Vũ Thần

Chương 340: Q.6 - Chương 340: Thủ hộ Băng Đảo






Khí tức khổng lồ từ trên người thần đạo Ngưng Huyết Nhân được phóng thích ra, cỗ lực lượng này không ngừng dâng cao và lan ra bốn phía, ánh mắt Đế Thích Thiên và Thần Toán Tử lúc này mới thoáng thay đổi.

Lúc này, bọn họ cũng đã biết bản thân mình quả thật đã quá xem thường con khôi lỗi này. Nguyên lai con khôi lỗi này ẩn dấu lực lượng to lớn như vậy, ngay cả bọn họ cũng không cách nào nhìn thấu được.

Hạ Nhất Minh âm thầm cảm thấy buồn cười, Xá Lợi Tử ở mi tâm của khôi lỗi này cũng không phải chỉ đơn giản là tôn giả Xá Lợi Tử, mà chính là thần đạo Xá Lợi Tử. Chính vì thần đạo Xá Lợi Tử mà ngay cả hắn là chủ nhân mà cũng không thể hoàn toàn hiểu được con khôi lỗi này, càng không nói tới người khác.

Đế Thích Thiên mặc dù là cường giả Nhân Đạo Đỉnh Phong, Thần Toán Tử mặc dù là thiên hạ đệ nhất thần toán, nhưng đụng phải việc gì liên quan tới thần đạo lại hoàn toàn bất lực.

Đây là thần đạo, lực lượng của "thần" a.....

Từ từ giơ cánh tay lên, không khí xung quanh trong nháy mắt như dừng lại, ngay cả hô hấp của mọi người cũng bắt đầu trở nên khó khăn.

Ngoại trừ Hạ Nhất Minh ra, còn lại trong lòng tất cả mọi người đều hoảng sợ, mặc dù bọn họ đã sớm dự đoán được thần đạo Ngưng Huyết Nhân sắp sửa phóng thích ra lực lượng gì, tuy nhiên giờ phút này trong lòng vẫn không tránh khỏi phải run sợ. Vô luận là cường giả cường đại như Đế Thích Thiên, hay là Sở Hao Châu đã từng kiến thức qua uy lực của thần đạo cũng không hề ngoại lệ.

"Hô....."

Cuồng phong điên cuồng gào thét trên cao, cả bầu trời trong lúc nhất thời đều trở nên cuồng loạn.

Vô cùng vô tận thiên địa chi lực điên cuồng vọt về phía thần đạo Ngưng Huyết Nhân, chỉ trong nháy mắt thiên địa chi lực trong vòng trăm dặm đều bị hắn hút lại gần.

Lúc này đây, ngay cả sắc mặt Hạ Nhất Minh cũng không còn tự nhiên như trước nữa.

Bởi vì hắn phát hiện, khi Ngưng Huyết Nhân thi triển chiến kỹ, tựa hồ như khí thế của nó phát ra đã thuần thục hơn trước.

Có lẽ ở trong mắt những người xung quanh, thần đạo Ngưng Huyết Nhân hấp thu cùng phóng thích ra thiên địa chi lực cường đại như thế căn bản là không hề phân biệt được độ mạnh yếu. Nhưng mà, Hạ Nhất Minh lại cảm thấy được thần đạo Ngưng Huyết Nhân đang hấp thu cùng vận dụng thiên địa chi lực đã khác với trước đây.

Phảng phất như nó đang không ngừng tổng kết kinh nghiệm để dần dần cải tiến cách vận dụng của mình.

Mà để làm được điều này cần phải có trí tuệ nhất định, tuyệt đối không phải một con khôi lỗi có thể làm được.

Thở dài một hơi, trong lòng Hạ Nhất Minh cực kỳ mây thuẫn, bất luận kẻ nào có được trợ giúp như vậy cũng phải vô cùng cao hứng. Tuy nhiên, khi một vật do mình khống chế dần dần trưởng thành vượt xa dự đoán, hơn nữa còn có cảm giác sẽ thoát khỏi khống chế như vậy thì không phải là điều tốt.

Đang lúc trong lòng Hạ Nhất Minh liên tục suy nghĩ, cánh tay của thần đạo Ngưng Huyết Nhân đã từ trên cao hạ xuống.

Uy lực của thiên địa chi lực khổng lồ giờ phút này được thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn, uy áp cường đại từ trên trời dáng xuống, cơ hồ đã đem tất cả mọi người đè ép xuống dưới.

Trong đám bọn họ, tu vi thấp nhất là Đặng Triệu Thần cùng Ngả Văn Bân hai chân đã hơi run run, luồng uy áp vượt xa cảnh giới nhân đạo mặc dù không phải là nhằm vào bọn họ. Nhưng bọn họ có thể cảm giác được mình giống như con kiến trước uy áp đó.

Trên không trung bột phát ra một đạo quang mang thô to, nó ở trước mặt mọi người lao thẳng xuống đất.

