Vũ Thần

Chương 394: Q.6 - Chương 394: Thất Thải Hà Động (2)




Nơi Hỏa Long đi qua sương mù giống như gặp phải khắc tinh trong nháy mắt tan đi. Không những thế, khi hỏa long tới gần đám mây bảy sắc nhất thời quang mang đại phát, uy thế tăng lên mấy lần dĩ nhiên tạo thành xu thế áp chế hoàn toàn đám mây bảy màu.

Sắc mặt những người còn lại sáng ngời lên, bọn họ lo lắng nhất là Hạ Nhất Minh có thể điều khiển đám mây bảy màu này, nếu thật sự như thế cho dù năm vị Nhân Đạo Đỉnh Phong cường giả liên thủ cũng chỉ có nước bỏ chạy. Nhưng lúc này xem qua thì Hạ Nhất Minh quả thực giống như Băng Tiếu Thiên nói, hắn chỉ là đang hấp thu Thủy chi thần lực chứ không phải là có khả năng điều khiển loại lực lượng này.

Thực lực Lưu Xương Cử mặc dù cường đại nhưng dù sao vẫn chưa tiến giai thần đạo, vô luận thế nào cũng không thể chống lại được đám mây bảy màu trước mặt. Sở dĩ có thể áp chế được chúng là bởi vì trật tự của những đám mây này đã bị hỗn loạn, hơn nữa không có người nào nắm giữ. Nếu không đám mây bảy màu còn ổn định như lúc ban đầu, thì Lưu Xương Cử căn bản không có cơ hội này.

Hỏa long to lớn tiến về phía trước khí thế như chẻ tre, mắt thấy sắp chạm vào Hạ Nhất Minh Lưu Xương Cử có chút chần chờ. Hắn cũng không nghĩ tới mình lại có thể dễ dàng đắc thủ như vậy.

Cho nên giờ phút này tâm lý hắn hơi có chút do dự, nếu như thật sự khiến cho Hạ Nhất Minh bị thương nặng như vậy không biết ngày sau phải ăn nói với Đế Thích Thiên thế nào cho tốt. Hơn nữa chỉ cần Hạ Nhất Minh không chết, nhớ tới cừu oán một chưởng này thì chỉ sợ cuộc sống sắp tới của hắn không được tốt cho lắm.

Nhưng mà, hắn chỉ chần chờ một chút thôi, sắc mặt đã chuyển thành khó coi vô cùng, hắn cảm giác Hỏa Long đang tiến về phía trước khí thế như vạn quân tiến lên thì đột ngột phải ngừng lại, cũng không phải có vật gì ngăn cản bước tiến của Hỏa Long, mà là nó bị lạc mất phương hướng.

Loại cảm giác này tương đối quái dị, trong mấy trăm năm qua đây là lần đầu tiên hắn gặp phải cảm giác này.

Hai mắt hắn rõ ràng có thể nhìn thấy thân ảnh của Hạ Nhất Minh, nhưng giờ phút này Hỏa Long cùng thần niệm hắn phóng ra không cách nào khóa trụ được khí tức của đối phương. Giống như Hạ Nhất Minh đã trở thành một làn khói nhẹ hòa vào trong đám mây bảy màu. Hơn nữa càng làm cho hắn kinh ngạc chính là dưới ánh sáng vốn lờ mờ nơi đây đã bị sương khói tràn ngập làm ảnh hưởng tới tầm nhìn của bọn họ.

Băng Tiếu Thiên và đám người xung quanh nhanh chóng phát hiện ra chỗ khó của Lưu Xương Cử, bởi vì thần niệm của bọn học cũng mất đi tung tích của Hạ Nhất Minh. Hạ Nhất Minh vốn đang nhắm mắt tu luyện trước mắt bọn họ giống như biến thành một bóng ma thấy được nhưng không thể sờ được.

- Chuyện gì đã xảy ra? - Kỳ Lân thánh chủ thì thào nói, sắc mặt hắn tương đối khó coi.

Một cỗ cảm giác nguy cơ không hiểu từ trong lòng mọi người dâng lên, trong lòng bọn họ không còn nửa điểm coi thường như trước.

Ánh mắt Ngao Bạo Duệ trở nên bén nhọn, hắn lạnh lùng nói:

- Lưu huynh, không cần hạ thủ lưu tình.

Tử Lỗ Ly cùng Băng Tiếu Thiên liếc mắt nhìn nhau, bọn họ cũng từ trong mắt đối phương thấy được nỗi lo lắng thật sâu, không cần nghĩ ngợi, bọn họ đồng thời nói:

- Lưu huynh, cẩn thận.

Quang mang màu đỏ quanh người Lưu Xương Cử liên tục chớp động, Hỏa Long nguyên bổn đang giương nanh múa vuốt ở trên không trung lúc này đã lao về phía Hạ Nhất Minh.

Một tiếng nổ "Ầm ầm" vang lên, Hỏa Long không hề trở ngại xuyên qua thân thể Hạ Nhất Minh oanh kích trên mặt đất.

