên là thế giới này còn có thần vật như vậy. Lúc ở bên ngoài hắn có sử dụng qua Thuận Phong Nhĩ nhưng không nghe thấy bên trong nội cốc còn có đầu linh thú thứ hai ngoài con song đầu linh thú, cho nên mới nghĩ rằng sẽ không bị mai phục ở bên trong.

Đến bây giờ hắn mới hiểu được, hắn mặc dù không lọt vào trong mai phục, bất quá chỉ là do may mắn thôi.

Kỳ công Thuận Phong Nhĩ có năng lực cường đại trên phương diện nghe trộm, nhưng cũng không phải là không có thừ gì khắc chế được nó.

Nếu ở chỗ này còn tồn tại một con linh thú có thực lực tương đương với song đầu linh thú, như vậy khi bị tập kích bất ngờ, Hạ Nhất Minh khó mà an toàn rút lui.

Sau này làm việc, nhất định phải cẩn thận hơn nữa, cho dù bản than có Thuận Phong Nhĩ cũng không thể tin tưởng trăm phần trăm được.

Ánh mắt Hạ Nhất Minh lấp lánh thần quang, cảm thụ loại hiệu quả do quang mang màu trắng sữa mang đến, tinh lực của hắn đã đạt tới mức trước nay chưa từng có. Cảm giác uể oải vô lực sau khi thi triển một đao vừa rồi đã nhanh chóng biến mất, không những thế chân khí trong cơ thể cũng khôi phục lại tới trạng thái đỉnh điểm. Thậm chí Hạ Nhất Minh còn có cảm giác phi thường cổ quái, đó chính là giờ phút này hắn vô cùng khỏe mạnh, cho dù có sử dụng thêm một kích vừa rồi cũng không phải là vấn đề khó.

Đến đây, Hạ Nhất Minh rốt cục hiểu được, song đầu linh thú dưới sự bao phủ của quang mang màu trắng sữa, dĩ nhiên có thể liên tục phun ra lực lượng phong hỏa.

Mặc dù hắn không phải là linh thú, nhưng dưới cảm giác tinh lực vô cùng vô tận, vĩnh viễn không hết này, bản than hắn cũng vô cùng kích động.

Giống như tinh lực vô cùng tràn đầy, không được phát tiết ra thì sẽ vô cùng khó chịu.

Lắc lắc đầu, Hạ Nhất Minh đem ý nghĩ quỷ dị này đè nén xuống, nếu để cho Gia gia bọn họ biết, hắn trong lúc vô tri vô giác sinh ra loại ý nghĩ này, còn không biết bọn họ sẽ cười tới mức nào.

Trong lòng vừa động, nếu ngay cả hắn cũng có ý nghĩ như vậy thì với tu vi vủa Viên Lễ Huân sẽ có cảm giác thế nào?

Xoay chuyển ánh mắt, không khỏi nhìn về phía Viên Lễ Huân đang đứng ở xa, bắt gặp ánh mắt nàng đang nhìn mình, bắt gặp ánh mắt đó làm cho Hạ Nhất Minh cảm thấy rung động tâm thần.

Hắn gãi gãi da đầu một chút, đột nhiên giật mình, hỏi:

- Lễ Huân, nàng cảm thấy thế nào?

Viên Lễ Huân không hiểu hỏi lại:

- Cảm thấy gì?

Hạ Nhất Minh nhìn Viên Lễ Huân, giờ phút này nàng cũng đứng trong quang mang màu trắng sữa, nhưng bộ dáng của nàng tựa hồ thật sự không bị ảnh hưởng.

Do dự một chút, đột nhiên trong đầu Hạ Nhất Minh nổi lên một ý nghĩ xưa nay chưa từng có, đánh giá tinh lực của bản than một chút, ánh mắt hắn lộ ra vẻ mong mỏi, nói:

- Lễ Huân, nàng lập tức vận công xem có xảy ra biến hóa gì không?

Viên Lễ Huân mặc dù cảm thấy cực kỳ kinh ngạc, nhưng cũng không làm trái lời Hạ Nhất Minh, lập tức ngồi xuống khởi vận công pháp nội kình mà nàng tu luyện lên.

Ánh mắt Hạ Nhất Minh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của nàng, mặc dù Thuận Phong Nhĩ đã mất tác dụng, nhưng nhãn lực của hắn vẫn như cũ, rất dễ dàng biết được trạng thái của Viên Lễ Huân.

Sau một lát, Hạ Nhất Minh âm thầm thở dài, xem ra vận công dưới quang mang thần bí này cũng không phải là không có chỗ tốt.

