Vẻ mặt đại hán âm trầm hẳn đi, hắn nhìn Viên Thành Chí. Đám người này từ đầu đến cuối đều không mở miệng nói chuyện, lúc này tự nhiên đã hấp dẫn sự chú ý của bọn mã tặc.
Chỉ là phản ứng của Viên Thành Chí không giống với người thường. Đối mặt với cái nhìn của ba mươi tên mã tặc Hồng Cân Đạo mà vẻ mặt của hắn cũng không một chút thay đổi, ánh mắt nhìn lại bọn mã tặc mang theo một tia nhìn khin thường.
Tên Hồng Cân Đạo vừa lên tiếng kiến thức rộng rãi, hiển nhiên cũng không có khả năng không nhìn ra được hàm ý của cái nhìn ấy.
Hàng lông mi của hắn hơi dựng lên, biểu hiện của người đối diện hắn thật là cao thâm khó lường.
- Liêu đại ca, cùng bọn chúng nói nhảm làm gì. Con ngựa này cũng không tồi, chúng ta lưu toàn bộ lại, đại đầu lĩnh khẳng định sẽ tưởng thưởng.
Một tên Hồng Cân Đạo từ phía sau tiến lên nói, ánh mắt của hắn vẫn chăm chú nhìn vào con Hồng Lăng mã. Bất quá, hắn tâm địa độc ác nên muốn lưu toàn bộ đám ngựa này lại.
Về phần sau khi ngựa được lưu lại, người này ngay cả một câu cũng không muốn nói ra.
Ánh mắt của tên Liêu đại ca lúc này đã tràn ngập hung quang, trong lòng hắn đang tự nói với mình, trong khu vực này như thế nào lại có thể dễ dàng gặp cao thủ? Lấy tu vi bát tầng nội kình của hắn cùng với ba mươi huynh đệ đạt tu vi tứ, ngũ tầng nội kình đủ để ở trên quan đạo này hoành hành.
Quả thật, cao thủ chân chính làm sao có thể sử dụng ngựa thay phiên để chạy đi. Hơn nữa, cao thủ chân chính rất hiếm thấy, họ cũng không phải thiếu thốn lương thực, muốn nhiều ít bao nhiêu thì có bấy nhiêu.
Một khi đã quyết định, âm thanh của hắn nhất thời cất cao lên:
- Các ngươi đem ngựa và hàng hóa lưu lại, sau đó có thể rời đi.
Viên Thành Chí thầm than một tiếng, ngoài mặt vẫn bất động thanh sắc, nói:
- Các vị muốn chặn đường đánh cươi sao?
Tên Liêu đại ca cười hắc hắc, nói:
- Chúng ta không phải là chặn đường đánh cướp, mà là cướp của người giàu chia cho kẻ nghèo. Các ngươi có nhiều ngựa như vậy, khẳng định hàng hóa không phải là ít. Có lẽ chính là bọn gian thương bất nhân, đem toàn bộ hành trang lưu lại cho ta, Liêu gia sẽ giữ lại tính mạng cho các ngươi.
Hạ Nhất Minh bật cười, đây là lần đầu hắn bị mã tặc đánh cướp, không nghĩ tới đi cướp đồ vật của người ta còn có thuyết pháp cướp của người giàu chia cho kẻ nghèo. Chỉ là sau khi cướp được của người giàu thì tiền tài đó sợ là không đến được tay của kẻ nghèo.
Viên Thành Chí đang định mở miệng nói tiếp, Hạ Nhất Thiên đã cất cao giọng, nói:
- Viên thúc, nếu chúng ta đem hàng hóa cùng ngựa giao cho bọn chúng, thì sẽ giữ được tính mạng của mình sao?
Liêu đại ca nghe được lời này, trong lòng đã đoán được đại khái, "Xem ra chính mình thật sự lo lắng quá nhiều, nguyên những người này chỉ có bề ngoài là như cao thủ kỳ thật ra lại không có bao nhiêu thực lực." Nghĩ đến đây, hắn lại có chủ ý muốn đem bốn người này toàn bộ giết hết.
Viên Thành Chí do dự một chút, nói:
- Bản tính của mã tặc là thích lạm sát người vô tôi, danh tiếng của Hồng Cân Đạo cho dù là ta ở Kim Lâm quốc cũng từng nghe thấy. Bọn chúng lòng dạ độc ác, cho dù chúng ta đem đồ vật giao ra, bọn họ cũng không bỏ qua có khả năng tha cho chúng ta.
