Quan sát hai bàn tay của mình, trong đầu Hạ Nhất Minh bỗng sinh ra một ý niệm.
Hắn đưa hai tay ra, hai bàn tay nắm cùng một chỗ, tạo một hình thù kì lạ.
Đây chính là sáng tạo độc đáo của hắn Tàng Châm Ấn, cũng coi như là một loại trong những tiên thiên chiến kỹ.
Chân khí trong cơ thể ổn định lại bắt đầu lưu chuyển. Sau khi qua vài kinh mạch, hai bàn tay của Hạ Nhất Minh phồng lên, ngay lập tức có hai luồng khí từ bàn tay hắn phóng ra như bay.
Hai luồng khí này không phải vô thanh vô sắc, mà là có một chút quang mang mầu đỏ cùng âm thanh xé gió sắc bén, đột nhiên bắn ra bên ngoài.
Tốc độ của luồng chân khí này cực nhanh, cho dù là bản thân Hạ Nhất Minh cũng chỉ cảm thấy trước mắt lóe lên một màu đỏ mà thôi.
Hắn sửng sốt há to miệng, mang theo một ánh mắt hoảng sợ nhìn về phía trước.
Trước mắt hắn, khe núi đá bây giờ đã thêm hai lỗ nhỏ bằng nắm tay, xung quanh miệng lỗ đó còn có dấu vết cháy đen, đồng thời ở bên trong còn tỏa ra một làn khói trắng lượn lờ bay lên.
Hạ Nhất Minh nuốt nước bọt, cho dù là bản thân hắn cũng hoài nghi, đến tột cùng có phải hắn làm ra chuyện này hay không.
Hít một hơi thật sâu, Hạ Nhất Minh lại duỗi thẳng hai tay, chân khí chậm rãi lưu chuyển, từ đan điền đi qua các kinh mạch trong cơ thể, sau đó đi tới cánh tay. Một chút chân khí từ hai lòng bàn tay hắn hiện ra, hai bàn tay hắn dường như dài thêm bởi một vật thể màu đỏ kì lạ.
Vẻ mặt Hạ Nhất Minh hết sức tập trung, toàn bộ tinh thần của hắn đều đặt trên vật thể kỳ lạ này.
Trong lòng Hạ Nhất Minh hiểu rõ ràng, đây chính là chân khí trong cơ thể hắn, hơn nữa chính là chân khí đặc thù của Liệt Hỏa Công. Thân hình vừa động, hắn đã như biến mất tại chỗ, sau một khắc hắn xuất hiện trước tường đá, cánh tay nhẹ nhàng vung lên, tường đá nhất thời rung lên, rơi xuống vô số cát bụi.
Khi Hạ Nhất Minh nhìn lại, phía trước mặt đã xuất hiện một cái rãnh thật sâu.
Đây chính là chân khí sau khi rời khỏi thân thể tạo ra sức công phá.
Tu luyện nội kình cùng chân khí khác nhau lớn nhất chính là, nội kình cho dù cường đại thế nào đều không thể rời khỏi thân thể tạo thành thương tổn cho người khác. Cho dù nội kình cường đại, một khi rời khỏi thân thể cho dù chỉ là một tấc, cũng tự nhiên tiêu biến vô hình.
Hậu thiên tu luyện giả muốn từ xa đả thương người, sợ là chỉ có hai cách duy nhất, cách thứ nhất là tu luyện Phách Không Chưởng, hoặc tu luyện tiên thiên chiến kỹ đồng dạng như Tàng Châm Ấn. Chỉ có tư chất hơn người, tu luyện thành công mới có thể từ xa đả thương người. Cách thứ hai đơn giản hơn, tuyệt đại đa số hậu thiên tu luyện giả đều sử dụng, chính là dùng ám khí. Bất luận là ám khí nhỏ như lông trâu, hay cung tiễn , hoặc là cao thủ thập tầng nội kình sử dụng cành cây, chiếc lá làm ám khí, cũng đều có khả năng từ xa đả thương người.
Nhưng dù là sử dụng cách nào cũng đều yêu cầu người sử dụng dùng nội kình làm cơ sở. Trừ điều này ra, hậu thiên tu luyện giả không thể dùng cách khác để đạt được mục đích đó.
