Lộc, cộc, lộc, cộc tiếng vó ngựa càng lúc càng rõ ràng thì hình ảnh trong đầu Trầm Côn cũng vậy. Tuy không có băng tuyết đầy trời nhưng vẫn là Mộng Yểm Thú, vẫn là một thanh huyết sắc đại kiếm không hề thay đổi, Hắc kỵ sĩ hoành kiếm ngang người, chặn lối đi của hắn.
- Ôi, lão huynh, ngươi cũng đã xuất hiện, ta đang tìm ngươi đây!
Ngẩn người một thoáng, lập tức trên khuôn mặt của Trầm Côn xuất hiện một nụ cười hì hì đầy chất bỉ ổi. - Ta cũng đang tìm ngươi.
Thanh âm của Hắc kỵ sĩ vô cùng lạnh lẽo
- Bắc Đẩu Thiên Xu (1), tại sao lần tập hợp tháng trước, ngươi không có mặt?
((1): Thiên Xu hay Tham Lang là một ngôi sao trong chòm sao Bắc Đẩu) Tập hợp? tháng trước bần tăng đang còn chữa thương, có tập hợp cái quái gì đâu cơ chứ?? Trầm Côn ngơ ngác nói:
- Lão huynh, ta không hiểu ngươi nói gì cả. Đúng rồi, gần đây ta quên không ít việc a.. - Mất trí nhớ?
Hắc kỵ sĩ cười lạnh
- Vậy ngươi còn nhớ mình là ai không? Còn nhớ tên cha mẹ mình không? Có còn nhớ “Kinh hồng tam kiếm” của ngươi không? Còn nhớ đầu tháng ba này ngươi phải làm gì không?
Một loạt câu hỏi dồn dập, chứng tỏ Hắc kỵ sĩ không tin Trầm Côn bị mất trí nhớ. Trời ơi, tóm lại là cái quái gì đang xảy ra vậy. Trầm Còn càng nghe càng hồ đồ, hai tay dang rộng, nói:
- Lão huynh, ta nói thật với ngươi đó. Ngay cả ngươi là ai, ta còn khong nhớ nữa mà!
- Hừ, ta nghĩ ngươi chắc sống chết cũng quên mất luôn!
Hắc kỵ sĩ hừ lạnh một tiếng.
Nói xong, đột nhiên hắn phi thân lên, toàn thân như một con chim ưng lớn màu đen đánh tới, thanh huyết sắc đại kiếm bổ thẳng vào đầu Trầm Côn.
Một kiếm này không hề có linh khí cũng không hề có biến hóa tinh diệu. Chỉ là kiếm phong bổ tới, khiến cho Trầm Côn thấy toàn thân cứng đờ, kiếm quang đỏ quạch tựa như một con cự thú mồm to như chậu máu muốn cắn, muốn nuốt ý chí chống cự của hắn.
Chưa đánh đã mất tinh thần, Trầm Côn nện mông đánh cái phịch xuống đất. Kiếm pháp có uy thế mạnh như vậy, hắn không thể nào chống cự.
- Có chuyện gì thì giải quyết với ta, khi dễ học trò ta thì ra thể thống gì?
Mắt thấy Trầm Côn sẽ chết dưới kiếm, xoẹt một tiếng trường kiếm của A La cũng thoát khỏi vỏ, đâm thẳng vào đại kiếm của Hắc kỵ sĩ, nhờ vậy mới chặn được một kích trí mạng.
Trường kiếm xuất khỏi vỏ, khí chất của A La cũng biến hóa theo. Khí thế của của Hắc kỵ sĩ cuồn cuộn giống như viễn cổ cự thú giáng xuống, muôn dân chỉ có thể quỳ xuống bái phục. Còn A La, ánh mắt hơi khép hờ chứa đựng sát ý hung tàn lạnh buốt, toàn thân toát lên kiếm phong tanh máu, lạnh lẽo, tàn nhẫn.
Chí ít là về khí thế, A La cũng không có chút nào thua kém Hắc kỵ sĩ.
Kiếm của hai người khẽ chạm vào nhau, A La lập tức thu tay lại bởi vì nàng phát hiện Hắc kỵ sĩ không hề sử dụng linh khí. Hiển nhiên hắn chỉ muốn dò xét thực lực của Trầm Côn.
