Vũ Thần

Chương 49: Q.6 - Chương 49: Thần toán ?






Sau khi quang mang kịch liệt lóe ra, thân thể Hạ Nhất Minh đã khôi phục lại bình thường, thân pháp quỷ dị khó tin kia như chưa từng xuất hiện qua.

Hạ Nhất Minh hãnh diện đứng tại chỗ, Ngũ Hành Hoàn xoay tròn trong tay, năm đạo quang mang như ẩn như hiện trước mặt hắn, cả gương mặt phảng phất như bao phủ một vẻ thần bí.

Hai bên vừa giao thủ một kích đã lập tức thối lui. Nếu không phải người ở đây tu vi cực cao sẽ không thể nhìn ra huyền bí trong đó.

Lúc này thối lui, Hồ Đặc Nhĩ Đức kinh sợ nhìn hắc báo. Cái miệng to lớn của hắc báo lúc này đầm đìa máu tươi, đặc biệt là hàm răng bén nhọn lúc này đã hoàn toàn gãy vụn. Với tốc độ của hắc báo, lại dùng phương thức bất ngờ tập kích mặc dù không dám nói là không gặp bất lợi nhưng chưa bao giờ chịu nhiều đau khổ như vậy.

Tay hắn vuốt nhẹ lên đầu hắc báo, bởi vì cả hai có một liên hệ đặc biệt nên hắn có thể cảm ứng rõ ràng sự thống khổ lúc này của nó. Cảm giác này cũng khiến hắn thống khổ dị thường.

Hồ Đặc Nhĩ Đức ngẩng đầu, đôi mắt hắn nhanh chóng đỏ rực, gắt gao nhìn Hạ Nhất Minh như mãnh thú ba ngày chưa có gì bỏ bụng, tùy thời đều có thể nuốt người.

Chỉ là đối với ánh mắt như vậy, Hạ Nhất Minh đã thấy qua rất nhiều.

Không chỉ có trên đám người Đồ Đằng nhất tộc, cho dù khi hắn lịch lãm cũng đã từng thấy qua.

Nhìn trên Ngũ Hành Hoàn mơ hồ còn có thể thấy được cả vài vết máu cùng ít vụn răng, Hạ Nhất Minh âm thầm thở dài, nói :

- Tại sao linh thú của quý tộc lại có sở thích cắn người như vậy hả ? Chẳng lẽ chúng không biết động tác này sau khi gặp một lần ta đã chuẩn bị sẵn rồi sao ?

Mọi người nhe xong, đầu tiên ngẩn ra sau đó mỉm cười.

Đồ Đằng nhất tộc cho dù là Thánh thú cũng chỉ là mãnh thú, thủ đoạn công kích của chúng ngoài thổ tức ra hàm răng cùng móng vuốt là không thể thiếu.

Cũng giống như loài người khi giao thủ, khẳng định là muốn huy vũ tay chân.

Thánh thú muốn dùng miệng cũng là chuyện rất bình thường. Nếu học nhân loại đứng lên bằng chân sau, chân trước vung vẩy như dùng vũ khí mới là chuyện lạ.

Hơn nữa, thánh thú càng cường đại, hàm răng của chúng càng sắc bén.

Đầu hắc báo này rõ ràng trong Đồ Đằng nhất tộc mạnh mẽ phi thường, răng nanh của nó sắc nhọn tới độ ngay cả đụng phải cao giai thần binh lợi khí cũng không chút nào thua kém.

Bởi vậy sau khi nó thấy Hạ Nhất Minh cầm Ngũ Hành Hoàn vẫn không chút do dự cắn tới.

Bất quá Ngũ Hành Hoàn lại là thần khí mô phỏng, độ cứng rắn không phải cao giai thần binh lợi khí có thể so sánh.

Bởi thế hàm răng hắc báo sau khi tiếp xúc « thân mật » cùng Ngũ Hành Hoàn đã không tránh khỏi bi kịch lớn nhất.

Hạ Nhất Minh mặc dù biết rõ điều này nhưng vẫn làm bộ hoàn toàn không biết gì cả, ngược lại vẻ mặt trào phúng dĩ nhiên chọc cho đối phương phẫn nộ.

Hác Huyết cùng Phương Thịnh mặc dù cũng mang bộ mặt tươi cười, nhưng bọn họ liếc nhìn nhau, trong mắt đối phương đều nhìn ra vẻ lo lắng.

Hạ Nhất Minh kia biểu hiện càng lúc càng cường đại, hiện tại đã biết tận dụng mọi cơ hội đả kích đối phương.

