Vũ Thần

Chương 360: Q.6 - Chương 360: Thú quần






Sắc mặt Hạ Nhất Minh khẽ biến, hiển nhiên hắn đã nghe ra thanh âm đó phát ra không phải do một con linh thú, mà là từ trong miệng của trăm ngàn con. Tuy nhiên thanh âm này lại có thể đồng đều một nhịp, đến ngay cả con người trải qua huấn luyện cũng không nhất định làm được chuyện này.

Trong lòng Hạ Nhất Minh đột nhiên xuất hiện một suy nghĩ quỷ dị, chẳng lẽ dã thú bên trong ngọn núi đó đã tập hợp lại thành một tổ chức có kỷ luật sao?

Nhìn về phía xa, cả một vùng núi rừng bị tuyết trắng bao phủ, cơ hồ trên mỗi một cây đại thụ đều có tầng tầng lớp lớp những bông tuyết, làm cho người ta lo lắng chúng sẽ không chịu nổi áp lực nặng nề đó.

Tuyết Hồ sau khi tới gần vùng núi rừng này giống như một chậu nước đổ vào chảo dầu nóng bỏng làm cho nó bùng nổ.

Một đám quái thú kỳ dị từ trong vùng rừng núi vọt ra, bọn chúng có thân hình lớn hơn Tuyết Hồ một chút, trông giống như những con sói hoang. Bộ lông màu nâu, trên đôi mắt của chúng ẩn hiện từng tia máu lờ mờ. Chúng nó giống như đang uống phải thuốc kích thích, thi thoảng kêu lên những tiếng ngao ngao đầy ghê rợn.

Sắc mặt Hạ Nhất Minh hơi trầm xuống, hắn chỉ cần liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra đây đều là dã thú bình thường, ở trong đám này không hề có lấy một đầu linh thú nào cả. Thế nhưng khi đối mặt với uy áp do Bạch Mã Lôi Điện phóng ra bọn chúng lại không có nửa điểm sợ hãi.

Chúng nó tựa hồ giống như Bách Linh Bát, không hề sợ hãi khí thế cường đại và công kích, điều này làm cho Hạ Nhất Minh có chút khó hiểu.

Tuyết Hồ đột nhiên ngừng lại, nó xoay người nhìn về phía Hạ Nhất Minh mà nhe răng trợn mắt, tựa hồ như đang mượn đám dã thú này để đe dọa hắn.

Hạ Nhất Minh cười lạnh một tiếng, chỉ bằng vào đám dã thú bình thường này mà muốn cản bước tiến của hắn sao? Đầu Tuyết Hồ này tựa hồ như ngu chưa từng thấy, cổ tay hắn đưa lên, Ngũ Hành Hoàn vô thanh vô tức xuất hiện ở trên tay của hắn.

Sau đó, hắn nhẹ nhàng vung tay lên, ngũ thải quang mang từ trong Ngũ Hành Hoàn thoát ra, giống như một con ngũ sắc hỏa long vọt về phía trước.

Động tác của Tuyết Hồ hơi dừng lại, sau đó nó cúi đầu chui vào lòng đất. Mà giờ phút này, đàn mãnh thú ở phía sau nó đang điên cuồng tiến lên không hề tỏ vẻ sợ hãi chút nào.

Hạ Nhất Minh hừ lạnh một tiếng, hắn cũng không thu tay lại, ngũ sắc hỏa long vọt về phía đàn thú, hễ là nơi nó đi qua thì những con dã thú ở đó nhanh chóng bị lấy mất tính mạng, hắn ra tay giết chóc dã thú không một chút lưu tình.

Nếu như số lượng quái thú này không nhiều Hạ Nhất Minh có lẽ sẽ không đại khai sát giới, nhưng đối mắt với đàn dã thú giống như một cơn đại hồng thủy Hạ Nhất Minh không hề có ý định nương tay.

Đối mặt với thú triều điên cuồng như thế thì biện pháp duy nhất là phải giết được con thú đầu đàn, để làm cho các dã thú theo sau nó phải sinh ra sự sợ hãi thì mới không dám tiếp tục xông lên.

Uy lực của quang long quả nhiên không thể dã thú bình thường có thể đỡ được, tất cả đều bị nó cuốn bay đi. Không những thế, Hạ Nhất Minh để cho quang long nổ thành vô số các quang mang nhỏ, bao trùm lấy mọi thứ ở xung quanh.

Tại vị trí giữa Hạ Nhất Minh và thú quần đột ngột xuất hiện một bức tường lửa, đây là kiệt tác do Hạ Nhất Minh sử dụng Hỏa chi thần lực tạo ra.

Khi đối mặt với bức tưởng lửa cao mấy trượng này, lúc này đám dã thú rốt cuộc đã có chút sợ hãi, chúng nó không hề giống như vừa rồi không kiêng kỵ xông tới, mà chậm rãi tiến lên. Sắc mặt tươi cười của Hạ Nhất Minh chưa kịp thu lại thì đột ngột biến đổi.

