Hạ Nhất Minh hai mắt ngưng lại, trong lòng vô cùng hoài nghi.
Những môn phái đứng đầu thiên hạ lúc này hắn đều biết.
Trừ Tây phương Liên minh hắc ám chưa đi qua, ngay cả Quang minh thần điện hắn cũng đã tới.
Nhưng trong trí nhớ của hắn không có môn phái nổi tiếng nào gọi là Lĩnh Lang.
Bất quá xem mặt vị nam tử này Lĩnh Lang tuyệt đối là một môn phái ai ai cũng biết, nếu không lão sao có khả năng đưa hai chữ này trước tên mình.
Trong đầu hắn liên tiếp phát ra hơn mười ý niệm, âm thâm ra lệnh cho Thần đạo khôi lỗi dẫn Mưu Tử Long tới đây.
Bất luận ba người này có địch ý hay không, ít nhất nhân số tương đương mới không bị áp chế.
Đồng thời động tác của hắn không chút chậm trễ, nói:
- Ngưỡng mộ đã lâu.
Mã Dự bật cười nói:
- Lão phu tiến vào đây đã năm trăm năm. Danh hào này sợ đã không còn ai biết tới.
Lão cảm khái lắc đầu, nói tiếp:
- Hạ huynh. Lão phu muốn hỏi thăm một chút.
Hạ Nhất Minh vội vàng cười nói:
- Mã huynh cứ nói.
- Hạ huynh là người bên ngoài tới chẳng biết Lĩnh Lang nhất môn chúng ta lúc này phát triển ra sao?
Mã Dự trầm giọng nói.
Hạ Nhất Minh cười khổ nói:
- Mã huynh thứ lỗi, tiểu đệ kiến thức nông cạn, thật sự không nghe nói qua Lĩnh Lang nhất môn.
Mã Dự sắc mặt khẽ biến, nói:
- Lĩnh Lang nhất môn cơ nghiệp trải rộng đại giang nam bắc, chỉ thấp hơn Ngũ Hành Môn, là môn phái thứ hai tại phương Đông. Nếu ngươi là Thần đạo cường giả, lẽ nào lại không biết tới?
Hạ Nhất Minh khẽ vuốt sống mũi, nói:
- Mã huynh. Tình huống lúc này phức tạp hơn so với trước đây.
Mã Dự lẳng lặng nhìn Hạ Nhất Minh, trong mắt hắn mang theo vài phần hàn khí.
Mặc dù hàn khí này không giống đám Tử vong sinh vật nhưng cũng khiến Hạ Nhất Minh chịu áp lực cực lớn.
Trong lòng hắn đại động, tu vi người này cao thâm khó lường, hắn thậm chí có cảm giác không thể chống lại.
- Bất luận tình huống bên ngoài thế nào, với cơ nghiệp Lĩnh Lang nhất môn cũng không có khả năng lụi bại trong năm trăm năm.
Âm thanh Mã Dự chuyển lạnh, nói:
- Xin hỏi Hạ huynh. Ngươi biết môn phái thứ hai tại phương Đông lúc này không?
Hạ Nhất Minh do dự một chút, nói:
- Đại phái thứ hai phương Đông là Động Thiên Phúc Địa.
Mã Dự ngẩn người, nhìn qua nữ tử bên cạnh, hai người vẻ mặt đầy hoài nghi.
- Đệ nhất đại phái là...?
Bạch hổ bên cạnh hai người đột nhiên mở miệng, có chút hứng thú hỏi.
Hạ Nhất Minh mỉm cười, nói:
- Phương Đông đệ nhất đại phái chính là Linh Tiêu Bảo Điện.
- Linh Tiêu Bảo Điện?
Mã Dự thất thanh nói:
- Linh Tiêu Bảo Điện vốn mới quật khởi lẽ nào có thể trong năm trăm năm đánh ngã Ngũ Hành Môn.
Hạ Nhất Minh ho nhẹ một tiếng, nói:
- Mã huynh. Ngũ Hành Môn năm ngàn năm trước đã tan rã. Động Thiên Phúc Địa chính là môn phái truyền thừa của Ngũ Hành Môn. Lúc này trở thành môn phái thứ hai tại phương Đông cũng là không tồi.
Hai người một thú nhìn nhau, những lời này của Hạ Nhất Minh khiến bọn họ bị đả kích nghiêm trọng.
- Năm ngàn năm?
Nữ tử kia rốt cuộc cũng mở miệng.
Hạ Nhất Minh đem toàn bộ chi tiết kể lại một lần, hơn nữa còn nói rõ thiên địa lực lượng hiện nay vô cùng thiếu thốn, không còn ai có thể tiến giai Thần đạo nhất nhất nói ra.
Mỗi lần Hạ Nhất Minh nói một lời, những người kia đồng dạng thở dài một tiếng.
