Vũ Thần

Chương 190: Q.7 - Chương 190: Thánh Long đại nhân.






Trong không trung mơ hồ có thể chứng kiến vài thân ảnh vút qua.

Đột nhiên từ trong đám mây vang lên âm thanh ầm ù:

- Chúng ta đi nhanh một chút.

Trên lưng chủ nhân câu nói này là Hạ Nhất Minh, Bách Linh Bát cùng Lôi điện.

Nửa tháng trước sau khi nói chuyện cùng Lưu Mục, Mưu Tử Long, Hạ Nhất Minh đã có quyết định. Bất quá bởi vừa về nhà, thật sự không tiện đi ngay, hắn ở lại Hạ gia trang thêm nửa tháng mới cáo biệt đi Đồ đằng nhất tộc.

Đám người Lâm Ôn Ngọc dĩ nhiên không muốn nhưng càng rõ hơn địa vị Hạ Nhất Minh trong gia tộc. Bởi thế bọn họ chỉ đành lưu luyến tiễn hẵn, tận tới khi bảo trư biến mất trên không trung mới chậm rãi tản đi.

Nửa tháng này với Hạ Nhất Minh mà nói thu hoạch khá nhiều.

Hắn hướng Lưu Mục cùng Mưu Tử Long lãnh giáo rất nhiều vấn đề về Thần đạo. Đặc biệt Lưu Mục truyền thụ toàn bộ kinh nghiệm về Lĩnh vực cùng lĩnh ngộ của bản thân cho Hạ Nhất Minh.

Mặc dù loại truyền thừa này không khoa trương như Long tộc truyền thừa nhưng đối với Hạ Nhất Minh mà nói không nghi ngờ chính là hành động đưa than hồng sưởi ấm đêm đông.

Có người chỉ dẫn cùng từ mình mày mò hoàn toàn là hai chuyện khác biệt.

Sau khi được Lưu Mục chỉ dẫn, không chỉ Hạ Nhất Minh thu lợi ích, ngay cả Mưu Tử Long kìm hãm trong Hư thần cảnh cũng có cảm ngộ.

Sau nửa tháng Hạ Nhất Minh dứt khoát rời đi. Bất quá lần này tới Đồ đằng nhất tộc, trong lòng hắn có chút không yên.

Thở thật dài một hơi, Hạ Nhất Minh nói:

- Bảo trư. Ngươi nói Kỳ Lân Thánh chủ có cho phép ta tiến vào Thú thần điện không?

Bảo trư chưa trả lời Lôi điện đã hí dài một tiếng. Trong tiếng hí này ẩn chứa khí thế hung mãnh cường bạo.

Hạ Nhất Minh khẽ lắc đầu nói:

- Lôi điện. Lần này chúng ta tới không phải sinh sự mà muốn Kỳ Lân Thánh chủ nhiệt tình phối hợp.

Lúc này Đồ đằng nhất tộc có được hai vị Thần đạo cường giả nhưng xét về phương diện thực lực, Hạ Nhất Minh không để vào mắt. Bất quá Lưu Mục cùng bảo trư đều nói qua, bái tế hồn phách Thú thần thực hiện nghi thức bạn sinh không chỉ yêu cầu thực lực cường đại.

Muốn thuận lợi sử dụng lực lượng hồn phách Thú thần thực hiện nghi thức bạn sinh nhất định phải được Đồ đằng trường lão trợ giúp. Nếu Kỳ Lân Thánh chủ cự tuyệt, hoặc nhận lời nhưng trong quá trình tế lễ âm thầm giở trò, Hạ Nhất Minh căn bản không thể thành công.

Bảo trư xoay đầu nói:

- Người yên tâm đi. Ta tốt xấu gì cũng là hậu duệ Thánh Long. Tuyệt đối có thể khiến Kỳ Lân Thánh chủ đồng ý.

Hạ Nhất Minh trầm ngâm một chút, khẽ gật đầu. Hắn cùng Kỳ Lân Thánh chủ coi như có quen biết. Tuy nói trước đây có giao tranh nhưng sau khi tu vi bọn họ tới bậc này, tin tưởng Kỳ Lân Thánh chủ sẽ có lựa chọn sáng suốt.

Phương xa có thể mơ hồ chứng kiến trập trùng núi non.

Hạ Nhất Minh hai mắt khép hờ, ý niệm lập tức phóng xuất, chỉ nháy mắt đã cảm nhận từ xa vô số khí tức sinh mạng.