Vẻ mặt Hạ Nhất Thiên chợt tỉnh ngộ, quay đầu hỏi:
- Liêu đương gia, thúc thúc ta nói thé có đúng không?
Liêu đại ca cất tiếng cười to, nói:
- Lão tiểu tử này hẳn là đã xông pha giang hồ nhiều lần, cho nên cũng có chút lịch duyệt. Không sai.
Sắc mặt hắn âm trầm lại, nói:
- Hôm nay hàng hóa cùng ngựa của các ngươi phải lưu lại, mà tính mạng cũng phải lưu lại cùng.
Ngay lúc Liêu đại ca cùng với đám người Hạ Nhất Thiên nói chuyện, đám mã tặc đã chậm rãi tản ra đi tới đại lộ, đem thông đạo trước sau mơ hồ ngăn chặn lại.
Trong mắt bọn họ, bốn người này giống như ba ba trong rọ, không có một chút cơ hội nào chạy thoát.
Hạ Nhất Thiên khẽ lắc đầu, miêng hơi lẩm bẩm nói:
- Nếu giao ra ngoài cùng với không giao đều giống nhau, như vậy chúng ta vì sao phải nghe lời bọn hắn mà đem hàng hóa giao ra ngoài. Đúng không, Lục đệ?
Hạ Nhất Minh giật mình, sau đó cười nói:
- Đại ca nói đúng.
Hạ Nhất Thiên từ từ nhìn lại về phía đám mã tặc, đột nhiên nói:
- Lục đệ, bất quá bọn họ người đông thế mạnh, không bằng chúng ta giao ra một chút hàng hóa.
Nói đến đây, hắn chỉ chỉ vào thanh Đại Khảm Đao trên lưng Hạ Nhất Minh, nói tiếp:
- Thứ này giá trị không ít, có thể làm vật mua tiểu mệnh của chúng ta a.
Thanh âm của hắn cũng không thấp, đám mã tặc ở phía trước nhìn lại theo cánh tay hắn, ánh mắt dừng lại trên đao nang của Hạ Nhất Minh.
Bên trong đao nang này chính là Đại Khảm Đao mà Hạ Nhất Minh mang theo, dài hơn một thức, trong đó lại còn có ba đoạn của thanh đại đao, từ bên ngoài nhìn qua rất khó có thể đoán ra được đây là vật gì.
Trong lòng Liêu đại ca khẽ động, Hạ Nhất Minh cưỡi một con bảo mã hiếm thấy, nếu hắn liều chết chạy trốn, thì bọn chúng chưa chắc đã đuổi kịp mà không tổn thương Hồng Lăng mã, còn nếu không như vậy thì hắn không có bao nhiêu phần trăm có thể nắm chắc bắt sống được Hạ Nhất Minh.
- Hắc, tiểu tử đối diện, trong túi của ngươi đựng vật gì vậy? Nhanh mang ra đây, nếu thật sự là bảo bối, coi như có thể chuộc lại tiểu mệnh của các ngươi.
Tên Liêu đại ca trừng mắt, hung hãn nói tiếp:
- Nếu làm cho Liêu đại gia cao hứng, có lẽ đại gia sẽ hạ thủ lưu tình mà tha cho các ngươi một con đường sống.
Đến tận lúc này, Hạ Nhất Minh mới hiểu được ý tứ của Đại ca hắn, cười thầm trong lòng, nói:
- Được. Ngươi đã muốn xem, như vậy ta cho ngươi xem. Bất quá thứ này dùng để mua tính mạng của bọn ta thì có thừa khả năng.
Dứt lời. Hắn đem đao nang từ trên lưng ngựa lấy xuống, sau đó tùy tiền vứt về phía đối phương.
Đao nang nặng nề ở trong tay hắn tựa hồ như không hề có một chút trọng lượng nào, giống như một một chiếc túi không, trông rất nhẹ nhàng không một chút nào gắng sức.
Một túi đựng dài hơn thước lại có thể ở trên không trung bay một đoạn hơn hai mươi thước, từ trên cao sáu, bảy thước rơi xuống.
