Trong biệt viện chỉ có ba căn phòng. Hiển nhiên Đặng Triệu Thần chiếm lấy một gian. Mặc dù, hắn ở đây cũng không cảm thấy nóng lòng nhưng vẫn có một chút bất mãn.
Khi ở Kinh Thành đại thân thấy biểu hiện của Hạ Nhất Minh, một suy nghĩ liền xuất hiện trong đầu hắn. Hắn chỉ tự mình tu luyện. Nhờ vào thiên phú và may mắn, cùng với sự khổ tu, cuối cùng thì hắn cũng có thể thoát ra khỏi vô số kẻ tán tu mà trở thành cao thủ tôn giả khiến cho mọi người phải kính nể. Có lẽ do tự mình tu hành nhiều năm nên hắn cũng không bị cái danh hiệu tôn giả làm cho ngây ngất.
Hắn biết rõ với thiên phú của mình mà tự thân tu luyện thì có thể đạt tới tôn giả đã là cao lắm rồi. Nếu muốn tiến thêm một bước nữa thì chắc chắn phải chọn một thế lực lớn mà gia nhập. Chỉ có được sự giúp đỡ của những môn phái lớn mới có thể giúp hắn tiến thêm một bước.
Vào thời điểm này, với thực lực của hắn cho dù là gia nhập vào môn phái nào cũng được. Cho dù là Linh Tiêu bảo điện cũng thế. Các thế lực lớn đều luôn sẵn sàng mở cửa ra để đón chào hắn.
Nhưng cơ hội đó lại chỉ có thể quyết định một lần. Sau đó muốn thay đổi chắc chắn là chuyện không thể.
Vì vậy mà từ khi trở thành tôn giả đến nay, hắn vẫn cẩn thận quan sát. Nhưng từ khi ở kinh thành Đại Thân, ánh mắt của hắn đã bắt đầu để ý tới Hạ Nhất Minh. Không biết vì cái gì mà ngay cả đám đại tôn giả Ngũ Khí Triều Nguyên như Sở Hao Châu, Bách Linh Bát cùng với bạch mã Lôi Điện có được huyết mạch thần thú cũng đều đi theo hắn.
Những điều đó khiến cho Đặng Triệu Thần cảm thấy rất hứng thú. Hắn tin rằng nếu không có những nguyên nhân đặc biệt nào đó thì Hạ Nhất Minh không được nhiều sự trợ giúp của các bậc cao thủ như vậy.
Thời gian qua đi, từ thái độ của Hạ Nhất Minh đối với Kim Chiến Dịch cùng với lực chiến đấu mạnh mẽ của gã...lại thêm cái hôm quang hóa thần binh cũng không ra tay với hắn. Từ đó mới khiến cho Đặng Triệu Thần chấp nhận.
Chưa kể tới việc Sở Hao Châu đồng ý sau ba năm sẽ căn cứ theo thể chất của hắn mà chế tạo một thanh thần binh thích hợp.
Bao nhiêu chuyện như thế cuối cùng đã làm cho hắn đưa ra được một quyết định cuối cùng. Vì vậy mà sau khi mọi người lần lượt cáo từ, hắn liền đưa ra ý định đi theo Hạ Nhất Minh tới Thiên Trì. Hắn đã tự mình biểu hiện rõ ý đồ của bản thân. Bây giờ chỉ còn chờ Hạ Nhất Minh nữa thôi.
Nhưng mấy ngày qua, mặc dù Hạ Nhất Minh có mời hắn vào biệt viện, nhưng vẫn không trao đổi gì với hắn. Điều đó khiến cho trong lòng hắn có chút bất mãn. Mặc dù, hắn biết Hạ Nhất Minh là một người xứng đáng để đi theo, nhưng nếu không chiếm được sự tôn kính của đối phương thì việc gì hắn phải dầy mặt mà bám theo cơ chứ?
