Quang mang biến mất, tinh thần Hạ Nhất Minh cũng trở lại bình thường. Hắn lắc nhẹ đầu, quay mặt nhìn bốn phía, sắc mặt hơi đổi. Lúc này, hắn đang đứng giữa mộc ăng phòng rộng lớn. Trên đỉnh đầu, quang mang giống như một dòng nước chầm chậm chảy đi.
Từng luồng ánh sáng với màu sắc kỳ dị cứ như vậy liên tục di chuyển không ngừng.
Cúi đầu, Hạ Nhất Minh đảo mắt nhìn chung quanh. Hắn ngạc nhiên phát hiện, căn phòng này quá rộng. Khiến cho hắn có cảm giác bản thân quá nhỏ bé, khi đứng ở đây.
Hắn có cảm giác căn phòng này còn rộng hơn cả đại dương mênh mông bát ngát.
Tất cả mọi người đều biết, biển rộng là điều hiển nhiên, đồng thời nó cũng đại diện cho sức mạnh vô cùng vô tận của thiên địa.
Nhưng căn phòng này rõ ràng là do con người tạo ra. Có thể tạo được một kiến trúc như thế này chắc chắn cũng không phải là người bình thương. Bởi vì nó hoàn toàn vượt qua khả năng của con người.
Cả căn phòng hết sức rộng lớn. Nhưng ngoại trừ bốn bức tường, không hề có một cây cột nào chống đỡ.
Mặc dù, Hạ Nhất Minh không hiểu lắm về việc xây dựng, nhưng hắn cũng biết, trên thế giới không hề có một loại kiến trúc nào như thế này. Nếu không, chỉ trong thời gian ngắn, nó sẽ bị sập xuống. Nhưng vào lúc này, Hạ Nhất Minh lại có cảm giác hết sức an toàn. Giống như nơi này có thể tồn tại mãi mãi.
Khóe mắt hắn chợt giật giật. Sực nhớ tới một chuyện gì đó. Hắn không còn để ý tới căn phòng nữa mà cẩn thận nhìn chung quanh.
Từ từ, nét mặt hắn trở nên tái nhợt. Hắn có cảm giác nơi đây giống như một cái lồng giam, bất luận kẻ nào đi vào cũng không thể đi ra được. Thân mình hắn thoáng động, nháy mắt đã vượt qua mười trượng tới bên một bộ hài cốt.
Đây chỉ là một số mẩu xương còn sót lại. Tất cả những thứ trên thi thể đó đã bị tan biến gần hết. Nhưng số hài cốt còn sót lại vô cùng cứng rắn. Đầu khớp xương còn sót lại trắng bệch khiến cho người thấy phải giật mình.
Hạ Nhất Minh yên lặng nhìn bộ hài cốt. Trong lòng từ từ trầm xuống.
Hắn cũng chẳng cảm thấy lạ với bộ hài cốt trước mặt. Lúc trước ở trong cái mê cung dưới đáy của Bồng Lai tiên đảo, hắn cũng nhìn thấy một loại hài cốt như vậy. Nên hắn biết rõ, chỉ có đạt tới cảnh giới Tôn giả mới có thể có được đầu khớp xương kỳ dị như thế.
Bởi vì trong cơ thể đã ngưng tụ được xa lợi nên trừ khi bị thiêu cháy, nếu không hài cốt của họ cả ngàn năm vẫn không bị nát.
Ngẩng đầu lên, Hạ Nhất Minh bước đi từng bước. Cách bộ hài cốt đó không xa, hắn lại phát hiện một bộ hài cốt tương tự. Cũng trắng bệch như thế. Trải qua ngàn năm đã không còn giống một bộ phận trên cơ thể người nữa rồi.
Trái tim Hạ Nhất Minh đập thình thịch. Mặc dù hắn không biết mình đang ở đâu, nhưng sau khi nhìn thấy hai bộ hài cốt đó, cùng với căn phòng rộng lớn, hắn đã đoán được mình đang ở đâu.
Bất chợt, thân hình hắn thoáng động, cứ thế chạy quanh căn phòng.
