Cả không gian đột nhiên im ắng, không hề có chút tiếng động. Sau khi nghe Vũ Mạc Phi chào đón như vậy, tất cả mọi người đều thầm mắng bỉ ổi. Tuy nhiên ai cũng biết trong hoàn cảnh như thế này thì bọn họ cũng làm như vậy mà thôi.
Dù sao Đặng Triệu Thần cũng là cao thủ cấp bậc tôn giả. Nếu có thể lôi kéo vào trong gia tộc thì bất cứ thế lực nào cũng chẳng hà tiện gì một thanh thần binh.
Tuy nhiên Đặng Triệu Thần không hề có hứng thú với điều đó. Hắn mỉm cười nói:
- Hảo ý của Vũ huynh, tại hạ xin tâm lĩnh. Nhưng bản tính của Đặng mỗ vốn không thích gò bó nên không muốn gia nhập vào trong bất cứ gia tộc nào. Mong Vũ huynh thứ lỗi.
Vũ Mạc Phi cũng chẳng ngạc nhiên , chỉ lắc đầu. Thanh âm của Sở Hao Châu chợt vang lên:
- Ngươi lại đây.
Đặng Triệu Thần nghe thấy giật mình. Hắn ngập ngừng một chút, nhớ tới thân phận ngũ khí triều nguyên của đối phương rồi bước tới, khom người nói:
- Sở huynh có gì chỉ giáo?
Sở Hao Châu nhìn hắn một lúc rồi đưa tay ra định nắm lấy tay Đặng Triệu Thần.
Đặng Triều Thần cau mày, thầm nghĩ người này khinh người quá đáng. Mặc dù hắn biết không phải là đối thủ của Sở Hao Châu, nhưng vẫn không hề do dự, đưa tay chặn lại.
Nhưng ngay lập tức, Đặng Triệu thần nhận thấy không hợp lý. Sở Hao Châu là một người như thế nào cơ chứ? Nếu lão thực sự muốn ra tay với hắn thì sao lại dùng thủ pháp đơn giản thế này?
Trong lúc tất cả mọi người còn không hiểu tại sao, Sở Hao Châu đã thu tay về, lẩm bẩm cái gì đó. Một lúc sau lão mở mắt nói:
- Ngươi muốn một thanh thần binh cao giai thích hợp với mình nhất đúng không?
- Đúng! - Đặng Triệu Thần đáp ngay.
- Được! - Sở Hao Châu ngẩng đầu nói.
- Ngươi đi với ta ba năm. Ba năm sau ta sẽ căn cứ vào vũ kỹ, cùng với thói quen mà chế tạo một thanh thần binh cho ngươi.
Đặng Triệu Thần sáng mắt lên nhìn. Ngay cả những người xung quanh cũng đều không tin vào tai mình quay sang nhìn Sở hao châu.
Nếu Sở Hao Châu không nói ngoa thì lão chắc chắn là một vị đoán tạo sư rất mạnh.
Mà đoán tạo sư trong giới tu luyện có vị trí cực kỳ cao. Đặc biệt đoán tạo sư cấp bậc tôn giả trong cả thiên hạ cũng không có tới mười người.
Tiên thiên đoán tạo sư cho dù phí cả đời cũng chưa chắc đã tạo ra được một thanh thần binh cho tôn giả sử dụng. Duy chỉ có đoán tạo sư cấp bậc tôn giả là có thể mà thôi.
Mà cao giai thần binh thì chỉ sợ cũng chỉ có cường giả ngũ khí triều nguyên mới có thể tạo ra.
Tất nhiên, đoán tạo sư cấp bậc tôn giả bình thường cũng không có khả năng tạo ra cao giai thần binh, nhưng xác suất thành công rất thấp.
Trong cả thiên hạ, mọi người đều biết có thể chế tạo cao giai thần binh cũng chỉ có một người. đến hôm nay Sở Hao Châu chính là người thứ hai.
Đặng Triệu thần hít một hơi thật sâu, nét mặt hiện rõ sự vui mừng. Hăn không hề nghi ngờ lời nói của Sở Hao Châu. Nếu vị cao thủ ngũ khí triều nguyên này lại nói dối trước mặt nhiều cao thủ như thế thì đúng là tự phá bỏ thanh danh của bản thân.
Hai tay ôm quyền, Đặng Triệu Thần khom người nói:
- Đa tạ Sở huynh.
Sở Hao châu khoát tay nói:
- Không phải khách khí. Nếu trong tay ngươi không có thải linh ti, lão phu cũng chẳng giúp ngươi.