Mà tiên thiên chân khí khác biệt rõ ràng, loại lực lượng này cho dù rời khỏi thân thể cũng có thể điều khiển được, cùng linh khí thiên địa cộng hưởng, đồng thời đạt được mục đích đả thương người từ xa.
Giờ phút này mặc dù chân khí của Hạ Nhất Minh còn ít, không thể đạt được hiệu quả tốt nhất, nhưng so sánh với trước đây, hiệu quả đã vượt xa. Cũng đại biểu cho từ đây, Hạ Nhất Minh chính thức bước chân vào tiên thiên cảnh giới.
Hít một hơi thật sâu, chân khí trong cơ thể Hạ Nhất Minh vận chuyển không ngớt, thân hình di chuyển cực nhanh, hai tay không ngừng vung lên. Trên hai bàn tay hắn lúc này dường như có thêm hai thanh quang kiếm màu đỏ. Hai thanh kiếm màu đỏ này giống như thực thể, bất luận vật gì chạm phải, trong nháy mắt đều biến thành tro bụi.
Chân khí của Liệt Hỏa Công phát ra uy lực cường đại, làm trong lòng Hạ Nhất Minh tràn ngập tự tin không gì sánh nổi.
Tiên thiên cùng hậu thiên, thì ra có khoảng cách lớn như thế. Cho dù là vài cường giả hậu thiên thập tầng đỉnh phong cho dù hợp lại cũng không phải địch thủ.
Trước khi tiến vào tiên thiên cảnh giới, thì vĩnh viễn không hiểu được khoảng cách giữa tiên thiên và hậu thiên. Đang nhảy nhót như khỉ, bỗng nhiên Hạ Nhất Minh ngừng lại, hắn khẽ cau mày, hai đạo quang kiếm trên bàn tay đã tiêu biến.
Từ trong tay xuất hiện thêm hai thanh quang kiếm, mặc dù nhìn qua uy phong lẫm liệt, hiệu quả cũng không tồi. Nhưng chân khí tiêu hao cũng đạt tới tình trạng rợn người, đối với người vừa đặt chân vào tiên thiên cảnh giới như Hạ Nhất Minh, đây là một gánh nặng khó thể duy trì trong thời gian dài.
Mặc dù khi tiến vào tiên thiên cảnh giới, có thể từ bên ngoài hấp thu lực lượng, rất nhanh có thể bổ sung chân khí đã mất, nhưng tốc độ hấp thụ cũng có giới hạn, nếu tốc độ tiêu hao vượt quá xa tốc độ hấp thu, như vậy hắn đương nhiên không thể thi triển công pháp này.
Lưu lại trong sơn cốc suốt thời gian một ngày, Hạ Nhất Minh đem toàn bộ chiến kỹ đã nắm giữ diễn luyện một lần. Hắn cuối cùng có thể khẳng định, hậu thiên chiến kỹ chỉ là hậu thiên chiến kỹ, cho dù tiên thiên cường giả thi triển trong tay cũng không cách nào phát huy uy lực bằng với tiên thiên chiến kỹ.
Về phần tiên thiên chiến kỹ Tàng Châm Ấn do Hạ Nhất Minh học trộm tiên thiên công pháp mà sáng tạo ra, không cần phải nhắc tới. Mà Khai Sơn Tam Thập Lục Thức sau khi hắn tiến giai tiên thiên cũng một mạch tu luyện thêm bốn thức tiếp theo.
Tuy rằng hắn rất muốn tu luyện những thức tiếp theo, nhưng đến thức thứ mười bẩy lại gặp trở ngại.
Thức thứ mười bẩy hình vẽ vô cùng khôi hài, như một người đang thả diều, hơn nữa yêu cầu về chân khí đạt tới tình trạng kinh khủng, vượt xa khả năng Hạ Nhất Minh có thể thi triển lúc này.
Hạ Nhất Minh mạnh bạo thử nghiệm, kết quả là chân khí nghịch chuyển tăng lên, thiếu chút nữa phá hủy toàn bộ kinh mạch của hắn.