Có điều, hắn cũng biết sau khi Hạ Nhất Minh gặp mặt Thần Toán Tử đại nhân đã có được một quyển bí tịch viết tay. Đối với một kẻ tu luyện điên cuồng mà nói thì một khi có được thứ đó chắc chắn là không thể kiềm chế được. Vì vậy mà vào lúc này trong lòng hắn cũng chỉ cảm thấy một chút mất mát nhưng vẫn nhẫn nại chưa bỏ đi.
Một bóng người thoáng hiện lên ở bên ngoài, thanh âm sang sảng của Hạ Nhất Minh chợt truyền vào.
- Đặng huynh! Tiểu đệ Hạ Nhất Minh có việc muốn thương lượng, không biết có tiện hay không?
Đôi mắt của Đặng Triệu Thần lập tức sáng ngời. Hắn nhanh chóng bình tĩnh lại rồi tự mình đứng lên mở cửa. Hắn cười ha hả, nói:
- Hạ huynh có việc thì cứ phái người đến nói một tiếng cho Đặng mỗ biết là được rồi. Cần gì phải tự mình đến đây?
Lời nói của hắn mang chút ẩn ý. Chỉ cần không phải kẻ ngu tất nhiên là sẽ hiểu ngay. Hạ Nhất Minh cười ha hả, nói:
- Đặng huynh nói đùa! Với thân phận của ngươi mà lại để mắt tới tiểu đệ thì không biết phúc đức của ta để đâu cho hết. Nếu còn làm phiền Đặng huynh như thế thì tiểu đệ chắc chắn sẽ bị người ta mắng cho không ngóc đầu lên được.
Đặng Triệu Thần hơi mỉm cười. Sự khiêm tốn của Hạ Nhất Minh khiến cho hắn rất hài lòng.
- Hạ huynh! Ngươi tới đây không biết có chuyện gì phân phó? Chỉ cần Đặng mỗ làm được chắc chắn sẽ không chối từ. - Đặng Triệu Thần thành thực nói.
Hạ Nhất Minh mỉm cười, gật đầu nói:
- Đặng huynh! Mấy ngày nay Hạ mỗ sao nhãng không thể quan tâm được vì vậy mong ngươi chớ trách.
Đặng Triệu Thần vội vàng khoát tay, nói:
- Hạ huynh! Mấy ngày quan ngươi đều nhập tâm vào tu luyện. Nếu mà phải để ý tới Đặng mỗ chỉ sợ là phát cuồng lên mất.
Lời nói của hắn hoàn toàn thực lòng. Hạ Nhất Minh tới đây nhanh như thế đã là chuyện nằm ngoài dự đoán của hắn. Nụ cười trên mặt Hạ Nhất Minh chợt biến mất. Hắn trầm giọng nói:
- Đặng huynh! Mấy ngày qua, tiểu đệ thấy ngươi sở trường ba loại công pháp Kim, Thủy, Mộc đúng không?
Đặng Triệu Thần giật mình. Trong lòng hắn chợt cảm thấy ấm áp, nói:
- Đúng thế! Công pháp Triệu mỗ tu luyện đúng là ba loại đó.
Lúc đầu, hắn cứ tưởng rằng Hạ Nhất Minh tập trung toàn bộ tinh thần vào việc sử dụng ánh sáng của thần binh để phi hành cùng với việc điều khiển thần binh. Nhưng không ngờ, Hạ Nhất Minh vẫn chú ý tới tu luyện của hắn. Mặc dù, định lực của hắn không thể vì mấy việc này mà mất bình tĩnh, nhưng cảm giác ấm áp trong lòng vẫn không thể tránh được.
Hạ Nhất Minh khẽ gật đầu. Hắn lấy ra ba cái hộp đặt tới trước mặt Đặng Triệu Thần, nói:
- Đặng huynh! Ta muốn nhờ ngươi đưa chúng tới Hạ gia trang ở Thái Thương huyện của Thiên La quốc mà giao cho Sở Hao Châu lão ca. Không biết ngươi có đồng ý hay không?
Đặng Triệu Thần nghe vậy, hai mắt chớp chớp, nói:
- Hạ gia trang?
