Vũ Toái Hư Không

Chương 65: Chương 65: Lâm chiến như thủy






“Có thể thăng cấp trong một tháng?” Trầm côn giật mình.

“Không tin sao?” A La vỗ đầu Trầm Côn cười: “Mấy ngày nay ta không nói chuyện bởi vì đang chuẩn bị một kế hoạch huấn luyện cho ngươi!”

Thần sắc khoan khoái, nàng thản nhiên: “Tuy rằng yêu thú vây thành khá nguy hiểm nhưng bù lại linh khí cũng không hề kém! Ngươi có tụ linh pháp trận, lại có lão sư ta chỉ đạo, đám yêu thú kia trong mắt ngươi bất quá chỉ là bia ngắm thôi! Linh khí với tụ linh pháp trận của ngươi chính là một nguồn năng lượng vô tận để thăng cấp!”

“Có hoàn cảnh tốt như thế, ngươi còn lo không thể thăng cấp sao?”

“Hắc hắc, thì ra là thế…”

Hai mắt Trầm Côn híp lại thành hai đường cong.

A La tiếp tục: “Dựa theo kế hoạch huấn luyện của ta, năm ngày trước khi xuất chinh chúng ta sẽ theo sau ba người Công Tôn gia để tăng kinh nghiệm thực chiến cho ngươi, năm ngày sau chúng ta sẽ kiếm cớ rời đi bí mật tụ linh…”

Trầm Côn liên tục híp mắt gật đầu.

Có một sư phụ tốt thật hay…

Tốt, bần tăng cố gắng trong một tháng tiếp thục thăng cấp.

Khoan!

Thanh âm gì kia?

Trong lúc đang hưng phấn Trầm Côn chợt phát hiện một tia nguy hiểm.

“Ầm ầm…”

Âm thanh đinh tai nhức óc phía xa truyền lại, mặt đất rung lên từng đợt, bốn thân ảnh khổng lồ nổi điên vượt lưng núi tiến tới.

Bốn đầu đại ngưu toàn thân màu vàng có thể sánh như một tòa núi nhỏ, đuôi chúng như trường thương lấp lóe hỏa quang, đôi sừng sắc bén như máy xay thịt đang không ngừng xoay tròn trên đỉnh đầu.

“Toái Thi Giả!”

Trầm Côn hét to, mọi người đồng loạt biến sắc.

Mọi người đều biết đám đại ngưu “Toái Thi Giả” này luôn ưa thích dùng sừng nhọn của mình xé nát thân thể nhân loại rồi dùng làm thức ăn!

Cuối cùng đã phải chiến đấu với yêu thú!

“Làm sao mà đánh?”

Công Tôn Sở hỏi, bọn chúng tốc độ cực nhanh, nếu không may bị chúng phát hiện thì vấn đề không phải là chiến đấu mà là phải đánh như thế nào!

“Chúng ta đều ở cảnh giới Bạch Nguyên, nếu cứng chọi cứng, ba đối bốn nhất định sẽ có thương vong…”

Công Tôn Thắng lớn tuổi nhất trong bọn, suy nghĩ: “Phân cho Trầm Côn một con, ba chúng ta gấp rút đối phó ba con còn lại chắc chắng toàn thắng, sau đó trợ giúp Trầm Côn!”

“Trầm Côn? Xem bộ dáng của hắn…”

“Trầm Côn cho dù yếu đuối nhưng cũng đã là vũ tông Bạch Nguyên! Hắn đối mặt với sinh tử chắc chắn sẽ bộc phát ra lực lượng tối đa giúp chúng ta bám trụ một con!” Công Tôn Lan lên tiếng!

“Được, cứ làm như thế!”

Công Tôn Sở hét to: “Trầm Côn, ngươi hãy toàn lực đối phó một con, chúng ta biết ngươi quả thật không có bao nhiêu sức chiến đấu, nhưng muốn sống thì phải dốc toàn lực bám trụ đầu Toái Thi Giả này, có nghe rõ không?”

Con mịa nó!

Làm gì thì cứ làm đi, sao lại hạ thấp bần tăng như thế?

Xem bộ dáng lo lắng của các ngươi kìa! Chẳng phải chỉ là bốn đầu Bạch Nguyên yêu thú nho nhỏ thôi sao, bần tăng chỉ cần mười mấy đạo bùa đã có thể diệt sạch!

Trầm Côn trợn mắt…

Bọn hắn còn chưa biết thực lực thật sự của Trầm Côn!

“Cơ hội tốt!”

Nhìn đám Toái Thi Giả đang đến gần, A La thản nhiên: “Trầm Côn, đừng để ý đến ba người Công Tôn gia, ngươi chỉ cần nhớ rõ một câu: Khi mà chiến hữu không tin tưởng mình, ngươi nhất định phải theo chiến pháp bản thân hành động chiếm lấy quyền chủ động!”

Trầm Côn gật mạnh đầu.