Đến lúc này, Hạ Nhất Minh mới xác định, từ thức mười bẩy trở đi trước mắt hắn không thể tu luyện. Bất quá, mặc dù chỉ tu luyện thêm bốn thức nữa cũng đủ để Hạ Nhất Minh hài lòng, vô luận là một thức nào uy lực cũng hơn xa hậu thiên chiến kỹ có thể so sánh, hơn nữa hắn có thể dẫn động linh khí thiên địa gia tăng thêm uy lực bên trong chiến kỹ.
Hạ Nhất Minh tự tin rằng, nếu hắn gặp lại Kim Quan Mãng, hắn sẽ không cần tiêu hao toàn bộ nội kình để đánh một chiêu kia. Mà chỉ cần bốn thức mới nắm giữ này, cũng có thể thoải mái đánh chết nó kia ngay tại trận.
Sau một ngày thử nghiệm, Hạ Nhất Minh đối với tiên thiên cảnh giới đã hiểu sơ qua. Đương nhiên điều này do hắn tự mình mày mò tìm hiểu, muốn hiểu rõ hoàn toàn còn một con đường dài phải đi nữa.
Thân hình chớp động, Hạ Nhất Minh đã rời khỏi sơn cốc, hướng phía Nghênh Phong thành tiến tới.
Đồng thời trong lòng Hạ Nhất Minh đã quyết định, đợi khi hoàn thành bộ nội y bằng da Trường Tí Hạc kia chính là lúc hắn rời đi.
Trong Tạ gia giờ phút này khách quý đã tới chật nhà. Người có tư cách tới nơi này đều là những phần tử hạch tâm của Tạ gia và tam đại thế gia khác cùng tồn tại trong Hỏa Ô quốc như Tạ gia.
Sau khi Hoàng thất Đình Minh Hà Thân vương tới, gia chủ của hai trong tứ đại thế gia còn lại cũng tự mình chạy tới.
Bọn họ cũng đám người Đình Minh Hà cùng một suy nghĩ, đều tưởng rằng Tạ gia Tạ Tri Ân lão gia tử đột phá bức tường cực hạn, bước chân vào tiên thiên cảnh giới. Nhưng sau khi bọn họ hiểu rõ sự thật, mỗi người trong lòng đều rung động không nhỏ.
Sau đó, bọn họ đều xin ở tại Tạ gia để chờ, còn Tạ gia tự nhiên là không có khả năng từ chối.
Lúc này, tiểu viện của Tạ Minh Kim đã được sửa sang hoàn toàn, ngoài trên đỉnh phòng mở ra một chỗ trống to lớn, cùng dấu vết xung quanh bị đá vụn cọ xát tạo thành cảnh tượng độc nhất vô nhị.
Tạ Minh Kim tự mình ở tại trong phòng, bất quá đem một phòng tốt nhất giữ lại. Trong lòng hắn cũng thấp thỏm, bởi vì hắn căn bản không thể xác định, Hạ Nhất Minh có trở lại hôm nay hay không. Mặc dù hắn biết, một cường giả tiên thiên cảnh giới khẳng định luôn tuân thủ lời hứa, nhưng trong lòng hắn vẫn suy tính hơn thiệt không cách nào kiềm chế.
Bỗng nhiên từ không trung, một tiếng cười truyền vào trong phòng:
- Tạ huynh, vì sao nơi này lại chỉ có mình huynh? Nô bộc trong nhà đâu, đều bị huynh đuổi hết rồi a?
Tạ Minh Kim từ trên ghế bỗng nhảy dựng lên, lao như bay ra khỏi phòng, thấy được tinh thần sảng khoái cùng tiếu ý của Hạ Nhất Minh, trong lòng nhất thời như nhấc đi một khối đá lớn.
- Hạ huynh, rốt cuộc huynh đã trở lại.
Tạ Minh Kim như trút được gánh nặng nói.
Hạ Nhất Minh quay đầu, liếc mắt về một căn phòng phía xa nhìn một cái :
- Tạ huynh, người nào ở đó vậy?
Tạ Minh Kim cười khổ một tiếng:
- Bọn họ là cường giả trong tam đại thế gia của nước ta.