Đặng Triều Thần mỉm cười, trong lòng cảm thấy may mắn. Sở hao Châu chợt mở miệng nói:
- Có một việc ta phải nói rõ, ngươi muốn có được thanh thần binh phù hợp với mình thì ta phải biết được sở học của ngươi, bao gồm tất cả những ưu khuyết điểm. Nếu ngươi có gì giấu diếm thì giao dịch này không thực hiện cũng được.
Đặng Triệu Thần không hề do dự nói:
- Tiểu đệ chắc chắn sẽ không giấu diếm.
Lúc này Sở Hao Châu mới hài lòng, gật đầu nói:
- Ta biết nguwoi muốn sau này đột phá cảnh giới ngũ khí triều nguyên nên mới tìm một thanh binh khí thích hợp. Néu có thể tìm được thì khả năng thành công sẽ tăng lên rất nhiều. Vì vậy đi theo con đường nào chính là do bản thân nguwoi.
Đặng Triệu Thần nghiêm nghị gật đầu. Chỉ cần nhìn thái độ hắn lúc này cũng biết được quyết tâm trong lòng.
Hạ Nhất Minh thầm lắc đàu. Không ngờ Sở Hao châu lại dùng phương pháp này để đổi lấy cái mình muốn. vì vậy có thể thấy được đoán tạo sư còn ít hơn Luyện đan sư rất nhiều. Đặc biệt người có thể luyện chế thần binh cao giai lại càng hiếm.
Liếc mắt nhìn tất cả mọi người đứng trong điện, Hạ Nhất Minh cũng hiểu bọn họ cũng muốn có được Thải linh ti. Nhưng cho dù là Kỳ Liên song ma của Động Thiên Phúc Địa, Vũ Mạc Phi của hoàng thất Đại thân hay đám tôn giả đến từ các gia tộc ở sâu trong nội địa cũng không biết phải làm thế nào.
Mở miệng cười ha hả, Hạ Nhất Minh bước tới cầm lấy hộ gỗ, đóng lại.
Đặng Triệu thần ngập ngừng một chút nói:
- Sở huynh! Không biết sau này ngài định đi tới đâu. Sau ki tiểu đệ tới Sinh tử giới phải tìm ngài ở đâu?
Sở Hao Châu đưa tay chỉ Hạ Nhất Minh nói:
- Ta sẽ đi Tây Bắc. Từ nay về sau, Hạ gia trang của Hạ lão đệ ở Thái Thương huyện, Thiên La quốc sẽ là chỗ ở của lão phu.
Đặng Triệu Thần thở phào một hơi. Hắn sợ nhất chính là hành tung của Sở Hao Châu phiêu hốt không cố định. Nhưng nếu có một vị trí chính xác thì muốn tìm lại chẳng có gì khó.
Tuy nhiên sau khi nghe Sở Hao Châu nói xong, nét mặt mọi người đều thay đổi.
Một cao thủ ngũ khí triều nguyên, có thể chế tạo thần binh cao giai...
Thân phận đó cho dù tới đâu cũng khiến cho tất cả các thế lực đánh nhau tới vỡ đầu để tranh đoạt. Cho dù là Linh Tiêu bảo điện hay Động Thiên Phúc Địa cũng sẽ vì nhân vật như vậy mà hao tài tốn của.
Nhưng một người như thế lại muốn tới Hạ gia trang, nhất thời trong lòng mỗi người đều có chút buồn bã.
Hạ Nhất Minh quả là quá may mắn. Hắn không chỉ có được một con thánh thú thừa hưởng huyết mạch thần thú mà lại còn có một vị cao giai đoán tạo sư đi cùng. Hơn nữa bản thân hắn còn trẻ như vậy mà đã đạt tới đẳng cấp tôn giả.
Nhân vật như thế, sao không phải là bản thân mình cơ chứ?
Vũ Mạc Phi miễn cưỡng cười nói:
- Sở huynh! Quen biết bao nhiêu năm, Vũ mỗ lại không biết ngài là một vị cao giai đoán tạo sư. Thật là thất lễ.
Sở Hao Châu cười cười nói:
- Thế nào? Chẳng lẽ ngươi lại hoài nghi lão phu?
Vũ mạc phi vội vàng xua tay. Nét mặt hắn cũgn có chút tái nhợt. Nếu mà vì một câu nói của mình gây ra hiểu lầm thì đúng là hắn không thể trốn hết tội.
- Sở huynh! Gia tổ và tam thúc của tại hạ nghe nói Sở huynh tới kinh thành nên muốn tới bái phỏng. Không biết Sở huynh rảnh rỗi lúc nào?
