Xoay người lại, ánh mắt Hạ Nhất Minh dừng ở trên người Bách Linh Bát.
Đương nhiên, cái hắn nhìn không phải Bách Linh Bát, mà là Bảo Trư ở trong ngực của Bách Linh Bát.
thân hình hơi nhoáng lên một cái, Hạ Nhất Minh đã tới gần Bách Linh Bát, nhẹ nhàng đưa tay ra túm lấy cổ con Bảo Trư kéo ra.
Thân thể bảo trư nhất thời bị kéo về sau, nhưng Hạ Nhất Minh cảm thấy kỳ qái chính là, bốn chân trước của nó vẫn gắt gao bám lấy Bách Linh Bát.
Khẽ lắc đầu, hạ Nhất Minh nói:
- Bảo trư, nhanh dậy đi nào.
Con bảo trư khẽ lầm bầm hai tiếng, rốt cục mở mắt ra, cặp mắt nhỏ của nó đảo qua xung quanh một vòng. Cuối cùng buông Bách Linh Bát ra, ở giữa không trung nhẹ nhàng quay người, thân hình lập tức áp chặt vào hạ Nhất Minh.
Sở Hao Châu kinh dị kêu lên một tiếng, đưa ánh mắt kỳ dị nhìn bảo trư.
- Lão đệ, sủng vật này của ngươi có lai lịch bất phàm a. Sở Hao châu nói.
Trong lòng Hạ nhất Minh khẽ động, hắn đối với lai lịch của bảo trư vốn đã có ý định tìm hiểu. Nhưng mà, mặc cho hắn tìm kiếm vô số những bút tích của tiền bối lưu lại vẫn không nhận ra được lai lịch của nó. Cho nên mới không thể làm gì khác đành tạm thời không tiếp tục tra cứu nữa.
Bây giờ nghe thấy Sở Hao Châu nói vậy, trong lòng không khỏi có hy vọng hỏi:
- Lão ca, ngươi biết lai lịch của con bảo trư này sao?
Sở Hao Châu giật mình nói:
- Người không biết?
Hạ Nhất Minh lắc đầu nói:
- Tiểu đệ quả thật không biết.
Sở Hao Châu nhún vai nói:
- Ta vừa mới xem động tác của nó, tựa hồ như nó nắm được cách vận dụng chân khí, điều này quả thật không đơn giản.
Hạ Nhất Minh hít một ngụm khí lạnh, Sở Hao Châu nói những lời này rất bình thường, nhưng Hạ Nhất Minh biết rõ.
Linh thứu cùng con người bất đồng, loài người nếu có thể tiến vào tiên theien, tự nhiên có thể tự do điều độn chân khí. Nhưng linh thứu nếu muốn điều khiển chân khí giống như loài người, như vậy nhất định phải đạt tới thánh thú chi cảnh.
Giống như Hắc ngột thứu vương, bạch mã lôi điện, cùng lục túc quái thú, cũng chỉ có những linh thú cường đại cỡ này mới có thể nắm giữ được khả năng điều động chân khí.
Hạ Nhất MInh giơ con bảo trư ở trong ngực lên, chăm chú nhìn, bảo trư cũng đưa hai đôi mắt bé tí của mình nhìn lại hắn. Bất tri bất giác, một người đối một thú nhìn chằm chằm vào nhau, Sở Hao Châu ở bên cạnh không hiểu hắn muốn làm gì.
Một lúc lâu sau, hạ Nhất Minh quay đầu lại, căn bản không tin nói:
- lão ca. Huynh khẳng định đã nhìn lầm, chỉ bằng vào bộ dáng này của nó chả có điểm nào giống thánh thú.
Sở Hao Châu chần chờ nửa ngày, rốt cục gật đầu một cái, quả thật vô luận nhìn từ góc độ nào cũng không thấy con bảo trư giống thánh thú.
Tựa hồ như hiểu được ý tứ của hai người Hạ Nhất Minh, bảo trư trong tay Hạ Nhất Minh bắt đầu dãy dụa, hơn nữa miệng con lầm bầm kêu, tựa hồ như nó rất không hài lòng.
Hạ Nhất Minh vội vàng trấn an nó vài câu, sau đó noi:
- Bảo trư, theo ta được biết nơi này có cất giấu bảo tàng rất lớn, ngươi xem thế nào ?
Hạ Nhất Minh đem bảo trư thả trên mặt đất:
- Phụ cận chỗ này, ngươi chậm rãi tìm đi.
Tựa hồ như nó hiểu ý tứ của Hạ Nhất Minh, bảo trư lập tức cúi đầu, phát ra âm thanh "tê tê" rất nhỏ.
Sở Hao Châu không hiểu hỏi:
- Lão đệ, ngươi định làm gì vậy?
- Tầm bảo a.
- Tầm bảo? Sở Hao Châu chỉ vào con bảo trư, miệng không cười nổi nói:
- lão đệ đáng nói giỡn phải không?