Dừng lại một chút, ánh mắt Tạ Minh Kim hiện lên vẻ kính trọng, nói:
- Hạ đại sư, bọn họ đều đến bái kiến ngài…
- Hạ đại sư?
Hạ Nhất Minh dở khóc dở cười.
- Huynh vì sao lại gọi ta là Hạ đại sư?
Tạ Minh Kim thần sắc ngưng trọng nói:
- Trong những quốc gia vùng Tây Bắc như chúng ta, nếu bước chân vào tiên thiên cảnh giới, đều được xưng tụng là Đại sư. Ngài không biết sao?
Hạ Nhất Minh mờ mình lắc đầu, hắn trước kia ở tại Thái Thương huyện, cơ bản là không có cơ hội tiếp xúc với tiên thiên cường giả, sao có khả năng biết những chuyện này.
Tạ Minh Kim nhìn Hạ Nhất Minh một lúc lâu sau không nói gì, bèn nói:
- Hạ đại sư…
Hạ Nhất Minh vung tay lên nói:
- Tạ huynh, ta và huynh mặc dù chỉ mới quen biết mấy ngày, nhưng là tâm đầu ý hợp, hãy gọi ngang hàng đi.
Nếu Hạ Nhất Minh lớn hơn vài tuổi, lại có quan hệ nhiều hơn, có lẽ hắn sẽ thản nhiên tiếp nhận cách xưng hô này của Tạ Minh Kim. Nhưng hắn dù thế nào cũng chỉ là một thiếu niên mười lăm tuổi, hơn nữa đối với Tạ Minh Kim còn có vài phần kính trọng, cho nên lúc Tạ Minh Kim gọi hắn là đại sư, hắn không khỏi có chút mất tự nhiên.
Tạ Minh Kim trong mắt hiện lên vẻ kích động, hắn đương nhiên hiểu rõ câu nói kia đại biểu hàm ý gì.
Gật đầu một cái thật sâu, Tạ Minh Kim nói:
- Hạ huynh, trong những người này, Mộ gia cùng La gia hai vị gia chủ, huynh không muốn gặp mặt cũng không có bất cứ vấn đề gì. Nhưng vị đến từ Hoàng thất Đình Minh Hà, tốt nhất là huynh nên tranh thủ gặp mặt một lần đi.
Hạ Nhất Minh nao nao, hỏi:
- Vì sao vậy? Nguyên nhân là vì Hoàng thất sao?
- Không phải. Đình gia mặc dù là Hoàng thất, nhưng ta khuyên huynh gặp người này không phải vì lý do đó.
Tạ Minh Kim cố gắng bình tĩnh nói:
- Trong Hỏa Ô quốc chúng ta, có một vị cao thủ tiên thiên cảnh giới tọa trấn tại thủ đô.
Hạ Nhất Minh hai mắt sáng ngời, trầm giọng hỏi:
- Là người Hoàng thất?
- Không sai, chính là Hoàng thất Đình Thế Quang đại sư.
Tạ Minh Kim nhẹ nhàng gật đầu, nghiêm nghị nói:
- Theo Thái thúc công nói, vị Đình Thế Quang đại sư này đã một trăm năm mươi tuổi, còn trước cả thế hệ của Thái thúc công, sau khi ngài tiến giai vào tiên thiên cảnh giới, từ đó đến nay vẫn là hộ pháp đại sư tại Hỏa Ô quốc chúng ta.
Tạ Minh Kim âm thanh không chút nào che giấu sự kính trọng đối với vị tiên thiên cường giả này.
Hạ Nhất Minh trong lòng khẽ động, hỏi:
- Tạ huynh, tại mỗi nước vùng Tây Bắc, có phải mỗi nước đều có một vị cường giả cảnh giới thiên tọa trấn?
Tạ Minh Kim do dự một chút, nói:
- Trên cơ bản, mỗi một nước đều có, nhưng không phải tất cả các cường giả tiên thiên đều lộ diện, cho nên một số nước mặc dù không có cường giả tiên thiên tọa trấn nhưng không ai dám tùy ý khiêu khích.
Hạ Nhất Minh chậm rãi gật đầu, mặc dù hắn cũng không biết, tại Thiên La quốc có hay không hộ quốc đại sư, nhưng giờ phút này hắn cũng hiểu được, Thiên La quốc tối thiểu cũng có ẩn dấu tiên thiên cao thủ.