- Đúng thế! - Hạ Nhất Minh bình thản cười nói:
- Gia phu, gia mẫu cùng với gia tổ của ta đều ở đấy. Phong cảnh nơi đó rất đẹp, có thể là một chỗ ở thật tốt. Nếu Đặng huynh đồng ý ở lại đó lâu dài thì mấy người Hạ mỗ sẽ cảm thấy rất vui.
Đặng Triệu Thần mấp máy môi, trong lòng rất nhiều cảm xúc. Đi theo một vị cao thủ tuyệt đỉnh trẻ tuổi như vậy, hắn không hề cảm thấy sai lầm.
Người bình thường cho dù thiên phú có mạnh đến mấy thì đừng nói là tu luyện tới cảnh giới đại tôn giả Ngũ Khí Triều Nguyên. Chỉ cần kẻ đó tu luyện tới cảnh giới tôn giả, trưởng bối và thân nhân đồng lứa với hắn đã chết gần hết rồi.
Thời gian hết sức vô tình, chẳng hề buông tha bất cứ một người nào. Nhưng tuổi Hạ Nhất Minh còn quá trẻ. Vì vậy mà khi hắn tu luyện tới lúc có thể quang hóa thần binh, phụ mẫu và tổ phụ vẫn còn ở trên đời. Chuyện như thế này chắc chắn có thể xem là độc nhất vô nhị.
Như phát hiện ra Đặng Triệu Thần không tập trung, Hạ Nhất Minh cười nói:
- Đặng huynh có chuyện gì hay sao?
Nhất thời, Đặng Triệu Thần tỉnh táo ngay lại. Cuối cùng thì hắn cũng tháo được tảng đá lớn đang đè nặng trọng lòng. Hắn biết, nếu Hạ Nhất Minh nói ra như vậy chính là đã thành tâm tiếp nhận chính mình.
Đặng Triệu Thần mỉm cười cầm ba cái hộp gỗ lên. Hắn cũng chẳng thèm nhìn xem mà để sang bên cạnh. Đồng thời cũng chẳng hỏi trong đó có vật gì.
- Nếu Hạ huynh đã nói thế, ngày mai lão phu sẽ lên đường tới Hạ gia trang trước. - Đặng Triệu Thần nói.
Mặc dù đây là lần đầu tiên hắn tới Tây Bắc, cơ bản không biết Hạ gia trang, Thái Thương huyện hay Thiên La quốc ở đâu. Nhưng chuyện nhỏ đó làm sao có thể làm khó được người tu luyện cô độc lấy bốn biển làm nhà như hắn?
Hạ Nhất Minh mỉm cười gật đầu, nói chuyện với hắn một lúc rồi rời đi.
Ngày hôm sau, quả nhiên từ lúc sáng sớm, Đặng Triệu Thần mang theo ba cái hộp mà đi. Vật bên trong là cái gì thì từ đầu đến cuối, hắn cũng không hỏi lấy một câu, thậm chí cũng chẳng thèm nhìn.
Tuy nhiên, hắn không biết rằng, ngay khi hắn vừa rời đi thì Hạ Nhất Minh cũng liền ôm bảo trư, dắt theo bạch mã tới cái sân trên đỉnh núi.
Sau khi hắn gõ cửa, người đi ra mở cửa chính là vị lão bộc lúc trước. Có điều bây giờ, thái độ của lão đối với hắn đã hoàn toàn thay đổi. Nét mặt biểu hiện một sự tôn kính thực sự chứ không phải chỉ qua loa cho xong. Thậm chí lão bộc cũng chẳng thông báo mà dẫn luôn bọn họ đi vào.
Nhưng cũng chỉ sau một lúc, Thần Toán Tử đã từ sau hậu đường đi ra. Vừa nhìn thấy Hạ Nhất Minh, lão cười nói:
- Hạ đại trưởng lão định rời đi hay sao?
Hạ Nhất Minh giật mình, vô thức hỏi:
- Làm sao ngài biết?
