Vũ Thần

Chương 229: Q.5 - Chương 229: Thiên Địa Thánh Quả






Sau khi biết nội dung ghi trên tấm bia đá, trong lòng Hạ Nhất Minh càng dậy sóng vô cùng.

Sau khi không thể phá vỡ được mi tâm của bộ xương, trong lòng hắn đã đoán được điểm này. Trừ những nhân vật thần đạo trong truyền thuyết, làm gì có nhân vật nào có xương cốt cứng rắn như vậy, hơn nữa sau khi chết mấy ngàn năm mà vẫn phát ra uy áp hùng mạnh như vậy.

Chỉ có điều, duy nhất khiến Hạ Nhất Minh cảm thấy kỳ quái chính là trên tấm bia đá không hề ghi lại gì về thi thể của 16 Tôn Giả ở bên ngoài.

Không biết là vì vị cao thủ thần đạo này chướng mắt với những Tôn Giả đó hay là vì nguyên nhân nào đó mà trên tấm bia không hề có một chữ nào về họ.

Nhưng Hạ Nhất Minh biết, một đòn giết chết 16 vị Tôn Giả, sợ rằng chỉ có người này mà thôi.

Hạ Nhất Minh lắc đầu, lại nhìn về phía hồ nước lần nữa. Lúc này trong mắt hắn đã không còn che dấu nổi vẻ mừng như điên và có cả sự tham lam.

Thiên Địa Thánh Quả… vị tiền bối Ngũ Hành môn kia tuy rằng đã kiến tạo mê cung, nhưng không có phúc hưởng dụng.

Mà trải qua mấy ngàn năm sinh trưởng, hiện giờ Thiên Địa Thánh Quả này đã chín. Quả gắn trên đỉnh của loài thực vật khô héo kia chính là Thiên Địa Thánh Quả trong truyền thuyết.

Trên tấm bia đá có miêu tả tỉ mỉ tác dụng của loại quả này, hơn nữa còn thuyết minh cả phương pháp sử dụng. Tuy rằng có nhiều điểm không thể tưởng tượng được nhưng về cơ bản thì Hạ Nhất Minh tin tưởng.

Thân hình hắn nhoáng lên, đã tới hồ nước. Hắn nhẹ nhàng vung tay, lập tức lấy Thiên Địa Thánh Quả xuống.

Khi hắn gỡ thánh quả quái gở kia xuống thì đột nhiên cảm thấy dưới chân có gì đó khác thường. Hắn khẽ biến sắc, thân thể lập tức vọt lên, nháy mắt đã tới trước tấm bia đá.

Hắn vừa quay đầu nhìn lại thì đôi mắt đã trợn tròn lên.

Loài thực vật kia rõ ràng đã héo rũ nhưng không ngờ lại bắt đầu phát ra lực lượng sinh mạng kỳ dị.

Cái cây khô héo kia không ngờ sinh trưởng lớn lên với tốc độ mà mắt thường có thể thấy được, hơn nữa trên thân nó có sinh ra vô số cành tươi mới. Gần như chỉ trong chốc lát, toàn bộ cái cây đã rực rỡ hẳn lên, có vẻ đầy sức sống.

Hạ Nhất Minh mím môi, nhìn Thiên Địa Thánh Quả chỉ to chừng quả trứng gà trong tay mình rồi lại nhìn cái cây hoàn toàn khác với lúc trước ở ngay trước mặt, trong lòng vô cùng cảm khái.

Thiên địa to lớn, quả nhiên là có đủ những chuyện lạ.

Sau khi chứng kiến cảnh tượng vừa rồi, Hạ Nhất Minh lại càng tin tưởng tác dụng của Thiên Địa Thánh

Thiên Địa Thánh Quả, ngưng tụ sức mạnh của thiên địa mà sinh ra, có ích lợi cực lớn đối với bất cứ thứ gì có sinh mạng trên thế gian, đương nhiên có nhân loại trong đó.

Theo những gì Chu Minh Hoa ghi lại, nếu cùng một lúc ăn cả Thiên Địa Thánh Quả và nội đan thần thú, như vậy bản thân sẽ có được năng lực của thần thú.

Nhân loại biến thành thần thú ... Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là nhân loại đó phải là người trong Thần đạo. Nếu không, chỉ cần cùng một lúc ăn cả Thiên Địa Thánh Quả và nội đan thần thú, vậy kết cục duy nhất chính là nổ tan xác mà chết.

Tuy nhiên, nếu thật sự thành công trải qua khảo nghiệm này, như vậy từ nay về sau, có thể tự do chuyển hoán thân thể và thần thông giữa nhân loại và thần thú.

Hơn nữa, đối với cao thủ Thần đạo của nhân loại mà nói, điểm tốt nhất chính là có được sinh mạng lâu dài vô cùng giống như thần thú.

Đây mới là tác dụng mà người ta khao khát nhất ở Thiên Địa Thánh Quả.

