Công Tôn Lan rất vui vẻ, trên mặt lộ ra vẻ thỏa mãn.
Từ lúc cùng Trầm Côn tách ra, nàng đã lập tức đi sâu vào Độc Giác Sơn, uy lực của huyết mạch Hoàng Kim quả nhiên là giống như trong truyền thuyết, là khắc tinh tự nhiên của Long Cốt Thú. Ba huynh muội bọn họ mai phục cả nửa tháng, rốt cuộc cơ hội cũng đến, chiếm được tinh hạch của Long cốt thú, đổi lại hai huynh đệ bị hai vết thương nhẹ.
Càng cao hứng chính là Long Cốt thú trước khi chết đã bạo phát uy lực, hại chết vài chục đầu yêu thú cấp thấp, hiện tại tinh hạch yêu thú tự nhiên là nằm trong túi Công Tôn Lan.
Một con Long Cốt Thú, mười ba yêu thú cấp Bạch Nguyên, còn có hơn bốn mươi viên yêu linh, bao nhiêu tinh hạch đó nếu đem đổi thưởng, thật có thể làm cho người nằm mơ cũng có thể cười được!
- Đại ca, thương thế của các huynh có tốt hơn không? Muốn nghỉ một chút không?
Công Tôn Lan phát hiện hai vị huynh trưởng bước đi tập tễnh, ân cần hỏi han.
- Nghỉ ngơi? Cũng tốt…
- Không thể nghỉ ngơi được, thất phu vô tội, kẻ mang ngọc có tội! Trên người chúng ta còn có nhiều bảo bối!
Công Tôn Thắng vừa muốn ngồi xuống, lập tức bị Công Tôn Sở kéo lại:
- Tiếp tục bước đi đi, nơi này cách Tân Nguyệt Thành cũng chỉ mất ba ngày đường, tới thành thị mới an toàn!
Hắn không nhịn được cười to:
- Ha ha, chỉ cần chúng ta về tới thành an toàn, với số tinh thạch trong túi, Công Tôn gia nhất định sẽ được kế thừa quý tộc, huynh muội chúng ta không chừng sẽ được làm quan!
- Làm quan là chắc rồi, cũng không biết được chức gì; ngũ phẩm quân tào, hay là tướng quân tứ phẩm?
Công Tôn Thắng mơ ước viễn cảnh tươi đẹp.
Chứng kiến thần sắc vui vẻ của hai vị huynh trưởng, khóe miệng Công Tôn Lan cũng nhếch lên, đúng lúc này nàng nghe được tiếng vó ngựa khô khốc.
- Không tốt!
Công Tôn Lan nhỏ giọng kinh hô. Tuy rằng nàng chỉ nói có hai chữ, nhưng ba huynh muội phối hợp với nhau nhiều năm, chỉ hai chữ cũng đủ cung cấp rất nhiều tin tức. Hiện giờ là thời gian băng tuyết, chiến mã bình thường không thể đi lại ở vùng núi này. Thế nhưng tiếng vó ngựa lại vang lên liên tiếp, vang vang đều đặn, đạp trên tuyết mà như không, rõ ràng là con thần câu tốt nhất! Vậy chủ nhân của con chiến mà này…
Vào lúc giữa trưa, bầu trời phía bắc bỗng nhiên ảm đạm xuống. Mặt trời rõ ràng đang ở trên cao, một bóng mây đen cũng không có, nhưng một khoảng không xanh trong bỗng trở nên xám xịt biến thành một áp lực mạnh mẽ đè xuống.
Một con hắc tuấn mã bay qua triền núi, không, đây không hẳn là một con ngựa, bốn vó của nó bốc lên một ngọn lửa màu trắng, đôi mã nhãn (mắt ngựa) cũng ánh lên ánh lửa trong đó, hơn nữa đôi mắt này không có đồng tử, mà là như hai quả cầu lửa trắng bệch.
Mộng Yểm Thú!
