Vũ Thần

Chương 56: Q.6 - Chương 56: Ước định .






- Không phải lúc này – Ánh mắt lão nhìn Hạ Nhất Minh dần trở nên lạnh lẽo:

- Chờ sau khi ngươi từ Sinh Tử giới đi ra, lão phu sẽ cho ngươi biết thực lực của bộ tộc Đồ Đằng chúng ta như thế nào.

Thanh âm của lão sang sảng vang vọng khắp nơi. Sau khi nói xong câu nói đó, lão liếc mắt nhìn thiên hạ một cái, tỏa ra khí thế kinh người. Luồng khí thế cuồn cuộn bộc phát giống như núi lửa phun trào, nhanh chóng xâm chiếm không gian mà khí thế của Hạ Nhất Minh vừa thu lại. Hơn nữa, nó còn tiếp tục khuếch tán ra nữa.

Hạ Nhất Minh nhướng mày, cảm giác được trong câu nói một sự tự tin. Hắn hiểu rằng quả thực người này có điều e ngại nên mới không chịu động thủ. Nhưng chắc chắn thứ mà lão e ngại không phải hắn mà chính là mệnh lệnh của Kỳ Lân thánh chủ mà thôi.

Gật đầu một cái. Hạ Nhất Minh cười nói:

- Được! Để đến lúc đó Hạ Nhất Minh nhất định sẽ lĩnh giáo kỳ công nhân thú hợp nhất của các hạ.

Hắn xoay người đi dọc theo con đường nhỏ trong sơn cốc mà trở về. Bước đi của hắn như không hề bị ảnh hưởng bởi luồng áp lực lúc trước.

Quả thật sau khi trải qua áp lực của Thần Toán Tử và hơi thở thần bí mà sơn cốc mang lại, khả năng chịu đựng áp lực của Hạ Nhất Minh đã tăng lên rất nhiều. Khí thế của Gia Đạt Nhĩ mặc dù mạnh nhưng vẫn không thể sánh với Thần Toán Tử, lại càng không đáng để nhắc tới đối với áp lực của sơn cốc. Vì vậy mà Hạ Nhất Minh vẫn thản nhiên mà đi, không hề để ý.

Đưa mắt nhìn Hạ Nhất Minh bước đi, nét mặt Gia Đạt Nhĩ dần trở nên nặng nề. Trong lòng lão thực ra đã coi Hạ Nhất Minh như một đối thủ mạnh mẽ. Nếu không với thân phận của lão cũng không đưa ra ước hẹn như thế.

Đám người Hùng Vô Cực cũng đã đứng lên hết. Trong ánh mắt bọn họ vẫn chưa mất hết sự sợ hãi. Gia Đạt Nhĩ liếc mắt nhìn bọn họ một cái rồi nói:

- Thất bại cũng chẳng có gì đáng sợ, bởi đó là do thực lực của các ngươi không đủ. Chỉ cần các ngươi cố gắng rồi đến một ngày cũng có được thực lực đó. Nhưng đánh mất niềm tin mới là đáng sợ. Nếu các ngươi không thể lấy lại được niềm tin, thì lần này không thể đi vào Sinh Tử giới.

Mặc dù giọng nói của lão nhân không hề chỉ trích, nét mặt cũng hết sức bình thản nhưng nét mặt của đám người Hùng Vô Cực lại hết sức khó coi. Bọn họ đều biết đó chính là lời cảnh cáo của lão nhân đối với họ.

Nếu trước khi bọn họ đi vào Sinh Tử giới mà không thể thoát khỏi sự ám ảnh thì chắc chắn sẽ mất tư cách đi vào Sinh Tử giới.

Gia Đại Nhĩ quay đầu, ánh mắt tức giận nhìn ra xa. Lần này, bộ tộc Đồ Đằng bị người ta giá họa mặc dù không có người chết. Nhưng nếu vì vậy mà không có người nào có thể đi vào Sinh Tử giới thì bộ tộc Đồ Đằng sẽ bị thiệt hại rất nhiều.

Trong lòng lão vô cùng tức giận và muốn giết chết đối với cái tên che mặt bất ngờ cắt đứt tu luyện của Hạ Nhất Minh.

Nếu có cơ hội gặp lại, chẳng cần Hạ Nhất Minh động thủ, lão cũng cho hắn chết dưới chưởng của mình.

- Gia Đạt Nhĩ thánh giả. Những người ở vùng Tây Bắc hình như không có người này. – Hùng Vô Cực như hiểu được suy nghĩ trong lòng hắn, thấp giọng nói.