Tâm niệm vừa chuyển, Hạ Nhất Minh nói:
- Huynh khuyên ta gặp mặt Đình Minh Hà, có phải không Đình Thế Quang muốn gặp mặt ta?
- Đúng vậy.
Tạ Minh Kim kinh ngạc nhìn Hạ Nhất Minh, nghĩ không ra vì sao hắn chỉ trong thời gian ngắn đã đoán ra chân tướng sự việc.
Hạ Nhất Minh do dự một chút, nhất thời có quyết định:
- Được, vậy nhờ Tạ huynh dẫn ta đi gặp bọn họ.
- Bọn họ?
Tạ Minh Kim kinh ngạc hỏi.
- Đúng vậy, nếu đã gặp thì gặp một hay gặp ba cũng không có gì khác biệt.
Hạ Nhất Minh tùy ý nói.
Tạ Minh Kim nhất thời hiểu rõ, hắn hướng mắt nhìn cảm kích, lập tức dẫn đường rời khỏi căn phòng.
Gặp một người với gặp ba người lẽ nào lại giống nhau, hơn nữa để Tạ Minh Kim hắn dẫn đường, trong đó hàm ý rõ ràng, hắn lẽ nào không cảm kích.
Trong phòng mặc dù không có nô bộc xuất hiện, nhưng bên ngoài không có ít hơn mười ánh mắt hướng chăm chú về nơi này.
Tin tức Hạ Nhất Minh xuất hiện lập tức được truyền tới tai huynh đệ Tạ Noãn Hàng.
Khi Tạ Minh Kim dẫn Hạ Nhất Minh xuất hiện trước phòng, hai huynh đệ Tạ Noãn Hàng đã sớm chạy tới trước, hơn nữa còn yêu cầu đại biểu tam đại thế gia tập trung lại, một lát sau ba người đã sóng vai tiến vào.
Tiến nhập Tạ gia đại viện, Hạ Nhất Minh ánh mắt xoay chuyển, lập tức thu vào mắt diện mạo của ba người này. Trong đó một người trung niên thư sinh hào hoa phong nhã, một hán tử dánh vẻ vạm vỡ, ngoài dự liệu của hắn còn có một thiếu phụ bộ dạng thướt tha tầm trung tuổi.
Ba người này sau khi tiến vào trong sảnh, ánh mắt đều tập trung trên người Hạ Nhất Minh, hơn nữa đồng thời lộ ra vẻ kinh ngạc mơ hồ cùng thần sắc khó tin.
Tạ Noãn Hàng chẳng qua chỉ cho bọn họ biết trong nhà mình có một vị bằng hữu, nhưng không đả động đến tuổi tác của Hạ Nhất Minh, cho nên bọn họ nghĩ người này không phải là một lão nhân đức cao vọng trọng thì cũng là một trung niên khỏe mạnh. Chỉ là nhìn vào khuôn mặt cùng thần thái Hạ Nhất Minh, nhìn thế nào cũng chỉ là một thanh niên hoặc có thể nói là thiếu niên. Bọn họ trong đầu đột nhiên xuất hiện ý tưởng, chẳng nhẽ thiếu niên này cũng không phải là cái vị cường giả vừa đột phá tiên thiên cảnh giới kia.
Nhưng trong đại sảnh, trừ bỏ hai huynh đệ Tạ gia còn có thêm Tạ Minh Kim.
Đối với Tạ Minh Kim, bọn họ cũng không quá xa lạ, nếu muốn cho bọn họ tin rằng Tạ Minh Kim là người tiến giai vào cảnh giới tiên thiên, thà rằng để họ tin ngày mai xe pháo của Đại Thân quốc đem toàn bộ các nước Tây Bắc tiêu diệt còn có vài phần thuyết phục hơn.
Sau khi ba người bọn họ tiến vào, huynh đệ Tạ Noãn Hàng đã sớm đứng dậy, mà Tạ Minh Kim căn bản chưa từng ngồi xuống, về phần Hạ Nhất Minh vẫn tùy tiện ngồi trên ghế lớn. Ngoài trừ ánh mắt hướng tới bọn họ một lần, cũng không có bất cứ động tác gì.