Theo vũ kỹ đề cao, độ thành thục cũng tăng lên. Nếu tùy ý để hắn phát triển, cơ hội đối phó sau này chỉ sợ càng thêm khó.

Hồ Đặc Nhĩ Đức oán hận nói:

- Tốt. Tốt. Tốt....

Hồ Đặc Nhĩ Đức cắn chặt răng khi nói ra những lời này, âm thanh cuồng bạo nhưng sau khi ba từ « Tốt » phát ra, hắn đã hoàn toàn tỉnh táo lại.

Ánh mắt hắn thậm chí còn không mang theo chút cảm xúc nào, giống như Bách Linh Bát tỉnh táo như máy móc.

Hạ Nhất Minh sắc mặt khẽ đổi, trong ánh mắt hắn hiện lên vẻ kinh ngạc. Các cường giả lâu năm quả nhiên khác thường, dù bị hắn tận lực giễu cợt nhưng cũng không để lửa giận mờ mắt.

Hồ Đặc Nhĩ Đức nhẹ nhàng vỗ lên hắc báo, đầu thánh thú này lập tức cử động bốn chân, trong nháy mắt đã biếm mất dưới ánh mắt mọi người.

Tốc độ cùng lực lượng của nó đã không confn vẻ nhã nhã như lúc đầu.

Đột nhiên từ mềm mại nó biến thành một chiến sĩ hung mãnh nhất, bắn thẳng về phía Hạ Nhất Minh.

Hạ Nhất Minh mỉm cười, cánh tay vung lên, trên Ngũ Hành Hoàn, ngũ sắc quang mang kịch liệt lóe ra.

Hắc báo đang mạnh mẽ lao tới thân thể nó đột nhiên run lên. Đối với kiện thần khí mô phỏng kia trong lòng nó vô cùng kiêng kỵ. Vừa thấy ngũ hành quang mang, hàm răng nó mơ hồ đau nhói.

Thân thể khẻ đảo, nó linh hoạt di chuyển một vòng quanh thân thể Hạ Nhất Minh tìm điểm công kích.

Cùng lúc đó, đôi tay Hồ Đặc Nhĩ Đức cũng không rãnh rỗi. Hai tay hắn huy vũ như điện, một cặp đoản thương mạnh mẽ đâm tới, nhưng khi tới gần Hạ Nhất Minh, nó huyễn hóa thành vô số thương ảnh.

Chỉ giây lát, trước mặt Hạ Nhất Minh xuất hiện vô số thương ảnh như bài sơn đảo hải bắn tới.

Đoản thương của Hồ Đặc Nhĩ Đức kết hợp hoàn mỹ với tốc độ của hắc báo hình thành một tầng công kích dày đặc, phảng phất như vĩnh viễn không ngừng nghỉ.

Giờ phút này, mọi người đem khí thế thế hoàn mỹ mãnh liệt như sóng biển kia tìm hiểu.

Đám người Kim Chiến Dịch sắc mặt đại biến, tới lúc này bọn họ mới hiểu vì sao người kia lại tự tin tới vậy.

Bởi vì một người một thú uy lực phát ra cường đại tới mức khó tin, ít nhất không mấy ai ở đây có thể đón nhận được công kích này.

Nhưng mặc cho đối phương biểu hiện thế nào Hạ Nhất Minh vẫn như trước không hề khiếp sợ.

Ngũ Hành Hoàn trong tay hắn vẫn đang vung lên vô cùng tự nhiên, quang mang phát ra càng mạnh mẽ.

Luồng quang mang như ẩn chứa vô tận lực lượng một mực ngăn công kích kia ở ngoài.

Nhìn bộ dang tự nhiên tiêu sái của Hạ Nhất Minh bất luận là ai cũng biết, hắn còn chưa dốc toàn lực.

Hồ Đặc Nhĩ Đức càng đánh càng giật mình, mặc dù một người một thú đã dốc toàn lực, nhưng biểu hiện của đối phương càng cường đại hơn.

Hạ Nhất Minh lúc này tỏng rợp trời công kích vẫn vững vàng như cột chống trời không chút biểu hiện suy yếu.

Ở một bên xem trận chiến, Hùng Vô Cực sắc mặt trở nên vô cùng khó coi. Hạ Nhất Minh lúc này có thể tấn giai Tôn giả đã cảm thấy khó tin, nhưng đặc biệt biểu hiện trong lúc giao chiến cùng Hồ Đặc Nhĩ Đức của Hạ Nhất Minh lại càng khiến hắn thêm khiếp sợ.

