Vũ Thần

Chương 331: Q.6 - Chương 331: Uy hiếp






Đột nhiên đúng lúc đó, một cơn gió mạnh nổi lên khiến cho cát chạy đá bay, trời đất mù mịt. Chỉ thấy những tảng quái thạch cao chót vót, chĩa ra như những thanh kiếm vắt ngang trên mặt đất. Trong phạm vi trăm dặm, khí của trời đất ồ ạt tuôn tới khiến cho cả bầu trời được bao phủ bởi một cảnh tượng quỷ dị.

Hạ Nhất Minh há to miệng, nét mặt đầy sự kinh ngạc. Trước khi Ngưng Huyết nhân phát ra uy lực, cho dù thế nào hắn cũng không ngờ được lại có kết quả như vậy. Hắn ra mệnh lệnh hết sức đơn giản, đem tờ giấy đó giao cho người có tu vi võ đạo cao nhất ở đây. Đồng thời, tạo ra cho đối phương một sự uy hiếp mạnh nhất. Mệnh lệnh đó đã tương đối linh hoạt. Nếu chỉ là khôi lỗi của lão tổ Vũ gia thì chắc chắn không thể hoàn thành được nhiệm vụ.

Sau khi có Ngưng Huyết nhân phụ thể, về mặt chiến đấu, khôi lỗi đã có được năng lực mạnh mẽ. Sau khi nhận được mệnh lệnh, nó có khả năng tự chủ phán đoán nội dung, điều mà một con rối bình thường không thể làm được.

Nhưng thần đạo Ngưng Huyết nhân chẳng những tìm được Chiêm Thiên Phong mà còn chủ động mở miệng uy hiếp. Chỉ cần một điểm này mà nói, thần đạo Ngưng Huyết nhân có được trí tuệ hơn xa khôi lỗi bình thường. Nhưng cho dù như vậy thì Hạ Nhất Minh cũng không thể ngờ được, thần đạo Ngưng Huyết nhân sau khi mở miệng uy hiếp lại còn có thể hành động tiếp.

Mắt thấy lực lượng của trời đất ngưng tụ lại đây, Hạ Nhất Minh biến sắc. Hắn muốn thông qua thần niệm để giao tiếp với Ngưng Huyết nhân để cho nó đình chỉ phóng thích thiên uy.

Tuy nhiên khiến cho Hạ Nhất Minh cảm thấy tuyệt vọng đó là từ Ngưng Huyết nhân truyền tới một tin tức rằng thiên uy một khi phát động không thể dừng lại được.

"Ầm...ầm...uỳnh.."

Chẳng khác nào tiếng sét đột nhiên nổ trong không trung. Toàn bộ thành thị liền lâm vào sự hoang mang. Tất cả mọi người chạy tán loạn khắp nơi. Ngay cả bản thân bọn họ cũng không biết phải trốn làm sao. Hơn nữa, bọn họ cũng chẳng biết trong hoàn cảnh này, mình phải trốn tới nơi nào. Bọn họ chỉ biết rằng trong hoàn cảnh kinh khủng như thế này nếu bọn họ mà đứng yên chắc chắn sẽ bị dọa chết ngay tại chỗ.

Cuối cùng thì cánh tay của Ngưng Huyết nhân cũng hạ xuống. Trong tay nó giống như đang cầm một thanh đại đao. Thiên địa lực kéo dài từ trên cánh tay nó đâm thẳng xuống mặt đất. Một cái rãnh lớn xuất hiện từ đầu thành thị kéo qua trung tâm của thành tới thẳng đầu bên kia.

Những mảnh ngói, đất đá bắn lên cao. Vô số căn phòng sập xuống. Tất cả mọi người nháo nhào trốn tránh, giống như những con kiến hôi trước lực lượng của trời đất.

Trong nháy mắt, cả thành thị xuất hiện một cái hào rộng khoảng ba trượng. Tường thành hai đầu của cái hào sập xuống. Toàn bộ thứ gì nơi nó đi qua đều không còn tồn tại.

Hạ Nhất Minh và Sở Hạo Châu nhân dịp đã tránh được ra xa.

Uy lực của thiên địa ngay cả đối với bọn họ cũng hết sức nguy hiểm. Trong tình cảnh không thể ngăn cản, bọn họ cũng chỉ còn cách tự bảo vệ mình, bỏ chạy ra chỗ khác.

Về phần Bạch mã Lôi Điện và bảo trư đã được Hạ Nhất Minh để ở một chỗ rất xa. Nếu để cho chúng xuất hiện, thì tất cả mọi người biết ngay là người nào đang gây ra chuyện này.

Từ trên cao nhìn xuống khoảng đất bừa bại, trong lòng Hạ Nhất Minh cảm thấy rung động. Mặc dù đây không phải là lần đầu tiên hắn nhìn thấy uy lực của trời đất. Hai lần trước, một lần thì thấy được trên biển rộng mênh mông, một lần là trước thần điện của phương Tây.

