Một tiếng gầm giận dữ từ miệng Tư Mã Bân phát ra, tuy vẫn rơi với tốc độ chóng mặt những lão vẫn gắt gao quan sát vết thương trên bắp chân.
Mặc dù với tác dụng cường đại của chân khí miệng vết thương đã ngừng chảy máu, nhưng sắc mặt lão vẫn trắng bệch không chút huyết sắc.
Hạ Nhất Minh thân thể bay tới nơi Tư Mã Bân trúng thương, hắn vung nhẹ tay lập tức thu lại thanh kiếm vô hình.
Nếu như Hạ Nhất Minh tiếp tục điều khiển nó công kích, cho dù là vô hình cũng đừng mong giấu được ý niệm của Ngũ khí Tôn giả.
Nhưng nếu để thanh kiếm này trôi nổi giữa không trung, lợi dụng khả năng không trọng lượng của nó, như vậy có dùng ý niệm quét qua cũng không tìm ra dấu vết.
Quá trình truy đuổi trên không trung vừa rồi Tư Mã Bân căn bản không lãng phí tinh lực cùng ý niệm kiểm tra. Lão mặc dù có dự cảm nhưng hai mắt không nhìn thấy bất cứ chướng ngại nào, bởi vậy lọt vào tính toán của Hạ Nhất Minh.
Kỳ thực Hạ Nhất Minh cũng không nắm chắc có thể thành công, không nghĩ ra Tư Mã Bân chẳng những trúng chiêu, hơn nữa rơi xuống trong tình trạng vô cùng chật vật.
Khi hắn giấu Cực Quang Kiếm sau Thần đạo viên thuẫn, trong lòng không khỏi mãn nguyện.
Ngũ sắc quang mang vừa chuyển lập tức Hạ Nhất Minh đã đáp xuống mặt đất phía trước Tư Mã Bân, hắn tủm tỉm cười nhưng bất luận thế nào cũng nhìn rõ vẻ hả hê.
Đại ma từ phía sau bước tới đỡ Tư Mã Bân. Mặc kệ trong đầu nghĩ gì, Tư Mã Bân là trưởng bối tại Động Thiên Phúc Địa, cũng là sư thúc lão, tình huống này tiến lên là lựa chọn duy nhất.
Tư Mã Bân ánh mắt thu hồi lại, lão quay đầu nghĩ tới tình cảnh vừa rồi, nhưng nghĩ nát óc cũng không biết bản thân vì sao bị thương.
Hạ Nhất Minh cười như không nói:
- Tư Mã huynh. Trên bầu trời thật ra rất nguy hiểm. Nếu không có chuyện gì, tốt nhất không lên bay loạn trên đó. Nếu không...
Hắn liếc nhìn vết thương của Tư Mã Bân, cố ý nén cười, nói:
- Nếu không cẩn thận lại thêm một lỗ nữa, hắc hắc...
Tư Mã Bân gương mặt lúc đầu trắng bệch, theo sau đỏ bừng, lão cơ hồ bị những lời này kích tới hộc máu.
Lão đương nhiên hiểu ý tứ trong câu nói này.
Nhìn vẻ mỉm cười tựa hồ tất cả không liên quan tới hắn, trong lòng Tư Mã Bân chậm rãi nổi lên một cỗ hàn khí.
Trong lòng lão lúc này cho dù không phục e rằng cũng không dám tiếp tục khiêu chiến.
Ít nhất bản thân lão đã cẩn trọng nhưng vẫn bị thương, lúc này lão không còn can đảm cùng Hạ Nhất Minh giao chiến.
Xa xa một đạo thân ảnh mơ hồ lóe lên, t sau đã xuất hiện trên bầu trời sơn cốc.
Trên người này khí thế mênh mông cường đại như ẩn chứa nộ hỏa khổng lồ, thậm chí như núi lửa bộc phát khiến kẻ khác không rét mà run.
Hạ Nhất Minh ngẩng đầu, ngươi này đích thực là Phiền Thạc Tôn giả. Sau khi lão tới nơi này, ánh mắt giận dữ nhất thời chuyển sang kinh ngạc cực độ.
- Hạ huynh đệ. Tư Mã sư đệ. Các ngươi...
Lão dừng một chút, nghi hoặc hỏi:
- Các ngươi đã giao thủ?
Nhìn vẻ mặt bất thiện cùng vết thương trên chân Tư Mã Bân, Phiền Thạc kỳ thực đã biết kết quả. Nhưng kết quả này khiến lão cảm thấy ngoài ý muốn, hơn nữa càng khó tin hơn.
Sau khi lão thu hồi bí tịch Ngũ hành luân hồi lập tức cẩn trọng cất vào bảo khố.
