- Cổ lão huynh, gần đây không để huynh ra ngoài, thật là ủy khuất huynh rồi!
Trầm Côn cười hì hì vừa vỗ vai Cổ Nguyệt Hà, chỉ vào cảnh vật trước mắt nói:
- Lão huynh nhìn trước tiên nhìn nơi này một chút, huynh nhận thức lai lịch chỗ này chứ?
- Tàng Linh Bảo Huyệt?
Cổ Nguyệt Hà không hổ là lão tổ Thiên Cơ Môn, liếc mắt một cái liền nhìn ra được hình dạng phong thủy nơi này, tuy nhiên hắn tự nhiên cũng đã nhận ra được, sau khi trải qua một lần tu luyện của Trầm Côn và A La, nơi này đã là một khối tử địa không có bất kỳ giá trị phong thủy nào.
- Lão nhân ngài thật sự là phong thủy đại sư a.
Trầm Côn nhẹ nhàng vỗ mông ngựa:
- Chính là ngài có thể giúp ta một việc không? Cải tạo địa mạo chỗ này, khiến cho nó trở lại là Tàng linh bảo huyệt.
- Thay đổi địa mạo?
Cổ Nguyệt Hà bĩu môi nói:
- Cao nhân tự nhiên có thể làm được, nhưng mà ngươi không sợ sau khi ta ra tay sẽ bị trời phạt sao?
- Không cần ngài phải rat ay, ngài chỉ cần nói cho ta biết, ta tự đi làm! Như vậy ngài sẽ không bại lộ ra năng lực của ngài, Thiên Khiển tự nhiên cũng sẽ không tìm tới cửa!
Cổ Nguyệt Hà chỉ điểm, chính mình động thủ đi làm, đây là biện pháp mà Trầm Côn mới vừa nghĩ ra được để tránh né Thiên Khiển, theo như hắn nói thì chỉ cần Cổ Nguyệt Hà không động thủ vậy thì chín chín phần trăm là Thiên Khiển sẽ không xuất hiện.
- Tuy nhiên tiểu tử ngươi không về nhà mà lại ở đây sắp đặt Tàng Linh Bảo Huyệt làm gì?
- Việc này ngài đừng hỏi làm gì, một câu thôi, giúp hay không!
- Hừ hừ, cao nhân thần bí tính…
- Không giúp thì ngươi cả đời cũng đừng hòng tiếp tục hóng gió!
- Ách…
- Sau khi hỗ trợ, ta sẽ đặc cách cho ngươi ba cơ hội hóng gió!
- Ngươi đây là đang uy hiếp lợi dụ (vừa uy hiếp vừa dùng lợi để dụ - kiểu cây gậy và củ cà rốt) cao nhân sao?
Cổ Nguyệt Hà tức giận mắng:
- Giúp thì giúp, ta sao lại sợ ngươi chứ? Tiểu tử ngươi nghe đây, Tàng Linh Bảo Huyệt còn gọi là Cửu Long Tiềm Uyên, lấy dòng nước làm kinh mạch, lấy núi đá làm gân cốt, chỉ cần ngươi từ hướng Tây Bắc đào một đường sông, dẫn vào một đường nước sông rộng ba thước, sâu hai thước, sau đó lại từ phía chính Tây đào một đường sông thứ hai…
Vừa nghe Cổ Nguyệt Hà giải thích, Trầm Côn vừa cải tạo lại địa hình, Cự Linh Phù, Lôi Đình Trảm, thậm chỉ cả Tam Thiên Long Tượng đại trận, dưới công kích bất kể đại giới của Trầm Côn, bảo huyệt bỏ đi rất nhanh liền được sửa lại thành bộ dáng sơn cốc ngày xưa, rồi sau đó, dựa theo trật tự mà chính mình cũng không hiểu, Trầm Côn ở trên sơn cốc đào ra chín đường sông, dẫn vào chín đạo nước sông.