Trong nháy mắt đạo ánh sáng này tiếp xúc với mặt đất đã biến mất, ở trước mắt họ xuất hiện một chiếc hố rộng chừng ba trượng.

Chiếc hố này bắt đầu từ phía bọn họ kéo dài ra xa, cho tới khi vượt ra khỏi tầm mắt bọn họ mới chấm dứt.

Đứng ở trước chiếc hố to như vậy, bất luận kẻ nào cũng có cảm giác tự ti.

Đây chính là thần chi lực, lực lượng tuyệt đối của thần linh, vượt xa khỏi cảnh giới mà mình có thể tưởng tượng được.

Thần đạo Ngưng Huyết Nhân chậm rãi hạ xuống, hắn cũng không có quay trở lại chỗ Hạ Nhất Minh, mà Hạ Nhất Minh cũng không có biểu hiện sẽ gọi nó quay trở lại bên mình.

Gật đầu thật mạnh một cái, Đế Thích Thiên trầm giọng nói:

- Được. Một con khôi lỗi thật mạnh a.

Hắn nói những lời này trong đó có mùi vị của cảm khái, chỉ là ánh mắt hắn lại lóe lên ánh sáng kỳ dị làm cho Hạ Nhất Minh có cảm giác không nói nên lời. Vị tông chủ đại nhân của Thiên Trì nhất mạch này tựa hồ đối với việc tấn chức thần đạo đã có hùng tâm bừng bừng.

Hạ Nhất Minh khiêm tốn cười nói:

- Đế huynh quá khen.

Đế Thích Thiên khoát tay áo, nói:

- Hạ huynh đệ, lão phu nói chính là thật.

Hắn thở dài một tiếng nói:

- Hành trình tới Bắc Cương Băng Đảo lần này có khôi lỗi như vậy trợ giúp, chúng ta nắm chắc khả năng tiến vào bên trong, hơn nữa còn có thể thoát ra.

Hạ Nhất Minh giật mình, trong mắt rột cuộc hiện lên vẻ đã hiểu.

Hắn ban đầu còn tưởng rằng Đế Thích Thiên vì nhìn thấy uy lực của thần đạo mà nói như vậy, nhưng giờ phút này lại hiểu được nguyên lai người này là nói đến con khôi lỗi.

Bất quá, Hạ Nhất Minh cũng không có bất cứ ý định nào cho mượn con khôi lỗi của mình, bởi vì thần đạo khôi lỗi chỉ có thể nghe một mình hắn ra lệnh mà thôi.

Khẽ cau mày, Hạ Nhất Minh nói:

- Đế huynh, không biết con khôi lỗi này cùng với Thiên Niên Băng Đảo quan hệ như thế nào?

Đế Thích Thiên từ từ bình tĩnh lại, có thể trước uy lực cường đại như vậy mà nhanh chóng bình tĩnh lị thì có thể tưởng tượng được vị cường giả Nhân Đạo Đỉnh Phong này có định lực mạnh tới mức nào.

- Hạ huynh đệ, ngươi hẳn là biết mấy lão già chúng ta lần này tới Băng Cung là có chuyện gì a.

Hạ Nhất Minh gật đầu một cái, nhìn về phía hắn cung kính thật sâu, nói:

- Đa tạ tông chủ đại nhân.

Viên Lễ Huân là thê tử của hắn, mà mấy vị Nhân Đạo Đỉnh Phong này lại trải qua rất nhiều khó khăn trợ giúp nàng tấn chức Ngũ Khí đại tôn giả, Hạ Nhất Minh đương nhiên vô cùng cảm kích. Chỉ là nếu sau này trong lúc dẫn đạo thần khí Băng Lăng Kính gặp phải nguy hiểm gì như vậy Hạ Nhất Minh tuyệt đối sẽ không cảm kích.

Đế Thích Thiên vung tay lên, nghiêm mặt nói:

- Hạ huynh đệ không cần khách khí, chúng ta làm như vậy cũng là mưu lợi cho bản thân mà thôi.

Hạ Nhất Minh gật đầu, Đế Thích Thiên nói không hề sai, nếu không phải vì thiên niên Băng Đảo, không phải vì hy vọng duy nhất để tấn chức thần đạo, thì trong thiên hạ không có chuyện gì có thể làm cho sáu vị Nhân Đạo Đỉnh Phong cùng một đầu thánh thú đỉnh phong đồng tâm hiệp lực làm việc.

Trầm ngâm chốc lát, Đế Thích Thiên nói tiếp:

- Thiên niên Băng Đảo mỗi lần xuất hiện đều có thần khí Băng Lăng Kính thủ hộ. Bất quá trừ nó ra, bên trong Băng Đảo cũng có lực lượng cường đại phòng hộ. Theo cổ tịch ghi lại, cỗ lực lượng đó hàng năm đều tăng lên, càng ngày càng dầy, nếu là năm nghìn năm trước thì chỉ cần ba cường giả Nhân Đạo Đỉnh Phong liên thủ là có thể đả thông một con đường. Nhưng trải qua năm nghìn năm thời gian tích lũy, lực lượng phòng hộ của hòn đảo đã trở nên vô cùng mãnh mẽ, đạt tới cảnh giới vô cùng khó tin.