Dưới thủ pháp xảo diệu của Hạ Nhất Minh khiến cho nó không hề gây ra một tiếng xé gió nào quá lớn. Bất luận kẻ nào chứng kiến tình huống này đều nghĩ cái túi này nhiều nhất cũng chưa chắc đến mười cân.
Đám mã tặc không một chút hồ nghi, trên gương mặt bọn chúng còn mang theo vẻ cười hung ác.
Mà sắc mặt phụ tử Hạ Thuyên Tín cùng với Viên Thành Chí cũng không hề thay đổi, trải qua mấy ngày đồng hành, cho dù là Viên Thành Chí cũng biết được trong túi này đựng vật gì.
Nó chính là binh khí thành danh của lão gia tử Hạ Vũ Đức khi còn trẻ.
Chỉ bất quá, Viên Thành Chí cảm thấy vô cùng kỳ quái, binh khí này tại sao không truyền cho trưởng tử Hạ Thuyên Tín, cũng không truyền cho trưởng ton Hạ Nhất Thiên mà lại truyền cho lục tôn Hạ Nhất Minh này?
Nhưng mà, giờ khắc này hắn rốt cục đã biết được đáp án.
Hạ Nhất Minh này tuyệt đối không phải là người đơn giản, hắn không chỉ có khí lực khổng lồ, hơn nữa tu vi nội kình cũng tuyệt đối cao hơn hắn một bậc. Về phương diện vận dụng nội kình cũng vượt xa khỏi sự tưởng tượng của hắn.
Thế nhưng, hắn cũng không biết, ngay cả thập tầng nội kình Hạ Thuyên Tín thấy được màn này, trong lòng không khỏi giật mình.
Lấy tu vi thập tầng nội kình, đem cây đại đao này tung lên độ cao và xa như vậy thì hắn có thể làm được. Nhưng muốn làm hời hợt như không, thậm chí không gây ra nhiều tiếng động như thế thì tuyệt đối không thể làm được.
Tên Liêu đại ca ngẩng đầu lên, ánh mắt hắn cao ngạo nhìn cái túi trên không, tùy tiện đưa một cánh ta ra hướng về phía chiếc tui đang rơi xuống đầu hắn mà cầm lấy.
Ngay lập tức ánh mắt hắn hoàn toàn thay đổi, sau nửa giây đồng hồ hắn cùng với chiếc túi tiếp xúc, ngạo khí và sát khí trong mắt hắn đã hoàn toàn biến mất. Hơn nữa, trong nháy mắt này, ánh mắt hắn đã thay đổi thành cái nhìn khó có thể tin được, cùng với nội tâm cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Hắn giơ tay còn lại lên, tựa hồ muốn giúp đỡ cánh tay kia, nhưng tốc độ rơi xuống chiếc túi tại thời điểm tiếp xúc với cánh tay kia đã đã trở nên vô cùng nhanh.
- Đông....
Một tiếng giòn dã vang lên, chiếc túi hung hăng rơi xuống nện vào đầu tên Liêu đại ca.
Hắn không kịp nói một lời nào đã gục xuống, thân thể nằm trên mặt đất không ngừng co quắp lại, giống như người điên đang bị bệnh tình phát tác.
Đông đảo mã tặc trừng mắt, cứng lưỡi nhìn một màn này, bọn họ căn bản không hiểu rõ chuyện gì xảy ra.
Đến khi ánh mắt bọn chúng tập trung lại trên người tên Liêu đại ca thì cả đám lập tức hít một ngụm lãnh khí.
Sọ não tên Liêu đại ca đã hoàn toàn bị nát bấy, giống như bị người ta dùng một cây búa tạ bổ vào đầu, đem nó gõ nát hoàn toàn.
Đại não bị đánh nát có thể thấy lờ mờ trong đám thịt vụn, còn thân thể hắn sau một hồi liên tục co quắp cuối cùng đã hoàn toàn đình chỉ.
Thời gian xung quanh đám mã tặc giống như đã ngừng trôi, trong lòng bọn chúng đều nổi lên một cảm giác bất an mãnh liệt.
Cho dù là đồ đần độn, khi nhìn thấy một màn này xảy ra thì bọn họ cũng biết đám người mình gặp phải không giống với người bình thường.