Trong đầu hắn lúc này chỉ còn duy nhất ý nghĩ , mười năm sau, Hạ Nhất Minh sẽ tiến tới cảnh giới nào ? Khi đó Xà , Lang nhị tộc liệu còn là đối thủ của Hạ Nhất Minh không ?

Chỉ giây lát, Hồ Đặc Nhĩ Đức cũng không biết làm ra động tác gì, tốc độ của hắc báo được đề thăng cực nhanh.

Nếu nói vừa rồi còn có thể nhìn thấy bóng ảnh lờ mờ, lúc này trong mắt mọi người chỉ còn một vệt sáng.

Bất quá đôi mắt Hạ Nhất Minh ngược lại bừng sáng.

Trong đầu hắn đột nhiên xuất hiện ý nghĩ lạ thường. Mặc dù ý nghĩ này ngay cả bản thân hắn cũng cảm thấy khó tin nhưng hắn thật khó áp chế nó xuống.

Cổ tay vừa đảo, Ngũ Hành Hoàn cũng không xuất hiện quang mang mà bắt đầu di chuyển theo lộ tuyến kỳ lạ.

Đoản thương lập tức đâm trúng Ngũ Hành Hoàn.

- Vù ... vù.

Mắt thấy Hạ Nhất Minh điều khiển Ngũ Hành Hoàn đánh tới, ánh mắt hắc báo mất đi vẻ hung dữ, nó nhanh chóng chuyển mình liều mạng va chạm.

Lúc này bất luận công kích từ đâu đều trực tiếp va chạm cùng Ngũ Hành Hoàn không phát ra quang mang.

Ngũ Hành Hoàn không tính là quá lớn, cứ như vật di chuyển quanh thân thể Hạ Nhất Minh.

Mỗi khi Ngũ Hành Hoàn di động tới một chỗ, khẳng định là đôi đoản thương của Hồ Đặc Nhĩ Đức sẽ đâm tới đó. Thần binh lợi khí của hai bên cứ như vậy hung hăng va chạm tạo nên âm thanh rất chói tai.

Trong quá trình này, bất luận Hồ Đặc Nhĩ Đức muốn thay đổi phương thức chiến đấu như cuối cùng đều phải hủy bỏ.

Bởi vì Hạ Nhất Minh dường như sớm đã biết trước động tác của hắn, nên một mực ép tới, khiến thân thể của Hồ Đặc Nhĩ Đức càng thên khó xoay sở.

Lúc này Hạ Nhất Minh học Bách Linh Bát lúc trước chiến đấu cùng Thần Toán Tử, hắn coi Ngũ Hành Hoàn như cự thuẫn một mực huy vũ đón đỡ công kích nhanh như chớp của hắc báo cùng Hồ Đặc Nhĩ Đức.

Toàn bộ tinh thần và thể xác của hắn đều chìm trong cảm giác mới mẻ thần kỳ này.

Tinh thần của hắn tập trung cao độ, thậm chí đạt tới tình trạng khó tin.

Trong cảm giác của Hạ Nhất Minh, cặp đoản thương của Hồ Đặc Nhĩ Đức cùng hắc báo như bị giám sát, mỗi một động tác của chúng hiện ra rõ trong đầu hắn.

Mà việc của hắn chỉ là điều khiển Ngũ Hành Hoàn tới đúng vị trí, chờ đợi đoản thương hay hắc báo tự động đánh tới. T

Loại cảm giác này vô cùng mới lạ nhưng Hạ Nhất Minh cảm thấy rất quen thuộc.

Hắn mơ hồ phát hiện, khi càng hành động như vậy, lực lượng dường như tăng thêm một chút, mặc dù tăng lên không đáng là bao nhưng đích thực là có tăng.

Hạ Nhất Minh thậm chí còn có cảm giác, nếu có thể duy trì phương thức tác chiến này trong thời gian dài, có lẽ đến lúc nào đó hắn có thể kích thích ý niệm, nó sẽ như nước chảy thành sông xuất hiện trước mặt hắn.

Đương nhiên đây cũng chỉ là phán đoán mà thôi, trước khi kích thích được ý niệm, bất luận là ai cũng không thể khẳng định đây là biện pháp hữu hiệu.

Hồ Đặc Nhĩ Đức càng đánh càng giận, càng đánh càng phát lạnh trong tim.

Hắn cảm giác bản thân mình như rơi vào cái bẫy thật lớn, chỉ chờ đối phương thu lại nó sẽ bao phủ hoàn toàn lấy hắn.

Cảm giác này quả thực từ trước tới giờ chưa từng có, hắn lần đầu tiên trước mặt một người bên ngoài cảm thấy sợ hãi như vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.