Đồ đằng tộc nhân trong Đồ đằng nhất tộc rất nhiều, trong mảnh núi non mênh mông kia cơ hồ đâu đâu cũng có thân ảnh họ. Trừ đám Đồ đằng tộc nhân, ngay cả khí tức cường đại của linh thú cũng có thể thấy rõ.

Trong lòng âm thầm cảm khái không thôi, nhân loại cùng linh thú có thể chung sống hòa bình, chỉ e duy nhất Đồ đằng nhất tộc làm được. Đột nhiên ý niệm Hạ Nhất Minh ngưng đọng trên không trung, theo sau toàn bộ tập trung cảm nhận một phía.

Mơ hồ hắn đã phát hiện nơi đó tồn tại lực lượng vô cùng đáng sợ.

Lực lượng này cường đại tới khó tưởng tượng. Đám Ngụy thần cảnh cường giả Hạ Nhất Minh từng gặp qua cũng không thể so sánh với lực lượng này.

Hạ Nhất Minh lập tức hiểu ra, đây chính là lực lượng hồn phách Thú thần.

Cỗ lực lượng này tràn ngập không trung, chỉ Thần đạo cường giả mới có thể cảm nhận.

Mặc dù Hạ Nhất Minh trước kia đã từng tới đây nhưng khi đó thậm chí hắn chưa tấn giai Ngũ khí Tôn giả, hiển nhiên không thể cảm nhận lực lượng này.

Lúc này sau khi tiến giai Thần đạo, chứng kiến lực lượng này, Hạ Nhất Minh cảm thấy bản thân vô cùng nhỏ bé.

Không hiểu vì sao trong lòng hắn xuất hiện cảm giác kinh khủng như đang đối diện với đầu Hắc Long kia. Lực lượng khủng bố của nó để lại cho Hạ Nhất Minh ấn tượng rất giống lúc này.

Chỉ là so sánh ra, cỗ lực lượng trước mặt có vẻ cổ quái hơn mà thôi. Trong lòng khẽ động, đôi mắt Hạ Nhất Minh ánh lên vẻ khó tin.

Thú thần hồn phách tập hợp lực lượng hồn phách hơn hai mươi đầu Thần thú. Mà Hắc Long kia chỉ bằng thực lực bản thân cũng khiến hắn có áp lực tương đương.

Không hiểu vì sao trong đầu Hạ Nhất Minh dâng lên nghi vẫn vô cùng mãnh liệt. Đầu Thần long kia có lai lịch thế nào?

- Cao nhân phương nào ghé thăm Đồ đằng sơn mạch xin hiện thân gặp mặt.

Một âm thanh vang vọng không trung. Đám ngươi Hạ Nhất Minh khi tới đây mặc dù thu liễm khí tức Thần đạo cường giả nhưng không tận lực ẩn giấu hành tung.

Dù sao bọn họ đi chuyến này mục đích nhờ người mà không phải gây sự, hiển nhiên sẽ quang minh chính đại mà tới.

Khẽ vỗ đầu bảo trư, thân thể mười sáu trượng của tiểu tử này cứ thế đứng lại giữa không trung.

Theo tiếng ưng vang vọng, một bóng đen từ dãy núi non bay lên.

Bóng đen này là một lão nhân cỡi ưng, vẻ mặt ngưng trọng, hành động vô cùng cẩn thận.

Mặc dù vị lão nhân này không biết người tới lai lịch ra sao, nhưng sau khi chứng kiến thân thể khổng lồ của bảo trư, bất luận thế nào cũng không dám coi thường.

Ánh mắt Hạ Nhất Minh ngưng lại, mặc dù khoảng cách rất xa nhưng không ngăn hắn thấy được diện mạo đối phương.

Hắn nhớ đã từng gặp qua người này nhưng trong giây lát chưa thể nghĩ ra.

Bóng đen dừng giữa không trung, kỳ thật đầu ưng kia không nhỏ, sải cánh dài tới ba trượng.

Bất quá so với thân thể như quái thú ẩn hiện trong mây mù của bảo trư mà nói, quả thật nó yếu ớt hơn rất nhiều.

Bảo trư chăm chú nhìn lại, đầu ưng kia thân thể run lên. Cũng may bảo trư đã ẩn giấu khí tức Thần thú, nếu không linh thú cấp bậc Ngũ khí Tôn giả này đã ngã quỵ.

Năng lực cảm ứng nguy hiểm của linh thú hơn xa nhân loại. Nó so với lão nhân càng rõ ràng hơn sự kinh khủng của quái vật trước mặt.