Đầu Công Tôn Lan như muốn nổ tung, không ngờ là Hồng Nguyên Yêu Tông Mộng Yểm Thú! Hồng Nguyên Yêu Tông a, Đại Triệu Vương triều có mấy Hồng Nguyên cao thủ? Đáng sợ hơn cả là trên lưng Mộng Yểm Thú lại có hẳn một cái yên ngựa, rõ ràng là bị người ta thuần phục làm vật cưỡi, có thể thu phục một Hồng Nguyên yêu thú để làm vật cưỡi thì thực lực kị sĩ này cường đại đến mức nào đây?
Trân trối! Hoàn toàn đứng nhìn trân trối! Công Tôn Lan ngơ ngác nhìn trên lưng của Mộng Yểm Thú, chỉ thấy một hắc kĩ sĩ toàn thân mặc chiến giáp, đầu đội một mặt nạ đen kịt! Mộng Yểm Thú đứng ở đỉnh núi, nhẹ hí vang, tay trái kị sĩ nhẹ nhàng túm lấy bờm của con vật, tay phải cầm một thanh kiếm đỏ như máu, mũi kiếm chỉ trên mặt đất, kiếm phương tỏa ra xung quanh làm cho cả một khoảng đỏ như máu, mỗi bước ngựa đi tới để lại phía sau một khoảng huyết sắc như không có giới hạn.
Cộp…
Không nhìn lên ba người Công Tôn, hắc kỵ sĩ thúc vật cưỡi, chậm rãi tiến tới gần bọn hắn.
- Ực, ực!
Yết hầu Công Tôn Lan khẽ rung lên, toàn thân đổ mồ hôi lạnh. Nàng hoàn toàn không nhìn ra cấp bậc của người này – đây mới chính là điểm đáng sợ nhất! Hồng Nguyên Mộng Yểm không có một chút áp lực nào so với người này, hắc kỵ sĩ đã vượt quá đẳng cấp cao nhất của Đại Triệu vương quốc!
- Bằng hữu, chúng ta là trưởng lão của Công Tôn gia, Công Tôn Hoàng Kim!
Hắc kỵ sĩ càng đến gần, Công Tôn Lan cố nén áp lực, cười cười. Trong lời nói của nàng muốn xác định ý đồ của đối phương. Nhưng mà hắc kỵ sĩ vẫn chầm chậm đi tới, lúc đi qua Công Tôn Sở, hắn vẫn không nhúc nhích, kết quả…
Xoẹt!
Đầu Công Tôn Sở rơi trên mặt đất!
- Đại…
Công Tôn Thắng muốn kinh hô một tiếng đại ca, nhưng hắc kỵ sĩ vừa thoáng đi qua hắn, lại nghe “Xoẹt” một tiếng, đầu của hắn cũng rơi trên mặt đất.
Công Tôn Lan giật mình tỉnh lại, xoay người vọt vào trong rừng rậm.
Cộp cộp!!!
Giống như là trống trận đòi mạng, hắc kỵ sĩ không nhanh không chậm thúc ngựa theo sau Công Tôn Lan. Hắn cũng không có động tác gì, chính là Công Tôn Lan đang chạy phía trước, đột nhiên cảm giác hai đùi của mình tê buốc, vừa cuối đầu nhìn thì hai chân của nàng giống như đã bị thối rữa, lộ ra xương chân trắng hếu!
A!!!
Công Tôn Lan gầm rú cực kỳ bi thảm, bò lên, nàng bò tới một cây đại thụ, hắc kỵ sĩ cũng đi vòng ra phía sau cây đại thụ, vượt qua con suối
- Vì cái gì? Ta với ngươi không thù không oán, vì sao phải giết ta?
Công Tôn Lan như vô thức gào to, tận mắt thấy xương của mình, thần kinh của nàng cũng muốn hư mất rồi!
Nhưng sau tiếng kêu to này, hắc kỵ sĩ đột nhiên nhìn lại, hai mắt tối đen sau mặt giáp hứng thú nhìn lên ngọn cây.
