Vũ Toái Hư Không

Chương 255: Chương 255: Cuồng bạo tấn cấp (1)






- Ngươi còn muốn thêm một vũ hồn?

A La vừa vỗ nhẹ cái đầu trọc của Trầm Côn vừa cười mắng:

- Coi chừng chứa không đủ!

- Hắc hắc, không phải là vũ hồn càng nhiều càng tốt sao?

Trầm Côn vừa híp mắt vừa tính toán, mặc dù hắn còn chưa tu luyện《 Hồn Kinh 》tới tầng thứ năm, nhưng trước mắt vẫn có thể đem linh hồn Mặc Ly đưa vào trong U Minh Hồn Phủ, chừng nào lên cấp tính sau vậy….

- Đừng suy nghĩ nữa, khoảng cách giữa ngươi và Mặc Ly còn rất xa xôi đấy!

A La chỉ chỉ lên đỉnh đầu:

- Chúng ta đã bị vây ở bên trong "Họa Địa Vi Thành", giờ làm sao đi ra ngoài?

- Mỹ nữ, nàng không có cách nào sao?

Trầm Côn hỏi ngược lại.

- “Họa Địa Vi Thành” là vũ khí cơ mật nhất của Công Thâu gia, cho dù là ta cũng không biết làm như thế nào để đi ra ngoài đây!

- Vậy Cổ lão huynh thì sao?

- Cao nhân đã tính rằng – thì – là - mà. . .

- Được, ta biết cao nhân như ngươi muốn biểu đạt gì rồi!

A La cùng Cổ Nguyệt Hà cũng không có cách nào, Trầm Côn suy nghĩ hồi lâu, cảm thấy chỉ có thể thử dùng cái vận khí *** chó của A Phúc một lần coi sao.

Hắn biến thành Lang Nhân, hai móng vuốt sói cào cào lên mặt đất rồi khẽ quát một tiếng:

- "Ngự Thú Tâm Kinh", tụ thú!

Vài chục con chuột từ trong đất bùn chui ra, vừa lim dim đôi mắt nhỏ vừa ngơ ngác nhìn Trầm Côn.

- Chít chít….

- Mấy anh à, đào cửa trộm động chính là sở trường của các anh, vậy thì giúp đỡ thằng em này 1 chút nha!

Vừa cười hì hì vừa vận chuyển Ngự Thú Tâm Kinh, Trầm Côn chỉ vào phía bắc nói:

- Đem đồng bạn của các anh gọi hết ra, rồi từ nơi này đào một đường hầm, ít nhất có thể cho chúng ta chui ra được!

- Chít chít….

Đám chuột khoái trá chít lên mấy tiếng, chỉ chốc lát hơn trăm ngàn con chuột đã từ dưới đất ló đầu lên rồi chúng lao về phía bắc đào bới. Chỉ vài phút sau đã đào thành một đường hầm đủ để 1 người bò qua được.

- A Phúc, ngươi vận khí tốt, vậy thì đi theo những con chuột này mở đường!

Trầm Côn cười hì hì phân phó một tiếng, A Phúc không sợ chuột nên liền gật đầu chui vào, nhưng là đến phiên A La thì sắc mặt nàng trắng bệch, vừa run run chỉ vào đám chuột vừa lắp bắp:

- Chuột, chuột……. đám chuột đáng tởm!

- Ai u, mỹ nữ như nàng lại sợ chuột sao?

Trầm Côn nghe vậy thật giống như vừa phát hiện tân đại lục.

- Bẩn, bẩn!

A La lúc này đã líu cả lưỡi, lắp bắp cả buổi mới nói tiếp:

- Bẩn đến mức không thể chấp nhận được. . . . . Ta, ta không đi theo đám chuột này!

Vừa nói, nàng vừa trợn trắng mắt sau đó quyết đoán chọn cách bất tỉnh gục vào trong ngực Trầm Côn.

Này. . . .