Lão nhân trên thân ưng đôi mắt không chút nào che giấu vẻ kinh ngạc. Lão liếc mắt cũng đã nhận ra linh thú bạn sang của mình không phải đối thủ của cự thú không rõ lai lịch kia.

Càng khiến lão cảm thấy hãi hùng khiếp vía chính là, trên thân thể quái thú kia tản ra uy áp vô cùng khủng bố. Áp lực kinh khủng này lão đã từng cảm nhận trên thân thể Kỳ Lân, Thần thú bạn sinh của Kỳ Lân Thánh chủ.

Mặc dù đối phương không phóng thích Thần uy nhưng cảm giác này tuyệt đối không sai. Cự thú trước mặt khiến lão không có bất cứ ý niệm phản kháng nào.

Trong nháy mắt trái tim lão trầm xuống.

Chẳng lẽ quái thú trước mặt cũng là một đầu Thần thú?

Ý nghĩ này vừa xuất hiện, mây mù quanh thân thể quái thú kia đã tản ra.

Hai mắt lão trợn tròn bởi lão thấy trên lưng quái thú kia còn có nhân loại.

Đôi mắt có chút cay cay, lão cơ hồ không thể tin vào điều đang thấy.

Trên lưng cự thú kia chẳng những có thể mơ hồ thấy được bóng người hơn nữa còn có một...

Hạ Nhất Minh vỗ nhẹ lên trán, rốt cuộc cũng nghĩ ra lai lịch lão nhân này.

Trước đây hắn từng truy tung Thánh giả Thử tộc tới Đồ đằng sơn mạch, vị Đồ đằng Đại thánh giả đầu tiên hắn gặp chính là người này.

Ưng đồ đằng tộc Tư Đại thánh giả.

Hạ Nhất Minh mỉm cười nói:

- Ngươi là Ưng đồ đằng tộc Tư Đại thánh giả.

Tư Đại thánh giả thân thể run lên, lão không ngờ nhân vật có tư cách ngồi trên lưng Thần thú lại nhớ mình.

- Các hạ tôn quý. Kẻ hèn đúng là Ưng đồ đằng tộc nhân. Xin hỏi ngài là...

Tư Đại thánh giả cẩn trọng hỏi.

Trước mặt vị cường giả thần bí khó lường này, lão cũng không dám chậm trễ, càng không dám xưng hào Đại thánh giả. Trước mặt Thần đạo cường giả, Đại thánh giả có đường sống sao?

Hạ Nhất Minh cất tiếng cười lớn, hắn khẽ vung tay, mây mù quanh thân thể bảo trư nhất thời bị lực lượng nào đó quét bay, lộ ra diện mạo bọn họ.

Tư Đại thánh giả hai mắt trợn tròn, lão rốt cuộc cũng đã thấy rõ Hạ Nhất Minh. Hắn cùng đồng bọn, Tư Đại thánh giả vĩnh viễn không quên.

Bởi lần trước đám người này để lại cho lão ấn tượng vô cùng sâu sắc. Hơn nữa sau khi nghe tin người này tấn giai Thần đạo, ấn tượng kia vĩnh viễn không thể xóa mờ.

Bất quá khi hắn biết người tới là Hạ Nhất Minh, trong lòng ngược lại không còn khẩn trương.

- Thì ra Hạ Thần quân đại giá quang lâm. Ta đón tiếp chậm xin lượng thứ.

Lão cứ thế đứng trên lưng ưng hành lễ thật sâu.

Hạ Nhất Minh mỉm cười ha hả, vẻ mặt ôn hòa nói:

- Không sao. Là Hạ mỗ lỗ mãng.

Tư Đại thánh giả ngay cả đáp lời cũng không dám. Bất quá ánh mắt lão rất nhanh đã rơi lên thân thể bảo trư. Do dự một chút, lão dò hỏi:

- Ngài là...Thánh Long đại nhân?

Bảo trư tức giận nói:

- Ngươi bây giờ mới nhận ra ta hả?

Tư Đại thánh giả phát ngốc, ánh mắt lão nhìn bảo trư đã sớm từ sợ hãi biến thành kích động cùng vui mừng. Lão hít một hơi thật sâu, âm thanh tràn ngập điên cuồng:

- Chúc mừng Thánh Long đại nhân tấn giai Thần đạo. Hoan nghênh Thánh Long đại nhân trở về Đồ đằng.

Âm thanh của lão như lôi đình vang vọng khắp không gian.

- Hoan nghênh Thánh Long đại nhân trở về Đồ đằng....

Âm thanh này truyền khắp Đồ đằng sơn mạch quanh quẩn không dứt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.