Bảo khố của Động Thiên Phúc Địa là địa phương vô cùng quan trong. Ngoại trừ Tông chủ đại nhân, những người khác muốn mở cửa nhất định phải có một vị Ngũ khí Tôn giả cùng ba vị Tôn giả bình thường đồng thời hiện diện mới có thể.
Đám người Phiền Thạc biết giá trị chính thức của bí tịch này bởi vậy cẩn trọng mở ra bảo khố, hơn nữa khép cửa xem xét thật giả mới cất lại.
Một đám lão giả Động Thiên Phúc Địa sau khi hoàn thành đại sự này đồng loạt hưng phấn không thôi, tựa hồ đột nhiên trẻ ra mấy chục tuổi, cả ngươi tinh lực dư thừa.
Bọn họ không nói một lời, bắt đầu quét dọn bảo khố không còn hạt bụi, lúc này mới phấn khởi đi ra.
Nhưng vừa mở cửa nhất thời cả đám ngươi thấy được Nhị ma vẻ mặt lo lắng đứng đó.
Sau khi nghe được những lời giải thích, Phiền Thạc thiếu chút nữa tắc thở. Tư Mã sư đệ chẳng lẽ đầu đất, đang yên lại làm ra chuyện không ngại thân phận này.
Khiên chiến Ngũ khí Tôn giả vừa tấn giai chưa được một năm, chuyện này nếu truyền ra ngoài, bất luận thắng hay bại, danh tiếng của Động Thiên Phúc Địa khẳng định sẽ bị tổn hại. Hơn nữa bên cạnh Hạ Nhất Minh là ai, những người này cho dù Ngũ khí Tôn giả cũng không thể chọc vào.
Lúc này Tông chủ đại nhân không có trên núi, tuy nói lực lượng của bọn họ hùng hậu nhưng cũng không thể chọc phải đại địch này.
Khi nghĩ tới điều này, Phiền Thạc không khỏi hối hận, tại sao tự nhiên bày ra chuyện quét dọn này chứ?
Lão lập tức vứt bỏ hết thảy, lấy tốc độ nhanh nhất chạy tới nơi này, nhưng đập vào mắt là kết quả ngoài dự tính.
Trận giao chiến giữa Tư Mã Bân cùng Hạ Nhất Minh tựa hồ đã kết thúc, nhưng biểu hiện của hai người hoàn toàn khác biệt.
Tư Mã sư đệ bắp đùi xuất hiện lỗ thủng, trên mặt lộ ra vẻ buồn vui lẫn lộn, tựa hồ như trúng ám toán, căn bản không phục.
Mà trên mặt Hạ Nhất Minh lại càng cổ quái, cười như không cười, biểu tình vô cùng khổ hạnh.
Phiền Thạc liếc mắt nhìn Đại ma, Đại ma cuống quít cười khổ, nói:
- Sư phụ. Tư Mã sư thúc cùng Hạ huynh đệ đã bàn luận một trận.
Lão cũng không nói ai thắng ai thua, nhưng nhìn cảnh này, thắng bại kẻ ngốc cũng hiểu.
Tư Mã Bân tức giận hừ một tiếng, nói:
- Hạ Nhất Minh. Ngươi ám toán ta.
Hạ Nhất Minh hai mắt lóe sáng, cười nói:
- Ngươi nói Hạ mỗ ám toán, không biết ám khí ở đâu?
Tư Mã Bân nhất thời nghẹn họng, lão ngẩng đầu lên nhìn lại nơi trúng thương, hơn nữa dùng ý niệm dò xét qua.
Bất quá lúc này Hạ Nhất Minh đã thu hồi Cực Quang Kiếm, cho dù lão dò xét trăm lần cũng đừng mong phát hiện.
Tư Mã Bân sắc mặt càng lúc càng khó coi, không chỉ do vết thương, mà là sự tự tin đã bị đả kích sâu sắc.
Nhìn lên hư không, trong lòng Tư Mã Bân đột nhiên cảm thấy sợ hãi.
Loại cảm giác này trước đây chưa từng có, hơn nữa sau khi lão tấn giai Ngũ khí Tôn giả, cũng là lần đầu tiên sinh ra kiêng kỵ với không trung.
Hạ Nhất Minh hai mắt sáng lên, hắn đương nhiên hiểu rõ tâm tư của đối phương, nói:
- Tư Mã huynh. Không trung thật ra rất nguy hiểm, hơn nữa lúc nãy ngươi phi hành không cẩn thận, có liên quan gì tới Hạ mỗ chứ?