Chín con sông nhỏ rót vào sơn cốc, chỗ trũng trong sơn cốc liền hội tự thành một cái đầm nước lớn, trong đầm nước, lộ ra một góc nho nhỏ của một khối nham thạch, giống như là một vì tinh tú trong thiên địa, vẽ rồng điểm mắt, làm cho cả sơn cốc trong phút chốc liền sống lại.
Sau khi chuẩn bị xong hết thảy, Trầm Côn hít một hơi thật sâu, vốn là Hồng Nguyên Vũ Tông hạ đoạn hắn rõ ràng cảm giác được, linh khí trong sơn cốc đã nồng đậm gấp mười lần, thậm chí là cả trăm lần!
Nói mấy câu liền có thể thay đổi xu hướng của linh khí tự nhiên vạn vật, đây là uy lực của phong thủy bí thuật sao?
Cổ Nguyệt Hà, đáng tiếc là ngươi bị Thiên Khiển vây khốn, nếu không thì ngươi có thể bộc phát ra lực lượng khủng bố như thế nào đây?
Tự đáy lòng tán thưởng một câu, Trầm Côn tạm thời thu hồi Cổ Nguyệt Hà, sau đó hướng về phía A La vẫy tay:
- Mỹ nữ, Linh Bảo Huyệt đã khôi phục rồi, chúng ta đây có phải là nên…
A La thản nhiên mỉm cười, nhảy vào trong đầm nước. Trải qua sự trị liệu của Huyền Si, những tổn thương trên người nàng đã khỏi hẳn, chẳng những thế còn tản mát ra sát khí sắc bén, thực lực lại càng nhanh chóng khôi phục, nếu không phải vì vũ hồn cấp bậc rất thấp, nàng sớm đã trở lại trạng thái đỉnh phong rồi!
Bất quá, trên người nàng cũng có hai chỗ mà Huyền Si cũng không có biện pháp, một là tóc trắng và con mắt màu trắng của nàng, đây cũng không phải là bị bệnh mà tạo thành, mà là vì phát động chiêu thức của thần, trừ thần tiên ra ai cũng không thể cứu chữa.
Thứ hai, chính là Bắc Đấu tổn thương trên người nàng. Đây là vết thương mà Trầm Côn Cửu Châu lưu lại trên người nàng. Sau khi Huyền Si kiểm tra xong chỉ lắc đầu thở dài, nói là một kiếm này của Trầm Côn Cửu Châu đã vượt qua cảnh giới phàm nhân, chỉ khi nào Trầm Côn tìm lại được toàn bộ trí nhớ của Trầm Côn Cửu Châu, thu hồi kiếm ý của mình lại, bằng không dù là thần tiên cũng bó tay.
- Cảm ơn!
Vào trong đầm nước rồi, A La lập tức đi tới tản đá lộ ra kia, cho Trầm Côn một ánh mắt cảm kích. Nàng hiểu được rằng, Trầm Côn chữa trị Tàng Linh Bảo Huyệt là vì giúp nàng mau chóng khôi phục thực lực!
- Được rồi, được rồi, đừng cám ơn ta, ta giúp ngươi cũng là giúp chính mình!
Trầm Côn cười hì hì nhảy vào đầm nước, dặn Bất Sắc cùng Long Thanh Sơn hộ pháp, hắn và A La nắm tay khởi động tụ linh đại trận.
Từng luồng linh khí trong thiên địa dũng mãnh tràn vào thân thể hai người, trải qua nhiều lần tụ linh, hai người sớm đã quen thuộc phương pháp trong đó, thuần thục hấp thu linh khí, cũng không đưa tới tình cảnh thiên địa biến sắc ngày xưa.
- Trâm Côn, trước mùng ba tháng sau, ngươi muốn một mực tu luyện ở nơi này sao?
Vừa tụ linh, A La vừa hỏi.
- Đương nhiên!