Hạ Nhất Minh cười hắc hắc vài tiếng, hắn đối với bảo trư rất tin tưởng.
Tiểu gia hỏa này di chuyển trong căn phòng nửa ngày, ngẩng đầu lên đưa ánh mắt mờ mịt và nghi hoặc nhìn Hạ Nhất Minh.
Hạ Nhất Minh vỗ trán, hắn đột nhien nghĩ ra, nếu Tien Linh sơn mạch cất giấu bảo khố ở đây thì một khi bị người ta phát hiện ra tự nhiên sẽ mang toàn bộ đi, không có khả năng tiếp tục lưu lại nơi này.
Hắn ôm bảo trư lên, tiến ra ngoài căn phòng.
- Bảo trư, địa điểm bảo khố ở ngay trong thành thị này, ngươi tìm đi. Hạ Nhất Minh chắc chắn này.
Sở Hao châu ở phía sau đưa ánh mắt hồ nghi nhìn hắn, tiểu huynh đệ này chẳng lẽ bị ấm đầu?
Nhưng mà, nhìn động tác liên tục di động của bảo trư làm cho hắn lại giật mình.
tiểu tử này đem chiếc mũi đặc biệt của mình áp xuống mặt đất , sau đó lấy cái mũi làm trung tâm sau đó di chuyển một vòng. Cuối cùng, nó ngẩng đầu lên, hướng về phía trước lao đi.
Hạ Nhất Minh nhất thời vui mừng khôn xiết, hắn cười dài một tiếng, thân hình nhoáng lên một cái như điện đuổi theo.
Tốc độ của con bảo trư cực nhanh, mặc dù còn xa mới bằng bạch mã, nhưng không hề dưới bất cứ tiên thiên cao thủ nào.
Rất nhanh sau đó, nó đã đi tới bên cạnh đống đổ nát, đưa mắt nhìn Hạ Nhất Minh, trong miệng phát ra tiếng kêu nhỏ.
Hạ Nhất Minh đưa mắt nhìn mặt đất nơi này, kinh ngạc nói:
- Chúng ở nơi này sao?
Địa phương này chính là nơi ban đầu hắn cùng với mấy người Lâm Nghi Vũ xảy ra chiến đấu. Sau một đoạn thời gian nó đã trở thành một đống đổ nát, không còn thấy được ngôi đại điện cao ngút trời nữa.
Sắc mặt Sở Hao Châu khẽ biến:
- Rất có khả năng. Tiên Linh sơn nhất mạch chúng ta năm đó chưởng quản thành thị cũng không có trùng kiến tòa đại điện này.
Hạ Nhất Minh khẽ gật đầu, khẽ phất tay, một cỗ chân khí từ trong người hắn tản mát ra chugn quanh. Đây chính là Phong lực lượng, dưới sự khống chế của Hạ Nhất Minh, nó lấy bọn họ làm trung tâm hội tụ thành một cơn lốc nhỏ.
Cơn lốc này chậm rãi di chuyển xung quanh Hạ Nhất Minh, những mãnh đất đá vụn bị nó cuốn vào bên trong, hơn nữa còn dần dần khuếch tán ra xung quanh.
Sở Hao Châu hơi gật đầu , hắn cũng là một cường giả đã ngưng luyện Phong chi hoa, cho nên biết rõ một chiêu này của Hạ Nhất Minh ẩn chứa bao nhiêu khó khăn.
Trong lòng lão vừa động, Phong lực lượng xung quanh nhất thời càng cường đại hơn. Chỉ là, giờ phút này xung quanh xuất hiện thêm hai luồng Phong chi lực bất đồng.
Nếu như hai luồng lực lượng này chạm vào nhau khẳng định sẽ giống như Hỏa tinh va chạm với địa cầu vậy, lực bộc phát sẽ vô cùng kinh người.
thế nhưng, lúc này hai cỗ lực lượng dò xét lẫn nhau một chút rồi chậm rãi dung hợp vào nhau. Rất nhanh sa đó, hai cỗ lực lượng đã biến thành một cỗ lực lượng cường đại, chúng hỗ trợ lẫn nhau đem uy lực phát huy tới mức cường đại nhất.
Nửa ngày sau, đống đổ nát xung quanh đã được dọn sạch, cuối cùng còn sót lại chỉ là một mảnh đất trống.
Hạ Nhất Minh cùng Sở Hao Châu liếc mắt nhìn nhau một cái, hai người đồng thời phá lên cười.
Một màn mới rồi nhìn thì đơn giản, tuy nhiên muốn làm được lại không phải chuyện dễ dàng.
hai cỗ Phong lực lượng do hai vị tôn giả khác nhau thi triển, nếu muốn đem lực lượng của chúng hợp lại với nhau, như vậy nhất định phải phối hợp vô cùng ăn ý. Nếu trong thâm tâm không tín nhiệm đối phương thì tuyệt đối không dễ dàng làm được điều này.
hạ Nhất Minh thu liễm tâm thần quan sát chung quanh một vòng, nhưng nửa ngày sau cũng không nhìn ra cái gì.