Hắc kỵ sĩ cũng ngừng lại, hắn nhìn A La với vẻ đầy hứng thú:
- Không tồi, ngươi cũng là cường giả lĩnh ngộ kiếm ý! Đáng tiếc, nội phủ không bình ổn, rõ ràng là đã bị trọng thương. Hừ, chờ cho thực lực của ngươi khôi phục, ta sẽ lại đấu với ngươi một trận!
Nói xong, hắn nghiêng đầu sang nhìn chằm chằm Trầm Côn, thanh âm đầy vẻ nghi ngờ:
- Bắc Đẩu Thiên Xu, ngay cả kiếm ý của ta ngươi cũng không thể chống cự, chẳng lẽ ngươi mất trí nhớ thật sao?
- A di đà Phật!!
Trầm Côn vừa mới hoàn hồn, cười khổ nói:
- Lão huynh, ta lừa ngươi làm quái gì, có gì lợi lộc đâu cơ chứ!
- Ha ha, Bắc Đẩu Thiên Xu lại bị mất trí nhớ, ha ha ha ha…
Hắc kỵ sĩ đột nhiên cười phá lên.
Trầm Côn cũng hiểu được Hắc kỵ sĩ cũng không có ý làm khó mình liền bạo gan trợn mắt nói:
- Lão huynh, chớ vội cười. Còn nhiều chuyện cần ngươi giải thích cho ta đây này!
- Tại sao ta phải giải thích cho ngươi? Ha ha, Bắc Đẩu Thiên Xu chẳng những không nhớ mình là ai, đã thế còn quên cả Kinh Hồng tam kiếm. Người nào mà biết chuyện này, há không cười lộn ruột ư. Ha ha ha, đường đường Bắc Đẩu đệ nhất tinh, Thiên Xu tinh lại bị ta dọa sợ đến mức té ngồi trên đất!Ha ha!!
Hắc kỵ sĩ cười ngặt nghẽo, mãi lúc lâu sau mới cố kìm lại nói:
- Bắc Đẩu Thiên Xu, ồ không, ngươi đã không còn xứng với tên gọi đó rồi, vậy thì cứ gọi ngươi là Trầm Côn đi! Trầm Côn, cho dù ngươi không nhớ mình là ai, nhưng người nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ của mình!
Giọng hắn vụt cao lên, ngữ khí vô cùng nghiêm túc
- Ngươi nghe cho rõ đây, lúc Nhị tông chiêu sinh, ngươi phải thi vào một trong hai tông đó. Hơn nữa ít nhất ngươi cũng phải trở thành nội môn đệ tử, sau đó chờ lệnh mới!
Thanh âm của hắn chợt âm trầm:
- Nếu ngươi không hoàn thành, hừ hừ, cố suy nghĩ một chút, nhiệm vụ thất bại, ngươi sẽ bị trừng phạt như thế nào!
- Triệu Hồng của vương triều Đại Triệu muốn gặp ngươi, cầu ngươi hỗ trợ thu thập yêu thú, ngươi trả lời cho ta, để ta về phục mệnh!
- Ha ha ha ha!
Hắc kỵ sĩ nhịn không được lại cười phá lên
- Trầm Côn, ngươi mà cũng phải bận tâm về chuyện của Triệu Hồng sao? Ha ha, đường đường là Bắc Đẩu Thiên Xu mà lại rơi xuống tình cảnh này sao!!
Thanh âm dần dần lãng đãng, bỗng có một viên đá nhỏ màu đen bắn ngược trở về
- Ngươi nói với Triệu Hồng, muốn gặp ta thì cầm viên đá kia lên núi Độc Giác, ắt sẽ gặp! Khặc khặc, ta cũng đang muốn tìm hai người của Triệu gia có phân lượng đây!
- Phù!!
Trầm Côn thở ra một hơi, con bà nó, mệnh lệnh của Triệu Hồng xem như đã hoàn thành, chắc chắn bần tăng lại được thăng quan ba cấp rồi đây.
Nhưng mà thoáng chốc, hắn cười cũng không nổi!
Câu nói của Hắc kỵ sĩ trước khi đi là có ý gì chứ? Nhất định phải thi vào một trong hai đại tông môn, lại còn phải trở thành đệ tử hạch tâm, hắn muốn bần tăng đi vào hai đại tông môn làm cái khỉ gió gì?