Từ từ, trên mặt Hạ Nhất Minh nổi lên thần sắc khẩn trương.

Bởi vì hắn đã nhìn ra, lúc này Viên Lễ Huân đã vận công tới trạng thái đỉnh phong, đang chuẩn bị đánh sâu vào cực hạn bích chướng tầng thứ sáu.

Loại tình huống này hai người bọn họ cũng đã gặp qua nhiều lần trong lúc tu luyện, chỉ bất quá mỗi lần đều chấm dứt bằng thất bại.

Nhưng lúc này đây đã xảy ra biến hóa khác lạ, khi nội kình của Viên Lễ Huân trùng kích tới cực hạn bích chướng chỉ gặp một chút trở ngại, sau đó lập tức thông qua.

Giống như áp lực hai nơi hoàn toàn khác nhau, cường đại nội kình giống như đê vỡ tràn ngập vào trong những kinh mạch mới.

Ánh mắt Hạ Nhất Minh dừng lại, hắn ngẩng đầu nhìn về phía khối cự thạch đang lơ lửng trên đầm nước, trong long suy tư.

Không bao lâu, Viên Lễ Huân đã thu công đứng lên, trên gương mặt nàng tràn ngập vẻ hưng phấn, hai bên khóe mắt và môi lộ ra sự tươi cười vui vẻ.

Hạ Nhất Minh có thể giải thích được tâm tình của nàng lúc này, bởi vì hắn đã từng có kinh nghiệm trải qua.

- Thiếu gia, đây là do công hiệu của khối cự thạch này sao? – Viên Lễ Huân hưng phấn một hồi, cuối cùng bình tĩnh trở lại hỏi.

Hạ Nhất Minh hơi gật đầu, nói:

- Không sai, đúng là công hiệu của nó.

- Đây rốt cục là vật gì? – Ánh mắt Viên Lễ Huân đột nhiên lộ thần sắc mê người, nói:

- Nó có thể trợ giúp chúng ta đột phá cực hạn bích chướng sao?

Hạ Nhất Minh trầm tư một lát, hơi lắc đầu, nói:

- Ta cũng không biết thứ này là cái gì, nhưng nó quả thật là vật báu vô giá. Chúng ta sẽ lấy xuống một ít, đem về chậm rãi nghiên cứu.

Viên Lễ Huân kinh ngạc nói:

- Thiếu gia, chàng không đem toàn bộ về sao?

Hạ Nhất Minh cười khổ một tiếng, nói:

- Thứ này thật sự quá lớn, chúng ta căn bản không có biện pháp dấu đi. Hơn nữa lấy công diệu thần kỳ của nó, ta khẳng định một khi bị bại lộ ra sẽ khiến cho vô số người nổi long tham. Lúc đó nó chính là căn nguyên của tai họa.

Viên Lễ Huân cũng không phải là một kẻ ngốc, vừa rồi là do vô cùng hưng phấn, giờ phút này tỉnh táo lại suy nghĩ, ánh mắt trên mặt cũng trở nên ngưng trọng.

Ánh mắt Hạ Nhất Minh nhìn thoáng qua hai nửa thi thể của song đầu linh thú, đột nhiên nghĩ tới một chuyện, hỏi:

- Lễ Huân, nàng làm sao vào được đây?

Sắc mặt Viên Lễ Huân ửng đỏ, nói:

- Thiếu gia, thiếp ở bên ngoài nhìn thấy chàng và song đầu linh thú quyết đấu vô cùng lợi hại, hơn nữa còn nhìn thấy nó rõ rang đã bị trọng thương, vì sao chỉ trong chốc lát lại hoàn hảo như ban đầu, cho nên mới đi vào nội cốc, không nghĩ tới lại phát hiện ra khối cự thạch này.

Ánh mắt của nàng nhìn về phía khối cự thạch, hiển nhiên nó đã gây cho nàng sự rung động rất lớn.

Hạ Nhất Minh nhíu mày, nói:

- Nàng làm sao có thể vượt qua mặt bọn ta để tiến vào nội cốc?

Ảnh hưởng của tảng đá cũng không lớn, chỉ trong vòng nội cốc mà thôi, nhưng lúc hắn cùng song đầu linh thú dây dưa đều mắt nhìn bốn phía, tai nghe tám hướng, với tu vi của Viên Lễ Huân làm sao có thể thoát khỏi quan sát của hắn?

Viên Lễ Huân cười, nói:

- Thiếu gia, kỳ thật thiếp lặn xuống nước để tới đây.

Ánh mắt Hạ Nhất Minh tràn ngập thần sắc khó hiểu.