Chỉ có điều, khi cần Thiên Địa Thánh Quả mà tất cả các cao thủ Thần đạo vẫn mơ ước từ mấy ngàn năm trước, sau đó nhìn những miêu tả trên tấm bia đá, Hạ Nhất Minh mỉm cười hơi khổ sở.

Người trong Thần đạo đã biến mất từ mấy ngàn năm trước, tuy rằng Hạ Nhất Minh tràn ngập tự tin nhưng cũng không dám khẳng định có thể thăng tiến Thần đạo.

Mấy ngàn năm qua, vô số anh hùng tuấn kiệt tiến lên trên võ đạo nhưng bọn họ đều không thể đột phá một cửa cuối cùng mà tiến giai thần đạo, như vậy nhất định là đã có một vấn đề nào đó.

Hạ Nhất Minh cũng không nghĩ chỉ bằng năng lực của một mình mình mà có thể thắng được bao nhiêu tiền bối cao nhân từ mấy ngàn năm qua.

Không chỉ như vậy, khiến Hạ Nhất Minh càng khổ sở hơn chính là khi dùng Thiên Địa Thánh Quả này còn phải dùng chung với nội đan của thần thú.

Thần thú, đây chính là thứ có thể sánh ngang với người trong Thần đạo. Đừng nói là hiện tại căn bản là không có thần thú xuất hiện, cho dù là có, Hạ Nhất Minh cũng phải trốn ra thật xa.

Dưới tu vi Thần đạo mà đi trêu chọc thần thú, vậy chẳng khác gì tự sát.

Hạ Nhất Minh thở dài, tâm tình dần nguội lạnh xuống. Nếu đang ở trong Thần đạo, đương nhiên thứ này là đệ nhất thiên địa chí bảo, nhưng sau khi Thần đạo biến mất thì thứ này không thể nghi ngờ chính là một món gân gà không hơn không kém.

Hắn mở nhẫn không gian, lấy ra một chiếc hộp gỗ trống, đặt Thiên Địa Thánh Quả vào trong hộp rồi cho cả vào trong nhẫn.

Nhẫn không gian quả thật vô cùng tiện lợi, nhưng khiến hắn vô cùng đau đầu chính là không gian bên trong đã bị hắn nhét đầy. Tuy rằng còn một ít khe hở nhưng chỉ còn thể tích không lớn hơn một cái bình. Hiện giờ nếu muốn cho thứ gì to vào đó là không thể.

Đinh đương... ...

Tiếng động trong trẻo vang lên khắp ngõ ngách của động.

Hạ Nhất Minh kinh ngạc quay đầu nhìn lại, một thân hình nhỏ nhắn màu trắng xuất hiện trước mắt hắn.

- Bảo trư... ..

Hạ Nhất Minh vỗ trán. Lúc ở ngoài động, phát hiện thi thể của 16 vị Tôn Giả, Hạ Nhất Minh đã bị chấn động quá lớn nên không ngờ quên cả sự tồn tại của bảo trư.

Mà con thú nhỏ này không hiểu tại sao lại biến mất khỏi tầm mắt của hắn, cho đến lúc này mới đột ngột xuất hiện, đtìm được một chiếc hộp sắt ở góc động, hiện giờ nó đang ra sức vật lộn với cái hộp.

Hạ Nhất Minh đi tới nhìn chiếc hộp nhỏ này, nhẹ nhàng sờ lên bề mặt, không khỏi cảm thấy kỳ lạ.

Thứ này sợ là đã có mấy ngàn năm lịch sử, nhưng bề ngoài không hề bị han gỉ, giống như một chiếc hộp mới tinh, thật không hiểu chế tạo bằng vật liệu gì.

Hắn mơ hồ cảm thấy, ở thời kỳ Thần đạo, hẳn là đã có rất nhiều thứ đã thất truyền.

Tuy nhiên mấy thứ đó đều là cực kỳ quý báu, muốn thu hoạch cũng là ngàn nan vạn khó. Với trình độ võ đạo hiện tại của nhân loại, chỉ sợ cho dù có biết cũng chưa chắc có thể đạt được.

Chỉ cần nghĩ tới đại quái thú ngoài biển khơi là có thể hiểu được một phần về điểm này.

Sau khi tranh đoạt một lúc với bảo trư, rốt cục Hạ Nhất Minh cũng lấy được chiếc hộp. Bảo trư phẫn nộ nhảy lên lưng hắn, ôm chặt lấy người hắn, hừ hừ kháng nghị.

Hạ Nhất Minh cũng không để ý tới sự oán giận của tiểu tử này. Hắn mò một hồi mới tìm được cơ quan của hộp, sau đó ôm bảo trư vào ngực.

Tiểu tử kia lập tức hiểu ý của Hạ Nhất Minh, liền trở nên ngoan ngoãn, không hề cử động.

Hạ Nhất Minh nhẹ nhàng mở chiếc hộp nhỏ ra, bên trong không ngờ là một chiếc vòng cổ màu đen.