Khửa k hửa, Trầm Côn vốn đang ước gì có chuyện đẹp như vậy nên không cần suy nghĩ liền ôm chặt A La, sau đó gã theo A Phúc chui vào, còn Bất Sắc thì cỡi Long Thanh Sơn cản ở phía sau.

Trước có những con chuột để đào đường hầm, sau có cái vận may *** chó của A Phúc, vậy mà còn không thể chạy thoát khỏi cái Họa Địa Vi Thành này sao?

Nghĩ như vậy, Trầm Côn vừa cười híp mắt vừa tiến vào đường hầm. Nhưng mới đi được hơn trăm thước, chỉ nghe thấy phía trước "Chi! Chi!" mấy tiếng chuột kêu thảm thiết, sau đó một khối lớn máu đen từ phía trước bay ngược về, bên trong còn kèm theo da chuột nát, thịt chuột vụn cộng với một mớ nội tạng nát bấy nhầy. . .

Trầm Côn bị phun thẳng lên mặt khiến hắn suýt nữa phát ói, sau khi lau mặt rồi nhìn lại thì hắn chỉ thấy phía trước xuất hiện một loạt lưỡi thép đang không ngừng xoay tròn trước mặt tựa. Nó xoay nhanh tựa như một cái cối xay thịt đang xay nhuyễn những con chuột phía trước, những thứ vừa phun vào mặt hắn cũng từ đó mà ra.

- Báo động! ! !

Trong Họa Địa Vi Thành, một gã Công Thâu gia đệ tử lập tức rống to:

- Hệ thống phòng ngự dưới đất, đoạn thứ ba, tổ Năm, máy xoay thăm dò địa chất phát hiện kẻ địch !

- Kẻ địch? Chẳng lẽ đám Quang Minh Hoàng kia đang núp dưới mặt đất?

Tiếng nói của Công Thâu Thiên vang lên.

- Đội xây dựng số thứ sáu, lập tức tiến hành thăm dò phía dưới đất!

Nguy rồi!

Họa Địa Vi Thành của Công Thâu gia thật không ngờ lợi hại như vậy, ngay cả mười mấy thước dưới mặt đất mà cũng có hệ thống phòng ngự nữa! ?

Trầm Côn đành cắn răng:

- Không Sắc, biến thành bộ dạng giống như cái máy xoay này, bên trong đủ rộng để chứa tất cả mọi người!

- A di đà Phật!

Không Sắc lúc này biến thành một cái mũi khoan y hệt như cái cối xay thịt, tất nhiên là sao y bản chính lẫn vừa đủ rộng để chứa tất cả mọi người. (NBV: Ghê thật, y như trong Tranforms. Quả nhiên mấy anh Tung của này là trùm bắt chước mà)

Ngay sau khi cả đám Trầm Côn vừa ẩn mình vào thì mấy tên đệ tử Công Thâu gia đầu đội mũ sắt lái một chiếc chiến xa xuất hiện ngay cạnh cái máy xoay…..

Sau khi kiểm tra một vòng xung quanh, một tên đệ tử Công Thâu gia vừa cười cười vừa cầm cái máy truyền tin trên chiến xa mà nói:

- Báo cáo cấp trên, chỉ phát hiện một đám chuột đang dọn nhà chứ không phát hiện dấu vết kẻ địch!

Vừa nói, bọn chúng vừa điểu khiển chiếc chiến xa quay trở lên mặt đất.

Khi đám Trầm Côn leo ra khỏi cái máy xoay thì mổ hôi trán mồ hôi tay đã ướt đẫm.

Chết tiệt!

Con đường dưới đất này bây giờ đi không được rồi, giờ làm thế nào để rời đi đây?

Ở dưới lòng đất trốn chui trốn nhủi một đêm, sáng sớm ngày thứ hai, tiến đến giữa một cái kho hàng nhỏ trong thành nhóm Trầm Côn mới ló đầu lên khỏi mặt đất. Sau khi nhìn quanh một hồi không phát hiện bóng người nào, hắn liền bảo Long Thanh Sơn mang theo mọi người bay lên giữa không trung —— phạm vi hoạt động của tòa thành này có lợi hại cỡ nào chứ, có thể ngăn cản Long Tộc yêu thú vốn là bá chủ trên bầu trời sao?