Thì ra Công Tôn Lan mới vừa đi đến cây đại thụ nơi Trầm Côn đang núp, hắc kỵ sĩ đã phát hiện ra Trầm Côn!
- Mẹ nó chứ! Tên kỵ sĩ kinh khủng này rốt cuộc là ai! Hắn nhìn chằm chằm vào lão ca ta làm gì?
Da đầu Trầm Côn run lên, lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh.
- Đừng hoảng hốt, cũng đừng nói chuyện!
A La có vẻ phi thường trấn định, nàng nhìn chằm chằm vào phần giáp trên mặt hắc kỵ sĩ, cố gắng nhìn thấy ánh mắt của hắc kỵ sĩ.
Ba người cứ giằng co trong yên lặng như vậy…
Một khắc trôi qua…
Hai khắc trôi qua…
Giống như nhìn thấy chuyện gì thú vị, đột nhiên hắc kỵ sĩ phát ra tiếng cười quái dị, giơ đại kiếm lên cao, chỉ vào Trầm Côn nói:
- Ngươi sợ? Ngươi lại sợ hãi ta? Thú vị, thú vị!
Rồi hắn giương giọng hét lớn:
- Bắc Đấu Thiên Khu, mặc kệ ngươi gặp được tình huống nào, lần trước khen thưởng ngươi còn chưa kịp lĩnh, trong tay Công Tôn Lan có gì, ta tặng cho ngươi, coi như là ngươi đáng được khen thưởng, tạm biệt!
Nói xong thúc ngựa mà đi.
Bắc Đấu Thiên Khu? Nghe cái tên tuyệt đối xa lạ, ánh mắt Trầm Côn quái dị nhìn sang A La, trong mắt A La cũng chỉ có một mảng mờ mịt.
Mẹ nó chứ!
Rốt cuộc là tên hắc kỵ sĩ này muốn nói cái gì? Hắn biết bần tăng sao? Hơn nữa ngay sau đó hắn còn nhìn ra một chút manh mối trong tình huống phức tạp này, hắc kỵ sĩ đã nói ‘Thứ ở trên người Công Tôn Lan … xem như đem thưởng cho ta…” Được rồi, muốn biết thân phận của hắc kỵ sĩ, điểm mấu chốt có lẽ là đồ vật nào đó trên người Công Tôn Lan!
Nghĩ đến đây, Trầm Côn đuổi theo Công Tôn Lan với hai chân thối rữa, cười nói:
- Mỹ nữ, ta cứu ngươi a, bất quá ngươi nói cho ta biết nửa tháng qua rốt cuộc ngươi chiếm được cái gì vậy?
- Đồ vật, đương nhiên là đồ tốt nha!
Dưới đầu gối đã không còn gì, ngồi co quắp xuống đất, cái mặt cười méo xẹo:
- Hiện tại còn không có gì, da thịt xương cốt đều đã rã hết!
Cười hồn nhiên như vậy, ngây dại như vậy nhưng mang theo vẻ quỷ dị!
- Đừng nói nhảm, nói thực đi, ngươi lấy cái gì không nên lấy?
Trầm Côn nắm áo Công Tôn Lan, trong lòng nghi hoặc, lộ vẻ không kiên nhẫn.
- Ta đã lấy thật nhiều đồ đó, có mặt trời, ánh trăng, có ánh sao, một vì sao sáng, hai ông sáng sao, ba ông sao sáng :61:…
Công Tôn Lan đếm trên đầu ngón tay, ngửa đầu giữa ban ngày đếm sao.
Trầm Côn còn muốn hỏi lại, A La thở dài:
- Đừng hỏi, nàng trúng công kích tinh thần của Mộng Yểm Thú, điên mất rồi!
- Thì ra là kẻ điên!
Trầm Côn tỉnh ngộ, đánh nhẹ lấy trán, hắn túm lấy túi tiền của Công Tôn Lan, lục lọi bên trong.