Viên Lễ Huân duỗi ngón tay ra, chỉ về một hướng, nói:

- Đầm nước này có lỗ thông ra bên ngoài, thiếp lúc đầu cũng không biết, bất quá khi thử nghiệm một chút không ngờ lại vào được đây.

Thần sắc của nàng đỏ lên, thấp giọng nói:

- Thiếp vừa tiến vào không lâu đã thấy linh thú tiến vào dưỡng thương ở trong bạch quang. Sau đó chàng tiến vào, cùng nó đại chiến, mà nó ỷ vào quang mang của khối cự thạch này, cho nên mới không rơi xuống hạ phong, vì vậy thiếp…..

Trong lòng Hạ Nhất Minh có chút kích động, Viên Lễ Huân đã nhìn thấy được khả năng của con linh thú, như thế nào lại không biết sự lợi hại của nó?

Thế nhưng ngay cả dưới tình huống đó, nàng vẫn không chút do dự, đem khối cự thạch kéo xuống nước.

Nếu không phải thế, song đầu linh thú dưới tình huống tinh lực được bổ sung liên tục ngay cả Hạ Nhất Minh cũng không dám nói sẽ nắm chắc phần thắng.

Thở dài một hơi, Hạ Nhất Minh nói:

- Lễ Huân, cám ơn nàng.

Năm chữ này mặc dù hắn nói ra vô cùng nhẹ nhàng, nhưng Viên Lễ Huân lại nghe được rõ rang, thần sắc nàng hơi hồng lên, trong long tràn ngập sự thỏa mãn, sung sướng.

“Nguyên lai, mình cũng không phải là không đúng, cũng có thể trợ giúp chàng…..”

******************

Hai người bọn họ ở lại đây nửa ngày, ngoài việc nghỉ ngơi và phơi khô quần áo ra, thì việc chính là xử lý thi thể song đầu linh thú cùng với khối cự thạch màu trắng.

Mặc dù trước sau đã có bốn con linh thú chết trong tay Hạ Nhất Minh, nhưng nếu muốn nói tới việc xử lý thi thể chúng, thì hắn quả thật chỉ như một đại cô nương lần đầu bước lên kiệu.

Hơn nữa Hạ Nhất Minh lại hiểu rõ, muốn chiếm được chỗ tốt lớn nhất trên thi thể linh thú, vậy thì việc xử lý nó là vô cùng quan trọng.

Lo lắng một chút, Hạ Nhất Minh quyết định đem hai nửa thi thể của con linh thú gói lại, chờ Gia gia tới đây xử lý.

Cuối cùng, ánh mắt hai người bọn họ hướng về phía cự thạch nhìn lại.

Đem thứ này kéo xuống thì vô cùng đơn giản, chỉ cần dung sức một chút, là có thể đưa nó xuống mặt đất.

Khối cự thạch này là một chỉnh thể, bộ dạng hình chữ nhật như một chiếc quan tài. Chỉ bất quá chiếc quan tài này rất lớn, nếu có thể nhấc lên thì phải cần ba người bình thường như Hạ Nhất Minh thì mới có thể làm được.

Tuy nhiên khối cự thạch mặc dù to lớn nhưng lại không có chút sức nặng nào, đưa tay sờ lên nó lại có cảm giác như đang tiếp xúc với kim loại. Vật thể thần kỳ như thế, cho dù là Hạ Nhất Minh cũng phải tấm tắc lấy làm kỳ lạ.

Nếu chỉnh thể khối cự thạch đã lớn như vậy, Hạ Nhất Minh cũng không chút khách khí tách ra một ít bằng đầu ngón tay.

Thế nhưng, miếng đá vừa được Hạ Nhất Minh tách ra đã xảy ra kỳ sự.

Trên hòn đá tách ra đột nhiên nhúc nhích, không lâu sau nó hoàn toàn biến mất, không còn để lại dấu vết.

Hạ Nhất Minh mở to mắt, tảng đá này có thể di động sao?

Hắn xoay đầu, đồng thời bắt gặp được ánh mắt hoảng sợ của Viên Lễ Huân.

- Thiếu gia…..

- Làm sao?

- Trên thế giới này có quỷ sao?

Hạ Nhất Minh trầm tư một lúc lâu, nói:

- Không biết, nàng hỏi chuyện đó làm gì?

- Thiếp, thiếp sợ quỷ.

- Nói nhảm, ta cũng sợ!

- Hay là chúng ta rời khỏi đây thôi. – Viên Lễ Huân cẩn thận đề nghị.

Hạ Nhất Minh trầm ngâm chốc lát, nói:

- Chờ một chút.