Ý nghĩ này của hắn còn chưa xong thỉ đã thấy một bộ phận của tòa thành đột nhiên xảy ra biến hóa. Chỉ nghe "Rắc rắc" một hồi, từ trong tường thành đã xuất hiện một cánh tay máy khổng lồ, sau đó nó xòe ra tựa như cái vợt đập ruồi mà đập thẳng lên người Long Thanh Sơn. (NBV: Khửa khửa, lão Bánh bao hết nói đến vụ “Sợ cái chảo” giờ chuyển sang “Cái đập ruồi” rồi ^___^)

Ngũ tạng của Trầm Côn sau cú đập tựa như bị thiêu đốt, may mắn là Không Sắc kịp thời biến thành một cái hộp sắt khổng lồ đủ chứa tất cả đám người Trầm Côn, sau đó lại xuất hiện thêm mấy con quạ sắt làm kẻ chết thay mới để cho đám người Công Thâu gia nhận định sự việc xảy ra là do có chim chóc bay lạc vào khu vực phòng không của Họa Địa Vi Thành . . . .

Đến buổi tối, Trầm Côn đang định dùng bất cứ giá nào cũng muốn từ mặt đất giết đi ra ngoài, nhưng là vừa mới đi tới mặt đất, đã bị mấy cái máy nhắm không biết ở nơi đâu phát hiện. . . Thử nghĩ xem, Mặc Thủ Thành Quy của Mặc gia có Mặc Nhãn thì lẽ nào hệ thống kiểm soát của Công Thâu gia lại không có hệ thống tự động giám thị sao!

Lúc này, trong khi đám đệ tử Công Thâu gia đang đổ xô tiến đến thì Trầm Côn cũng tức điên người rồi. Trên người một cái Liệp Nguyên sát trận, dưới đất thêm một cái Tứ Tượng Tinh trận toàn lực phát động, sau đó một cuộc huyết chiến thẳng nửa đêm mới may mắn trốn xuống một cái động khổng lồ đò sẵn dưới đất… Có lẽ điều duy nhất đáng được ăn mừng chính là lúc này Công Thâu Thiên cũng không có ở bên trong Họa Địa Vi Thành, nên Trầm Côn lúc này mới có cơ hội chạy trốn.

Nhưng là chỉ sau có một buổi tối Công Thâu Thiên đã trở lại. Lúc này lão đang đứng ở một ngọn tháp cao nhất trong tòa thành để điều hành tất cả Công Thâu gia đệ tử vây bắt Trầm Côn.

Lúc này Trầm Côn của chúng ta cũng bị kích phát rồi hung tính, ngươi không phải là muốn bần tăng chết sao? Tốt, bần tăng cùng lắm thì chết chứ gì, nhưng ngươi cũng đừng mong sống tốt! (NBV: Ôi tinh thần “Trạng chết chúa cũng băng hà” đây mà! @__@)

Bắt đầu từ lúc này, Trầm Côn ở bên trong Họa Địa Vi Thành trốn đông trốn Tây, nhiều người thì hắn bỏ chạy, ít người thì hắn nhảy ra đại sát một trận, hơn nữa Liệp Nguyên sát trận mở ra kiến linh khí người chết cũng bị Trầm Côn hút vào thể nội biến thành công cụ để hắn tăng cấp. (NBV: Đơn giản là chiến thuật đánh du kích, kiếm exp tăng lv đó mờ ^_^)

- Ngao . . .

Đến đêm ngày thứ mười, Trầm Côn đứng ở một trên một ngọn pháo tru lên như sói, thanh âm truyền khắp bốn phương tám hướng.

Lúc này, hắn bị không biết bao nhiêu tên Công Thâu gia đệ tử phát hiện, sau đó một đoàn chiến xa khổng lồ khắp nơi đổ dồn về. Bên cạnh Trầm Côn cũng đã có hơn ngàn tên đệ tử Công Thâu gia vây quanh, còn ở xa xa lại càng lúc càng xuất hiện nhiều loại vũ khí công kích tầm xa như cung tên, nỏ pháo, lao…. đang ân cần nhắm thẳng vào hắn.