Trầm Côn mỉm cười kì quái:
- Ta muốn trước mùng ba tháng sau thăng cấp Hồng Nguyên trung đoạn…Một khi ta thăng cấp thành công, Bất Sắc cũng sẽ thăng cấp theo, võ hồn phóng ra cũng sẽ tăng lên tới Hồng Nguyên trung đoạn, như vậy, ta thăng một bậc lại có thể đạt được hiệu quả gấp ba, thật sự là lời to đó.
Nửa câu sau hắn cũng không có nói ra là tận lực tăng cấp bậc của mình lên hắn mới có tư cách đối mặt với giết chóc của Dạ gia vào mùng ba tháng sau.
Trong núi không để ý thời gian, hai mươi mấy ngày thoáng chốc đã qua. Chạng vạng mùng một tháng bảy, thành Tân Nguyệt vẫn là một bộ gió êm sóng lặng, chẳng những người của Dạ gia không xuất hiện, mà ngay cả yêu thú tàn sát bừa bãi ở vùng ngoại thành cũng ít đi rất nhiều.
Tuy nhiên càng yên ổn như vậy, Trầm Côn trong lòng lại càng lo lắng, Dạ gia sẽ ra tay vào mùng ba tháng bảy này, đây là nhất định, nhưng mà bọn chúng sẽ dùng thủ đoạn gì đây?
Trực tiếp phái cao thủ tới giết hại, hay là âm thầm đánh lén, hạ độc? Trầm Côn suy nghĩ bảy tám loại thủ đoạn mà Dạ gia có thể sử dụng, nhưng mà càng nghĩ lòng càng lạnh, Dạ gia một nghìn năm, kinh nghiệm chỉnh địch nhân của bọn chúng thật sự là rất phong phú, dù là Trầm Côn nghĩ tới nát óc, cũng chưa chắc tính được con bài tẩy của bọn họ! Không biết rõ địch nhân, mới là điều nguy hiểm nhất.
Đêm đến, trên mặt đầm nước bỗng nhiên nổi lên các điểm sáng màu đỏ, đều là màu đỏ thẫm, giống như ngọc trân châu vậy, những điểm sáng này ở trên đầm nước xoay vài vòng, rồi đột nhiên “Ba…ba…ba”…Phát nổ!
Vụ nổ mãnh liệt tạo thành từng đột sóng xung kích, ngay sau đó đầm nước liền xao động, nước hồ gào thét, nước sông nghịch chuyển, chỉ một đoạn thời gian ngắn đầm nước mãnh liệt rút vào trong đất, tạo thành một thung lũng khô cạn.
Trầm Côn và A La ngồi dưới đáy đầm, nước hồ rút hết liền hiển lộ ra thân thể bọn họ, Long Thanh Sơn lập tức rung đùi đắc ý hoan hô một tiếng:
- A ha, thúc phục không những thăng cấp Hồng Nguyên trung đoạn mà còn đem cảnh giới ổn định lại rồi, thật tốt quá.
Thành công thăng cấp đến Hồng Nguyên trung đoạn sao? Trầm Côn trên mặt cũng không có biểu tình đặc biệt vui vẻ gì, hắn vẫn là bộ dạng cười hì hì như cũ, hỏi A La:
- Mỹ nữ, ngươi thế nào?
- Cũng khôi phục đến Hồng Nguyên trung đoạn.
A La biểu tình có chút ngưng trọng:
- Tuy nhiên khoảng cách Trầm gia tế tổ chỉ còn có hai ngày, Dạ gia vẫn chưa lộ diện, làm sao bây giờ?
Thanh âm trầm trọng:
- Với sự hiểu biết của ta về Dạ gia, bọn họ hẳn là đang tụ tập lực lượng, chuẩn bị cho ngươi một kích trí mạng!
- Yên tâm, ta hiểu được!
Trầm Côn nhún vai:
- Dù sao Dạ gia muốn chơi, cần gì quản bọn chúng muốn chơi kiểu gì, bần tăng đều phụng bồi là được!
- Đại thiếu gia, đại thiếu gia!