Kỳ thật tu vi của tên Liêu đại ca kia đã đạt tới bát tầng nội kình, mặc dù không thể cùng với Hạ Nhất Minh đánh một trận. Nhưng cũng không đến nỗi bị một thanh đao nặng ba trăm sáu mươi cân rơi xuống làm nát đầu.
Bất quá, chỉ tại hắn quá coi thường cái túi này, bởi vì khi Hạ Nhất Minh đã quăng cái túi này lên cao mấy thước, lại xa tới hơn hai mươi thước. Căng bản là không ai nghĩ đến sức nặng của cái túi có thể đạt tới tình trạng kinh khủng như vậy.
Hơn nữa, khi Hạ Nhất Minh tung cái túi lên, dưới lực đạo được vận dụng vô cùng xào diệu đã cố ý để cho nó rơi trúng đầu của hắn.
Đủ các loại nhân tố gộp lại mới có thể làm cho tên Liêu đại ca có tu vi bát tầng nội kình chết không minh bạch. Có thể nói là chết không nhắm mắt a.
Hạ Thuyên Tín thở dài một tiếng, nói:
- Nhất Thiên, Nhất Minh, nếu động thủ thì không cần lưu tình. Bọn họ đã muốn đối đãi với chúng ta như thế, chúng ta như thế nào có thể tha thứ cho bọn chúng được.
Hai huynh đệ Hạ Nhất Thiên cùng gật đầu, thân hình cả hai khẽ nhoáng lên, giống như hai con đại điểu vọt về phía đám mã tặc.
Thân hình Viên Thành Chí khẽ động, hắn vừa muốn gia nhập vào trận chiến đã bị Hạ Thuyên Tín đưa tay ra cản lại, nói:
- Viên huynh, để cho hai bọn chúng xử lý đi.
Mỉm cười, thân hình Viên Thành Chí nhất thời buông lỏng, nếu đổi lại lúc này có Lễ Lăng ở đây, hắn cũng sẽ làm ra hành động tương tự. Đám mã tặc này vũ kỹ không cường đại, không thể nghi ngờ gì chính là lựa chọn tốt nhất để đám hậu bối ra tay.
Chỉ là, ánh mắt hắn dừng lại trên người Hạ Nhất Minh, đột nhiên hỏi thăm:
- Hạ huynh. Nhất Minh hiền chất tu vi nội kình đã đạt đến tầng thứ mấy rồi?
Hạ Thuyên Tín mỉm cười đôn hậu, nói:
- Hắn thiên phú không tồi. Cho nên tu vi cao một chút.
Viên Thành Chí gật đầu tỏ vẻ đã rõ. Bất quá, hắn làm sao có thể biết được, cao hơn một chút ở đây là cao cỡ nào a.
Hạ Nhất Thiên dù sao cũng là hai mươi bốn tuổi, ở trong gia trang được các vị trưởng bối rèn luyện nhiều lần, cũng đã có mấy lần thực chiến. Đắc biệt là năm hắn tròn hai mươi tuổi, từng gia nhập vào việc quan phủ vây bắt tiêu diệt mã tặc, cùng với mã tặc hung ác đã từng chém giết qua.
Cho nên lúc này hắn xuống tay rất tàn nhẫn, người trẻ tuổi bình thường không thể so sánh được.
Thanh trường kiếm trong tay hắn liên tục được huy động, mặc dù Thổ hệ công pháp cường đại nhất về phương diện phòng ngự, nhưng lúc này thực lực song phương kém nhau quá xa, cho nến tốc độ giết người của Thộ hệ công pháp lúc này cũng không chậm.
Thanh trường kiếm trên tay hắn xoay chuyển như bay giống như nó có sinh mệnh của mình, hễ ai cùng với hắn chính diện giao phong đều không đến hai ba chiêu đã bị hắn đánh bay binh khí, hoặc để lại một lỗ thủng ở trên người. Hơn nữa, Hạ Nhất Thiên xuống tay không một chút lưu tình, chỉ trong thoáng chốc đã sát thương bảy, tám người.
Động tác của Hạ Nhất Minh thì không khoa trương như Nhất Thiên, nhìn hắn vô cùng nhàn tản, chậm rãi đi lại giữa đám mã tặc. Nhưng nếu nơi hắn đi qua có người, thì hắn sẽ lập tức ra tay.
Đem người đó tóm lấy rồi ném lên không trung.