Thần Toán Tử cười ha hả, nói:
- Tuổi ngươi còn trẻ thế này, chắc chắn người nhà vẫn còn đủ, cũng rất mong ngươi trở về. Nếu ngươi đã muốn thì lão phu cũng không nói nhiều với ngươi nữa. Nhưng trước khi đi, lão phu có một đề nghị.
Hạ Nhất Minh vô cùng phâm phục ánh mắt của Thần Toán Tử. Trong lòng hắn thầm cảm thấy cái tên Thần Toán Tủ không chỉ đơn giản là tinh thông bói toán. Vì vậy mà Hạ Nhất Minh cảm thấy rất hiếu kỳ đối với lời đề nghĩ của lão.
- Mời ngài nói.
- Mấy ngày qua, lão phu cũng đã xem ngươi tu luyện sử dụng ánh sáng của thần binh để phi hành cùng với việc điều khiển thần binh. - Nói tới đây, Thần Toán Tử vuốt râu, cười nói.
Hạ Nhất Minh thầm mắng trong lòng:"Lão hồ ly", nhưng vẫn bất đắc dĩ nói:
- Nếu Hạ mỗ tu luyện có chỗ nào không đúng xin ngài chỉ điểm.
Thần Toán Tử cười ha hả, nói:
- Ngươi tu luyện đã được một chút tiểu thành, lão phu không có gì lo lắng nữa. Nhưng khi ngươi điều khiển thần binh, tốt nhất không nên sử dụng ngũ hành hoàn mà dùng một cây đao, kiếm, thương, kích thì hơn.
Hạ Nhất Minh giật mình, hỏi:
- Tại sao?
Thần Toán Tử nghiêm mặt, nói:
- Mặc dù đao, kiếm, thương, kích nhìn thì đơn giản, nhưng trong việc phi hành chúng lại có ưu thế. Đặc biệt nhẹ nhất là phi kiếm. Nếu xét riêng về mặt tốc độ thì không gì có thể hơn nó.
Hạ Nhất Minh nhướng mày, trong lòng chợt bừng tỉnh. Chẳng trách mà hắn luyện tập điều khiển ngũ hành hoàn luôn cảm giác có chút không tự nhiên. Đồng thời, không thể nào nâng cao được mức độ điều khiển nhu Thần Toán Tử đã nói.
Hắn cứ tưởng là do bản thân luyện tập còn chưa đủ. Nhưng đến lúc này mới biết là do binh khí.
Nghĩ đến lúc trước, ba vị đại tôn giả Ngũ Khí Triều Nguyên truy kích. Cho dù là đại thánh giả Thử tộc cũng đều sử dụng một thanh phi kiếm. Có thể thấy trong suy nghĩ của mọi người phi kiếm được yêu thích như thế nào.
Phần lớn tôn giả, lựa chọn quang hóa thần binh thứ hai là phi kiếm. Trừ khi gặp được một thứ thần binh hợp ý, nếu không chắc chắn bọn họ sẽ lựa chọn đao kiếm.
Hạ Nhất Minh đứng lên, cung kính nói lời cám ơn với Thần Toàn Tử. Có một số điểm có thể không cần quan tâm, nhưng những điểm quan trọng thế này thì không thể bỏ qua được.
Có đôi khi, một câu nói khiến cho người ta bớt được một đoạn đường rất dài, thậm chí là cả mười năm. Mà đối với Hạ Nhất Minh thì câu nói vừa rồi của Thần Toán Tử chính là như thế....
Sau khi Thần Toán Tử nói xong, quả nhiên cũng chẳng ngăn cản, để cho đám người Hạ Nhất Minh rời đi.
Sau khi bóng dáng của bọ họ biến mất, lão mới thở dài một tiếng.
Trường Giang sóng sau xô sóng trước...
Nhưng chỉ cần Thiên Trì nhất mạch có thể mãi mãi hưng vượng thì công sức của cả đời lão mới cảm thấy có ý nghĩa.