Sắc mặt Hạ Nhất Minh khẽ biến, xem ra hai người Ngao Bác Duệ cùng Tử Lỗ Li mặc dù không lừa gạt hắn, nhưng bọn hắn cũng không đem hết toàn bộ sự việc nói ra, ít nhất mấy thứ này Hạ Nhất Minh không hề biết gì.

- Nói như vậy, các người cũng không có khẳng định mình có thể tiến vào Băng Đảo? - Hạ Nhất Minh trầm giọng hỏi.

Đế Thích Thiên cười khổ một tiếng, nói:

- Năm ngàn năm qua, ngoại trừ lần đầu tiên Băng Đảo xuất hiện các vị Nhân Đạo Đỉnh Phong tiền bối có thể ứng phó ra, còn lại mỗi một lần xuất hiện về sau đều tạo thành oanh động rất lớn, hơn nữa còn khiến cho các cường giả Nhân Đạo Đỉnh Phong trong thiên hạ buông bỏ ân oán cá nhân để liên thủ đối phó với Băng Đảo. Nhưng mà cho tới nay thủy chung vẫn không có ai có thể thành công.

Nói tới đây, hắn khẽ lắc đầu, nói:

- Nơi đó dù sao cũng là người trong thần đạo lưu lại tài phú, không có bất luận cường giả Nhân Đạo Đỉnh Phong nào dám khẳng định sẽ mở ra được nó.

Hạ Nhất Minh vô ý thức nhìn về phía thần đạo Ngưng Huyết Nhân, hắn lo lắng chốc lát nói:

- Ta hiểu được vì sao ngươi đối đãi với khôi lỗi như với thần đạo cường giả.

Hắn rốt cục biết được vị môn chủ Thiên Trì nhất mạch này vì sao lại đồng ý đem cụm từ "thiên hạ đệ nhất" bỏ đi, nguyên lai lão coi trọng cũng không phải là thực lực của Hạ Nhất Minh, mà là thần đạo Ngưng Huyết Nhân.

Nếu là trong tình huống bình thường, một khi thần đạo Ngưng Huyết Nhân phóng thích ra thiên địa chi lực thì quả thực là cường giả Nhân Đạo Đỉnh Phong không thể chống đỡ được.

Trừ phi có người có được vật chí bảo giống như Minh Vương Miện, thì căn bản không có khả năng bảo toàn được bản thân trước một kích như thế.

Đế Thích Thiên thở ra một hơi, nói:

- Mấy người chúng ta trợ giúp Viên cô nương tấn giai đại tôn giả đã từng ước định, một khi Viên cô nương thuận lợi tiến giai, chúng ta sẽ thông báo cho Cát Ma Phàm Thù cùng với hai vị cường giả phương Tây, đến lúc đó tất cả đồng tâm hiệp lực để mở ra Băng Đảo. Nhưng không nghĩ tới chính là chờ tới khi chúng ta thuận lợi xuất quan thì ngươi đã giết chết hai vị Nhân Đạo Đỉnh Phong của phương Tây.

Hắn lắc đầu nói:

- Mất đi hai vị cường giả Cửu Cửu Trọng Thiên làm cho tỷ lệ thành côgn của chúng ta đã giảm đi. Bất quá may mắn chính là....

Trên mặt hắn lộ ra nụ cười rạng rỡ, nói:

- Ngươi chẳng những thành công tiến giai Cửu Cửu Trọng Thiên, hơn nữa lại còn có một con khôi lỗi có thể so sánh được với cường giả thần đạo. Đây là ông trời phụ hộ để cho chúng ta có thể thuận lợi tiến vào trong Băng Đảo a.

Hạ Nhất Minh im lặng mỉm cười, tâm tình của hắn cũng tốt hơn vài phần, hơn nữa còn có chút không thể chờ đợi được giờ phút đó.

Từ khi hắn có được phương thức sơ bộ để năm giữ uy lực của thiên địa chi lực, bản thân càng lúc càng muốn được tiến lên cảnh giới cao hơn.

Loại cảm giác này theo khả năng thuần thục khống chế thiên địa chi lực càng lúc càng dâng cao.

Một lúc lâu sau, hắn rốt cục bình tĩnh lại, hỏi:

- Đế huynh, nếu có thể mở ra được Băng đảo thông đạo, hơn nữa tiến vào trong đó, như vậy nhất định có thể tấn chức thần đạo sao?

Đế Thích Thiên do dự nửa ngày, nói:

- Ta không biết, hơn nữa không ai có thể trả lời được câu hỏi đó. Nhưng mà ta có thể nói cho ngươi, đây chính là cơ hội duy nhất để chúng ta tiến vào thần đạo.

Hạ Nhất Minh trầm mặc một lúc, tuy đáp án này hắn đã sớm đoán được, nhưng trong lòng vẫn không tránh được có chút phiền não.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.