Thoạt nhìn, chiếc vòng cổ này rất bình thường, dường như dùng một thứ kim loại thô ráp nào đó rèn thành.

Nhưng Hạ Nhất Minh cũng hiểu, chiếc vòng cổ này chắc chắn không phải thứ bình thường, nếu không thì bảo trư đã không coi trọng nó.

Hạ Nhất Minh lấy vòng cổ ra, truyền một chút chân khí vào đó.

Ngay sau đó, vẻ mặt hắn tràn ngập săc thái vui mừng sung sướng. Hạ Nhất Minh nhìn bảo trư, hung hăng bế nó lên nói:

- Tiểu tử, ngươi giỏi thật.

Bảo trư lập tức mặt mày hớn hở, cái mũi dài hếc lên, ra vẻ vênh váo tự đắc.

Chiếc vòng cổ này quả nhiên không phải là thứ bình thường mà chính là một chiếc vòng cổ không gian.

Đây chính là vật phẩm không gian thứ hai của Hạ Nhất Minh, cũng là thứ mà chỉ có cao thủ Thần đạo trong truyền thuyết mới có thể luyện chế.

Hít một hơi thật sâu, Hạ Nhất Minh chậm rãi truyền chân khí vào trong đó. Sau một lát, hắn lập tức phát giác có chút không ổn.

Tuy rằng thứ này là vòng cổ không gian, nhưng nếu muốn mở hết nó ra, vậy cần lượng chân khí vượt xa chiếc nhẫn bạc của Hạ Nhất Minh. Thậm chí hắn còn có cảm giác, nếu hiện tại hắn chưa thăng tiến tới Tôn Giả, chỉ sợ không đủ lượng chân khí khổng lồ như vậy để cung cấp cho nó.

Sau mấy lần hô hấp, không gian trước mặt thoáng dao động, rốt cục hiện ra một không gian kỳ dị khiến hắn cảm thấy vô cùng quen thuộc.

Hạ Nhất Minh giơ tay cho vào không gian này, trong mắt hắn lại lộ vẻ vô cùng mừng rỡ.

Giờ phút này, hắn rốt cục hiểu được, vì sao mở vòng cổ không gian này lại cần nhiều chân khí như vậy, bởi vì không gian trong này lớn hơn trăm lần so với không gian trong nhẫn.

Cảm thụ được không gian to lớn kia, Hạ Nhất Minh thở dài. Đến lúc này, hắn rốt cục hiểu được, cái vòng cổ này hẳn là bảo bối mà vị cao thủ thần đạo kia dùng khi còn sống.

Tuy nhiên cao thủ Thần đạo có thể làm ra không gian lớn tới mức này quả thật khiến Hạ Nhất Minh khó có thể tin nổi.

Hắn rốt cục xác định, cao thủ Thần đạo quả nhiên không phải người mà đã cực kỳ gần với thần linh.

Hạ Nhất Minh đưa tay ra, sau một lát, vẻ mặt hắn hiện lên một tia cổ quái.

Tiếp đó, hắn lấy từng thứ trong không gian đó ra.

Một quyển sách mỏng, ba quả cầu màu đen, một thứ binh khí giống như đao lại giống như kiếm và một hộp ngọc.

Đầu tiên, Hạ Nhất Minh cầm lấy ba quả cầu màu đen, sau đó hắn lại lấy ra viên Lôi Chấn Tử đã bị hao hết lôi điện lực của mình ra.

Đặt viên Lôi Chấn Tử bên cạnh ba quả cầu đen kia, lập tức không thể nhận ra quả nào là quả của hắn.

Hạ Nhất Minh lần lượt truyền chân khí vào trong đó, rốt cục vẫn không thể xác định. Đến lúc này, hắn hiểu rằng ba quả cầu này chính là Lôi Chấn Tử trong truyền thuyết, chẳng qua hiện giờ lôi điện lực của chúng đã hoàn toàn hao hết, cho nên mới biến thành màu đen mà thôi.

Thu lấy bốn viên Lôi Chấn Tử, Hạ Nhất Minh lại cầm lấy thứ binh khí kỳ lạ kia lên nghiên cứu hồi lâu. Hắn cũng xác định, đây chính là binh khí mà vị cao thủ Thần đạo đã dùng khi còn sống. Nhưng điều làm người ta kỳ quái chính là, thứ binh khí này dường như không phải thần khí trong truyền thuyết. Đừng nói nó không thể so sánh với Lôi Chấn Tử và Cửu Long lô, cho dù so với phỏng chế thần khí Ngũ Hành Hoàn dường như cũng không bằng.

Hạ Nhất Minh thuận tay ném thứ binh khí đó vào vòng cổ không gian, tiếp đó hắn mở chiếc hộp ngọc tinh xảo kia ra, lập tức năm đạo hào quang với những màu sắc khác nhau phát ra từ trong hộp ngọc. Hạ Nhất Minh ngây người, lập tức mở to hai mắt, lộ vẻ cực kỳ khó tin.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.