Vũ Thần

Chương 96: Q.6 - Chương 96: Truyền thuyết về ngũ hành hoàn.






Bầu không khí chợt trở nên tĩnh lăng. Hạ Nhất Minh chớp chớp hai mắt mà nhìn. Thực ra trong Sinh Tử giới, lúc cái người bị cụt tay đó nói, Hạ Nhất Minh không nhịn được sự tò mò. Vào lúc này, trong lòng hắn cũng thế, vô cùng hồi hộp.

Ngũ hành hoàn chỉ có một thanh phảng chế duy nhất. Nhưng mọi người đều biết lý giải về không gian là thần thông mà chỉ có cao thủ thần đạo mới nắm được.

Trong thế giới của ngũ hành hoàn hiển nhiên là có một cái thế giới dó nó tự hình thành. Mặc dù, thế giới đó phải chờ tới khi Hạ Nhất Minh ngưng tụ được ngũ hành chi hoa mới thực sự ổn định. Nhưng dù sao thì nó cũng là một cái thế giới thuộc về chính mình.

Sau khi phát hiện ra sự tồn tại của cái thế giới đó, Hạ Nhất Minh không thể hiểu nổi. Chẳng lẽ người đoán tạo ra nó cũng có thể đoán tạo được thần binh có thể tự thành thế giới bên trong nó? Chuyện này tuyệt đối là một điều không thể.

Mà lúc ở trong Sinh Tử giới, người bị cụt ngón kia cũng nói rõ, ngũ hành hoàn yêu cầu ngũ hành tương sinh mà tạo ra không gian. Điều này cũng chỉ có cao thủ thần đạo mới có thể làm được. Vì vậy mà khi lão nhân nhắc tới, trong lòng Hạ Nhất Minh lại dao động.

- Ngươi muốn trao đổi cái gì? - Hạ Nhất Minh trầm giọng nói.

- An nguy của hoàng thất Khai Vanh quốc. - Lão nhân nhẹ nhàng nói từng chữ một.

Hạ Nhất Minh cau mày, một lúc sau mới nói:

- Ngươi với đồ đệ của ngươi ta đều phải giết. Sau khi các ngươi chết đi ngươi nghĩ Khai Vanh quốc còn có thể giữ được huy hoàng như trước hay sao?

Lão nhân cười lạnh nói:

- Thế sự thay đổi. Bất kỳ thế lực nào cũng không thể cam đoan rằng trọn đời không suy. Vì vậy mà ta không cầu cho thế lực của Khai Vanh quốc hôm nay, mà chỉ muốn hoàng thất Khai Vanh được bình an.

Hạ Nhất Minh lạnh lùng nhìn hắn, nói:

- Mặc dù quý quốc không có tôn giả tọa trấn, nhưng vẫn còn có một vị Nhất Đường thiên, cùng với đám tiên thiên cường giả trong đại sư đường. Ngay cả các thế lực khác muốn động đến ngươi cũng chẳng dễ dàng.

Lão nhân cười khổ, nói:

- Ba cường quốc ở Tây Bắc mới xuất hiện trên thế giới này được có mấy trăm năm. Nếu lão phu và đồ đệ chết đi thì ngươi cho rằng hai quốc gia kia sẽ giả điếc hay sao? Hơn nữa, bên cạnh Khai Vanh quốc còn có Thiên La quốc của ngươi như hổ rình mồi. Không có tôn giả tọa trấn thì mấy vị tiên thiên kia có thể chèo chống được hay không?

Giọng nói của lão có chút gì đó đau đớn. Hiển nhiên là lão đang nghĩ tới vận mệnh của Khai Vanh quốc sau này, mà đau lòng.

Hạ Nhất Minh hừ lạnh một tiếng. Nhưng nói thật, cứ coi như hai đại đế quốc giở vờ câm điếc. Thì sau này khi Thiên La quốc tích đủ thực lực, Hạ Nhất Minh cũng chẳng phản đối bọn họ động thủ với Khai Vanh quốc.

Chỉ cần nghĩ tới tâm nguyện khi xưa của Thủy lão ca, Hạ Nhất Minh chắc chắn sẽ không cản trở. Tất nhiên, nếu gặp phải đại quân của Khai Vanh quốc lấn lướt, hắn cũng không không chịu đứng yên.

Thấy Hạ Nhất Minh đang suy nghĩ về vấn đề của mình, trong lòng lão nhân hết sức đau khổ. Nếu sớm biết có ngày hôm nay, thì khi xưa lão đã xuất quan, cho dù phải đắc tội với Thần Toán tử, không cần đột phát tới cảnh giới Ngũ Khí Triều Nguyên nữa, cũng phải giết chết Hạ Nhất Minh.

Với thực lực tam hoa tôn giả của hắn khi đó, đối mặt với một Nhất Đường thiên, chẳng khác gì giết chết một con kiến hôi. Nhưng đến giờ có hối cũng chẳng kịp.