Nhưng thái độ ngạo mạn thế lại làm cho ba người kia trong lòng cảm thấy sợ hãi, càng tăng thêm vẻ nghi ngờ.
Tạ Minh Kim ho nhẹ một tiếng, tiến lên một bước:
- Hạ huynh, vị này chính là Hỏa Ô quốc Hoàng thất Đình Minh Hà Thân vương điện hạ, vị này chính là Mộ Nguyên đại nhân là gia chủ Mộ gia hiện nay, còn vị này chính là Hân phu nhân gia chủ La gia hiện nay.
Sau khi Tạ Minh Kim mở miệng, ba người trong lòng đã rõ ràng, lấy thân phận của bọn họ mà lại phải giới thiệu trước, hơn nữa người trẻ tuổi kia lại như không chút để ý, như vậy chỉ có một lời giải thích: Tiên thiên cường giả, chỉ có tiên thiên cường giả mới có thể không bị hạn chế mới lễ nghi thế tục, mới có thể thoát ra ngoài quyền lực thế tục.
Bất quá làm cho bọn kinh ngạc chính là, Tạ Minh Kim đối với người này lại xưng hô là Hạ huynh, như vậy đến tột cùng quan hệ của bọn họ là thế nào?
Trong nháy mắt, vị Đại thiếu gia trong Tạ gia vốn không được xem trọng, địa vị đã được bọn họ đẩy lên cao.
Hạ Nhất Minh hướng về bọn họ khẽ gật đầu, ánh mắt hướng La Hân nhìn lâu hơn một chút.
Lấy phận nữ mà có thể quyết liệt trở thành gia chủ, tuyệt đối ít lại càng ít. Ít nhất, trong trí nhớ của Hạ Nhất Minh điều này tuyệt đối là có một không hai.
La Hân trên mặt tươi cười cung kính, nếu nhưng không phải Hạ Nhất Minh mà là đám tiểu tử dám không kiêng nể dùng ánh mắt như vậy đánh giá nàng, như vậy nàng tuyệt đối không nói hai lời đem tròng mắt hắn móc ra.
Nhưng khi đối mặt với Hạ Nhất Minh, nàng căn bản không dám có cái ý nghĩ này, ngay cả một chút ý niệm cũng không dám có.
Tạ Minh Kim quay đầu, nói:
- Ba vị thúc bá, vị này chính là huynh đệ tốt của cháu, Hạ Nhất Minh đại sư.
Lấy Đình Minh Hà đứng đầu, ba người trong ánh mắt điều hiện lên một vẻ kinh ngạc, vị này đích thực là cường giả vừa tiến vào tiên thiên cảnh giới, nhưng không nghĩ tới người này với Tạ Minh Kim lại là huynh đệ tốt.
Kết quả là, địa vị Tạ Minh Kim trong lòng họ không ngừng tăng lên, lập tức ngang hàng với Tạ Noãn Hàng, thậm chí ngay cả Tạ Noãn Ý cũng không bằng.
- Bái kiến Hạ đại sư.
Ba người Đình Minh Hà đồng thời thốt ra một tiếng, hơn nữa còn hành lễ thật sâu.
Đối mặt với tiên thiên cường giả, cho dù là cung kính cỡ nào cũng đều không cho là quá đáng.
Hạ Nhất Minh do dự một chút, vẫn hoàn lễ, gia giáo hắn được dậy dỗ từ nhỏ tới lớn làm hắn không có thói quen để người lớn tuổi đối đãi tôn kính như vậy.
Nhưng hắn hoàn lễ như vậy, không thể nghi ngờ chính là biểu hiện non nớt của hắn hiện rõ trong mắt ba người kia. Ba lão hồ ly trong lòng nói thầm, cho dù thấy hiện tượng lạ trong Tạ gia, trong lòng họ vẫn có chút hoài nghi, cái thiếu niên chưa từng trải này thật sự là tiên thiên cường giả sao?
Hạ Nhất Minh cảm thấy ánh mắt nghi ngờ của bọn họ, không khỏi cau mày, trên người xuất hiện một cỗ khí thế cường đại…