- Hạ lão không cần phải khách khí. - Đế Thích Thiên nói một cách chậm rãi. Nét mặt hắn vẫn điểm một chút cười cười như cảm thấy Hạ Vũ Đức có điểm thú vị.
Thân thể Hạ Vũ Đức run run. Nếu như người khác gọi lão là Hạ lão thì lão còn chấp nhận nhưng nó lại do tông chủ Thiên Trì - Đế Thích Thiên nói ra thì đúng là khiến cho lão sợ hãi.
Mặc dù nhìn khuôn mặt của Đế Thích Thiên cũng chỉ chưa quá hai mươi tuổi, nhưng so với Hạ Nhất Minh không biết là lớn hơn bao nhiêu. Nhưng sau khi biết thân phận của hắn còn có người nào dám đứng trước mặt hắn mà xưng là "lão"? Cho dù Hạ Vũ Đức cũng biết Đế Thích Thiên nể mặt Hạ Nhất Minh mới thêm một chữ "lão" đó chứ không hề có ác ý. Nhưng vẫn khiến cho lão có cảm giác lạnh tóc gáy.
- Hạ lão! Lệnh tôn Nhất Minh là đại trưởng lão của bổn môn, đối mặt với bất cứ kẻ nào trong thiên hạ cũng có tư cách xưng huynh gọi đệ. Vì vậy ngươi không cần phải lo lắng. - Thần Toán Tử cười tủm tỉm.
Vị lão nhân chỉ cần nhìn một chút là biết được suy nghĩ trong lòng Hạ Vũ Đức vì vậy mà mới mở miệng giải thích.
Hạ Vũ Đức nhíu mày. Mặc dù trong lòng lão vẫn cảm thấy không yên nhưng nếu hai vị đại nhân đã mở miệng thì lão cũng không có can đảm làm trái. Đừng nghĩ lão có can đảm dám ở trước mặt Hạ Nhất Minh trách mắng đó là do Hạ Nhất Minh là cháu của lão. Còn ngoài ra, đừng nói là đối mặt với tông chủ đại nhân, cho dù là đối mặt với Đặng Triệu Thần, lão chỉ dám cung kính không dám chậm trễ.
Đế Thích Thiên cười mấy tiếng. Tiếng cười của hắn sang sảng thể hiện một sự cao hứng.
- Hạ huynh đệ! Ta từ Thiên Trì tới đây là để nói với người một việc. Không phải vì chuyện năm mới.
Hạ Nhất Minh hơi sửng sốt, ngơ ngác nhìn Thần Toán Tử. Chỉ thấy vẻ mặt của lão nhân mỉm cười giống như vừa mới ăn một con gà ngon vậy.
Mặc cho Hạ Nhất Minh nghĩ muốn nát óc cũng không biết bản thân có chuyện gì khiến cho bọn họ vui mừng. Hắn chợt rùng mình, sắc mặt có chút thay đổi khi nghĩ tới việc bản thân mình tu luyện uy lực của trời đất bị bọn họ biết được?
Chỉ có điều mỗi khi Hạ Nhất Minh tu luyện đều cưỡi bạch mã rời đi rất xa, vượt qua cả ngàn dặm mà tới sa mạc hoang vu. Nếu như vậy mà cũng bị Thần Toán Tử tính ra thì Hạ Nhất Minh cũng chẳng còn cách nào khác.
Đế Thích Thiên khẽ lắc đầu nói:
- Hạ huynh đệ! Ta cũng không muốn thừa nước đục thả câu. - Hắn đưa tay vỗ nhẹ một cái từ ngoài thành liền có một người đi vào.
Người này đúng là lão bằng hữu của hắn chuyên phụ trách đón tiếp ở Thiên Trì nhất mạch - Ngả Văn Bân. Trên tay hắn cầm một cái vật phẩm hình chữ nhật được bọc kỵ. Mặc dù không biết đó là vật gì, nhưng chỉ cần nhìn vẻ mặt tươi cười của hắn cũng biết đó không phải là chuyện xấu.
- Hạ huynh đệ! Đây là Thiên Trì chúng ta tặng lễ vật cho ngươi. Không biết ngươi có thích không? - Đế Thích Thiên cười nói.
Ánh mắt của đám người Vu Kinh Lôi nhìn chăm chú vào vật phẩm được bọc trong lớp vải bố. Đến lúc này, bọn họ mới hiểu được Đế Thích Thiên đại nhân tự mình rời núi là để tặng lễ vật. Phần vinh dự như thế này từ khi Thiên Trì nhất mạch khi tông tới nay chỉ sợ có đại cô nương lên kiệu mới có....