Người bị ném đi cũng không phải chỉ là bị ngã thôi, cả người nếu không chua xót tê dại, thì cũng không còn nửa phần khí lực. Người bị ném ra ở trên không trung vẽ thành một đường vòng cung, cuối cùng rơi xuống bên ngoài hai mươi thước.
Đến lúc này, đám mã tặc mới có thể hiểu được, tại sao cái túi nhìn qua không nặng bao nhiêu nhưng lại có thể rơi vỡ đầu người khác.
Đám mã tặc mặc dù người đông thế mạnh, xuống tay độc ác, nhưng vô luận bọn chúng tấn công hay xoay người bỏ chạy đều không thể chạy thoát khỏi bàn tay của Hạ Nhất Minh.
Hạ Nhất Minh cứ vung trảo bắt người rồi ném đi, trừ những thứ đó ra tựa hồ không còn thủ đoạn nào khác. Nhưng loại thủ pháp đơn giản tới cực điểm này lại có thể phát huy uy lực khiến cho người khác không thể tưởng tượng được.
Sau một lát, toàn bộ hai mươi tên mã tặc ở trước mặt đều đã được nếm qua thủ pháp của Hạ Nhất Minh, đồng thời bọn chúng nằm ở xa xa liên tục vang lên những tiếng rên rỉ thống khổ.
Hạ Nhất Minh chỉ quán chú một ít tia chân khí cũng đã đem toàn bộ nội kình của bọn mã tặc đảo loạn, giờ phút này chúng không thể đề tụ lại nội kình, hơn nữa ngay cả vận động cũng không có khả năng làm.
Đây chính là chênh lệch giữa chân khí và nội kình, hai cái này căn bản là không cùng một cấp độ.
Nửa ngày sau, phía sau còn sót lại một ít mã tặc đang gào thét, chúng không dám tiếp tục cùng với Hạ Nhất Thiên dây dưa, cả đám xoay người bỏ chạy, hy vọng dy nhất là không có ai đuổi theo.
Hạ Nhất Thiên huýt lên một tiếng sáo dài, thân hình ở trên quan đạo như điện đuổi theo, những tên bỏ chạy đa phần đã bị bỏ mạng dưỡi lưỡi kiếm của hắn, chỉ có một ít người nhanh trí hướng về phía dòng sông nhảy xuống.
Nước sông mặc dù vô cùng lạnh, nhưng so với việc bị mất mạng thì tắm một ít nước lạnh cũng không tính là gì.
Hạ Thuyên Tín hừ nhẹ một tiếng, đối với mấy tên đào tẩu hắn không hài lòng cho lắm, nhưng hắn lại không ra tay giúp đỡ. Đối phó với đám mã tặc chỉ có tu vi từ tam đến ngũ tầng nội kình, hắn cũng không có mặt mũi để động thủ.
- Những người này xử lý thế nào bây giờ ạ?
Hạ Nhất Minh chỉ vào hai mươi tên mã tặc đã nằm thành một đống, hỏi.
Hạ Thuyên Tín khẽ lắc đầu, nói:
- Nhất Minh, lúc trước bọn chúng muốn đối phó chúng ta như thế nào?
- Bọn họ muốn cướp tiền tài cùng ngựa của chúng ta.
- Sau đó thì sao?
Hạ Thuyên Tín lại tiếp tục hỏi.
Hạ Nhất Minh khẽ nhướng mày, cũng không trả lời.
Hạ Thuyên Tín thở dài một tiếng, nói:
- Nhất Minh. Ngươi hẳn phải biết vì sao Nhất Thiên phải hướng tới bọn chúng hỏi a.
Hắn dừng lại một chút, lãnh đạm nói:
- Những người này muốn sau khi đoạt được hàng hóa cùng ngựa của chúng ta ,sẽ lập tức đem chúng ta giết ngay tại chỗ
Hạ Nhất Minh liếc ánh mắt nhìn thi thể của tên Liêu đại ca, những lời này chính là từ miệng tên Liêu đại ca nói ra, chính vì vậy Hạ Nhất Minh mới lấy hắn khai đao.
Bất quá, sau khi nhìn lại đám mã tặc, trong lòng hắn có chút do dự.
Viên Thành Chí lúc này trầm mặc không lên tiếng, đây là Hạ Thuyên Tín đang dạy dỗ con cháu, giờ phút này không nên ngắt lời hắn.