Hắn đưa tay ra, đem Đại Khảm Đao cầm vào trong ta. Sao đó hít sâu một hơi, ngũ hành chân khí trong cơ thể bắt đầu được vận chuyển không ngờ, bắt đầu từ Thủy hệ Ba Văn Công, dựa theo ngũ hành tương sinh trong nháy mắt đã chuyển thành Kim hệ Hỗn Nguyên Kình.

Hắn giơ cao đại đao lên, từ trên người đột nhiên bộc phát ra khí thế cường đại tới cực điểm.

Dưới áp lực của khí thế này Viên Lễ Huân không nhịn được phải lui về sau vài bước lùi vào trong quang mang màu trắng sữa. Bất quá khiến cho nàng kinh ngạc chính là, khi nàng tiến tới gần khối cự thạch thì áp lực do Hạ Nhất Minh phát ra nhất thời giảm đi rất nhiều. Tuy nhiên tu vi của nàng chỉ mới đạt tới lục tầng, cũng phải khó khăn lắm mới có thể chịu được.

Theo tiếng hét lớn của Hạ Nhất Minh, đại đao trong tay hắn được bổ xuống.

Ở trước mặt hắn, xuất hiện một đạo đao mang thật lớn với khí thế khai sơn phá thạch, trực tiếp hướng về phía vách cốc bay đi.

Một tiếng nổ “Ầm ầm” truyền đến, trên vách cốc đất đá bay mù mịt, giống như bị thuốc nổ oanh tạc, ở đó xuất hiện một cái tiểu sơn động đủ để chứa khoảng mười người.

Mà cước bộ của Hạ Nhất Minh lúc này cũng hơi lảo đão, tựa hồ tình trạng kiệt lực lại kéo đến, có thể tùy thời mà ngã xuống. Thế nhưng hắn cố gắng trụ vững, sau đó tinh quang trong mắt văng khắp nơi, phảng phất một đao vừa rồi căn bản không thể tạo ra bất cứ ảnh hưởng gì tới hắn.

Viên Lễ Huân kinh ngạc há miệng, ánh mắt nhìn dưới chân Hạ Nhất Minh. Thế mới biết, nguyên lai khi Hạ Nhất Minh phát ra một kích kinh thiên động địa như vậy, thân thể vẫn cố đứng trong vòng bao phủ của quang mang màu trắng sữa.

Từng cảm thụ qua sự kỳ diệu của quang mang đó, Viên Lễ Huân hiểu được đạo lý trong đó, chỉ là không biết tại sao Hạ Nhất Minh đột nhiên lại làm như vậy thôi.

Chỉ thấy Hạ Nhất Minh cầm đại đao, tựa hồ như đang tự hỏi, cuối cùng hài lòng gật đầu.

Trước kia khi Gia gia hắn gặp nguy hiểm, hắn từng bộc phát đánh ra một chiêu này, đem toàn bộ nội kình và tiềm lực cơ thể trong nháy mắt phát huy.

Nhưng mà, sau lần đó, hắn không còn thi triển được ra một chiêu cường đại như vậy nữa.

Cho dù là sau này sử dụng lối vận kình ngũ hành chân khí để thi triển ra Khai Sơn Thập Lục Thức cũng không có uy lực cường đại như thế.

Đương nhiên, khi hắn vận chuyển ngũ hành chân khí để thi triển ra Khai Sơn Thập Lục Thức thì uy lực cũng chỉ cao hơn một bậc thôi, chứ vẫn không thể kích phát ra toàn chân khí đánh ra một chiêu được ăn cả ngã về không như thế.

Đến lần này, tại một khắc nhìn thấy Viên Lễ Huân rơi xuống hồ nước, trong đầu hắn trống rỗng, ngược lại ngoài ý muốn vận hành ngũ hành chân khí tương sinh, hơn nữa có thể thành công bộc phát ra toàn bộ nội kình, nếu không cũng không có khả năng chém chết song đầu linh thú ngay tại chỗ.

Giờ phút này, Hạ Nhất Minh đang đăm chiêu suy nghĩ, chính là loại cảm giác này, loại cảm giác đem toàn bộ chân khí trong cơ thể kích phát ra, nếu đem nó phối hợp với Khai Sơn Thập Lục Thức, như vậy uy lực sẽ đạt tới mức nào?

Trong lòng Hạ Nhất Minh mơ hồ cảm giác được, nó đã tự thành một hệ thống, đủ để trở thành một tuyệt kỹ khi giao thủ với cao thủ có cảnh giới cao hơn.