- Hạ huynh! Tây Bắc chúng ta tự thành một khu, hoàn toàn khác với nơi khác. Nếu hoàng thất đồng ý thoái vị thì người kế nhiệm không thể đuổi tận giết tuyệt. Đây là quy định mà lão tổ tông của Thiên Trì sơn đã lập ra từ mấy ngàn năm trước. Ngươi là người của Thiên Trì nhất mạch chắc là sẽ không quên chứ?

Hạ Nhất Minh hừ nhẹ một tiếng. Quy định đó quả thật do Thiên Trì sơn đưa ra. Còn tại sao từ mấy ngàn năm trước lão tổ tông của Thiên Trì sơn lại đưa ra quy định đó thì không ai biết. Nhưng không có một người nào dám vi phạm.

Chỉ cần Thiên Trì nhất mạch vẫn là đệ nhất đại phái ở vùng Tây Bắc thì chẳng ai dám coi thường quy định đó.

- Được! Ta đồng ý với ngươi. Nếu hoàng thất của Khai vanh quốc đồng ý thoái vị, để cho Thiên La quốc tiếp nhận lãnh thổ, ta sẽ không truy cứu. - Hạ Nhất Minh trầm giọng nói.

Nét mặt lão nhân xuất hiện một chút vui mừng, trầm giọng nói:

- Xin Hạ huynh cho ta giấy bút. Lão phu muốn viết mấy câu. Ngươi đưa nó cho Chiêm Thiên phong, chắc chắn trong mười năm hắn sẽ giao cho ngươi.

Hạ Nhất Minh im lặng gật đầu. Nếu những người khác muốn tìm được giấy bút ở nơi này thì đúng là một chuyện khó khăn. Nhưng Hạ Nhất Minh lại có không gian bên người. Mặc dù không thể mang tất cả mọi thứ, nhưng một chút giấy bút thì lại quá đơn giản.

Sao khi Sơn Đính lão nhân thấy không gian tùy thân của Hạ Nhất Minh...Mặc dù đã có sự chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng vẫn ngơ ngẩn mất một lúc. Thế mới biết, bảo vật của Hạ Nhất Minh vô cùng phong phú, nằm ngoài sự tưởng tượng của lão.

Nhưng sau khi nhận lấy giấy bút, lão chẳng hề do dự, nhanh chóng viết một bức thư. Cuối cùng, lão bỏ bút, cắn ngón tay, dùng máu ký một cái tên.

Hạ Nhất Minh nhìn kỹ, rồi nhíu mày. Cái tên đó hiển nhiên chính là Sơn Đính nhân.

- Chiêm Thiên Phong có biết cái tên này hay không? - Hạ Nhất Minh lạnh lùng hỏi.

- Ngươi yên tâm. Chiêm Thiên Phong là đệ tử của ta, cũng là người trẻ tuổi có tư chất nhất của Chiêm gia chúng ta. Vì thế, hắn biết rõ danh tự của lão phu. - Nói tới đây, lão thở dài một tiếng, nói:

- Chiêm gia của chúng ta ẩn giật lâu lắm rồi. Nhân tài suy kiệt vì thế suy yếu cũng chẳng trách được ai.

Hạ Nhất Minh vẫy tay một cái, nhất thời chộp lấy bức thư. Hắn thầm than, nếu Thủy lão ca có thể nhìn thấy việc này thì chắc chắn cho dù có phải chết lão cũng không nuối tiếc.

Cẩn thận cất bức thư vào trong người, hắn nhìn thẳng vào khuôn mặt đối phương, nói:

- Chỉ cần Chiêm Thiên Phong đồng ý trong vòng mười năm có thể khiến cho Chiêm gia thoái ẩn. Ta xin hứa sẽ giữ cho bọn họ được an toàn.

Lão nhân gật đầu, nói:

- Thiên Phong là một người hiểu việc. Ngươi cứ yên tâm đi.

Hạ Nhất Minh cười cười, nói:

- Ta hoàn toàn yên tâm. Cho dù hắn không chịu hiểu thì ta cũng sẽ làm cho hắn hiểu.

Nghe thấy giọng nói lạnh lẽo của Hạ Nhất Minh, lão nhân không khỏi thở dài.

- Cuối cùng thì ngũ hành hoàn có lai lịch ra sao? Có khuyết điểm gì? Ngươi có thể nói rõ hay không? - Hạ Nhất Minh không cười nữa, nghiêm nghị hỏi.

Ánh mắt lão nhân cũng trở nên nghiêm túc:

- Hạ huynh vốn không biết. Thực ra, tổ tiên của Chiêm gia chúng ta cũng là một nhánh của Ngũ Hành môn. Nhưng cũng là một nhánh am hiểu đoán tạo nhât trong Ngũ Hành môn.

Hạ Nhất Minh và Sở Hao Châu liếc mắt nhìn nhau, trong lòng chợt hiểu ra. Chẳng trách ngay cả Lưu Ly động chủ cũng không không thể đoán tạo ra vậy mà người này lại có thể làm được. Thì ra là còn có nguyên nhân đó.

Tuy nhiên, điều lão nói tiếp theo mới khiến cho mấy người Hạ Nhất Minh cảm thấy kinh hãi.