Đáng sợ hơn là, nếu nhiệm vụ thất bại sẽ bị trừng phạt. Với thực lực của Hắc kỵ sĩ, nếu bần tăng thi rớt, cá trăm ăn chục là hắn vác bần tăng ra lột da rút gân a!
- Mẹ nó chứ!!
Trầm Côn nghĩ muốn nát cái đầu trọc cũng không đoán được tâm tư của Hắc kỵ sĩ, tức giận mắng lớn.
- Trầm Côn, bây giờ không phải là lúc mà ngươi mắng chửi!
A La nhìn theo hướng mà Hắc kỵ sĩ rời đi.
- Ta cảm giác được khi Hắc kỵ sĩ ra lệnh cho ngươi, hắn tràn ngập sát khí. Ta tin rằng, chỉ cần ngươi không hoàn thành nhiệm vụ, nhất định hắn sẽ giết ngươi.
Nói đến đây, nàng nhíu mày
- Cố suy nghĩ đi, ngươi có muốn gia nhập hai đại tông môn đó không, ta thì khuyên là ngươi nên đi!
Đi, hay không đi? Trầm Côn cười cười, vừa định trả lời, bỗng nhiên trong cơ thể Vũ Hồn chấn động.
- Đi tham gia cuộc thi chiêu sinh của nhị tông đi!
Ngữ khí của Vương Kiêu có chút cô quạnh
- Ngươi gia nhập vào hai đại tông môn mới có lợi. Thứ nhất, hai đại tông môn đã có ngàn năm lịch sử, tích lũy vô số kinh nghiệm võ đạo, đó là điều mà ta và A La có thể sánh được. Ngươi gia nhập, chẳng những có thể tiếp cận được kiến thức ngàn năm của linh phù, còn có thể gặp những linh phù mới mà ta chưa từng biết đến. Như thế đối với việc nắm giữ linh phù, ngươi cũng có thể tiến thêm một bước!
Thứ hai, giao du tiếp xúc với bên ngoài, phải kiến thức được lực lượng mạnh nhất của đại lục, ngươi mới có thể mở rộng tầm mắt, khuếch trương hoài bảo! Thành Tân Nguyệt này đối với ngươi mà nói, nó quá nhỏ bé. Vũ đài có rộng thì tâm của ngươi mới càng lớn.
Thái độ của Vương Kiêu phi thường cổ quái, không giống đang nói chuyện phiếm thường ngày. Dường như hắn đang nói về một vấn đề rất nghiêm trọng, phân tích nguyên nhân kết quả, trông có vẻ không yên tâm về chuyện gì.
Nghe Vương Kiêu nói xong, Trầm Côn lim dim hai mắt, “Hai lão sư đều muốn bần tăng gia nhập nhị tông, vậy chắc có lẽ phải đi một chuyến thật sao?”
Về lại thế giới hiện tại, khuôn mặt Trầm Côn ánh lên vẻ kiên quyết.
- Quyết định xong chưa? Có đi hay không?
A La nhận thấy sự thay đổi của Trầm Côn. Bất quá nàng không biết Trầm Côn đã trưng cầu ý kiến của Vương Kiêu, mà lại nghĩ rằng hắn đang lo lắng.
- Đi, vì sao lại không đi?
Trầm Côn vụt bước mau,
“Không đi không được, bần tăng cóc cần biết là vì cái gì. Hắc kỵ sĩ ư, quên đi, cũng chả phải vì mở rộng tầm mắt…Hắc hắc, Trầm Trọng đã bái danh sư, bần tăng cũng muốn đi xem thử rốt cuộc là hắn học được cái gì, nắm giữ được bí pháp gì. Nếu không sau này đánh bại hắn bằng niềm tin à?”
Sơn động mà Trầm Côn dưỡng thương cách thành Tân Nguyệt khoảng hai mươi dặm. Khi hắn chậm rãi tiến qua cổng thành, sắc trời đã trở nên tối mịt. Mười mấy tên gia nhân của Trầm gia đang đứng trước cửa thành, cười hi hi ha ha tiếp đón những người vào thành.
