Vũ Thần

Chương 255: Q.7 - Chương 255: Trên Bắc hải.






Phương Bắc xa xôi quanh năm gắn với sắc trời mờ mịt, hoàn cảnh sinh tồn nơi đây thật sự rất khắc nghiệt.

Tại Bắc Cương nhân loại bình thường không ít, bọn họ thường tập trung tại một nơi bởi thế lâu dần bồi dưỡng cá tính cường hãi cũng tâm chí kiên định. Bất quá tại Bắc hải không thể tồn tại nhân loại bình thường.

Có thể sống tại nơi này đều là những sinh vật cường đại nhất trong tự nhiên. Có lẽ cường giả nhân loại có thể sinh tồn tại Bắc hải nhưng nơi này không dành cho người thường.

Một tiếng rống lớn đột nhiêu truyền khăos không trung.

Tất cả sinh vật đại dương khi nghe được âm thanh này không khỏi liều mạng bỏ chạy. Cho dù sinh vật hung hãn nhất cũng không dám khiêu khích chủ nhân âm thanh này.

- Thiết Giáp. Ngươi kêu loạn lên làm gì?

Hải báo bất mãn nói.

Thiết Giáp Bối Long thu hồi ánh mắt, lộ vẻ lo lắng nói:

- Đã là ngày thứ mười vì sao bọn chúng chưa tới?

Hải báo hừ một tiếng, nói:

- Ta không biết. Bất quá nếu ngươi muốn có thể tới Bắc Cương Băng Cung hỏi xem sao?

Ánh mắt hung hãn của Thiết Giáp Bối Long nhất thời chuyển qua nhìn Hải báo. Để nó một mình tới Băng Cung đối mặt với nhiều Thần đạo cường giả, mặc dù Thiết Giáp Bối Long vô cùng tự tin về sức phòng nhự nhưng cũng không nghĩ còn mạng trở về.

Tựa hồ cảm nhận vẻ hung ác trong đôi mắt đối phương, Hải báo tinh thần ngưng trọng, vẻ lười biếng nằm ườn trên mặt băng vừa rồi biến mất hoàn toàn.

Cơ hồ trong nháy mắt khí tức trên thân thể nó bạo phát, quang mang ngân điện lóe sáng tùy thời phát động công kích.

Sát khí từ hai đầu Thần thú phóng thích, mặc dù chưa giao chiến nhưng cũng đủ khiến đám sinh vật Bắc hải chạy có cờ.

Đây là Thần thú, là cường giả chân chính, chúng nắm giữ uy năng siêu phàm thoát tục.

- Chờ chút.

Trên mặt băng nhất thời xuất hiện động khẩu lớn, Bạch Kình cứ thế từ đó đi lên.

Mặt nước Bắc hải vốn trải qua thời gian đóng băng dài lúc này đã cứng như thép, bất quá trước mặt Bạch Kình không khác gì tầng băng mỏng, dễ dàng bị nó phá vỡ.

- Hai người các ngươi sao lại ầm ĩ vậy?

Bạch Kình đau đầu nói.

Chúng là hai đầu Thần thú tới từ hai nơi khác nhau, tại Ngoại hải cùng Bắc hải đều thống suất thế lực lớn, bởi vậy va chạm là điều không tránh khỏi.

- Bọn họ còn chưa tới.

Thiết Giáp Bối Long do dự một chút, khí tức hung mãnh chậm rãi triệt thoái. Thần thú Hải báo cũng hòa hoãn hơn, nói:

- Bọn chúng hẳn không thất hẹn.

- Tuyệt đối không.

Bạch Kình kiên định nói:

- Xã hội nhân loại bọn họ coi trọng thân phận cùng địa vị. Bởi thế sẽ không thể nuốt lời.

Thiết Giáp Bối Long thấp giọng nói:

- Nếu là Long mã hiển nhiên sẽ không. Nhưng nhân loại kia...

