Thiên môn cùng đài điểm tướng có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.
Trầm Côn, Trầm Trọng, hai huynh đệ lại một lần nữa đối chiến.
Lúc này Dương Vô Tuyệt cùng Lý Trích Tiên đã không thấy đâu, chỉ có thập đại trí giả nhìn về phía hai người, vừa thấy song phương khí thế lẫm thiên, lập sắc mặt biến đổi!
- Không tốt, Trầm Trọng đã dung hợp với Lữ Bố, Điêu Thuyền, còn thêm cả Can Tương, Mạc Tà, là những vũ hồn có thể vượt qua cánh cửa Thiên đạo! Mà Trầm Côn lúc này lại chỉ có Tây Sở Bá Vương đã mất đi hai cánh tay…
Không ai hoài nghi chuyện Trầm Côn sẽ thất bại!
Chỉ cần nhìn qua lực chiến đấu của hai huynh đệ này thôi là có thể nhận thấy chênh lệch quá xa!
Võ công: Cùng là Băng Hỏa Song Trọng, không ai hơn ai!
Trạng thái: Trầm Trọng chỉ huy đại quân tác chiến, từ đầu tới cuối chưa hề xuất thủ, đang lúc phong độ đỉnh cao, Trầm Côn thì luôn được lực lượng Ngũ Đế quân bảo vệ, linh khí hao tổn không quá nhiều, có thể nói là lực lượng ngang nhau!
Binh khí: Trầm Trọng có trong tay Thiên tử kích, Trầm Côn có Không Sắc với bảy mươi hai phép biến hóa, vẫn là lực công kích tương đương.
Nhưng mấu chốt nhất chính là vũ hồn!
Những Vũ hồn có thể vượt qua cửa Thiên đạo của Trầm Côn chỉ có Hạng Vũ, Cổ Nguyệt Hà, Cơ Na!
Hạng Vũ… đã mất hai cánh tay, hy sinh vì thiên đạo, xứng đáng đạt chữ Đại Dũng!
Cổ Nguyệt Hà… Trong thuộc tính đã viết rõ ràng, không có lực lượng về mặt võ lực, nên không giúp được gì!
Cơ Na… Có khả năng Thiện hóa lòng người, nhưng Trầm Côn liệu có bản lĩnh đả thương Trầm Trọng, đưa Thiện hóa lòng người vào thân thể Trầm Trọng sao?
Chiến đấu ngay lập tức bùng nổ!
- Thi thể A La đâu?
Mặt đối mặt, Trầm Côn cười hì hì hỏi.
- Ngươi hỏi đại tẩu sao?
Trầm Trọng cười cười:
- Sau khi ta rút ra vũ hồn của nàng, đã ném nàng vào hầm ngầm của Dương gia rồi, nếu ngươi còn sống trở về, tìm Dương Vô Tuyệt là có thể tìm ra, nhưng là… Ngươi liệu có bản lĩnh sống sót không?
- Có bản lãnh hay không, thử một lần không phải sẽ biết sao?
Trầm Côn ngáp một cái.
- Ai, nói với ngươi, cũng chỉ có một câu trước kia đã nói rồi… Đánh đi?
- Đánh đi!
Giữa hai người đúng là không còn gì để nói, Trầm Trọng nhấc trường kích lên, đâm tới trước mặt Trầm Côn.
Trầm Côn cầm cây trường kích do Không Sắc biến thành lên đón đỡ.
Đinh!
Hai cây trường kích đan vào nhau rồi tách ra khiến những hoa lửa lóe lên thực đẹp mắt.
- Tiếp đi!
Trầm Côn rút trường kích về, xoay ngược tay chuẩn bị phát chiêu thứ hai, nhưng đúng lúc này, toàn thân hắn bỗng thấy bủn rủn vô lực, lực lượng toàn thân hắn thoát ra ào ạt như thủy triều.
- Đại ca, cùng ngươi đánh một chiêu, là đã tôn trọng ngươi lắm rồi, ngươi còn muốn đánh thêm chiêu nữa sao?