Trên bãi đất trống bọn hắn bày một cái tiệc rượu hơn bảy tám chục bàn, năm chục xe ngựa chất đầy rượu. Hễ có người đi qua, lập tức bưng rượu ngon đến
- Ây da, bằng hữu à, Nhị thiếu gia của chúng ta trở thành đệ tử của tông chủ Thiên Vũ tông, có ly rượu nhạt, xin cùng chia vui!!
Uống rượu chùa, việc vui này có thằng ngốc cũng muốn. Người qua đường lập tức chắp tay ôm quyền
- Ây da, chúc mừng Trầm gia, Trầm Trọng thiếu gia anh tài xuất chúng, thành tựu sau này không kể xiết a!
Lúc này, gia nhân của Trầm gia thấy Trầm Côn, khuôn mặt khẽ biến sắc, không hào hứng cho lắm:
- Trầm Côn, thành viên của Trầm gia đều đến tháp Phù Đồ để chúc mừng. Ngươi cũng lo mà đi, nếu đến trễ, coi chừng phu nhân quở trách ngươi!
- Lão huynh, ngươi đang uy hiếp ta sao?
Trầm Côn lắc lư cái đầu, vỗ nhẹ bả vai của tên người hầu.
Trong lòng gã bộc nhân này bỗng run lên. Hắn nghe nói, trong lúc xuất chinh Trầm Côn đã giết bốn con Bạch Nguyên yêu thú, kẻ bất lực như hắn mà còn dám động thủ sát sinh, mình điên hay sao mà dám đi uy hiếp hắn. Tên người hầu vội vã cúi đầu:
- Đại thiếu gia, ta…ta..
Bỗng, một đội kỵ sĩ chừng năm mươi người cưỡi khoái mã từ trong thành gấp rút xông ra. Bọn hắn giương cung lắp tên, bắn chết mười mấy tên người hầu của Trầm gia, rồi sau đó ghìm cương trước mặt Trầm Côn, kỵ sĩ thủ lĩnh kinh ngạc nói:
- Trầm Côn? Ngươi cũng ở đây sao?
Nói rồi, hắn cười lớn:
- Càng tốt, đỡ phiền phức cho bọn ta! Các huynh đệ, đây là con trưởng của Trầm Phù Đồ, bắt được hắn là thăng quan ba cấp!
Nói dứt lời, hắn xông lên roi ngựa vụt thẳng xuống đầu Trầm Côn, tốp kỵ sĩ còn lại chia thành hai cánh, lắp tên bắn tới như mưa.
Ơ, mẹ nó chứ! Bần tăng trêu chọc ai à? Trầm Côn ngẩn người ra, thậm chí còn có cảm giác buồn cười. Nếu không phải Triệu Thương dặn trước, không thể tiết lộ chuyện bần tăng được ban quan thưởng tước, thì mấy tên lính tép này dám động thủ với ngũ phẩm tướng quân sao?
- Lão huynh, muốn bắt người thì ngươi cũng phải cho biết lý do chứ!!
Trầm Côn cười hì hì, tung người nhảy lên, cũng không cần chiêu thức cái con mẹ gì sất. Một cước nện thẳng vào ngực kỵ sĩ, rồi lộn một vòng hạ xuống lưng ngựa, tay túm lấy giáp lưng của hắn, lôi hắn ra làm tấm chắn trước người.
Pặc pặc pặc, loạn tiễn cắm hết lên người kỵ sĩ, cũng may là hắn mặc trọng giáp nên chưa biến thành con nhím. Nhưng cũng có vài mũi tên ghim vào thân, hắn đau đớn rống to:
- Dừng tay, dừng tay! Trầm Côn, ngươi đã phạm trọng tội lại còn muốn chống cự sao?
- Trọng tội, lão huynh, ta phạm trọng tội khi nào vậy ?
Trầm Côn lúc lắc đầu, cười mỉm.
- Người còn không biết sao?
Kỵ sĩ sợ Trầm Côn hạ thủ, vội vàng ngắt lời
- Trưa nay, chuyện Trầm Phù Đồ tham ô bị vỡ lỡ, Hà thành chủ và Tô tướng quân đã cùng nhau tuyên án, Trầm Phù Đồ trong khi chấp hành quân lệnh đã tham ô chiến lợi phẩm. Dựa theo quân quy của Đại Triệu, phán xử lăng trì, tru di tam tộc!