Mặt đất trong sơn cốc đã trải qua sự gia công đặc thù của thần lực, mặc dù chúng có lịch sử mấy ngàn năm nhưng với lực lượng dưới thần đạo thì không thể phá hư nổi.

Trải qua một lúc va chạm mãnh liệt, Hỏa Long cuối cùng đã tiêu tán vô ảnh vô tung.

Bất quá, sắc mặt bọn họ dần trở nên khó coi, bởi vì trong tầm mắt bọn họ Hạ Nhất Minh vẫn nhắm mắt đứng thẳng một chỗ, tựa hồ như không hề có chuyện gì phát sinh ra.

Nhưng mọi người vừa rồi đều tận mắt thấy thân thể Hạ Nhất Minh bị Hỏa Long bắn thủng một lỗ to a.

- Đấy không phải là bản thân hắn. - Tinh quang trong hai mắt Băng Tiếu Thiên bắn ra, hắn đảo mắt nhìn chung quanh tìm trong đám mây bảy màu và sương mù một vòng, vừa cao giọng nói:

- Đây là Vân Vụ công pháp, có thể chế tạo ra ảo giác, hắn khẳng định ẩn nấp đâu đó trong Thất Thải Cung, mọi người cẩn thận.

Vài vị cường giả Cửu Cửu Trọng Thiên mắng thầm mãi không thôi, Hạ Nhất Minh quái thai đến mức nào a? Chẳng những có thể dung hợp Quang Ám chi lực, hơn nữa lại có Ngũ Hành thân thể, bây giờ ngay cả Vân Vụ công pháp trong truyền thuyết cực kỳ hiếm thấy cũng tu luyện thành công. Cùng với nhân vật như vậy dây dưa thật sự là một chuyện hết sức đau đầu.

Lưu Xương Cử tức giận hừ một tiếng, hắn giơ tay lên cao, một đạo quang mang màu đỏ từ trong tay hắn bắn ra, giống như một người nào đó đốt pháo, quang mang đó ở giữa không trung nổ ẩm một cái.

Sau đó, vô số ánh lửa bắn ra bốn phương tám hướng, trong nháy mắt đã bao phủ hơn nửa sơn cốc.

Mắt mọi người sáng ngời lên, biện pháp của Lưu Xương Cử quả là không tồi, sử dụng công kích diện rộng khẳng định có thể nhanh chóng tìm ra Hạ Nhất Minh, chỉ cần có thể tìm được hắn bọn họ cũng có thể nghĩ biện pháp ngăn cản không cho hắn hấp thu Thủy chi thần lực.

Dù sao, bọn họ đến đây cũng là muốn mượn lực lượng của Hạ Nhất Minh chứ không phải muốn tàn sát lẫn nhau.

Nhưng mà lúc vô số hoa lửa bắn ra, thì ngay lập tức tan biến không còn dấu vết, sương mù màu đỏ trong sơn cốc vẫn duy trì bao phủ một vùng lớn, tựa hồ như có một loại lực lượng thần kỳ nào đó thôi động vậy. Chính lúc này khi hoa lửa rơi xuống sương mù giống như rơi xuống nước, trong nháy m biến mất không còn dấu vết.

Sắc mặt Lưu Xương Cử trở nên cứng đờ, hai tay hắn giơ lên, Hỏa hệ lực lượng khổng lồ một lần nữa hội tụ lại. Hỏa hệ lực lượng lần này hội tụ lại hơn xa so với lần trước, khi hỏa quang bạo liệt ra thiên địa chi lực bên trong sơn cốc tựa hồ cũng bị ảnh hưởng mãnh liệt.

Không trung phát ra một tiếng nổ rất lớn, hỏa quang trong nháy mắt biểu hiện ra lực lượng vô cùng to lớn.

Hỏa quang hừng hực bắn vào trong khu vực sương mù giống như muốn đem hết thảy mọi thứ thiêu đốt đi.

Trong nháy mắt, sơn cốc sáng cả lên, đám mây bảy màu dưới hỏa quang tỏa ra ánh sáng đẹp đẽ, nhưng mà cho dù với hoàn cảnh như vậy bọn họ cũng không thể cảm ứng được sự tồn tại của Hạ Nhất Minh. Tựa hồ như một người đang sống sờ sờ đã hóa thành một đám sương mù vậy.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, trong ánh mắt hiện lên một tia kính hãi.

Lưu Xương Cử vừa rồi ra tay chính là Hỏa chi thần lực, bọn họ đều tự biết chính mình, nếu cũng ở trong hoàn cảnh như vậy, bản thân mặc dù không hề sợ hãi Hỏa chi thần lực, nhưng nếu muốn ẩn nấp hành tung thì là chuyện si tâm vọng tưởng.

Đối mặt với Hỏa chi thần lực biện pháp duy nhất chính là sử dụng lực lượng cùng cấp bậc để đối kháng. Ngoại trừ biện pháp đó ra thì không còn bất cứ phương pháp nào nữa.