Trầm Trọng châm chọc nói:
- Với thực lực của ngươi bây giờ, mà dám đối phó ta - người có khả năng vượt qua thiên đạo, ta bất quá chỉ cần dùng một chiêu là đủ để diệt ngươi rồi, Vũ hồn: tình!
Thuộc tính: Không thuộc luân hồi, không thuộc tam giới, vượt qua thiên đạo!
Năng lực: Thân tình ái tình, hữu tình trung trinh tình, hiếu nghĩa tình… Mọi chuyện trong thiên hạ không vượt qua một chữ tình, đây là bản nguyên lực lượng đứng đầu thế giới!
Biến hóa: Vô cùng!
Một kích này của Trầm Trọng, chính là ẩn chứa lực lượng của “Tình”, nhằm đúng vào điểm yếu của Trầm Côn đang đau lòng vì cái chết của A La, khiến hắn tư niệm phát ra triền miên, lực lượng hư thoát.
Vô số loại tình cảm triền miên trong lòng, Trầm Côn ảo não như đưa đám, tay chân xụi lơ, chỉ có duy nhất vũ hồn “Dũng” là còn khả năng cung cấp lực lượng chiến đấu, nhưng “Dũng” cũng bị nhu tình hủ hóa, nên suy yếu đến mức không cung cấp được mảy may.
- Nhân gia hữu tình, hữu tình thì chạy không thoát bàn tay ta a!
Trầm Trọng nhàn nhạt tổng kết một câu, giơ chân lên, hung hăng đá vào lồng ngực ngay chỗ trái tim Trầm Côn.
- Đại ca, tư vị một cước này thế nào?
Trầm Côn bị đá bay hơn mười mét, ngã dúi dụi.
Trầm Trọng liền đi tới, giẫm lên người Trầm Côn:
- Bốn năm trước trước Phù đồ tháp, ta dùng chính một cước này đánh bại ngươi, bốn năm sau, ta lại một lần nữa đánh bại ngươi cũng bằng một cước này… Rất không cam lòng phải không? Nhưng ta cho ngươi hay, Trầm Côn ngươi thủy chung không thể sánh ngang với Trầm Trọng ta, anh em Trầm gia, cũng chỉ có Trầm Trọng ta mới xứng với cái danh Trầm gia chủ a!
Bịch!
Hắn lại tung cước, đá Trầm Côn ra xa thêm mười mét nữa, phía trước lại là hùng binh dưới trướng Trầm Trọng, bọn hắn rối rít nhường đường, để Trầm Trọng có thể tùy ý phát tiết.
- Đại ca, cần nói gì thì nói đi!
Trầm Trọng bước chậm rãi, lần nữa giẫm lên người Trầm Côn, hỏi:
- Ngươi không nói gì, ta sao có thể vui vẻ thống khoái đây? Bốn năm trước, ngươi không phải hùng hổ khiêu khích, muốn đem ta dẫm ở dưới chân, muốn dùng máu ta rửa sạch nỗi nhục của ngươi sao? Thế rồi kết quả thế nào? Kết quả chính là ngươi nằm úp sấp ở chỗ này, bị ta dẫm dưới chân, một câu cũng không nói nổi không phải sao?
Bịch!
Cước thứ ba đá ra!
Lần này Trầm Côn trực tiếp đụng vào cánh cửa Thiên môn, Thiên Môn khẽ rung động, thân thể hắn trượt theo cánh cửa rơi xuống mặt đất.
- Được lắm, trò chơi kết thúc rồi!
Trầm Trọng cũng đi tới trước Thiên môn, ngẩng đầu nhìn đại môn cao vút nói:
- Trầm Côn, ta nói cho ngươi biết, từ bốn năm về trước, ngươi đã không đáng để ta phải bận tâm nữa rồi, lúc này, trong lòng ta chỉ bận tâm đến phía sau cánh cửa lớn này mà thôi…
Hắn chỉ vào Thiên Môn, gầm lên:
- Hôm nay! Ta sẽ giẫm lên thi thể của ngươi!!! Vượt qua thiên môn!!! Giết hết thần Phật!!! Trở thành người đứng đầu tam giới! Trầm Côn, ngươi nhất định chỉ xứng làm hòn đá kê chân cho ta!