Lúc này dưới sự bảo vệ của Bất Sắc, A Phúc từ hướng thành Tân Nguyệt vội vàng chạy tới, mấy ngày này, Trầm Côn luôn để hắn lưu ý tình hình thành Tân Nguyệt, cho nên không đợi hắn đứng vững, Trầm Côn đã hỏi:
- Dạ gia xuất hiện sao?
- Dạ gia còn chưa tới, nhưng mà…Tình huống có chút quái lạ!
A Phúc vẻ mặt mê mang:
- Đại thiếu gia, người đoán ta nhìn tháy ai sao? Tô gia, không ngờ là Tô gia bị người đuổi ra khỏi thành Tân Nguyệt, Tô An Chi, Tô Nhất Minh đều trở về!
Đang khi chuẩn bị đối phó Dạ gia, Tô gia lại xuất hiện trước…
Trầm Côn cùng A La nhìn nhau, đều cảm thấy được chuyện này có chút quái lạ, Tô gia là bị Trầm gia đuổi đi, ở thời điểm Trầm gia như mặt trời giữa trưa, mà bọn chúng còn dám trở về, đây quả thật là việc lạ. Hơn nữa, Dạ gia lại sắp động thủ, bọn chúng lại chọn thời điểm này trở về, không khỏi quá xảo hợp đi?
Chính là muốn nói Tô gia rắp tâm hại ngươi thì cũng không đúng, bọn họ cực mạnh là Tô An Chi cũng chỉ là Hoàng Nguyên Vũ tông, Trâm Côn dùng một ngón tay cũng có thể xử lý hắn, chỉ bằng chút thực lực này, Tô gia không thể nào có thể trở lại làm phiền a!
Mang theo nghi vấn liên tiếp, Trầm Côn đi tới đông môn thành Tân Nguyệt, thấy được đội ngũ Tô gia đang chuẩn bị vào thành, cặp mắt ti hí của hắn lập tức híp lại.
Trở về không chỉ là Tô gia phụ tử ngày trước bị Trầm Côn đuổi đi mà còn cả mấy ngàn người Tô gia, hiện giờ bọn họ cũng đã trở lại, mấy ngàn người này đang nối đuôi nhau vào thành, bọn họ mặc hỉ phục (quần áo mặc trong dịp vui) màu đỏ, trang sức đẹp đẽ treo đầy xe ngựa, mỗi người đều là mặt mày hớn hở. Vẻ vui mừng này không giống như là về đầm rồng hang hổ đang bị địch nhân chiếm giữ, mà là đang chuẩn bị đi dự hỉ yến long trọng vậy.
Mặt khác, có mấy lão nhân đi ở đầu hàng ngũ, sau khi bước vào khu vực đất thành Tân Nguyệt, bọn họ lập tức quỳ xuống, hôn bùn đất dưới chân.
Trầm Côn cách quá xa nên không nghe rõ bọn họ đang nói gì. Tuy nhiên nhìn bộ dáng bọn họ kích động lão lệ ung hoành cơ hồ muốn ngất đi kia, rõ ràng là một đám lão nhân đáng thương đang vui mừng vì lá rụng về cội. Trên thực tế, trong đội ngũ Tô gia phần lớn là người già, phụ nữ và trẻ em.Dẫn theo đội ngũ như vậy, xem ra Tô gia không phải là muốn tới làm phiền.
Trầm Côn thoáng yên tâm, giương mắt vừa nhìn, Tô gia gióng trống khua chiêng quay về thành Tân Nguyệt sớm đã kinh động Thẩm gia, một đội khoái mã kỵ binh Thẩm gia đang từ trong thành đi ra, đi đầu chính là Thiết hòa thượng đã lâu không thấy.
- Ha ha, nghĩa phụ tới rồi!
Trầm Côn tự đáy lòng mỉm cười, Dạ gia chưa động thủ, hắn cũng sẽ không ngu ngốc đến độ liền bại lộ thân phận vào lúc này, nghĩ một chút, hắn liền đem hắc bào phủ kín từ đầu đến chân mình, cười híp mắt xen lẫn trong đám đông…