Mà ở sau lưng Trầm Côn, A La cũng giết đỏ cả mắt rồi, nàng như một chiến thần máu lạnh, mỗi một kiếm nhất định sẽ xẹt qua cổ họng một Công Thâu gia đệ tử, mỗi một chưởng nhất định đánh nát trái tim một Công Thâu đệ tử . . . Chỉ là huyết chiến trong chốc lát mà dưới chân nàng đã ngã xuống hơn 300 cỗ thi thể!

- Mỹ nữ,nàng đừng có lãng phí nha!

Trầm Côn vừa giơ lên một thanh quyền trượng khổng lồ do Không Sắc biến thành vừa gọi về đám yêu thú xung quanh vùng để hỗ trợ. Hắn thấy A La đồ sát như vậy liền trêu chọc nàng.

- Đang lúc đại chiến, không được nhiều lời!

A La dưới trạng thái chiến đấu tuyệt đối là một kẻ lãnh khốc, vừa lạnh lùng nhìn lướt qua Trầm Côn vừa nói!

- Từ từ, cứ từ từ. Chuyển qua cái bộ dạng khác đi mà mỹ nữ, thật sự mà nói thì nàng cũng quá lãng phí mà!

Trầm Côn vừa bĩu môi vừa giơ một ngón tay chỉ lên Liệp Nguyên sát trận trên người nàng:

- Nàng cũng đã mang theo Liệp Nguyên sát trận, vậy thì cho nó thoải mái hút đi, dù là thi thể cũng đừng có bỏ phí chứ!

Đánh đến hiện tại thì Trầm Côn của chúng ta cũng đã nghĩ chắc rằng lần này mình chết chắc rồi, bởi vậy hắn cũng chẳng thèm để ý gì đến chuyện chánh tà cùng tâm địa từ bi thương người gì hết ráo!

Nếu Công Thâu gia muốn giết hắn, vậy hắn dùng hết thảy thủ đoạn, không tiếc bất cứ giá nào cũng phải trả thù Công Thâu gia!

Cũng như cái Liệp Nguyên sát trận này! Bốn năm trăm cái nhân mạng sau khi bị Trầm Côn giết thì ngay cả linh khí của người chết cũng bị hắn hút khô, ngay cả thi thể cũng không để lại cho đám Công Thâu gia . . .

Với lại A La cũng đã dạy về hiệu suất tác chiến rồi, kẻ địch đã chết thì quản gì đến thi thể chứ, mặc dù là thi thể nhưng vẫn còn chút linh khí mà. Bởi vậy Trầm Côn mới vừa cười vừa mắng nàng là lãng phí, về độ tàn nhẫn thì không thể so sánh với mình được!

Tàn nhẫn sao?

Có lẽ vậy! Có lẽ sau này sẽ có người mắng Trầm Côn không có chút nhân tính nào, nhưng hiện tại vì sống sót, trừ giết người hắn đã không có lựa chọn nào khác!

- Tặc tử, đền mạng cho Công Thâu gia ta!

Đang ác chiến thì giữa không trung đột nhiên truyền đến một tiếng rống đầy bi phẫn lẫn tức giận. Lúc này Công Thâu Thiên giống như một đầu đại ưng đang hung mãnh bổ nhào xuống!

Hai mắt của lão cũng đã đỏ lên, lão mới vừa rồi đang ở Thành Tây truy tìm tông tích của địch nhân thì chợt nghe báo cáo tin tức địch nhân xuất hiện tại thành Đông. Lão cơ hồ chỉ dùng nửa phút thời gian tới điều hành đệ tử, sau đó tựu chạy đến thành Đông. . . Chính là chỉ trong khoảng hai ba phút thời gian mà đã có hơn một ngàn đệ tử chết dưới chân Trầm Côn cùng A La.