Mã Dự nói:
- Lĩnh Lang nhất môn có biến mất cũng không lạ.
Sau một lát lão trấn định lại, nói:
- Thì ra bên ngoài đã trải qua năm ngàn năm...
Theo sau lão nhìn nữ tử bên cạnh nói:
- Hạ huynh, đây là tiện nội Nguyên Quyên. Nàng lúc trước là môn hạ Nam Cương Lưu Ly Động. Không biết lúc này Lưu Ly Động có còn tồn tại?
Hạ Nhất Minh liên tục gật đầu, nói:
- Lưu Ly Động lúc này đã là Nam Cương đệ nhất phái. Đương đại Động chủ Lưu Ly Lão tổ Lưu Xương Cử cũng tiến vào nơi này.
Nguyên Quyên hai mắt lóe lên, ánh mắt đầy tiếu ý, nói:
- Lưu Ly Lão tổ?
Hạ Nhất Minh nhất thời cười khổ không thôi. Nhìn vị nữ tử này tuổi tác chỉ trung niên nhưng thực tế tuổi của nàng đủ khiến người ta sợ hãi.
Lưu Xương Cử bên ngoài có thể xưng Lưu Ly Lão tổ nhưng tại đây e rằng phải nhường danh xưng này lại.
- Hạ huynh. Nếu bên ngoài đã không thể xuất hiện Thần đạo cao thủ vậy dao động thiên địa mấy ngày trước hẳn là do ngươi?
Mã Dự đột nhiên hỏi.
Hạ Nhất Minh không chút giấu giếm, nói:
- Không sai. Đúng là Hạ mỗ may mắn đặt chân lên Thần đạo.
Mã Dự trên mặt có chút kinh ngạc, nói:
- Hạ huynh có thể vừa tiến vào nơi này đã tấn giai Thần đạo, thiên phú thật không tầm thường. Sau này ngay cả Ngụy thần cảnh cũng có khả năng.
Hạ Nhất Minh vội vàng khiêm nhường nói vài câu, theo sau ánh mắt hắn vui mừng nhìn qua một phía.
Mã Dự giật mình thần niệm nhanh chóng phóng ra, theo sau sắc mặt lão khẽ biến nói:
- Hạ huynh thần niệm cường đại như vậy Mã mỗ tự thẹn không bằng.
Bạch hổ hai cánh cùng Nguyên Quyên trên mặt đồng thời lộ ra vẻ kinh hãi, hai người đã ở cùng Mã Dự nhiều năm, đây là lần đầu tiên thấy lão dễ dàng mở miệng chịu thua.
Hạ Nhất Minh cuống quít khoát tay nói:
- Mã huynh hiểu lầm rồi. Một trong hai người đang tới là khôi lỗi của ta bởi vậy mới có thể sớm phát hiện.
Mã Dự lúc này mới thư thái, trong lòng bình tĩnh hơn rất nhiều.
Nếu như có một người vừa bước chân vào Thần đạo mà thần niệm còn mạnh hơn lão, như vậy mới là có quỷ.
Không lâu sau Thần đạo khôi lỗi cùng Mưu Tử Long trước sau chạy tới.
Mã Dự cười nói:
- Thì ra Mưu huynh cùng Hạ huynh đã gặp mặt trước.
Mưu Tử Long nhìn hai người một thú trên mặt lộ ra vẻ kính sợ, nói:
- Thì ra là Mã huynh hiền khang cùng Bạch Hổ huynh. Ba vị đi tới đây khẳng định có việc quan trọng.
Mã Dự cười ngạo nghễ nói:
- Cũng không có gì. Phu phụ chúng ta cùng Bạch Hổ huynh định đảo qua sào huyệt Tử vong sinh vật, trước khi viện quân của chúng tới tận lực chém giết vài đầu quái vật vàng kim, sau này cũng dễ thở hơn.
Mưu Tử Long khẽ gật đầu, trong mắt ánh lên vẻ hâm mộ.
Lão nhìn Hạ Nhất Minh nói:
- Hạ huynh đệ. Mã huynh cùng Bạch Hổ huynh đề là những Ngụy thần cảnh cường giả. Mà Mã phu nhân trong Hư thần cảnh danh tiếng lẫy lừng, nắm giữ uy lực hàng đầu, lão phu cũng tự nhận không bằng.
Hạ Nhất Minh ánh mắt ngưng trọng, trong lòng thất kinh. Trách không được vừa rồi trước mặt Mã Dự hắn có cảm giác vô lực, thì ra người này nắm giữ uy lực vượt trội như vậy.
Mã Dự nhìn hai người bọn họ gật đầu, nói:
- Chúng ta nên đi thôi.