- Thực ra, trong Ngũ Hành môn, ngũ hành hoàn chính bản đã thất lạc từ lâu. - Lão nhân chậm rãi nói.

Hạ Nhất Minh và Sở Hao Châu nhìn nhau, nghi hoặc hỏi:

- Chẳng phải mấy ngàn năm trước, ngũ hành hoàn cùng với cao thủ thần đạo biến mất hay sao?

Lão nhân mỉm cười, nói:

- Khi thần đạo cao thủ biến mất, thần khí ngũ hành hoàn của bổn môn đúng là cũng biến mất theo. Nhưng nó cũng không phải là thần khí ngũ hành hoàn đầu tiên mà là sau này mới đoán tạo ra. - Hắn nói một cách chăm chú:

- Đây là điển tịch tổ truyền của Chiêm gia. Nếu như chúng ta không phải truyền thừa đoán tạo thuật thì cũng chưa chắc đã biết được việc đó.

Suy nghĩ trong lòng Hạ Nhất Minh nhanh chóng thay đổi. Chắc chắn, bí mật này của Ngũ Hành môn, có lẽ Động Thiên Phúc Địa cũng không có mấy người biết.

- Ngũ hành hoàn đầu tiên tại sao mà biến mất? - Hạ Nhất Minh tò mò hỏi.

Lão nhân lắc đầu, nói:

- Nghe nói tổ sư khai sáng ra Ngũ Hành môn mang theo thần khí du ngoạn thiên hạ. Cuối cùng, khi người đi ra hải ngoại liền không trở lại nữa.

Sở Hao Châu chợt kêu lên nói:

- Không thể như thế. Tổ sư khai sáng của quý phái trong thời đại thần đạo cũng là người duy nhất được xưng tụng đi khắp thiên hạ vô địch thủ. Làm sao mà người có thể mất tích một cách vô cớ?

Lão nhân lắc đầu, nói:

- Làm sao mà lão phu có thể biết được nguyên nhân. Nhưng đúng là cái ngũ hành hoàn đầu tiên biến mất là do nguyên nhân đó.

Hạ Nhất Minh trầm ngâm một chút, nói:

- Nếu đó là cái thứ nhất thì chắc chắn cũng phải có cái thứ hai và cái thứ ba...

Ánh mắt của lão nhân hoàn toàn đồng ý, nói:

- Đúng thế! Sau khi xác nhận sự mất tích của tổ sư. Truyền nhân của người liền cùng với gia tổ của Chiêm gia tạo ra một cái ngũ hành hoàn thứ hai.

Những lời nói đó tuy khó có thể tưởng tượng ra, nhưng Hạ Nhất Minh cũng chẳng hoài nghi. Khi đó, Ngũ Hành môn là thiên hạ đệ nhất đại phái, quy mô, thực lực hơn xa Linh Tiêu bảo điện bây giờ. Hơn nữa, vào thời đại thần đạo, bọn họ có được vô số bảo vật của thiên hạ một cách dễ dàng hơn bây giờ rất nhiều.

Có lẽ, cũng chỉ vào thời điểm đó mới là thời huy hoàng của Đoán Tạo thuật. Không giống như bây giờ, cho dù có được phương pháp thì cũng chẳng có mấy bảo vật để mà đoán tạo.

Lão nhân cũng chẳng để ý tới nét mặt của Hạ Nhất Minh. Lão như tự nói với bản thân mình:

- Lúc đó, khi đoán tạo cái ngũ hành hoàn thứ hai, lão tổ tông của Chiêm gia chúng ta đã cũng với tông chủ đại nhân thương nghị, làm thêm một cái phôi thô của ngũ hành hoàn. Hơn nữa, gia cố thêm sự hiểu biết về không gian của cao thủ thần đạo, chỉ cần thực hiện một thêm một vài bước nữa là có thể kích hoạt được ngũ hành hoàn đem ra sử dụng, đồng thời nó cũng có thể tự hình thành thế giới bên trong.

Hai mắt Hạ Nhất Minh lóe lên tinh quang, nói:

- Các ngươi đã chuẩn bị cho cả cái ngũ hành hoàn thứ ba?

Lão nhân khẽ gật đầu, nói:

- Đúng thế. Nếu ngũ hành hoàn đầu tiên có thể bj mất thì hiển nhiên cái thứ hai cũng có khả năng. Vì vậy, chuẩn bị thêm một cái phôi thô cũng chẳng có gì là lạ. - Nói xong, lão lại cười khổ rồi nói tiếp:

- Nhưng chẳng ai lại có thể ngờ được, trước đây mấy ngàn năm, toàn bộ cao thủ thần đạo lại biến mất một cách bất ngờ như thế, khiến cho mọi chuyện trở nên hỗn loạn. Ngũ Hành môn sau khi mất đi cao thủ thần đạo tọa trấn liền bị chia năm xẻ bảy. Chiêm gia của chúng ta liền mang theo phôi của ngũ hành hoàn, tránh khỏi vòng xoáy, tới tận nơi đây để định cư.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.