Tốc độ của hắn nhanh như tia chớp. Hắn đem toàn bộ thực lực phóng thích ra ngoài. Bởi nếu không làm như thế, trái tim của hắn sẽ không giữ được bình tĩnh mà chết cũng nên. Không biết bao nhiêu lâu, ngay cả thân thể của hắn cũng cảm thấy có chút mệt nhọc.
Chợt dừng lại, Hạ Nhất Minh ngơ ngác nhìn xung quanh. Trước mặt hắn có thi thể của hai con linh thú khác nhau. Sau khi nhìn thấy hài cốt của hai con linh thú, cuối cùng Hạ Nhất Minh cũng biết được chính xác mình đang ở đâu.
Nhưng với cái kết quả đó, thực rah nm cũng không muốn biết. Bởi nếu không biết, hắn còn một tia hy vọng. Nhưng đến lúc này, trong lòng hắn đã gần như tuyệt vọng.
Trong căn phòng có gần trăm bộ hài cốt của những vị cao thủ đạt tới cảnh giới Tôn giả. Ngoài ra còn có thi thể của hai con linh thú.
Có điều, hai con linh thú mặc dù đã chết nhưng khiến cho người khác khó hiểu chính là da thịt của chúng vẫn không bị tiêu biến. Hình dạng trông như đang ngủ. Nếu không phải Hạ Nhất Minh không cảm thấy được một chút sức sống nào từ hai cái thi thể đó thì hắn cũng dám nghĩ là chúng đã chết.
Sau khi nhìn thấy tất cả mọi thứ, Hạ Nhất Minh chợt nhớ tới một chuyện. Sau khi cao thủ Thần đạo biến mất, trong vòng hai ngàn năm, có gần trăm vị cao thủ cấp bậc Tôn giả đã đi vào trong Sinh Tử giới. Khi bọn họ cố gắng đi vào đây, giống như bị ma ám, cứ vậy mà đi tới một chỗ...
Đó chính là Luân Hồi chi địa, một nơi có vào mà không có ra.
Có lẽ, lời đồn chỉ có một cái không đúng đó là thánh thú có huyết mạch thần thú của bộ tộc Đồ Đằng đi vào đó cũng không chỉ có một mà chính là hai con. Có điều, chỉ cần xác định được nơi đây chính là Luân Hồi chi địa, Hạ Nhất Minh không thể dằn được sự bi ai và tuyệt vọng ở trong lòng.
Mặc dù hắn là một Tôn giả, đối với thực lực của bản thân luôn tràn ngập sự tự tin. Nhưng cho dù người nào sau khi thấy được hài cố của đám Tôn giả cùng với thi thể của hai con linh thú, thì sự tự tin cũng không thể giữ được nữa.
Hắn hiểu rõ, lúc trước Ngã Văn Bân nói chuyện với hắn chắc chắn giấu đi một số điều quan trọng.
Trong vòng hai nghìn năm, tôn giả tiến vào đây, không chỉ có Tôn giả tam hoa, mà ngay cả Tôn giả Ngũ Khí Triều Nguyên cũng không hề thiếu. Điều này có thể căn cứ vào hơi thở từ đám xá lợi ở đây cũng có thể đoán ra được.
Tất nhiên, sau khi Hạ Nhất Minh nắm được Ngưng Huyết Thuật mới có được năng lực đó. Công pháp tà đạo này mặc dù rất cổ quái, nhưng trên một số phương diện, nó lại có những tác dụng khác thường.
Nhưng bao nhiêu tôn giả Ngũ Khí Triều Nguyên bị chết ở đây vẫn không thể tìm được đường thoát ra, thì Hạ Nhất Minh cho dù cuồng vọng đến mấy cũng không nghĩ rằng mình có thể thoát ra một cách dễ dàng.
Hắn hít một hơi thật sâu, cố gắng làm cho bản thân bình tĩnh trở lại. Hạ Nhất Minh cười khổ nhìn xung quanh. Hắn không thể nhớ được tại sao mình lại đi vào cái nơi chết tiệt này.
Trong trí nhớ của hắn, chỉ đến được chỗ là hắn đang đi theo người kia. Trên đường đi, cái cảm giác kêu gọi đó cứ từ từ tăng lên.