Lần đầu tiên, uy lực của trời đất chém cả cái đảo nhỏ ra thành hai nửa, khiến cho biển rộng dậy sóng. Lần thứ hai, uy lực của trời đất khiến cho Phất Lan Khắc Lâm sử dụng lực lượng của Quang Minh thần hóa giải.

So với hôm nay, uy lực của trời đất mới chính thức tạo ra địa ngục của nhân gian.

Chỉ một lần công kích đã cắt ngang cả một ngôi thành. Mặc dù uy lực của nó chưa vượt qua được lần phân cả cái đảo ra làm đôi, nhưng lại gây cho mọi người sự rung động gấp trăm ngàn lần. Dưới uy lực của thiên địa như thế này, lực lượng của con người hoàn toàn không có tác dụng. Cả tòa thành dưới tác dụng của thứ lực lượng đó cũng phải run rẩy.

Một tiếng kêu thê lương như không phải phát ra từ miệng của con người mà từ trong những mảnh vụn vang lên. Nó gần giống như dã thú trước khí chết, phát ra tiếng kêu thảm thiết, vang vọng trên bầu trời:

- Đồng ý! Ta đồng ý...

Trên bầu trời, Ngưng Huyết nhân lạnh lùng nhìn xuống phía dưới. Vào lúc này, hắn chính là một vị thần ở trên cao. Mặc cho phía dưới biến thành địa ngục thì cũng chẳng ảnh hưởng gì tới nó.

Hạ Nhất Minh cảm thấy ớn lạnh. Hắn chợt phát hiện, lưng mình đã ướt đẫm mồ hôi. Một ý niệm chợt xuất hiện trong đầu. Hắn liền truyền đạt suy nghĩ đó cho Ngưng Huyết nhân.

Sau khi đưa ra mệnh lệnh, Hạ Nhất Minh cũng cảm thấy an tâm vì Ngưng Huyết nhân không làm trái mệnh lệnh của hắn. Nó xoay người đi, trong nháy mắt đã biến mất về phía cuối chân trời.

Sau khi liếc nhìn đống đổ nát trong ngôi thành, Hạ Nhất Minh và Sở Hạo Châu cùng nhau rời đi. Trải qua sự uy hiếp của Ngưng Huyết nhân, bọn họ có thể khẳng định Chiêm Thiên Phong chắc chắc sẽ làm theo di ngôn của Sơn Đính lão nhân. Một trong ba đại cường quốc của vùng Tây Bắc - Khai Vanh quốc sắp rời khỏi sân khấu lịch sử.

******

Chậm rãi phi hành trong không trung, Hạ Nhất Minh trầm giọng nói:

- Lão ca! Ngươi thấy thế nào?

Sở Hạo Châu cười khổ, vội vàng nói:

- Nhìn không thấu. Thực sự là không nhìn được.

Quả thực, biểu hiện của Ngưng Huyết nhân đã vượt qua sự dự đoán của bọn họ.

Sau khi, Thần đạo Ngưng Huyết nhân đi xuống, cũng không thể cảm nhận được trên người nó bất cứ điều gì. Ngược lại, nó có thể vận dụng vũ lực siêu cường khiến cho kẻ khác cơ bản là không dám kháng cự. Nhìn thấy cảnh tượng đó thậm chí còn mạnh hơn đỉnh cao của con người rất nhiều. Chỉ cần là một người bình thường cũng biết phải lựa chọn như thế nào.

Hơn nữa, sau khi trải qua thảm biến đó, ngay cả hoàng thất của Khai Vanh quốc có muốn chống cự thì người bên dưới cũng không liều mạng vì họ.

Nhìn về phía trước một chút, Hạ Nhất Minh thở dài một tiếng. Sở Hạo Châu cảm thấy tò mò, hỏi:

- Lão đệ! Ngươi cảm thán cái gì?

Hạ Nhất Minh trầm giọng nói:

- Lần này, sau khi thần đạo Ngưng Huyết nhân vận dụng uy lực của trời đất, mặc dù giết rất nhiều người vô tội nhưng cũng khiến cho mấy người Chiêm Thiên Phong mất đi ngoan cố chống cự.

Sở Hạo Châu cảm thấy run run, nói thật từ đáy lòng:

- Lão đệ nói đúng. Ngay cả ta cũng còn cảm thấy sợ hãi, huống gì là Khai Vanh quốc không có tôn giả tọa trấn.

Hạ Nhất Minh đưa tay lên day trán. Ánh mắt hắn có chút kỳ dị, thì thào nói:

- Dưới sức mạnh của thần đạo, tất cả đều chỉ là con kiến hôi...