Khi lão nhìn lại cái thân ảnh Lang nhân của Trầm Côn đang đứng ở trên mái tháp pháo vừa gầm rú vừa không ngừng hút khô các thi thể đệ tử, nhất thời một bầu máu nóng dâng trào, sau đó lão dùng ngay một sát chiêu sắc bén nhất mà lao xuống!

- Cẩn thận, Công Thâu Thiên tới!

A La phản ứng cực nhanh, đẩy lưng Trầm Côn một cái rồi lao ra tiếp đón.

- Thanh Sơn, ngươi bảo vệ A Phúc đi trước, ta công kích lượt thứ nhất, Trầm Côn ngươi đánh tiếp lượt thứ hai!

Bố trí chiến pháp xong thì thiết chưởng của Công Thâu Thiên chỉ còn cách đỉnh đầu nàng chừng hai, ba tấc rồi. A La mắt thấy không còn kịp huy kiếm đón đỡ liền quyết định tay phải thu kiếm, tay trái một chưởng dùng lối đánh cứng đối cứng để nghênh đón.

Băng!

Một âm thanh trầm đục vang lên tựa như muốn xé rách bầu trời. Thân hình Công Thâu Thiên chỉ hơi dừng một chút liền lao xuống lần nữa.

Còn A La phun từ cổ họng ra một búng máu, từ giữa không trung rơi xuống dưới rồi ngã lên trên mái tháp.

Cắn răng một cái, A La lại nhảy lên!

Thấy bạch y nữ nhân này còn có thể đứng lên, Công Thâu Thiên trong lòng cũng rùng mình!

Khi giao chiến lúc mấy ngày trước, cấp bậc của lão vẫn còn hơn xa A La. Mà hiện tại nàng cũng mới tăng lên Hồng Nguyên mà thôi, nhưng là một Hồng Nguyên vũ tông mà lại có thể đón đỡ một chưởng của mình, mà xem chừng nàng ta chỉ bị một vết thương nhẹ là sao??

Đáng chết, Công Thâu Thiên ta chính là cường giả thuộc cấp bậc Tử Nguyên đỉnh phong kia mà!

Nhìn kỹ lại, ánh sáng Hồng Nguyên trên người A La rõ ràng so sánh với mấy ngày trước đây thì nồng đậm rất nhiều, lại còn mơ hồ lộ ra ánh sáng màu lam. Hiển nhiên nàng ta rất nhanh sẽ phải tiến vào cảnh giới Lam Nguyên vũ tông . .

Thật ra là sau khi trải qua sự hấp thu không ngừng của Liệp Nguyên sát trận thì A La đã khôi phục đến ngưỡng cửa giữa Hồng Nguyên cùng Lam Nguyên rồi. Sau trận chiến này nếu có thể sống sót đi ra, chỉ cần nàng điều trị tốt một chút là có thể khôi phục đến cấp bậc Lam Nguyên vũ tông hạ đoạn!

Công Thâu Thiên cũng không biết bí mật của Liệp Nguyên sát trận, hắn cũng không còn kịp nữa suy nghĩ nhiều, bởi vì ngay sau khi A La thất bại, Trầm Côn trong bộ dáng Lang nhân đã đánh sát tới.

- Một tên Hồng Nguyên vũ tông trung đoạn nho nhỏ cũng dám đối địch với ta sao?

Công Thâu Thiên cười giận dữ, hắn cũng nhìn ra cấp bậc của Trầm Côn chỉ là một Hồng Nguyên trung đoạn mà thôi, cho nên một chưởng không cần suy nghĩ đã đánh ra!

Băng!

Trầm Côn giống như trước một chưởng đánh ra là dùng cứng đối cứng mà nhận một chiêu, mặc dù hắn cũng giống như A La từ trên rơi xuống, cũng không mang đến thương tổn gì cho Công Thâu Thiên. Nhưng lúc này trên người hắn cũng chỉ bị một vết thương nhẹ mà thôi.

- Tiểu tử này cũng trở nên mạnh mẻ đến thế sao?

Lúc này đầu óc của Công Thâu Thiên cũng đã trở nên mơ hồ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.