Nghe được những lời phủ định này của Hạ Nhất Minh, Tư Mã Bân sắc mặt trắng bệch. Bất quá là một vị cường giả đỉnh cấp, sau khi hít một hơi thật sâu, lão cũng áp chế lửa giận trong lòng.
- Phiền sư huynh. Tiểu đệ bị thương muốn tĩnh dưỡng. Cáo từ.
Lão vừa chắp tay, thần quang trên người lóe ra đã lập tức bay đi.
Bất quá khi lão vừa bay cao hơn trượng đột nhiên ngừng lại, theo sau hạ xuống mặt đất chừng một thước, chậm rãi bay đi.
Chỉ là khi mọi người không chú ý tới dưới chân Tư Mã Bân, không biết từ khi nào đã xuất hiện một mảnh kim loại lẫn trong bùn đất.
Phiền Thạc ngây ngốc, nhìn bộ dạng cẩn trọng như lâm đại địch của Tư Mã Bân, trong lòng không khỏi hỏi thầm, vị Tư Ma sư đệ này rốt cuộc đã gặp phải chuyện gì?
Hạ Nhất Minh khóe miệng khẽ động, nếu không phải ngại Phiền Thạc cùng Đại ma, e rằng hắn đã thật sự ôm bụng mà cười.
Chỉ nhìn bộ dạng Tư Mã Bân lúc này cùng cách phi hành của lão, khẳng định trong lòng lão đã xuất hiện bóng ma. Đồng dạng một vị Ngũ khí Tôn giả hành động quỷ dị như vậy, đối với sự tự tin hẳn bị đả kích không nhỏ. Từ nay về sau, Tư Mã Bân muốn tiến thêm cũng không có khả năng.
Bất quá Hạ Nhất Minh đối với việc này cũng không có bất cứ áy náy nào, ngược lại có chút vui mừng.
Người này nếu thật sự có đột phá mới khiến hắn đau đầu.
Đại ma tiến tới đem chuyện vừa xảy ra nói lại chi tiết. Bất quá, nói tới điểm mấu chốt, ngay cả Đại ma cũng không biết miêu tả thế nào. Bởi lão cùng Tư Mã Bân giống nhau, căn bản không nhìn ra điểm nào.
Trong cam giác của lão, bản thân Tư Mã Bân đang bay trên trời, đột nhiên xuất hiện một màn mưa máu.
Về phần tại sao như vậy, lão hoàn toàn không biết gì.
Nghe xong những lời của Đại ma, Phiền Thạc không khỏi kinh hãi trong lòng. Khi lão nhìn lại Hạ Nhất Minh, ánh mắt đã thay đổi hoàn toàn so với trước đây.
Kỳ thực lão cùng Tư Mã Bân đều suy nghĩ giống nhau, bọn họ cảm nhận Hạ Nhất Minh có được chiến tích huy hoàng tại kinh thành là do có được hai đầu Thánh thú cùng Bách Linh Bát. Về phần Hạ Nhất Minh nhiều nhất chỉ có tác dụng phụ mà thôi.
Điều này cũng không thể trách bọn họ kiến thức nông cạn, mà do thời gian tiến giai Ngũ khí Tôn giả của Hạ Nhất Minh quá ngắn. Ngắn tới nỗi cao thủ đồng giai cũng không coi trọng hắn.
Nhưng sau trận chiến này, Phiền Thạc đã thay đổi hoàn toàn nhận định, hơn nữa không coi Hạ Nhất Minh là người mới tiến giai, mà đưa hắn lên đối thủ cường đại ngang hàng.
- Hạ huynh. Tư Mã sư đệ làm việc lỗ mãng, nếu có đắc tội xin hãy thông cảm.
Phiền Thạc than nhẹ một tiếng, trong lòng tràn ngập khó xử.
Mặc dù lý trí nói cho lão, Tư Mã Bân làm vậy tuyệt đối không có chỗ tốt nào cho Động Thiên Phúc Địa nhưng nghĩ tới tình huynh đệ trăm năm, trong lòng lão bất luận thế nào cũng không thể không nói những lời này.
Hạ Nhất Minh khẽ gật đầu, tùy ý nói:
- Tiền bối suy nghĩ quá nhiều. Tư Mã huynh bất quá chỉ cùng vãn bối luận bàn vũ khí, sao có thể nói đắc tội được?
Phiền Thạc chăm chú nhìn Hạ Nhất Minh hài lòng gật đầu.
Bất luận Hạ Nhất Minh vì mục đích gì nói ra những lời này, nhưng hắn đã bộc lộ ý tứ không chấp nhặt rất rõ.
Chỉ là lão không được nhìn vẻ mặt Hạ Nhất Minh khi cúi xuống, ánh mắt hắn lộ rõ quang mang phức tạp.