Tuy rằng đây chỉ là một lời khuyên bình thường nhưng lại là kinh nghiệm quý báu mà A La phải dùng máu trên chiến trường để đổi lấy! Mỗi lần chiến đấu đều nhớ kĩ một lời khuyên, chúng sẽ trở thành kinh nghiệm bản thân giúp Trầm Côn chiến thắng đối thủ.

Quả nhiên là một danh sư.

Khoan…!

Trầm Côn bỗng cảm thấy toàn thân rét lạnh, hơi thở trở nên dồn dập!

Một cỗ áp lực ép đến khiến hắn không thở nổi.

Nhìn về phía nguồn áp lực…

Phật tổ từ bi !

Đây là A La sao?

Đại chiến vừa bắt đầu khí chất A La liền thay đổi!

Nàng không còn là một mĩ nữ lão sư nhỏ nhẹ mà trở thành một chiến binh dũng mãnh, lãnh kiếm như phong, toàn thân toát ra khí tức thảm thiết kèm theo sát ý tuyệt luân!

Tí tách, tí tách!

Trầm Côn như nghe được âm thanh máu tươi đang nhỏ giọt…

“Đừng sợ, đây chính là trạng thái chiến đấu của ta, khi cấp độ khôi phục đến Bạch Nguyên Vũ Tông sát ý của ta cũng sẽ trở lại!” A La khẽ cười, thanh âm của nàng cũng thay đổi một cách kì lạ, như là ác ma vừa rời khỏi địa ngục!

“Lão sư, ta không sợ...” Trầm Côn chột dạ!

Bần tăng từ lúc gặp qua Công Tôn Y liền cho rằng nàng là nữ nhân tuyệt đỉnh rồi, lúc này mới rõ ràng… Công Tôn Y nếu so sánh cùng với A La chỉ như một phát rắm mà thôi!

“Lão sư, chiến đấu ra sao?” Trầm Côn hỏi.

“Đây là một cơ hội tốt để ngươi gia tăng kinh nghiệm thực chiến. Đừng hoảng hốt, trước hết chọn một đầu Toái Thi Giả…”

A La nâng mũi kiếm, một đống tuyết lập tức đập vào đầu một Toái thi giả: “Trầm Côn, không phải ngươi chưa hiểu ‘Lâm trận như thủy’ sao? Xem ta dùng Toái Thi Giả này làm mẫu một lần…”

Nói xong, nàng đưa tay ý bảo Trầm Côn lui về sau.

Trầm Côn vội vàng lui lại, nhưng thần quan sát…

Bắt đầu học tập!

“Cái này gọi là lâm chiến như thủy, mặc cho đối phương ra sao, ngươi chỉ xem hắn như là gió nhẹ, còn bản thân là dòng nước, gió thổi nước trôi…”

A La để trường kiếm sau lưng, mắt nhắm hờ, thản nhiên nhìn Toái Thi giả đến gần: “Chỉ khi làm được điểm này ngươi mới có thể tĩnh tâm quan sát đối thủ, tìm ra nhược điểm đối phương rồi lựa chọn phương pháp tốt nhất!”

Bò ò ò ò …

Toái Thi Giả rít gào lấy sừng nhọn đâm về phía A La.

“Bước thứ hai, địch nhân công đến đối với ngươi chỉ là gió mát nhẹ nhàng, gió có mạnh cũng chỉ khiến nước khẽ gợn sóng… Cái này gọi là lấy tĩnh chế động, mục đích dùng để tránh khỏi mũi nhọn của đối phương, tiêu hao nhuệ khí địch nhân đồng thời tiết kiệm linh khí cho một kích tất sát…”

Sừng trâu tiến đến trước ngực, trường kiếm trên tay A La đột nhiên xuất ra vỗ vào sừng trâu!

Sau đó nàng lựa thế nhảy lên, cả người hướng về Toái Thi Giả trên không!”

“Bước thứ ba, cho dù ngươi là cuồng phong liệt trận, ta cho ngươi sóng lớn ngập trời… Lôi Đình Nhất Kích!”

A La trên không trung hét lớn, sau đó xoay chuyển thân hình theo kiếm phong lao xuống, nhân kiếm hợp nhất đâm xuống.

Phốc…

Tiên huyết phun trào, đầu lâu một Toái Thi Giả rơi xuống.

“Đã thấy rõ chưa?” A La thu kiếm, bạch y phiêu phiêu không nhiễm chút máu.

“Đại khái… cũng minh bạch rồi!”

Trầm Côn cười gượng, sau đó bả vai lay động: “Lão sư, để ta thử một chút”

Nói xong hắn liền lấy một đoàn tuyết cầu ném vào một đầu Toái Thi Giả.

Ầm ầm!

Cước bộ Toái Thi Giả ầm ầm chấn động mặt đất, chỉ vài chục bước âm ảnh đã chấn động Trầm Côn.

“Ta là nước, ta là một đầm nước yên lặng…”

Theo lời A La, Trầm Côn ép bản thân tỉnh táo lại, dần dần tim đập chậm lại, đầu óc cũng thanh tỉnh, trong cơ thể lại xuất hiện lực lượng thần kì, sau đó nhìn lại Toái Thi Giả…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.