Gia Đạt Nhĩ lạnh lùng nói:

- Mặc kệ hắn là ai. Nếu dám ở đây lớn giọng thì phải chịu trừng phạt. – Lão quay đầu, liếc mắt nhìn mấy người Hạ Nhất Minh, nói:

- Người này chắc chắn cũng là tân Tôn giả muốn đi vào Sinh Tử giới. Chỉ cần hắn còn xuất hiện ở đây, ta nhất định làm cho hắn có đi mà không về được.

Hùng Vô Cực gật đầu một cái, trong mắt hắn cũng tràn ngập sát khí. Nếu kẻ đó muốn cắt đứt giác ngộ của Hạ Nhất Minh, bộ tộc Đồ Đằng cũng không phản đối. Nhưng muốn gây họa cho bộ tộc thì đúng là không thể chấp nhận được. Cho dù là kẻ mang mặt nạ hay Hạ Nhất Minh cũng thế.

Sau khi Hạ Nhất Minh trở về giữa mọi người hắn chợt cảm nhận được bản thân với những người khác có một sự xa lánh. Mặc dù, bọn họ đối với hắn vẫn tươi cười nhưng lại có gì đó cẩn thận, thiếu đi sự nhiệt tình.

Người duy nhất không thay đổi có lẽ cũng chỉ có một mình Kim Chiến Dịch. Hắn giơ tay đấm cho Hạ Nhất Minh một cái. Nhìn nét mặt tươi cười của hắn cũng biết là rất vui vì mình.

Ngã Văn Bân mỉm cười đưa mọi người ra khỏi đó vài dặm. Khu vực này được dọn dẹp thành một khoảng trống. Qua sự giới thiệu của Ngã Văn Bân mọi người mới biết được từ sau khi giải hòa với bộ tộc Đồ Đằng, hai bên đã đạt được một hiệp ước với nhau. Vì vậy mà Thiên Trì nhất mạch đã thay mặt cho giới tu luyện bên ngoài đặt một cứ điểm ở đây.

Mà cách đây vài dặm cũng có một điểm dừng chân của bộ tộc Đồ Đằng. Hai điểm đặt chân này có tác dụng giám sát lẫn nhau. Tất nhiên, lúc bình thường ở đây cũng không phải là một nhân vật có thực lực quá mạnh. Nhiều nhất cũng chỉ là một tiên thiên cường giả mà thôi.

Thoáng cái, hôm nay ở đây đã xuất hiện hơn mười vị Tôn giả, khiến cho người phụ trách trông coi ở đó hết sức tất bật. Cũng may bọn họ cũng không phải là nhóm tôn giả đầu tiên tới đây.

Mỗi lần Sinh Tử giới mở ra, đều đón một số lượng Tôn giả tới đây. Vì vậy mà lần này số lượng người tới cũng chỉ nhiều hơn một chút so với mọi lần.

Trên khoảng đất trống đó được dựng lên khoảng hai mươi căn phòng. Những căn phòng đó tuy cũ kỹ nhưng đều được quét dọn hết sức sạch sẽ. Mặc dù không thể sánh được với chỗ ở bình thường, nhưng lúc này cũng chẳng có ai để ý.

Hôm nay, Hạ Nhất Minh bộc lộ thực lực vượt xa cao thủ cùng đẳng cấp. Lấy một chọi sáu hoàn toàn chiếm thế thượng phong. Vì vậy mà hắn đã tạo ra một khoảng cách với đám người Vũ Mạc Phi. Khiến cho bọn họ kính sợ hắn như đối với một vị Tôn giả Ngũ Khí Triều Nguyên.

Khi sắp xếp phòng, Ngã Văn Bân mời Hạ Nhất Minh là người đầu tiên lựa chọn cũng không có người nào mở miệng phản đối.

Sau một canh giờ, tất cả đều đã chọn được căn phòng ưng ý cho bản thân.

Sau khi thử nghiệm uy áp của sơn cốc, Ngã Văn Bân đã thống nhất với mọi người trong vòng một tháng từ bây giờ cho đến khi Sinh Tử giới mở ra mọi người được tự do hành động. Bất luận là ở đây tĩnh tâm hay thăm dò địa hình trong rừng, thậm chí đi săn thú cũng được.

Nhưng một tháng sau, tất cả mọi người phải ở lại đây tập trung. Hơn nữa, lão còn nghiêm túc cảnh các mọi người về ước định giữa dtt đại nhân và Kỳ Lân thánh chủ. Đó là một trong vòng một tháng này, không cho phép xung đột với người của bộ tộc Đồ Đằng.