Những lời này ngay cả vào thời đại thần đạo cũng đã lưu truyền hậu thế. Mặc dù, thần đạo biến mất đã năm ngàn năm nhưng câu nói đó chưa bao giờ phai nhạt. Nó chỉ đổi thành dưới sức mạnh của Cửu Cửu trọng thiên, tất cả đều chỉ là con kiến hôi mà thôi.

Nhưng sau khi nhìn thấy uy lực của trời đất phóng thích trên đầu của con người mới có thể cảm nhận được một cách sâu sắc ý nghĩ của câu nói đó. Chỉ có điều cảnh tượng máu tanh đó không phải là ai cũng thích.

Phía xa, cuối cùng thì thần đạo Ngưng Huyết nhân cũng ngừng lại. Phía dưới nó chính là hai con thánh thú bạch mã Lôi Điện và bảo trư.

Trước khi Hạ Nhất Minh tới đây, chúng đã biết ý đồ của hắn. Vì vậy mà đối với thần đạo Ngưng Huyết nhân hết sức cẩn thận. Nhưng sau khi thấy sắc mặt của Hạ Nhất Minh và Sở Hạo Châu, hai con thánh thú cũng thả lỏng.

Ít nhất... Hạ Nhất Minh cũng không muốn sử dụng thần đạo Ngưng Huyết nhân để chém giết.

- Lão đệ! Con khôi lỗi này rất giỏi. Sau này ngươi sử dụng phải hết sức cẩn thận. - Sở Hạo Châu nói.

Uy lực của thần đạo, trên thế giới này chỉ sợ là chỉ có những lực lượng phòng hộ của các đại môn phái mới có thể chống lại. Còn ở những nơi bình thường không còn có người nào có thể ngăn cản được lực lượng mạnh như vậy. Cho dù Hạ Nhất Minh có hợp hai loại lực lượng quang, ám cũng không làm được.

Chậm rãi gật đầu, Hạ Nhất Minh hoàn toàn đồng ý với câu nói đó. Nếu sớm biết thần đạo Ngưng Huyết nhân sử dụng cách đó để tiến hành uy hiếp, Hạ Nhất Minh sẽ không để cho nó làm mà tự mình ra tay.

Thoáng di chuyển, Hạ Nhất Minh liền ôm lấy bảo trư rồi leo lên người bạch mã.

Sau một tiếng hét, tất cả mọi người nhanh chóng xoay người, rời khỏi thủ đô của Khai Vanh quốc.

Sau khi thần đạo Ngưng Huyết nhân phóng thích uy lực của trời đất, trong phạm vi trăm dặm, lực của thiên địa gần như biến mất. Cho tới khi bọn họ ra ngoài trăm dặm mới cảm nhận được lực lượng của thiên địa.

Bất luận là Sở Hạo Châu hay bạch mã Lôi Điễn đều hết sức tích cực.

Trong quá trình tu luyện của bọn họ, đặc biệt là khi tu luyện qua cảnh giới tiên thiên đã có một sự nhạy cảm đối với lực lượng của trời đất. Trong hoàn cảnh lực lượng của trời đất biến mất, bọn họ đều cảm thấy không được tự nhiên.

Hạ Nhất Minh ngồi trên lưng bạch mã, trầm mặc không nói. Trong lòng hắn vẫn nhớ tới cảnh tượng thê thảm vừa rồi.

Cuối cùng thì hắn cũng hiểu được uy lực của trời đất sử dụng trên biển mang tới hiệu quả hoàn toàn khác với khi sử dụng trên đất liền.

Trong biển rộng, cho dù có phá hoại tới đâu thì cũng có thể từ từ khôi phục. Nhưng nếu nó tác dụng trên đất liền thì hậu quả của nó để lại có thể nhìn thấy rõ ràng.

Sau khi Khai Vanh quốc thoái vị, địa vị muốn khôi phục lại nguyên dạng ngôi thành này cũng chẳng biết phải dựa vào sự cố gắng của bao nhiêu người.

Hắn ngẩng đầu lên. Trên đỉnh đầu, Bách Linh Bát vẫn yên lặng phi hành bên cạnh Ngưng Huyết nhân. Trong lòng hắn chợt xuất hiện một cái ý nghĩ quái dị.

Quang, ám hợp bích cũng là một trong những lực lượng vượt qua đỉnh cao của con người.

Mặc dù Phất Lan Khắc Lâm và Gia Phỉ Nhĩ Đức hợp bích, uy lực không thể chống lại lực lượng của trời đất. Nhưng nếu sử dụng lực lượng của đan điền hỗn độn để vận dụng quang ám hợp bích thì....

Ý niệm đó xuất hiện trong đầu giống như một tia chớp. Vào lúc này hắn rất hồi hộp chờ đợi sự mạnh mẽ của thứ lực lượng đó....


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.