Hắn có thể cảm nhận được bên dưới mặt đất Tuyết Hồ cũng không có ý định rời đi, mà là lựa chọn một vị trí ở sâu dưới lòng đất. Nó chuẩn bị đợi Hạ Nhất Minh rời đi thì mới chui lên khỏi lòng đất. Hai chân nhẹ nhàng kẹp bụng ngựa, quang mang màu vàng trên người Hạ Nhất Minh đột ngột sáng lên. Thổ hệ lực lượng giờ phút này phóng thích ra vô cùng nhuần nhuyễn, nhưng đúng lúc Hạ Nhất Minh muốn chui xuống lòng đất, thì một cỗ khí tức khổng lồ từ bên dưới trào lên ngăn cản.

Trên mặt Hạ Nhất Minh hiện lên một tia kinh ngạc, trong khí tức này hắn có thể cảm nhận được lực lượng cường đại. Chỉ trong nháy mắt hắn đã cảm nhận được con thánh thú phát ra khí tức cường đại này có thể cùng với hắn đánh một trận. Hơi rùng mình một cái, chân khí trên người hắn không ngừng phát ra, tinh quang trên Ngũ Hành Hoàn càng bạo sáng lên.

Chỉ là, chuyện làm cho hắn khó tin chính là cỗ khí tức cường đại phát ra từ dưới lòng đất cũng không phải là nhằm về phía Hạ Nhất Minh, mà mục tiêu của nó lại là Tuyết Hồ. Hạ Nhất Minh suy nghĩ một lúc lâu mới hiểu được nguyên nhân của việc này.

Nguyên là nơi đây không phải nơi ở của Tuyết Hồ, mà là chỗ ở của một con thánh thú cường đại khác, Tuyết Hồ di chuyển tới đây chính là đã xâm phạm địa bàn của nó.

Trách không được khi đại lượng dã thú từ trong rừng chui ra, nó đã chui xuống nền đất. Đây không phải là nó né tránh công kích của Hạ Nhất Minh, mà là nó trốn tránh đám dã thú đang như thủy triều dâng lên ở trước mặt. Chỉ là dưới tình huống này dù là ai cũng không thể phát hiện được ảo diệu trong đó, ngay cả Hạ Nhất Minh lúc đầu cũng tưởng đám dã thú này là đồ tử đồ tôn của nó, chứ không nghĩ ra mục tiêu của chúng là Tuyết Hồ.

Sau khi cảm nhận được cỗ lực lượng cường đại nọ ở trong lòng đất ập tới, Tuyết Hồ lập tức động, tốc độ của nó quả thật là vô cùng hiếm thấy, cho dù bên dưới nền đất vẫn không hề chút nào chậm, chỉ thoáng cái đã thoát ra khỏi vùng bị ảnh hưởng.

Hạ Nhất Minh nhẹ nhàng vỗ vào mông Bạch Mã làm nó hí lên một tiếng dài, chiếc đuôi phe phẩy vài cái thì thân hình đã rời đi xa. Bất quá lúc này màu vàng xung quanh người càng lúc càng đậm, Hạ Nhất Minh cùng Bạch Mã Lôi Điện trực tiếp chui tọt xuống lòng đất, động tác của Tuyết Hồ lúc này đã nhanh tới cực điểm, khí tức của nó cũng hơi trở nên loạn đi.

Trong đám truy binh đuổi theo phía sau, nó sợ hãi nhất chính là Bạch Mã Lôi Điện. Bởi vì từ trước tới nay Bạch Mã là thánh thú duy nhất có tốc độ vượt qua nó, một khi phương diện ưu tú của mình bị khắc chế, thì kết quả của Tuyết Hồ có thể nghĩ được.

Bỏ chạy dưới lòng đất là thử nghiệm cuối cùng của nó, nếu ngay cả phương diện này cũng bị Bạch Mã vượt qua thì nó cũng không còn cách nào khác nữa.

Đúng lúc này khí tức khổng lồ từ bên sườn Bạch Mã truyền tới, sắc mặt Hạ Nhất Minh trở nên có chút khó coi.

Con thánh thú từ vùng rừng núi kia khi phát hiện ra không thể đuổi kịp Tuyết Hồ nó đã chuyển mục tiêu sang người Hạ Nhất Minh. Thật không biết nó nghĩ như thế nào a? Chẳng lẽ nó muốn làm chuyện hại mình lợi người sao?

Bởi vì quan hệ tới vị trí địa lý, nên ngay khi Hạ Nhất Minh tiến vào lòng đất đã bị cỗ khí tức cường đại của con thánh thú nọ phát hiện ra, một chiếc trảo ngăm đen từ trong lòng đất vồ tới.