Mặc dù âm thanh không lớn nhưng hiển nhiên Bạch Kình nghe rõ ràng.

- Thiết Giáp. Đừng quên chủ nhân của ta cũng là nhân loại. Chẳng lẽ ngươi muốn nếm thử nộ hỏa của ngài?

Bạch Kình chợt quát lên.

Thân thể Thiết Giáp Bối Long nhất thời run lên, nó vội vàng nói:

- Ta chưa nói gì. Bất quá bọn họ sao có thể so sánh cùng Thần vương điện hạ.

Hải báo ngơ ngác nhìn hai đồng bọn, trong đầu vô cùng hoài nghi.

Chủ nhân Bạch Kình rốt cuộc là nhân vật gì, không ngờ có thể khiến Thiết Giáp Bối Long sợ hãi tới vậy?

*****

- Thần vương? Hẳn là người đeo mặt nạ kia?

Trên mặt băng xa xôi, vẻ mặt Hạ Nhất Minh xuất hiện tiếu ý.

Hắn đã đoán ra nhân vật cường đại phía sau Bạch Kình. Hơn nữa cũng rõ ràng vì sao người đó không động thủ mà cử ba đầu Thần thú cùng đám người Lý Áo Ba Đặc đối phó hắn.

Khẳng định do Thần long đã đánh trọng thương người kia, nếu không gã thần bí đó đã sớm tìm hắn.

Khẽ gật đầu, Hạ Nhất Minh nói:

- Đi thôi.

Lôi điện hí vang một tiếng, thân thể bay về phía trước.

Trên lưng nó vốn không có ai, bất quá vừa chạy được vài dặm đột ngột xuất hiện một đạo thân ảnh.

Có thể ngồi lên lưng bạch mã cao ngạo, chuyện này truyền ra tuyệt đối khiến người khác kinh hãi. Thân thể bạch mã có chút không thoải mái, nó hừ một tiếng nhỏ tựa hồ bất mãn người khách này. Bất quá trong lòng bởi có kiêng kỵ nên nó cũng không cự tuyệt đối phương cưỡi lên.

Tốc độ bạch mã rõ ràng chậm lại, khí tức dao động mãnh liệt, đầy vẻ không kiên nhẫn.

Chỉ là kỵ sĩ kia vẫn như trước không hề có cảm giác, hắn vững vàng ngồi trên lưng Lôi điện, thân thể giống như đại thụ, mặc tốc độ Lôi điện biến hóa ra sao cũng không ảnh hưởng.

Rốt cuộc Lôi điện hí lên một tiếng. Âm thanh này như phát tiết bất mãn trong lòng hoặc cũng có thể coi như khiêu khích ba đầu Thần thú phía xa.

Xa xa đôi mắt ba đầu Thần thú đồng thời sáng lên.

Thân thể Bạch Kình bay lên không trung, nó nhìn phía Nam xa xôi, thấp giọng nói:

- Tới một người một ngựa, không có Thần đạo cường giả khác.

Mặc dù Hải báo cùng Thiết Giáp Bối Long ở phía dưới nhưng âm thanh Bạch Kình tựa hồ truyền tới nơi khác.

- Rất tốt.

Từ hư không vang lên một âm thanh mờ mịt.

Đám Thần đạo cường giả còn lại trầm xuống, bọn họ tuyệt đối không nghĩ ra tình huống lúc này đúng như dự tính, một chút sai lệch cũng không thấy.

Hơn nữa bên cạnh Hạ Nhất Minh, ba vị Thần đạo cường giả Băng Cung cũng không xuất hiện, bởi thế bọn họ cảm nhận có chút khác thường.

Hạ Nhất Minh thật sự dễ đối phó vậy sao?

Bạch Kình tựa hồ trầm ngâm một chút, nói:

- Ta sẽ nói chuyện cùng hắn một lát.