Trầm Trọng giẫm lên lồng ngực Trầm Côn, trường kích giương cao, một kích sắc nhọn đâm về phía Thiên môn.
Giờ khắc này trong lòng Trầm Trọng sôi trào.
Thiên môn!
Mấy ngàn năm nay, không có người nào có khả năng vượt qua Thiên môn, chính là để nhường đường cho Trầm Trọng hắn a!
Mấy ngàn năm nay, chuyện mà không ai làm được, Trầm Trọng hắn lại dễ dàng vượt qua!
Mấy ngàn năm nay…
Thiên a!
Thiên a!
Ta sẽ trở thành người đứng đầu Thần Phật trên thiên giới, ta muốn trở thành chủ nhân của tam giới a? Tim Trầm Trọng kích động đập liên hồi, hắn chưa từng nghĩ tới việc mình có thể đến được đến đây! Chưa từng nghĩ tới! Thậm chí tưởng tượng cũng không tưởng tượng ra sẽ có ngày này.
Trời sập rồi, trời sập trong tay Trầm Trọng ta rồi, muôn đời sau, danh tướng Trầm Trọng này sẽ được tôn vinh cỡ nào a!
Ầm!
Thiên môn nứt vỡ!
Nhưng cũng chính trong khoảnh khắc Thiên môn nứt vỡ kia, Trầm Côn cười hắc hắc túm lấy mắt cá chân Trầm Trọng.
- Chết rồi mà vẫn còn ngoan cố!
Trầm Trọng đang muốn vượt qua Thiên môn, đột nhiên bị giữ lại, hừ lạnh một tiếng, chân giẫm mạnh một cái.
Rồi hắn giữ nguyên tư thế đó: một chân bị Trầm Côn giữ chặt, chân còn lại đang giơ lên cao.
Giống như ném một bao đồ đi, Trầm Côn nghiến răng nghiến lợi ném Trầm Trọng xuống đất!
- Đệ đệ đúng đả bại ta rồi a?
Hắn tiếp tục một tay nắm lấy mắt cá chân Trầm Trọng, một tay gạt đi vết máu nơi khóe miệng, cười lên vô cùng bỉ ổi, hỏi:
- Ngươi vượt qua được thiên đạo cửa “Tình”, rất lợi hại, đánh ta thực thảm, nhưng nó cũng chẳng đáng một sợi lông!
Rầm!
Nhấc Trầm Trọng lên rồi lại ném xuống, Trầm Trọng nhất thời bị ném đến bể đầu chảy máu, xương cốt mấy nơi cũng vỡ vụn.
- Đệ đệ, biết điểm yếu của chữ “Tình” là gì không? Chính là, một chữ tình có thể khiến người ta trầm luân, nhưng cũng có thể kích thích ý chí chiến đấu của người ta a!
- Cái tên đệ đệ ngu xuẩn nhà ngươi này, ngươi thế nhưng dám dùng A La kích thích ta, ngươi không biết sao? Ta thương tâm tới cực điểm, nhưng sau đó lại nhớ lại cảnh ngươi đã giết chết A La như thế nào, lại nhớ ra không giết chết ngươi, ta làm thế nào tạ tội với A La đây, ta phải làm sao xin lỗi túi tiền của ta đây… A, xin lỗi nhầm lẫn…
Túi tiền thực ra không có quan hệ với việc này, vì sao ta lại phải nói xin lỗi, nên ta phải ném ngươi thêm lần nữa!
(Dịch: Vô sỉ, vô sỉ, thực vô sỉ. Mắng nghe có lý chút!)
Rầm!
Lại ném thêm lần nữa, lần này đầu Trầm Trọng đụng vào cánh cửa Thiên môn, xương mũi cũng gãy rồi!
- Ai, nói nhiều như vậy lại lạc đề mất rồi, đệ đệ, ngươi có hiểu ta nói gì không?