Hạ Nhất Minh liếc mắt nhìn qua nhưng đáng tiếc hắn không có khả năng nhìn xuyên qua lớp vải vì vậy mà không biết được vật đó là vật gì. Nhưng nếu Đế Thích Thiên đã coi trọng như vậy, lại tự mình đưa tới thì chắc chắn nói nó có giá trị liên thành cũng chẳng quá đáng.
Như nhận ra sự thắc mắc của Hạ Nhất Minh, Đế Thích Thiên gật đầu.
Thần Toán Tử đi tới cùng với Ngả Văn Bân cầm một bên. Đế Thích Thiên tự mình đi tới, rồi đưa tay tháo lớp vải ra.
Ánh mắt của mọi người đều nhìn chằm chằm vào thứ vật đó.
Sau khi lớp vài đó được tháo ra môt nửa, mọi người đều thấy được nó là một tấm hoành phi được chế tạo bằng gỗ Tử Đàn. Quanh thân nó được điêu khắc một bức hình rất đẹp, từ từ hiện ra trước mặt mọi người.
Sự thắc mắc xuất hiện trong lòng mọi người. Chẳng lẽ Đế Thích Thiên đại nhân vì một tấm hoành phi nho nhỏ thế này mà tự thân tới đây? Việc này đúng là khó tin.
Nhưng khi lớp vải bố được gỡ ra hết, toàn bộ những chữ khắc trên đó lộ ra hết khiến cho tất cả đều choáng váng. Lúc này, chính thức khiến cho bọn họ khiếp sợ không phải là tấm hoành phi mà là mấy chữ khắc trên đó.
Mấy người bọn họ không thể ngờ được mấy chữ đó lại xuất hiện ở đây.
"Đệ nhất thiên hạ"
Trên tấm biển được khắc bốn chữ đó thật to.
Ngoài ra phía dưới bên phải của tấm hoành phi còn có mấy chữ nho nhỏ đề Thiên Trì nhất mạch. Chỉ có điều bốn chữ to Thiên Hạ đệ nhất hoàn toàn lấn án hết.
Nếu như lúc đầu còn có người hít một hơi thật sâu thì vào lúc này không còn có bất cứ một âm thanh gì, ngay cả tiếng hô hấp nào nữa. Tất cả đều vô thức nhịn thở, chỉ sợ tiếng hít thở của mình sẽ khiến cho kẻ khác bất tỉnh.
Hạ Nhất Minh cười khổ một tiếng. Nhìn bốn chữ đó hắn đã hiểu ngay.
Đế Thích Thiên khẳng định đã liên lạc với hại vị cường giả Cửu Cửu Trọng Thiên của Đại Thân, đồng thời cũng biết bản thân mình đã hợp bích lại hai loại lực lượng quang ám. Tất nhiên, chuyện mình tru sát hai cường giả phương Tây chắc chắn không thể giấu được hắn. Vì vậy mà hắn mới tạo ra tấm hoành phi này.
Nhìn mấy nét chữ to "Thiên Hạ đệ nhất" Hạ Nhất Minh chợt cảm thấy hết sức kích động. Tâm trạng vốn bình tĩnh chẳng khác nào bị một tảng đá to đập vỡ làm xuất hiện vô số rung động.
Thiên hạ đệ nhất!
Bốn chữ ấy thật vinh quang biết bao. Từ khi Hạ Nhất Minh bước chân lên con đường tu luyện, chưa bao giờ hắn có thể nghĩ bản thân mình lại nhận được một tấm biển như vậy.
Đây cũng không phải là do hắn tự biên tự diễn mà là do môn phái đệ nhất vùng Tây Bắc, tự tay Đế Thích Thiên - Cường giả đỉnh cao của nhân đạo đưa tới cửa. Điều này nói rõ, trong lòng vị cường giả đỏ đã nhận định tu vi của Hạ Nhất Minh trên thế gian không còn có địch thủ.
Đế Thích Thiên không cười nữa mà nghiêm mặt nói:
- Hạ huynh đệ! Ngươi thấy phần lễ vật này thế nào?
Hạ Nhất Minh hít một hơi thật sâu, cố gắng đè nén sự kích động trong lòng xuống. Hắn khẽ thở dài, nói:
- Đế huynh! Phần lễ vật này quá quý trọng, chỉ sợ Hạ mỗ không nhận nổi.
Đế Thích Thiên ung dung cười nói:
- Nếu như ngay cả ngươi cũng không đảm đương nổi vậy thì trong thiên hạ còn có người nào dám nhận?
Thần Toán Tử tiến lên nghiêm nghị nói:
- Hạ trưởng lão! Hôm nay ngươi là đại trưởng lão của Thiên Trì nhất mạch, với thân phận quân lâm thiên hạ không có đối thủ thì đây là chuyện vinh quang nhất của Thiên Trì nhất mạch chúng ta trong mấy ngàn năm. - Lão quay đầu chỉ về phía bức tường thành cao lớn:
- Lão phu đề nghị! Ngươi treo tấm hoành phi này lên bức tường thành, để cho tất cả những người tới Hạ gia trang có thể nhìn thấy nó đầu tiên.