Cuối cùng, ngay cả hắn cũng không rõ mình làm sao mà bị lạc. Hắn chỉ nhớ là sau khi mình bắt đầu itnhr lại thì ngưng tụ được Mộc chi hoa. Nhưng sau khi ngưng tụ xong thì hắn cũng bất ngờ xuất hiện ở đây.
Một cảm giác ớn lạnh từ trong lòng phát ra, khiến cho hắn cảm thấy sợ hãi.
Một lát sau, nét mặt Hạ Nhất Minh có chút khổ sở, tự chế giễu bản thân. Không ngờ được mình vẫn mơ tưởng có được Mộc chi hoa, lại ngưng tụ trong tình cảnh như thế này. Nhưng thực sự hắn đã nỗ lực rất nhiều. Nhiều đến mức không ai có thể chịu đựng nổi.
Mắt hắn lại lướt qua những bộ hài cốt. Bên cạnh những bộ hài cốt đó phần lớn là trống không, không hề có một thứ gì khác. Nhưng vài thi thể lại có một thanh thần binh kỳ lạ.
Con người đoán tạo ra thần binh, mặc dù có uy lực rất mạnh, nhưng cũng không phải là không bị hủy. Nếu như nó chỉ là kim loại bình thường thì cho dù thời gian có dài đến mấy cũng không thể bị biến mất. Nhưng do chúng đã từng bị vụ hóa, nên qua ngàn năm, nếu không có người sử dụng chắc chắn sẽ bị biến mất.
Sự biến mất của chúng cho dù người nào cũng không thể giải thích. Nhưng bất kỳ thanh thần binh nào, sau khi bị vụ hóa cũng đều như vậy.
Nhưng việc gì cũng có ngoại lên. Một số thanh thần bình có thể tồn tại bao nhiêu năm cũng không hề biến mất. Đó chính là những loại phỏng chế thần khí, hay cao giai thần binh. Là những loại đứng đầu, nên chúng có được uy lực khó lường. Cũng chỉ có chúng mới có thể chống lại được sự ăn mòn của thời gian.
Vào lúc này, gần trăm vị Tôn giả nhưng cũng chỉ có sáu thanh thần binh.
Tuy nhiên, sau khi Hạ Nhất Minh liếc mắt xem xét chúng một chút liền không còn hứng thú nữa. Là một người rơi vào cảnh chắc chắn phải chết, hắn còn tâm sức đâu mà quan tâm đến vật ngoại thân.
Ngơ ngác, Hạ Nhất Minh ngẩng đầu nhìn lên. Hắn cũng không biết tại sao mình lại làm như vậy. Giống như bản năng sai khiến làm cho hắn cứ ngơ ngác nhìn lên cao như thế.
Cũng như hắn đi vào Sinh Tử giới đã bị lực lượng thần bí của nơi này kêu gọi. Hắn vô thức ngâng đầu nhìn quang mang như một làn nước đang chảy trên đầu.
Từ từ, đôi mắt của hắn lại không còn chút hồn nào nữa. Như trên cao kia có một loại ma lực có thể thu hút hồn phách của kẻ khác.
Hạ Nhất Minh lẳng lặng đứng nhìn, thần trí của hắn như bị lạc vào trong đó.
Có lẽ, bởi cái điều vừa mới phát hiện khiến cho hắn hoang mang, nên không nhận ra được đám Tôn giả đã chết, mặc dù nằm ở các vị trí khác nhau, nhưng đa số đều có một điểm chung.
Đó là bọn họ đều ngửa cổ lên trời, như đang quan sát một thứ gì đó.
Cũng như Hạ Nhất Minh lúc này, cổ hắn cũng đang ngẩng lên, nhìn chăm chú vào luống ánh sáng trên đỉnh đầu. Tinh thần của hắn cũng hết sức tập trung.
Tất cả mọi thứ cứ vậy mà phát sinh,nên cho dù là Hạ Nhất Minh cũng không nhận ra.
Cho đến khi tinh thần của hắn hoàn toàn tập trung vào luồng ánh sáng đó, kết quả của hắn có lẽ cũng giống như đám Tôn giả nằm quanh đây.