Trầm Côn tự nhủ thầm:
- Ta đang nói…, một chữ tình đã đả thương ta, nhưng cũng cho ta đủ khí lực, vượt qua được nhược điểm lớn nhất của ta, lại còn có thể kích thích ý chí chiến đấu của ta, rõ chưa?!
Rầm!
Lần thứ tư bị ném!
Bất quá dù sao cũng là Trầm Trọng hắn bị tấn công trong lúc không phòng bị, lực lượng chiến đấu của hắn vẫn còn nguyên, rốt cuộc cũng tung mình bò dậy, một quyền đấm lên ngực Trầm Côn, nhân cơ hội kéo giãn khoảng cách.
- Phù phù!
Liên tục bị ném bốn lần, Trầm Trọng không khỏi hổn hển thở gấp.
Trầm Côn cũng dừng lại, vừa mới rồi ý chí chiến đấu nổi lên, mới có thể đập Trầm Trọng xuống đất được bốn lần, giờ này cũng đã sức cùng lực kiệt.
Hai người đang muốn tiếp tục động thủ, đột nhiên cảm giác không khí có chút quỷ dị.
Yên tĩnh!
Bên ngoài Thiên môn có cả ngàn người đang tụ tập, thế mà giờ đây lại yên tĩnh không một tiếng động!
Trầm Côn, Trầm Trọng, hai người không hẹn mà cùng quay ra nhìn lại… Mẹ nó chứ!!!
Thiên môn đã nứt vỡ rồi!
Đằng sau cánh cửa Tiên giới, con đường hướng tới thế giới thần tiên đã mở ra rồi!
Nhưng là, không chỉ có Tiên giới lộ ra, mà còn có thêm một đám lôi vân tử sắc! (Mây điện màu tím)
- Thập trọng thiên kiếp đã tới, tránh mau!
Mấy vị trí giả đầu tiên là biến sắc, sau đó xoay người bỏ chạy, có điều Trầm Ưng bên cạnh vẫn đang ngơ ngẩn đứng nhìn, rồi vội la lên:
- Đại ca của ta vẫn chưa chạy được, hơn nữa đang chiếm thượng phong, chạy làm sao được?
- Tiểu tử, người phàm có thể tập kích Thiên môn, thiên giới phải ăn quả đắng. Có điều, ngươi thật cho là thượng giới bọn họ không có biện pháp chống lại sao!?
Một vị trí giả không rõ lai lịch chạy qua người Trầm Ưng, dù sao Trầm Ưng cũng không nhận ra hắn, vị trí giả đó trêu trọc nói:
- Từ khi hai người đó bắt đầu khai chiến, ngươi đã gặp qua vị thần tiên nào chưa? Gặp qua vị Phật Đà nào chưa? Gặp qua vị đạo quân nào chưa?
Trầm Ưng sửng sốt, lúc này mới nghĩ ra, nói cũng đúng, Tiên giới căn bản là không phái bất cứ ai ra nghênh chiến kẻ địch!
- Ta nói cho ngươi biết, đó căn bản là vì thượng giới vô cùng khinh thường địch nhân là người phàm!
Vị trí giả đó cười khổ nói:
- Tiên Phật vốn là siêu nhiên ngoài thế tục, chỉ là chút phiền toái, bọn họ chẳng thèm quan tâm, tùy tiện phát ra một đạo thư là có thể diệt hết toàn bộ bán tiên hèn mọn chúng ta ngay!
- Thế đám lôi vân kia là gì?
Trầm Ưng quay đầu nhìn thoáng qua Lôi Vân:
- Là các vị Tiên Phật kia đã nổi giận, chuẩn bị tự mình xuất thủ không phải sao?
- Xuất thủ cái rắm a!
Vị trí giả đó một mặt chạy đi một mặt quay lại hét:
- Tiên Phật là thế ngoại siêu nhiên, thế nào gọi là thế ngoại siêu nhiên? Chính là đã không còn hứng thú với chuyện tình của người phàm chúng ta, ngươi bị con kiến cắn một cái, có huy sư động chúng đi giết kiến không? Tiên Phật cũng vậy thôi, bọn họ tất nhiên sẽ không tự mình xuất thủ đuổi giết lũ phàm nhân đâu!