Hai người một thú ánh mắt đều tập trung lên Thần đạo khôi lỗi, mặc dù bọn họ cảm nhận được khôi lỗi này vô cùng quái dị nhưng cũng không biết rõ khác biệt ở điểm nào.
Hạ Nhất Minh trong lòng khẽ động, nói:
- Mã huynh. Hạ mỗ cũng muốn tới sào huyệt Tử vong sinh vật. Có thể để ta đi cùng không?
Mã Dự suy nghĩ một lát, phu phụ bọn họ không mở miệng nói chuyện đột nhiên âm thanh Bạch Hổ vang lên:
- Trong sào huyệt Tử vong sinh vật đám quái vật vàng kim rất nhiều, có lẽ còn có một vài tên biến dị. Trừ khi đạt tới Ngụy thần cảnh nếu không sẽ liên lụy người khác.
Khí tức đầu Thần thú này so với Thần long thủ hộ thông đạo kém một bậc nhưng cũng khiến kẻ khác khó chống cự.
Mã Dự phu phụ cũng không nói gì, hiển nhiên muốn để Hạ Nhất Minh biết khó mà lui.
Chỉ có Mưu Tử Long sắc mặt cổ quái, lão rõ ràng biết ba người kia chỉ coi Hạ Nhất Minh như tân Thần đạo cường giả thông thường.
Bất quá trải qua thời gian ngắn ngủi tiếp xúc cùng Hạ Nhất Minh, Mưu Tử Long biết, tiểu tử này tuyệt đối không thể nhìn với ánh mắt bình thường.
Hạ Nhất Minh cười hắc hắc nhún vai, phảng phất như không để ý nói:
- Thì ra nơi này nguy hiểm như vậy. Ta quả thật không nên tới.
Hắn ôm quyền, tươi cười nói:
- Đã vậy ba vị cứ tự nhiên. Hạ mỗ chúc ba vị mã đáo thành công.
Mã Dự khẽ cười nói:
- Hạ huynh. Ngươi cố gắng tu luyện tại đây trăm năm, có lẽ sẽ tiến giai Ngụy thần cảnh. Sau khi đạt tới Ngụy thần cảnh, trừ khi gặp phải đám quái vật trăm năm tới một lần, cả không gian này tùy ngươi đi lại.
Hạ Nhất Minh mỉm cười gật đầu lắng nghe.
Mã Dự vung tay, hai người một thú nhanh chóng bay đi, thoáng cái đã biến mất không còn dấu vết.
Mưu Tử Long lắc đầu, nói:
- Hạ huynh đệ. Lời Mã Dự mặc dù khó nghe nhưng là sự thật. Trừ khi tiến tới Ngụy thần cảnh, nếu không sẽ gặp nguy hiểm khi tới đó.
Hạ Nhất Minh không bình luận, nói:
- Mưu huynh. Ta nhìn phu phụ Mã huynh y phục đầy đủ. Khác với ngươi lúc trước hả?
Mưu Tử Long sắc mặt đỏ bừng, nói:
- Mã Dự sau khi tiến vào đây trăm năm đã thành công tấn giai Ngụy thần cảnh. Trong lĩnh vực của hắn bảo trì y phục nguyên vẹn là chuyện nhỏ. Về phần Nguyên Quang, mặc dù không phải Ngụy thần cảnh cường giả nhưng ý phục trên người vốn là thần đạo bảo khí. Đừng nói năm trăm năm, cho dù năm ngàn năm cũng không có vấn đề. Ngươi đem lão ca nghèo túng này so sánh với bọn họ thật không công bằng.
Hạ Nhất Minh lúc này mới hiểu, theo sau cuống quít xin lỗi.
Đợi sau khi Mưu Tử Long hết bức xúc, Hạ Nhất Minh tính toán chênh lệch thời gian nói:
- Mưu huynh. Sào huyệt Tử vong sinh vật ở đâu? Ngươi đã từng qua đó?
Mưu Tử Long sắc mặt khẽ biến nói:
- Hạ huynh. Nơi này quả thực không đi qua được. Nếu không có tu vi Ngụy thần cảnh, gặp phải mười đầu quái vật vàng kim e rằng không thể trở ra.
Hạ Nhất Minh cười hắc hắc tự tin nói:
- Mưu huynh yên tâm. Hạ mỗ trong lòng biết rõ.
Cổ tay khẽ động, Ngũ Hành Hoàn lập tức xuất hiện.
Bất quá lúc này ý niệm Hạ Nhất Minh không đặt trên Ngũ Hành Hoàn mà trực tiếp cùng thần khí chân chính bên trong đó giao tiếp.
Mưu Tử Long đột nhiên có cảm giác trên thân thể Hạ Nhất Minh xuất hiện ma lực thần kỳ. Có lẽ hắn thật sự có thể an toàn trở ra.