Tuy nhiên, ánh mắt Sở Hao Châu càng lúc càng sáng, miệng lão thì thảo nói nhỏ gì nữa, hơn nữa hai tay còn đang tính tính toán toán cái gì đó.
Đông tác của lão dẫn tới sự chú ý của Hạ Nhất Minh , nói:
- lão ca, huynh nhìn ra cái gì sao ?
Sở Hao Châu khẽ gật đầu nói:
- Nghĩ không ra, Hải thiên môn lại có nhân tài như vậy.
Lão đưa tay lên chỉ tới một chỗ , nói:
- Trên mặt đất nơi này có đặt một loại trận pháp.
Ánh mắt Hạ nhất Minh lộ ra thần sắc kinh ngạc, theo hắn biết, chỉ có những môn phái như Linh Tiêu Bảo điện mới có khả năng sở trường về trận pháp. thế mà Hải thiên môn mặc dù có hai vị tôn giả, nhưng nếu nói môn phái này có một trận pháp sư như vậy khiến cho người ta khó có thể tin được.
do dự một chút, hạ Nhất Minh hỏi:
- Lão ca, huynh làm sao có thể nhìn ra được ?
Sở Hao Châu cười ngạo nghễ nói:
- lão đệ. Chẳng nhẽ đệ quên ta là đoán tạo sư, hơn nữa là một trong những đoán tạo sư hàng đầu.
Hạ Nhất Minh lúc này mới thư thái, các đoán tạo sư bình thường đương nhiên không hiểu gì về pháp trận. Nhưng những đoán tạo sư hàng đầu lại khác, bên trên thần binh lợi khí của bọn họ đều có những tiểu hình pháp trận , khiến cho khi vận dụng vũ khí có thể phát ra uy lực lớn hơn mức bình thường.
Bất quá, số lượng đoán tạo sư hàng đầu cùng luyện đang sư đứng đầu giống nhau, đều vô cùng ít ỏi, khó gặp. Cho nên Hạ Nhất Minh mới có thể trong thời gian ngắn không nghĩ ra.
Sở Hao Châu thả bước, dạo quanh nơi đây một vòng, sắc mặt lão từ từ ngưng trọng, nói:
- Pháp trận này bố trí tương đối huyền diệu, nếu lão ca đoán không sai, người tạo ra trận này có tài năng không hề dưới lão ca.
Hạ Nhất Minh khẽ gật đầu nói:
- Bây giờ nên làm như thế nào ?
Sở Hao Châu nghiêm nét mặt nói:
- Đầu tiên là phải tìm được cửa vào pháp trận , chỉ có như thế mới có thể phá vỡ trận đồ mà không làm hư hại tới bảo tàng ở bên trong.
Hạ Nhất Minh hơi giật mình hỏi:
- Trận pháp này còn có tác dụng hỷu diệt bảo tàng sao?
Sở Hao Châu khẽ lắc đầu nói:
- Lão ca cũng không biết, nhung chính vì vậy mà không thể làm loạn.
Hạ Nhất Minh gãi gãi đầu nói:
- lão ca. Xin lỗi, chuyện này tiểu đệ đành bất lực.
Sở Hao Châu cười ha hả:
- Không soa, chút pháp trận này không làm khó được ta, chỉ cần tính toán cẩn thận một phen là có thể phá giải.
Lão đi vòng quanh sân một vòng, đến mỗi một chỗ khác nhau đều dừng lại một chút, suốt nửa canh giờ sau, trên mặt mới lộ ra nụ cười tươi như trút được gánh nặng.
Hạ Nhất Minh thấy thế mừng rỡ nói:
- Sở lão ca, huynh đã tính được rồi sao ?
Sở Hao châu hơi gật đầu, năm năm khổ tu của lão cũng không uổng phí, có thể trong một thời gian ngắn tìm được cửa vào bảo tàng đã làm cho lão phi thường hài lòng.
Lão vung tay áo lên nói:
- Cửa vào bảo tàng hẳn là ở nơi này.
Khi hắn đưa tay ra, ở trên hư không điểm mấy cái theo một trình tự kì bí.
Hạ Nhất Minh, Bách Linh Bát cùng bạch mã lôi điện ở phía sau nhìn về phía lão.
Theo ngón tay của Sở Hao Châu, đám người hạ Nhất Minh dễ dàng nhìn thấy con bảo trư đang quỳ rạp trên mặt đất, trông dáng vẻ lười biếng như ngủ như không của nó.
Hạ Nhất MInh ho nhẹ một tiếng:
- Sở lão ca, cửa vào bảo tàng ở đâu?
Gương mặt Sở Hao châu hơi co quắp lại, cuối cùng nói: