Vũ Toái Hư Không

Chương 4: Chương 4: Đại hội trưởng lão






"Ngươi muốn tới đại hội trưởng lão? Đại thiếu gia, ngươi...... ngươi không phải điên rồi chứ?"

Nghe Trầm Côn nói xong, Vương mập mạp sợ đến nỗi rụt cổ mạnh lại, hệt như là thấy một siêu cấp yêu thú từ trong Đại Hoang châu đi ra, hoặc là cái loại thích ăn thịt người sống vậy, "Đại thiếu gia, trưởng lão gia tộc đã chán ghét ngươi đến tận cổ rồi, không có chuyện gì làm còn muốn đi giáo huấn ngươi nữa, ngươi...... ngươi bây giờ mà đi tìm họ thì......"

"Ngươi không muốn dẫn đường có đúng không?" Trầm Côn vuốt cằm cười hắc hắc.

"Ta...... ta dẫn đường!" Vương mập mạp bị Trầm Côn đánh đến sợ, không chút do dự liền xông ra ngoài.

Từ thần sắc không tình nguyện trong mắt hắn, Trầm Côn trong lòng chỉ đành thở dài ai oán thôi.

Ngươi cho rằng bần tăng nguyện ý đi đối kháng với mấy đại trưởng lão hả?!

Bần tăng là không thể không đi! Tài phú của Trầm gia ít nhất cũng phải mấy chục lượng bạc trắng, nếu như bị đuổi đi, hoặc mất địa vị người thừa kế, vậy mấy chục vạn lượng bạc trắng này sẽ không có rồi ----- Vì bút mua bán mấy chục vạn lượng bạc trắng này, cũng chỉ có thể bước tới mà thôi!"

Hừ hừ, chờ bần tăng đối phó được mấy trưởng lão, liền lập tức tiếp thụ mấy chục vạn bạc trắng đó, đến lúc đấy một nửa số bạc dùng để làm tân Thiếu Lâm Tự, khai võ giáo kiếm tiền, một nửa số khác lấy đi đầu tư mua bán.

Sặc! Mém tí lại quên mất!

Trầm Côn vỗ mạnh lên trán, chợt nhớ tới một sự tình quan trọng!

Muốn đối phó với trưởng lão gia tộc, quan trọng nhất chính là thực lực, mà các trưởng lão gia tộc thì có cái thực lực gì đây?

"Bạch Nguyên Vũ tông!" Trong đầu Trầm Côn lập tức toát ra cái danh từ này!

Vũ tông, chính là cường giả cảnh giới tông sư đem linh khí ngũ hành tu luyện đến trình độ thực chất hóa, có thể ở trong chiến đấu phát huy ra được lực lượng khủng bố!

Mà Bạch Nguyên Vũ tông, là chỉ giai đoạn sơ cấp nhất của cảnh giới Vũ tông: có được lực của Bạch Nguyên Vũ tông, thì có thể đem linh khí ngũ hành tồn trữ trong cơ thể, thông qua việc vận chuyển linh khí, đem tố chất thân thể đó phát huy đến trình độ siêu việt cực hạn con của người!

Thử đưa một ví dụ ra mà nói: Chẳng hạn như, một vị cường giả Bạch Nguyên Vũ tông, lúc không dùng đến đặc tính của Bạch Nguyên Vũ tông, quyền lực của hắn cũng chỉ có khoảng ba bốn trăm cân, chỉ khi nào vận dụng lực của Bạch Nguyên Vũ tông, thì lực lượng của hắn mới được cường hóa lên mười mấy lần, thậm chí tới mấy chục lần, một quyền có lực vạn cân, đánh nứt cả nham thạch cũng không phải là lời nói chơi!

Mấy vị trưởng lão Trầm gia, toàn bộ đều là Bạch Nguyên Vũ tông!

Có điều Bạch Nguyên Vũ tông cũng chia ra làm ba đoạn thượng, trung và hạ, đại bộ phận bọn họ đều là hạ đoạn, chỉ có hai người trung đoạn, mà Trầm Côn rất may mắn, Trầm Côn là Bạch Nguyên Vũ tông thượng đoạn, nếu luận đơn đả độc đấu thì cũng đủ để giết chết bất kỳ một vị trưởng lão nào, cho dù là quần ẩu, cũng có thể ở dưới sự vây công của các đại trưởng lão mà toàn thân trở ra.

"Ây da, thì ra Trầm Côn Cửu Châu lại mạnh mẽ đến như vậy, phát rồi, phát tài rồi......" Thực lực song phương đối lập rất rõ ràng, cho nên Trầm Côn cười càng thêm tin tưởng gấp trăm lần!

Bầu trời vẫn còn đang tuyết rơi, tuyết đọng trên mặt đất đã có độ dày nửa xích, đi trên đó đôi lúc lại phát ra âm thanh "ắt xì ắt xì". (1 xích = 1/3m)

Nhờ Vương mập mạp dẫn đường, Trầm Côn trực tiếp hướng tới một cái tháp cao, Vương mập mạp giới thiệu nói: "Đại thiếu gia, ngươi xem đã tới tháp cao trên đỉnh núi rồi. Nó gọi là 'Phù Đồ Tháp', là nơi cất dấu bí tịch võ học cùng trân bảo của gia tộc, đại hội trưởng lão gia tộc, là ở ngay đại sảnh tầng thứ nhất của Phù Đồ Tháp......"

Trầm Côn gật đầu liên tục, hắn nhớ kỹ trọng điểm, tài bảo của Trầm gia cũng dấu trong Phù Đồ Tháp......

Lại đi tiếp một đoạn đường, hai người liền đi tới cửa chính của Phù Đồ Tháp, trước cửa có mấy chục vệ binh đứng thủ, Trầm Côn cũng chẳng muốn cùng bọn họ giao thiệp, trực tiếp đi ra phía sau Phù Đồ Tháp, để cho Vương mập mạp ở phía xa xa chờ, sau đó tự mình nhảy cửa sổ chui vào.

"Đại hội trưởng lão ở tầng thứ nhất......"

Dựa theo nhắc nhở của Vương mập mạp, Trầm Côn rón ra rón rén bước tới phía sau một cánh cửa sắt to, nhưng không đợi hắn đứng vững cước bộ, thì đã nghe thấy bên trong truyền ra một trận cãi nhau đinh tai nhức óc!

"Ta không đồng ý! Mặc kệ nói như thế nào, Trầm Côn cũng là trưởng tử của gia tộc, không thể dễ dàng trục xuất!"

"Tôn trưởng lão, ta hiểu được nỗi băn khoăn của ngươi, nhưng thỉnh ngươi suy nghĩ kỹ một chút! Những năm gần đây, chúng ta đã vì Trầm Côn mà vứt bỏ mất hết bao nhiêu mặt mũi, bao nhiêu tổn thất, bao nhiêu lợi ích rồi? Không đem Trầm Côn trục xuất, khó mà tiêu nỗi mối hận trong lòng của ta a!"

"Bà mẹ nó, lão tử đứng ở ngay đây, xem các ngươi ai dám trục xuất Trầm Côn!?"

Loảng xoảng! Trong tiếng cãi nhau lại còn vang lên vài tiếng vang khác, hẳn là có người đập bàn, hoặc dứt khoát động võ rồi!

"Ái chà chà, chẳng lẽ bên trong còn có người ủng hộ bần tăng, đồng ý vì bần tăng xuất đầu liều mạng sao?" Đôi con ngươi nhỏ xíu trong mắt Trầm Côn sáng ngời, ngồi xổm phía sau cửa sắt, lặng lẽ chờ đợi âm thanh vang lại...

Bần tăng còn chưa có hoàn toàn nắm giữ trí nhớ của kiếp trước, muốn kiếm tiền, muốn phát tài, tổng yếu vẫn phải quan sát rõ ràng cục diện đi đã!

Rất nhanh, lực chú ý của Trầm Côn liền lưu lại trên người 3 người!

Người thứ nhất ngồi ở chỗ sâu nhất trong đại sảnh, là một thiếu niên khoảng 15,16 tuổi, lớn lên cùng với Trầm Côn cực kỳ tương tự, khỏi phải nói, khẳng định là ca ca hoặc đệ đệ của Trầm Côn rồi.

Ở bên cạnh thiếu niên, còn có một chiếc kiệu màu đỏ thắm, 4 kiệu phu cúi đầu đứng ở hai bên, thấy vậy Trầm Côn âm thầm tặc lưỡi, vãi! Mặc dù không biết người bên trong kiệu là ai, nhưng mà ở trong đại hội cao tầng gia tộc, hắn có dũng khí trực tiếp đem kiệu tư nhân tiến vào trong sân, khẳng định là một đại nhân vật khó lường a!

Người thứ ba là một hòa thượng béo mập!

Lúc Trầm Côn rình coi, thì hòa thượng đó cũng vừa mới ném cái bàn ra, xé toạt áo, lộ ra thân hình xăm đầy hoa văn, chính là đang thị uy cùng các trưởng lão khác!

"Nghĩa phụ?" Tâm lý Trầm Côn ấm áp chưa từng có.

Hòa thượng đó đúng là cha nuôi của Trầm Côn, một trong thất đại trưởng lão của Trầm Gia, Thiết hòa thượng!

...............

Thiết hòa thượng rất buồn bực.

Bà mẹ nó, đứa con nuôi Trầm Côn này cũng chịu thua kém quá mức rồi, nhịn không được, là bởi vì uất ức thay cho hắn, mấy vị trưởng lão liên hợp lại muốn trục xuất hắn ra khỏi gia môn, đã vậy còn không thể mang theo bất cứ thứ gì, bà mẹ nó kể cả võ công cũng......

Ài, nói thật, lão tử đối với đứa con nuôi này cũng ngán rồi, chẳng muốn quản cái rắm gì chuyện của hắn, nhưng mà nghĩ lại còn cái ước định kia năm đó...... Thôi bỏ đi, bỏ đi, cùng lắm thì tối nay bồi theo một mạng của lão tử, hẳn cũng bảo trụ được địa vị người thừa kế của hắn!

"Lão tử lập lại lần cuối: Lão tử không đồng ý trục xuất Trầm Côn, kẻ nào dám phản đối, thì cũng đừng trách lão tử trở mặt!" Thiết hòa thượng giơ đầu nắm tay to như cái nồi lên!

Đúng vậy, đầu nắm tay to như cái nồi, một điểm cũng không chút khoa trương, Thiết hòa thượng là bạch nguyên vũ tông trung đoạn, am hiểu nhất là lực lượng cường hóa, nắm tay chính là thiên phú dị bẩm bất đồng với thường nhân của hắn......

"Vậy ngươi cứ việc trở mặt, tưởng ta sợ ngươi sao?"

Đối diện Thiết hòa thượng, một lão nhân tóc bạc quắc thước hoắc mắt lên. (Quắc thước: Người già mà tinh thần còn mạnh được gọi là quắc thước)

"Hahaha, Nam Cung trưởng lão, chỉ bằng vào ngươi Bạch Nguyên Vũ tông hạ đoạn, cũng muốn khiêu chiến sái gia sao?" Thiết hòa thượng khinh thường bĩu môi, cấp bậc của hắn so sánh với Nam Cung trưởng lão cao hơn một đoạn, Bạch Nguyên Vũ tông trung đoạn, nếu luận đơn đả độc đấu thì trong vòng mười mấy chiêu là đã có thể đánh ngã cái lão Nam Cung lơm cơm này rồi!

"Thiết hòa thượng, ngươi đừng có quá cuồng vọng, cấp bậc của Nam Cung trưởng lão quả thực không bằng ngươi, nhưng ta nữa thì sao?"

Bên cạnh trưởng lão tóc bạc, một hán tử gầy gò lạnh lùng cười, "Ta cũng vậy, là Bạch Nguyên Vũ tông hạ đoạn, ta cùng Nam Cung trưởng lão liên thủ, hai kẻ hạ đoạn đánh một kẻ trung đoạn, muốn giết ngươi dễ như trở bàn tay!"

"Hừ, hai tên lơm cơm không biết lớn nhỏ các ngươi, giỏi thì cùng nhau tới thử một lần xem!" Thiết hòa thượng dửng dưng như không có việc gì cả.

"Ngồi xuống hết cho ta!"

Ngay lúc hỗn loạn nhất, thì thiếu niên ở sâu trong đại sảnh kia cũng lên tiếng!

Hắn mặc dù tuổi không lớn, nhưng trong thanh âm tựa hồ như tàng trữ một loại uy nghiêm lớn lao, vừa mở miệng, các trưởng lão liền đàng hoàng ngồi xuống!

"Họp trưởng lão, mà kéo đến mức động bàn động võ, truyền ra ngoài, còn ra thể thống gì nữa? Trầm gia còn có mặt mũi nào mà đặt chân tại Tân Nguyệt Thành nữa đây hả?"

Hai tròng mắt thiếu niên lạnh lùng đảo qua bảy đại trưởng lão, mặc dù hình dáng hốc mắt đều cùng Trầm Côn giống nhau như đúc, đều là bộ dáng mắt nhỏ xiên số 8, nhưng so với đôi mắt gà mái tham lam của Trầm Côn, thì trong con ngươi nhỏ của thiếu niên này, lại lộ ra một cổ lãnh ý khiến cho trái tim người ta tràn ngập sự băng giá!

"Mọi người ầm ĩ qua lại, không phải chỉ vì một việc hay sao? Có người đồng ý trục xuất Trầm Côn, có người không muốn, các ngươi đã thảo luận 2 canh giờ rồi mà cũng còn chưa có quyết định, vậy để ta nói đi!"

Thiếu niên lạnh lùng nói: "Ta đề nghị, trục xuất Trầm Côn, hơn nữa phế bỏ võ công hắn, để hắn trọn đời không được trở về Trầm gia!"

"Trục cái con mẹ nhà ngươi!" Thiết hòa thượng nhảy dựng lên!

Nếu người khác nói ra lời này, lão tử cũng đồng ý, nhưng thiếu niên này tên là Trầm Trọng, là đệ đệ song sinh của Trầm Côn, là cốt nhục huyết thân cùng bò ra từ trong một bụng mẹ a!

Đệ đệ trục xuất ca ca, bà mẹ nó, heo chó cũng không bằng!

"Đại ca song sinh thì thế nào? Chỉ là một phế vật trước mặt ta, đáng đá, thì nhất định phải đá nó......"

Trầm Trọng bước tới trước mặt Thiết hòa thượng, "Thiết đại sư, chỗ này cũng không có ngoại nhân, ta cũng nói thẳng, ngươi không đồng ý trục xuất Trầm Côn, có phải cảm giác được đại giới không đủ phải không, kiếm không được chỗ tốt phải không?" Tiện tay từ trong lòng lấy ra một khế ước, "Nếu như vậy, ta có thể cho ngươi hài lòng! Nơi này là khế ước năm nghìn mẫu ruộng tốt ở sơn trang đông nam, chỉ cần ngươi trục xuất Trầm Côn, ta lập tức hai tay dâng lên!"

Ruộng tốt!? Lại còn năm nghìn mẫu!?

Bà mẹ nó, đây chính là tài phú lớn đến nỗi ăn cả đời cũng không hết a!

Thiết hòa thượng nuốt một ngụm nước bọt, ánh mắt đang bất động chợt ngoắc ngoắc......


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.