Lại bĩu môi nói tiếp:
- Ý nghĩa của lôi vân là, thiên môn mở ra rồi, tức là có người có khả năng tiến vào thiên giới đã xuất hiện, nhưng là nhiều người như vậy, các ngươi không thể người nào cũng có tư cách thành tiên a, cho nên… Phải lựa chọn, lọc bớt kẻ không phù hợp đi!
- Lọc bỏ bớt?
- Đúng, chính là lọc bớt đi! Lôi Vân lập tức sẽ phát động Thập trọng thiên kiếp, lực sát thương so với Vũ thần hư không còn mạnh hơn nhiều, những ai vượt qua được Thập trọng thiên kiếp là có thể vượt qua Thiên môn, nếu không thể thông qua, tất nhiên là xui xẻo, chỉ còn cách chờ chết a!
Trầm Ưng liền biến sắc:’
- Chờ một chút, đại ca của ta đã bị thương, làm sao thoát khỏi Thập trọng thiên kiếp, ta phải cứu hắn về a!
- Không cần gấp, Cổ Nguyệt Hà đang ở đó, hắn sẽ không để Trầm Côn chết đâu!
Nhưng vị trí giả đó nói câu này rất nhỏ, người khác đều không nghe thấy.
Hơn nữa cho dù nghe thấy, bọn họ cũng không để ở trong lòng!
Thiên môn mở ra!
Tiến vào được chính là Thần Phật!
Thế thì còn chần chờ gì nữa?
- Xông lên đi!
Không biết người nào la lên một tiếng, đại liền quân ầm ầm lao về phía Thiên môn.
Lúc này bọn họ mới khẽ cười phát hiện, chính mình đã phản kháng Thần Phật, đạp nát Thiên Môn, đến khi Thiên môn mở ra, bên trong lại phản ứng như vậy… Bọn họ bất chấp tất cả, một đường theo đuổi đến đây, chẳng qua chỉ là muốn trở thành một thành viên của Tiên giới thôi.
Công kích Thiên môn chẳng qua là vì Thiên môn không chịu mở cửa, không chịu cho bọn họ đi qua mà thôi!
Ý nghĩ đó toát ra trong lòng Trầm Trọng…
- Thiên môn mở ra rồi? Ta có tư cách trở thành Tiên, Phật rồi sao?
Tinh thần Trầm Trọng nhất thời rung lên, cũng không quản đến Trầm Côn nữa, liền nhanh chân chạy qua Thiên môn vào trong.
Cái gì mà phải đánh nát Thiên môn, cái gì mà đứng đầu Tam giới, giờ khắc này đều bị Trầm Trọng quẳng đi hết, nhìn thấy cánh cửa hùng vĩ mở ra, trong đầu hắn chỉ còn một ý niệm, phải nhanh chóng vượt qua Thiên môn!
Nhưng vừa đi được vài bước thì, ầm, ầm, ầm, lôi quang đầy trời đánh xuống!
Lực oanh kích vượt xa lực lượng của Vũ thần, những người phàm khó mà ngăn cản nổi loại lực lượng này.
Chỉ một đợt cuồng lôi, đã đánh tan vạn quân đang muốn tiến sâu vào Thiên môn thành mây khói.
Chỉ còn Trầm Trọng là đang cắn răng đứng vững, để vượt qua thiên đạo, vũ hồn của hắn được phát huy đến mức mạnh nhất, hắn không ngừng thôi miên chính mình… Ta muốn vượt qua cánh cửa thiên đạo này, ta muốn vượt qua cánh cửa thiên đạo này, tình cảm nóng lòng này chẳng lẽ không phải là “tình” sao? Nhờ có lòng mong muốn tột cùng hỗ trợ, hắn ngạnh kháng Thiên lôi, nuốt Lôi vân, một đường tiến thẳng vào trong Thiên môn!
Mẹ nó chứ!
Trầm Trọng, tên vương bát đản nhà ngươi cũng có tư cách thành tiên sao?