Sở Hao Châu vung tay lên nói:
- Vũ huynh khách khí rồi. Sở mỗ làm sao dám để hai vị trưởng giả tới bái phỏng cơ chứ.
Vũ Mạc Phi cười khổ một tiếng, nhưng vẫn cảm thấy chưa hết hy vọng.
Hạ Nhất Minh nhíu mày, khó chịu hừ nhẹ một tiếng nói:
- Vũ huynh! Nếu hội giao dịch đã xong, Hạ mỗ xin cáo từ. - Hắn đứng lên nói:
- Sở huynh! Đi thôi.
Sở Hao Châu gật đầu, xoay người bước đi. Lúc sắp ra khỏi cửa, lão chợt đứng lại nói:
- Đặng huynh! Ngươi về sắp xếp mọi chuyện nhanh tới bên cạnh lão phu. Trong vòng ba năm không thể rời nửa bước, nếu không thì tự mình chịu hậu quả.
Mặc dù giọng nói của lão hết sức lạnh nhạt, nhưng trong lòng Đặng Triệu Thần lại vô cùng cảm kích.
Đối với những người tu luyện cô độc như bọn họ, muốn trở thành tôn giả đã vô cùng khó khăn. Còn chuyện đột phá cảnh giới ngũ khí triều nguyên thì cơ bản là vô vọng.
Nhưng nếu có thể tìm được một đoán tạo sư chế tạo một thanh thần binh phù hợp với bản thân thì khả năng thành công chắc chắn sẽ tăng lên rất nhiều.
Vì cái thanh thần binh này, đừng nói là thái độ lạnh nhạt của Sở Hao Châu mà cho dù phải bái làm sư phụ, hắn cũng không cảm thấy lo lắng.
Tất cả những người còn lại đều có phần hả hê nhìn Vũ Mạc Phi.
Vừa rồi hắn cố ý nhắc tới hai vị cao thủ đứng đầu của Vũ gia, bỏ qua việc Sở Hao Châu muốn tới ở với Hạ Nhất Minh, rõ ràng là muốn mượn sức hắn.
Để Sở Hao Châu đồng ý ở lại Vũ gia, hắn cũgn chẳng ngại đắc tội với Hạ Nhất Minh.
Tất cả những người ở đây đều không phải kẻ ngốc nên hiểu ngay được thâm ý trong đó. Mà Hạ Nhất Minh phất tay bỏ đi rõ ràng là rất khó chịu.
Vũ Mạc Phi hứng chịu ánh mắt mọi người một cách thản nhiên, giống như lời nói vừa rồi không phải do hắn nói ra. Da mặt dày như vậy quả khiến cho người khác bội phục.
Một lúc sau, tất cả mọi người đều đi khỏi. Bốn người đến từ các đại gia tộc trước khi đi đều chọn hai cô gái đi cùng.
Những cô gái đó như đã có swj chuẩn bị từ trước đều nhu thuận bước lên, cúi đầu không nói.
Kỳ Liên song ma khẽ lắc đầu, cười lớn đi về phòng. Đặng Triệu thần khôi phục lại dáng vẻ già nua lắc đầu đi ra.
Vũ Mạc Phi trong lòng thầm cảm thấy tiếc nuối. Hạ Nhất Minh là người trẻ tuổi nhất, cứ tưởng hắn sẽ chọn mấy cô gái nhưng không ngờ vì chuyện của Sở Hao Châu mà bỏ đi.
Nhưng hắn không biết rằng cho dù không vì chuyện đó, hạ Nhất Minh cũng chẳng như đám Hác Huyết tùy ý chọn một người.
Đây là do phương pháp giáo dục từ nhỏ đã tạo thành thói quen, không thể dễ dàng thy đổi.
Khi mọi người đi hết, Vũ Mạc Phi nhanh chóng đi vào hậu viện trong hoàng cung.
Nơi đây có một dãy biệt viện xa hoa. Ban Lan thánh hổ cũng đang nằm đó dưỡng thương. Hơn nữa ở đây ngoại trừ lão nhân hôm trước còn có một người đã bế quan trăm năm không màng tới thế sự nhưng lại giữ chức nguyên lão cao nhất của Vũ gia- vũ gia lão tổ. Lão mới chính là đệ nhất cao thủ của hoàng thất Đại thân, đồng thời cũng chính là chỗ dựa tinh thần của mọi người trong Vũ gia.
Lúc này Vũ mạc Phi vội vàng tới đây chính là để gặp lão.