Nắm chặt đại đao trong tay, giừo phút này trong lòng Hạ Nhất Minh không còn bất cứ mê hoặc nào nữa, tất cả đều được thay bằng sự tự tin cường đại.

Bởi vì hắn đã chính thức nắm được một thức này, mặc dù một thức đó sẽ làm cho bản thân tiêu hao toàn bộ chân nguyên, nhưng không thể phủ nhận, nó sẽ trở thành tuyệt chiêu áp hòm cuối cùng giống như phong hỏa của song đầu linh thú. Một chiêu này đã trở thành hậu thuẫn cực mạnh cho Hạ Nhất Minh.

Đôi mắt của hắn lấp lóe tinh quang, nếu bây giờ gặp phải Thành Phó, như vậy khi thi triển ra một chiêu này chỉ sợ vị tiên thiên đại sư của Khai Vanh quốc sẽ không thể tiếp nổi.

Thấy được vẻ vui mừng, kích động trên gương mặt Hạ Nhất Minh, Viên Lễ Huân hiểu được một điều.

Nàng biết, chỉ khi nào có sự đột phá trong việc tu luyện, Hạ Nhất Minh mới có biểu hiện cao hứng như thế.

Đây là loại tâm tình rât mãnh liệt, phảng phất giống như bệnh truyền nhiễm, khiến cho Viên Lễ Huân cũng nhảy lên vui mừng.

Hai người nhìn nhau cười, Viên Lễ Huân nhìn lên trời, đột nhiên nói:

- Thiếu gia, sắc trời đã tối, chúng ta trở về thôi.

Hạ Nhất Minh gật đầu đồng ý, từ lúc bắt đầu truy kích song đầu linh thú đến bây giờ đã trải qua gần một ngày. Vô luận Hạ Vũ Đức, hay Hạ Lai Bảo chỉ sợ cũng đã trở lại điểm tập hợp.

Dựa theo suy nghĩ của Hạ Nhất Minh là muốn đem theo hòn đá màu trắng ở bên ngoài, để nghiên cứu qua một chút.

Khối cự thạch này có đủ các loại tác dụng thần kỳ, muốn nói Hạ Nhất Minh không động tâm chính là nói dối. Hơn nữa hắn còn mơ hồ phát hiện, nếu có thể giữ nó ở bên ngoài, vậy sau này việc tiến hành tu luyện võ đạo sẽ khiến cho sự trưởng thành của tiên thiên chân khí có rất nhiều chỗ tốt.

Thế nhưng, Hạ Nhất Minh khi nghĩ tới khi gặp mặt hai vị lão nhân gia, bộ dạng lo lắng chờ đợi của bọn họ, hắn không còn bất cứ ý niệm nào về việc nghiên cứu vũ kỹ ở trong đầu nữa.

Do dự một chút, hắn cầm cây đại đao, đi tới trước vách cốc, bổ xuống.

Lấy lực lượng của đại đao muốn bổ nứt một tòa núi thì không thể được. Nhưng lấy sự sắc bén của nó cùng với lực lượng của Hạ Nhất Minh, thì dùng nó để tạo ra một cái thạch động là việc dễ dàng. Không lâu sau, Hạ Nhất Minh đã tạo được một cái động đủ để chứa khối cự thạch màu trắng đó.

Hạ Nhất Minh đem khối cự thạch đẩy vào bên trong, sau đó lấy một tảng đá to chặn động khẩu lại, hơn nữa còn dung dây leo để che lấp.

Mặc dù nhìn qua rất thô, nhưng nếu không cẩn thận quan sát thì khó ai có thể nhìn ra được đấy là một cái động khẩu, càng không ai nghĩ tới bên trong đó cất giấu một bí mật.

Làm xong hết thảy mọi việc, Hạ Nhất Minh mới hài lòng đi tới bên đầm nước rửa sạch tay.

Không chút tị hiềm nào đem ôm Viên Lễ Huân vào trong lòng, sau đó theo đường cũ chạy đi.

Mặc dù Hạ Nhất Minh đối với phiến rừng này không có chút quen thuộc, nhưng thời gian mới trải qua một ngày, nên trí nhớ của hắn vẫn còn như mới.

Phong lực lượng được Hạ Nhất Minh vận dụng tới cực hạn, Viên Lễ Huân được mang đi có cảm giác giống như đang đằng vân giá vũ. Loại cảm giác này phi thường tuyệt vời, ở trong lòng nam nhân lại càng có thêm một loại cảm giác ấm áp tiến vào nội tâm, nàng chỉ mong loại cảm giác đó có thể duy trì vĩnh viễn…..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.