Thân thể Hạ Vũ Đức run run. Hai mắt lão nhìn chằm chằm vào tấm biển như muốn đào mấy chữ đó xuống. Mặc dù trong lòng lão đồng ý không biết bao nhiêu lần nhưng vẫn chưa đánh mất lý trí.
Thấy vẻ mặt trầm ngâm của Hạ Nhất Minh, sợ hắn không biết trời cao đất dầy mà đồng ý, lão vội vàng nói:
- Tông chủ đại nhân! Thần Toán Tử đại nhân. Việc này không thể được. - Hắn chỉ Hạ Nhất Minh nói:
- Mặc dù Hạ Nhất Minh mới có hai mươi bốn tuổi tu vi cũng rất cao. Nhưng khoảng cách thiên hạ đệ nhất vẫn còn xa. Nếu treo tấm biển này lê đó, Hạ gia chúng ta không thể được yên.
Thần Toán Tử kinh ngạc cười, nói:
- Hạ trưởng lão! Chẳng lẽ ngươi chưa từng kể hành trình tới phương Tây cho lệnh tổ hay sao?
Hạ Nhất Minh giơ hai tay, cười khổ nói:
- Nhất thời sơ sẩy nên quên mất.
Ngay cả Thần Toán Tử có mức độ tu dưỡng cực cao cũng phải thở dài. Lão lắc đầu nói:
- Cũng được! Vậy để lão phu giúp. - Lão quay sang ôm quyền với Hạ Vũ Đức, nói:
- Hạ lão huynh! Lần này, lệnh tôn đi Nam Cương đã đột phá cực hạn, bước chân vào cảnh giới đỉnh cao của nhân đạo, Cửu Cửu Trọng Thiên. Hơn nữa, hắn còn lần lượt chém giết Giáo hoàng Phất Lan Khắc Lâm bệ hạ của phương Tây cùng với Hắc ám hội nghị Gia Phỉ Nhĩ Đức nghị trưởng. - Lão dừng lại một chút, rồi nói tiếp:
- Hai vị cường giả Cửu Cửu Trọng Thiên đỉnh cao của nhân đạo ở phương Tây đã biến mất.
Miệng Hạ Vũ Đức mở càng lúc càng to, gần như có thể đút cả nắm tay vào. Sắc mặt của đám người Vu Kinh Lôi cũng sững sờ. Ngoại trừ Vu Thụy Bồi ra và hai vị cường giả đã biết từ trước thì tất cả những người còn lại đều ngơ ngác.
Thần Toán Tử vuốt vuốt bộ râu, nói:
- Linh Tiêu bảo điện, Lưu Li tông chủ, Động Thiên Phúc Địa Ngao Bác Duệ tông chủ cũng đều nói như vậy. Bây giờ, tu vi võ đạo của Hạ trưởng lão đã vượt lên trên bọn họ thì bốn chữ thiên hạ đệ nhất chẳng có gì là thẹn.
Một lúc sau, ánh mắt mọi người mới trở lại linh hoạt. Nhưng vào lúc này, ánh mắt bọn họ nhìn Hạ Nhất Minh đã có một sự hoàn toàn khác biệt.
Mặc dù một vị đại tôn giả Ngũ Khí trong mắt bọn họ đã là một nhân vật cao không thể với tới, nhưng trong thế giới này đại tôn giả cũng chỉ là một cấp bậc. Trên đại tôn giả Ngũ Khí còn có sự tồn tại của đỉnh cao nhân đạo Cửu Cửu Trọng Thiên. Đó chính là những người tồn tại cao nhất trên thế giới này.
Hơn nữa, Hạ Nhất Minh lại đánh chết chai vị cường giả có cùng đẳng cấp, khiến cho hai vị cường giả khác cúi đầu nhận thua. Chiến tích đó một khi thông báo ra ngoài, bất luận kẻ nào cũng tin tưởng Hạ Nhất Minh đúng là đệ nhất thiên hạ.
Một giọt lệ từ hốc mắt Hạ Vũ Đức chầm chậm chảy xuống. Lão cất tiếng cười to, tiếng cười không hề che dấu sự vui mừng. Cho dù là Thiên Trì tông chủ cùng với Thần Toán Tử có mặt ở đây cũng không làm lão nhẫn nại được nữa. Vào lúc này, lão chỉ muốn cười thật to hơn nữa.
Thiên hạ đệ nhất...
Thì ra lão tử cũng có một đứa cháu là đệ nhất thiên hạ. Chỉ cần có đứa cháu này, ta còn cần e ngại gì nữa.
Trong khắp Hạ gia trang, không gian xung quanh lão nhân tràn ngập tiếng cười.