Khi nó nói ra những lời này, không khí nhất thời tĩnh lặng, ngoại trừ khí tức ba đầu Thần thú, nơi này không còn bất cứ âm thanh nào khác.

Tốc độ Lôi điện cực nhanh, chỉ giây lát nó đã xuất hiện trong tầm mắt bọn họ.

Hí dài một tiếng, hai vó trước đưa cao, trên thân thể Lôi điện không chút che giấu chiến ý mãnh liệt.

Từ phương xa chạy tới đây khí thế Lôi điện đã ngưng tụ tới đỉnh điểm, nếu lúc này tử chiến cùng Thiết Giáp Bối Long, nó tuyệt đối có thể khiến đối phương vẫn lạc. Cùng lúc trong đôi mắt Thiết Giáp Bối Long xuất hiện vẻ kinh hãi.

Mặc dù vẻ kinh hãi kia chỉ thoáng hiện ra nhưng Bạch Kình cùng Hải báo có thể cảm nhận rõ ràng.

Bất quá lúc này Hải báo không cười nhạo, ngược lại vẻ mặt đầy biểu tình nhìn qua.

Trong lòng Hải báo cũng không cho rằng Thiết Giáp Bối Long có thể chiến thắng Long mã. Nếu thật sự hai bên tung hết lực lượng giao chiến, còn có thể chiến thắng, đằng này...

Lôi điện sau khi hí vang đã bình ổn trở lại, ánh mắt kinh thường nhìn Thiết Giáp Bối Long.

Mặc dù Lôi điện không muốn nhưng ánh mắt nó trời sinh đã vậy, tuyệt đối thích hợp với bộ dạng hung thần ác sát.

- Ha ha. Hạ Nhất Minh. Long mã. Các ngươi quả thật dám tới.

Âm thanh Bạch Kình vang vọng mặt băng, bất quá đám sinh vật tại đây đã sớm trốn hết, căn bản không còn tên nào lởn vởn xung quanh.

Ngồi ngay ngắn trên lưng Lôi điện, Hạ Nhất Minh ánh mắt lạnh như băng nhìn ba đầu Thần thú như nhìn những thu thể. Đối với lời thăm hỏi của Bạch Kình, một tiếng đáp lại hắn cũng không nói.

Hải báo cùng Thiết Giáp Bối Long trong lòng vô cùng giận dữ, nhưng nghĩ tới biểu hiện của Hạ Nhất Minh chúng chỉ có thể mạnh mẽ áp chế nộ hỏa.

Thần thú nắm giữ lực lượng hơn xa nhân loại đông giai.

Bất quá người trẻ tuổi trước mặt rõ ràng không thuộc phạm trù đó.

Với trí tuệ Thần thú đương nhiên chúng không dễ dàng chọc giận Hạ Nhất Minh.

Thân thể Bạch Kình khẽ động, ngay cả nó cũng bị thái độ này của Hạ Nhất Minh chọc giận.

Sau khi tức giận hồi lâu, rốt cuộc Bạch Kình trong lòng kiêng kỵ, nói:

- Hạ Nhất Minh. Chẳng lẽ ngươi không thể trả lời một tiếng sao?

Nụ cười trào phúng xuất hiện trên mặt Hạ Nhất Minh, hắn lạnh nhạt nói:

- Ngươi muốn đánh thì đánh đi. Nói nhảm làm gì?

Thủy tiễn cường địa nhất thời xuất hiện quanh thân thể Bạch Kình, cho dù đối mặt với chủ nhân nó cũng chưa từng bị coi thường như vậy.

Nộ khí mênh mông tràn ngập thân thể Bạch Kình, khí thế cường đại liên tiếp bạo phát tựa hồ tùy thời có thể phát động công kích.

Lôi điện đột nhiên hí dài một tiếng, âm thanh như lôi đình, theo sau trên chiếc sừng tử điện lóe lên như khuếch tán uy hiếp trí mạng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.