Cho dù, bất cứ người nào cũng đều biết những lời nói đó là dành cho Hạ Nhất Minh, nhưng ngay cả hắn cũng gật đầu đồng ý. Bọn họ đến đây là để vào Sinh Tử giới chứ không phải đánh nhau với người của bộ tộc Đồ Đằng.

Bản thân hắn đã giao thru với người ta hai lần nhưng có thể nói đó là bất đắc dĩ. Mà sau hai lần đó, có lẽ cũng chẳng còn tên tộc nhân nào của bộ tộc Đồ Đằng dám đến khiêu khích hắn nữa.

Đã như vậy thì cứ nghĩ ngơi dưỡng sức xem một tháng sau đi vào Sinh Tử giới có gặp được kỳ ngộ gì hay không. Nếu cứ tiếp tục căng thẳng với bộ tộc Đồ Đằng đối với hắn cũng chẳng có gì tốt.

Ba ngày sau, một số người quyết định rời khỏi đây. Bọn họ đều hợp lại mà đi. Hác Huyết với Phương Thịnh hợp lại thành một cặp. Trải qua một canh giờ chạy trong rừng, hai người dần rời xa vị trí mọi người dừng chân. Trong lúc bọn họ hành tẩu thường liếc mặt vào một số vị trí bí mật. Tại nơi đó luôn có một số dấu vết đặc biệt.

Nếu như không có được nhãn lực tinh tường, bọn họ khó mà có thể nhận ra được những dấu vết đó. Cuối cùng, khi đi tới một cây đại thụ rất to, hai người không hẹn cùng dừng lại.

Phương Thịnh đảo mắt nói:

- Không thấy có ký hiệu. Chắc là ở chỗ này.

Hác Huyết khẽ gật đầu, nói:

- Dám dùng ám hiệu khẩn cấp để cho chúng ta tới đây quả là hơi mạo hiểm.

Nét mặt Phương Thịnh cũng trở nên âm thầm. Sau khi bọn họ thấy được ám hiệu đặc biệt mới vội vàng chạy tới đây. Nhưng thật sự trong lòng bọn họ cũng không muốn gặp quá nhiều rắc rối.

Dù sao, mỗi người chỉ có cơ hội một lần vào Sinh Tử giới mà thôi. Nếu bỏ lỡ, thì chắc chắn sẽ phải ân hận cả đời.

Một lúc sau, Hác Huyết nhíu mày, nói:

- Là ai lưu lại ám hiệu? Tại sao lâu như vậy rồi mà còn chưa xuất hiện?

Thanh âm của hắn còn chưa kịp dứt thì một giọng nói đã vang lên bên tai hắn:

- Là lão phu lưu lại.

Hác Huyết và Phương Thịnh cực kỳ hoảng sợ. Mặc dù bọn họ đã biết khinh công cùng với thuật ẩn giấu của Hoàn Tuyền Môn rất cao, nhưng bọn họ vẫn tự tin có thể phát hiện được. Tuy nhiên, đến lúc này cả hai mới biết sự thật là như thế nào. Người ta vào tới sát bên cạnh mà cả hai vẫn không hề biết gì hết. Nếu đối phương chủ động muốn ám toán thì chỉ sợ xác suất thành công vô cùng cao.

Hai người liền xoay lưng lại với nhau, quan sát bốn phía chung quanh.

Thanh âm của người đó chính là do sử dụng chân khí mà truyền tới. Nhưng với thực lực của cả hai vẫn không thể xác định được vị trí của người đó nên càng cảm thấy sợ hãi.

- Các hạ là ai? Vì sao không xuất hiện? – Hác Huyết trầm giọng nói.

Một bóng người màu đen chợt từ trong bóng cây hiện ra. Toàn thân hắn gần như được bao phủ toàn bộ bởi một màu đen. Khi người này ẩn nấp trên người không hề phát ra một chút hơi thở. Nhưng khi hắn vừa xuất hiện thì khí thế nhất thời bộc phát mạnh mẽ.

Tuy nhiên, sau khi thấy rõ khuôn mặt đối phương, Hác Huyết chỉ hơi giật mình một chút rồi sợi hãi nói:

- Hô Duyên phó môn chủ.

các bạn sau mỗi bài xin hãy ấn thanks 1 cái cho tui nhé

cám ơn trước

Ôi!!!Thói Đời Nghĩ Mà Đau Lòng

Ta Cười Cuộc Đời Lắm Nỗi Đau Thương


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.