Lợi trảo sắc bén giống như đao, nó nhẹ nhàng vung lên đã phóng thích ra lực lượng cường đại cắt vỡ không gian trước mặt. Tất cả bùn đất trong nháy mắt bị chia ra, lực lượng bén nhọn của khí lưu ập tới làm cho người ta phải sợ hãi.

Hạ Nhất Minh hừ nhẹ một tiếng, Ngũ Hành Hoàn trong tay nhẹ nhàng vung lên, tăng phục năm lần lực lượng tuôn ra, giống như sóng lớn ập tới ngăn cản một trảo của con thánh thú.

Nếu nói lợi trảo của con thánh thú giống như một cái đinh, thì năm lần tăng phúc lực lượng của Hạ Nhất Minh lại giống như chiếc búa sắt, nó nhanh chóng đem chiếc đinh đó biến thành một mớ sắt vụn.

Tăng phục năm lần lực lượng phản kích làm cho toàn bộ không gian bên cạnh bị phá vỡ ra, Hạ Nhất Minh thậm chí còn không thể thấy rõ được đầu thánh thú tập kích mình có bộ dạng gì đã đầy lui nó lại phía sau.

Mặc dù loại lực lượng này không thể lấy được tính mạng của nó, nhưng uy lực của nó đủ để con thánh thú này trong một khoảng thời gian ngắn khó có thể tiếp tục tấn công hắn được.

Lúc này, Tuyết Hồ vô cùng linh hoạt di chuyển dưới lòng đất, trong lúc Hạ Nhất Minh cùng với một đầu thánh thú vô danh va chạm, nó đã kịp thoát đi rất xa.

Nhưng mà, trong mắt Hạ Nhất Minh không chút nào tỏ vẻ oán trách, thậm chí miệng của hắn còn mơ hồ nở nụ cười lạnh. Trên mặt đất, bỗng nhiên phong vân trỗi dậy, thiên địa biến sắc.

Thiên địa chi lực khổng lồ trong nháy mắt từ bốn phía tụ tập lại, hơn nữa chỉ trong chốc lát nó đã hình thành một chùm ánh sáng lớn.

Giữa không trung, thần đạo Ngưng Huyết Nhân giơ cánh tay đang có một cỗ lực lượng khổng lồ bao quanh làm cho vô số người phải kinh sợ vẩy nhẹ về phía trước.

Một cỗ lực lượng phá hủy thiên địa từ trên trời giáng xuống, phảng phất như thế giới đã đến ngày tận cùng, đem toàn bộ các sinh vật hủy diệt đi.

Trên mặt đất nhanh chóng xuất hiện một cái khe thật lớn, chiếc khe kéo dài tới tận ngọn núi ở phía xa. Ngay cả chân ngọn núi cũng bị lực lượng này ảnh hưởng làm cho vỡ nát ra không còn nguyên dạng.

Tất cả sinh linh đều bị một kích hủy diệt này làm cho kinh hãi, toàn bộ dã thú đều thủ phục trên mặt đất, chúng nó không hề dám di chuyển một chút nào. Có những con sợ hãi tới mức tiểu tiện ngay tại chỗ làm cho không khí xung quanh chỉ chốc lát đã tràn ngập mùi hôi thối.

Thiên địa chi uy khổng lồ như vậy đủ để khiến cho tất cả các sinh linh phải thần phục, ngay cả Tuyết Hồ giờ phút này cũng sợ hãi nằm co ro trên mặt đất.

Thần đạo Ngưng Huyết Nhân mặc dù phóng thích ra thiên địa chi uy, nhưng thần niệm thì hơn phân nửa đều tập trung ở trên Tuyết Hồ. Dưới tình huống này con Tuyết Hồ chỉ cảm thấy tứ chi tê dại vô lực, giống như có vô số những sợi dây không nhìn thấy được đang trói chặt nó lại.

Một thân ảnh màu trắng chợt xuất hiện, Hạ Nhất Minh cưỡi Bạch Mã Lôi Điện đi lại gần, trong lòng hắn cũng có chút sợ hãi nhìn thần đạo Ngưng Huyết Nhân ở trên cao. Mặc dù đây không phải là lần đầu tiên cảm nhận được Thiên Địa chi uy, hơn nữa ngay cả hắn cũng nắm giữ một cỗ lực lượng như vậy, nhưng mỗi một lần cảm nhận thiên địa chi lực xung quanh không còn chút nào, trong lòng hắn vẫn có cảm giác bất an mãnh liệt.

Đưa ánh mắt nhìn Tuyết Hồ trên mặt đất, hắn than nhẹ một tiếng, Ngũ Hành Hoàn nhẹ nhàng vung lên, ngũ thải quang mang phóng ra rồi nhanh chóng khôi phục lại bình thường.....


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.