Trầm Côn tức giận chửi ầm lên, cánh cửa thiên đạo mở ra thì nhất định phải đuổi theo Trầm Trọng, nhưng Lôi vân cũng đã tiến đến đỉnh đầu hắn.
Oanh! Một đạo lôi quang giáng xuống, Trầm Côn đang lúc thân thể trọng thương, thiếu chút nữa là bị đánh cho tứ phân ngũ liệt!
- Lão đại, đừng có ương bương nữa, ngươi không vượt qua Thập trọng thiên kiếp được đâu!
Cổ Nguyệt Hà lớn tiếng khuyên giải.
- Vậy chẳng lẽ để mặc cho Trầm Trọng đi vào sao?
Trầm Côn rống lên:
- Hắn mà thành Tiên Phật trong đó, ta bao giờ mới có thể tìm ra hắn đây!?
- Nhưng ngươi cũng không thể cứng rắn xông lên a!
Cổ Nguyệt Hà lớn tiếng hét.
- Đừng quên, Cổ Nguyệt Hà ngươi là vũ hồn của ta, là Trí cấp Thiên đạo vũ hồn a, có thể dùng đầu óc nghĩ ra một biện pháp không cần tốn nhiều công sức vẫn có thể vượt qua Thập trọng thiên kiếp !
- Ta sớm đã nghĩ ra rồi, ngươi nghĩ ta là kẻ ngốc sao? Mang Thập trọng thiên kiếp đuổi theo Trầm Trọng thôi!?
Trầm Côn không cần nghĩ ngợi, liền đưa Cổ Nguyệt Hà ra ngoài, nói:
- Cổ Nguyệt Hà, lập tức vận dụng bí thuật phong thủy cho ta!
- Được!
Cổ Nguyệt Hà lập tức bày ra tư thế bấm quyết, trong nháy mắt, một đóa Thiên kiếp Lôi vân hiện ra, bay qua Thiên môn!
Đừng quên, Cổ Nguyệt Hà còn có thể triệu hoán ra một lần Thiên kiếp nữa!
Dĩ nhiên thiên Kiếp hắn triệu hoán đến không khủng bố bằng Thập trọng thiên kiếp, chẳng qua chỉ là Lôi vân Thiên kiếp bình thường mà thôi.
Bất quá, cho dù là mấy trọng Thiên kiếp đi chăng nữa, Thiên kiếp sẽ không công kích Thiên kiếp, không phải sao?
Cho nên, sau khi đóa Lôi vân thứ hai xuất hiện, hai đóa Lôi vân bình an vô sự lơ lửng trên bầu trời, giống như mẫu thân cùng đứng với nữ nhi, hài hòa ôm ấp một chỗ.
Nhân cơ hội này, Trầm Côn khiêng Cổ Nguyệt Hà, hướng về phía Thiên môn chạy đi… Trên tầng mây xuất hiện một chuyện lạ: Trầm Côn thì đang khiêng Cổ Nguyệt Hà bỏ chạy, một đóa Lôi vân nho nhỏ lại gắt gao đuổi theo Cổ Nguyệt Hà, không ngừng oanh kích lên đầu lão, có thể nhìn ra tiểu Lôi vân kia giống như cái ô lớn che chở cho bọn hắn, đại Lôi vân không công kích tiểu Lôi vân, tất sẽ không đánh tới Trầm Côn…
Dùng Thiên kiếp làm vật chắn, lấy Thiên kiếp đối kháng Thiên kiếp, đúng là chỉ có đầu óc không bình thường của Cổ Nguyệt Hà mới nghĩ ra được… Chạy như điên một hồi, rốt cuộc chạy qua phạm vi Thập trọng thiên kiếp, sau đó ngẩng đầu lên, Trầm Côn liền thấy được bóng lưng của Trầm Trọng!
Nhưng kỳ quái chính là: Trầm Trọng lại đang ngơ ngẩn đứng sững người!
Hắn ngẩn người làm cái gì a? Đến được thế giới của Tiên Phật nên vui mừng đến cả người phát ngốc sao? Trầm Côn ngẩng đầu nhìn theo ánh mắt của hắn…