Khi Lưu Xương Cử vẫn không thể tìm được Hạ Nhất Minh, trong lòng bọn họ đột ngột xuất hiện một ý niệm, chẳng lẽ người này đã rời khỏi sơn cốc?

Chỉ là, nhìn sương mù màu hồng tràn ngập trong sơn cốc mọi người lập tức bỏ ý niệm đó ra khỏi đầu.

- Vân Vụ công pháp quả nhiên là danh bất hư truyền. - Tử Lỗ Li than nhẹ một tiếng nói:

- Loại năng lực ẩn nặng hành tung này không hề thua kém Cát Ma Phàm Thù môn chủ a.

Băng Tiếu Thiên hơi gật đầu nói:

- Mọi người đồng loạt ra tay đi.

Hắn dẫn đầu vung tay lên, một mảng quang mang màu đen đột nhiên xuất hiện lan tràn ra. Bất quá hắn cũng không giống như Lưu Xương Cử phân tán lực lượng ra một diện rộng, mà chỉ hướng Thủy hệ thần lực về một phía. Mấy người còn lại liếc mắt nhìn nhau một cái, mặc dù với thân phận của bọn họ thật sự không thể lấy nhiều đánh ít, nhưng vừa nghĩ tới nhiều người như vậy mà không biết Hạ Nhất Minh ở nơi nào thì quá mức mất mặt.

Mấy đạo thần chi lực lượng trong nháy mắt xuất hiện ở trong sơn cốc, bọn họ đều ra tay rất có chừng mực, cũng không có định tùy ý vọng động, mà mỗi người phụ trách lấy một khu vực mà mình chọn.

Lúc này bọn họ không hề trải qua bất cứ sự bàn bạc nào, cũng không hề có trao đổi nhưng lại phối hợp vô cùng ăn ý.

Năm đại cao thủ hàng đầu cùng lúc thi triển các loại thần thông, chỉ sau một lát đã tạo thành được tác dụng như mong muốn.

Năng lực ẩn nấp trong mây mù của Hạ Nhất Minh có lớn hơn nữa thì cũng không thể tránh được bị lực lượng cường đại liên tục bao phủ sơn cốc.

Kỳ Lân thánh chủ cười lớn một tiếng, hắn cao giọng quát:

- Đi ra cho ta.

Cùng Hạ Nhất Minh đánh một trận ở trên băng nguyên mặc dù không có người khác biết, nhưng làm cho hắn mất thể diện, cho nên giờ phút này khi cảm ứng được vị trí tồn tại của bản thể của Hạ Nhất Minh, hắn cũng muốn lập tức lấy lại thể diện của mình.

Trong sơn cốc, một khu vực sương mù kịch liệt bốc lên, mơ hồ có thể nhìn thấy một bóng người như ẩn như hiện trong sương mù.

Thế nhưng, khi Kỳ Lân thánh chủ mang theo khí tức hung lệ đánh về phía khu vực này, thân ảnh kia đột ngột tản mát ra, giống như mây mù tản ra xung quanh khi có khí nóng xuất hiện, hơn nữa giờ phút này ở cách đó không xa cũng ngưng tụ lại một nhanh ảnh tương tự.

Sắc mặt mọi người nhất thời biến đổi, thần sắc mọi người dần trở nên ngưng trọng.

Đây là loại công pháp gì? Chỉ sợ ngay cả người trong thần đạo cũng không có khả năng có thể làm được chuyển này.

- Chướng Nhãn Pháp.... - Lưu Xương Cử tức giận nói:

- Đây là Chướng Nhãn Pháp của lão thích khách và Vân Vụ công pháp phối hợp sử dụng, hắn không phải cùng lão thích khách có cừu oán sao? Làm sao có thể học được Chướng Nhãn Pháp?

Đám người Băng Tiếu Thiên âm thầm cười khổ, hai loại công pháp này kết hợp, hơn nữa dưới tình huống đặc thù của Thất Thải Cung có thể pháp huy được uy lực người ta khó tưởng tượng nổi.

- Động thủ đi. - Băng Tiếu Thiên cảm thán một tiếng, hắn bước lên trước tiến vào trong vùng sương mù, sau đó những tiếng xé gió kịch liệt vang lên.

Nơi này dù sao cũng là Băng Cung, nếu đã tra ra phương vị của Hạ Nhất Minh hiển nhiên hắn là người thứ nhất ra tay.

Mọi người yên lặng lắng nghe, dưới tác dụng của Chướng Nhãn Pháp bọn họ đã không thể tin được vào mắt nhìn, nhưng chỉ sau một lát trên mặt bọn họ đều lộ ra vẻ khiếp sợ.

Băng Tiếu Thiên khi cùng đối phương giao thủ dĩ nhiên đã bị vây dưới thế hạ phong.

Ngao Bác Duệ, Tử Lỗ Li cùng Kỳ Lân thánh chủ đều âm thầm giật mình, không gặp Hạ Nhất Minh chỉ một thời gian hắn tựa hồ có tiến bộ rất lớn a.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.