Thấy được biểu hiện do dự của Hạ Nhất Minh, Hạ Thuyên Tín lắc đầu, nói
- Nhất Minh, đám người này do cháu bắt được, muốn làm thế nào là quyền của cháu, chúng ta sẽ không can thiệp.
Dứt lời, hắn vỗ nhẹ xuống lưng ngựa, nói:
- Chúng ta ở thôn trấn phía trước chờ cháu, sau khi xong việc cháu hãy tự mình đuổi tới.
Viên Thành Chí giục ngựa chạy theo Hạ Thuyên Tín, Hạ Nhất Thiên cầm trường kiếm lau lên thi thể của đám mã tặc, sao đó vỗ nhẹ bả vai Nhất Minh, nói:
- Nhất Minh, vô luận đệ quyết định thế nào, ta cũng là người ủng hộ đệ.
Dứt lời, hắn cũng nhảy lên ngựa, vội vàng đuổi theo phụ thân.
Lúc này, ở đây chỉ còn lại một mình Hạ Nhất Minh, đương nhiên xung quanh vẫn còn đầy những thi thể, cùng với tiếng kêu rên rỉ của hai mươi tên mã tặc, còn có gần ba mươi con ngựa mất chủ nhân.
Nhiều ngựa như vậy chính là một tài sản rất lớn, nhưng giờ phút này không gian xung quanh vô cùng căng thẳng, làm sao có thể xử lý chuyện này nhỏ này, không thể làm gì khác hơn đành phải bỏ mặc lại.
Hạ Nhất Minh trầm tư chốc lát, đi tới bên người tên Liêu đại ca, đem chiếc đao nang thu lại.
Đao nang lúc này dính đầy não tương, nhìn qua có chút buồn nôn, Hạ Nhất Minh vội vàng ném xuống nó xuống đất, may là chưa thấm vào bên trong, hắn nhẹ nhàng lau rửa sạch sẽ tất cả những vết bẩn ở xung quanh, chỉ chốc lát đã sạch sẽ lại.
Hồng Lăng mã nhu thuận đi tới bên người Hạ Nhất Minh, vươn chiếc đầu cọ nhẹ vào má hắn.
Lúc đầu khi con ngựa này được tăng cho hắn còn có chút bướng bỉnh không tuân lệnh, nhưng Hạ Nhất Minh chỉ cần hơi dùng sức một chút, từ đó về sau đã thành thật hơn rất nhiều.
Đến hôm nay trong Hạ gia trang, ngoại trừ Hạ Nhất Minh thì đừng có người thứ hai mơ tưởng cưỡi trên mình nó.
Ánh mắt Hạ Nhất Minh nhìn về phía đám người đang kêu rên, đám mã tặc mặc dù lúc nãy trong miệng còn kêu la, nhưng giờ phút này lại vô cùng lo lắng, nên chuyển thành xin tha thứ.
Bọn chúng đều biến, cơ hội duy nhất để bọn chúng còn sống là đều dựa vào quyết định của một người này.
Trên mặt Hạ Nhất Minh thay đổi không ngừng, trên quan đạo mặc dù rất có ít người, nhưng nhiều ít bao nhiêu thì cũng có người lui tới. Chỉ là những người này thấy tình huống ở đây thì sắc mặt đều đại biến, ra roi đốc thúc cho ngựa mau chóng chạy đi, không một ai dám dừng lại nhìn dù là một lát.
Cuối cùng, Hạ Nhất Minh thở dài một hơi, hắn cũng không xuống tay.
Xoay người, Hạ Nhất Minh nhẹ nhàng nhảy lên lưng Hồng Lăng mã, khẽ vỗ nhẹ vào nó, con bảo mã này nhất thời hóa thành một đạo hồng ảnh, biến mất trên quan đạo.
Không mất nhiều thời gian, hắn đã đuổi kịp đám người Đại bá.
Hiển nhiên Hạ Thuyên Tín cũng tận lực làm chậm tốc độ, cho nên hắn mới có thể nhanh chóng đuổi theo như vậy. Đối với việc Hạ Nhất Minh xử lý đám mã tặc đó như thế nào, bọn họ cũng không hỏi đến. Có lẽ, Hạ Thuyên Tín muốn cũng không phải là kết quả, mà là muốn hắn tự hỏi lòng mình thôi.