Mang tên của người vô dụng dán lên nơi cao nhất, cho mọi người chiêm ngưỡng. Mệnh lệnh này thoạt nghe thì không có ý gì đặc biệt, bên ngoài phù đồ tháp cũng có gì đâu? Trầm Côn viết huyết thư bên ngoài Phù Đồ tháp, một khi dán ‘ Bại Trận bảng’ này lên, mọi người nhìn tên của những kẻ vô dụng, chẳng phải cũng nhìn thấy chữ của Trầm Côn sao?!
Đây là Tô Nhất Minh muốn sỉ nhục Trầm Côn, làm cho Trầm Côn cả đời không ngửng đầu lên được!
Trầm Côn hiểu được ý đồ của Tô Nhất Minh, nhưng nụ cười của hắn cũng không vì vậy mà biến mất!
Tô Nhất Minh ngươi nhiều lần lợi dụng huyết thư để chửi xéo Trầm Côn, nhưng mà Trầm Côn chưa bao giờ hối hận! Những lời huyết thệ đó, Trầm Côn nên viết, và cũng đã viết rồi!
Huyết thư này sẽ là động lực để Trầm Côn tìm Trầm Trọng báo thù!
[Ngươi muốn bần tăng mất hết danh dự sao? Vậy đến đây di, bần tăng sợ ngươi sao?]
Hào khí trong lòng xuất hiện, Trầm Côn vô thức ưỡn ngực, hất cằm lên cười híp mắt, khí thế đột nhiên thay đổi! Bá đạo, sắc bén, cho dù đứng trước ngàn quân, cũng một tay đánh dẹp!
Trầm Côn còn chưa nhận ra tâm cảnh cảu hắn và Trầm Côn Cửu Châu đã hòa cùng với nhau…
Tự làm tự chịu, cho dù ngàn vạn người chửi rủa, đã muốn là làm! Kiếm đã rút ra, thà chết không lùi!
Di?
[Tâm tình bần tằng kỳ quái vậy, giống như là xúc động khi rút kiếm vậy?]
[Loại tâm tình này có khả năng khai thác không?]
Tâm cảnh kỳ diệu mới xuất hiện, suy nghĩ kiếm tiền của Trầm Côn đã lấn át, biểu tình trên mặt như chưa bao giờ xuất hiện tâm cảnh đó.
Khí độ của Trầm Côn biến hóa chỉ trong chốc lát, gần như không có ai để ý thấy…
Ngoại trừ Công Tôn Y!
- Trầm Côn, ngươi quả nhiên không đơn giản!
Công Tôn Y liếc Trầm Côn, khóe miệng nở một nụ cười nhạt:
- Chỉ tay ngàn quân, mình ta một kiếm tung hoành, kiếm khí sát phạt quả quyết như vậy, một đi không trở lại! Ngươi thật sự chỉ là một kẻ bất lực thôi sao?
- Lệnh khen thưởng thứ ba này, các vị có ý kiến gì không?
Tô Nhất Minh cắt đứt sự trầm tư của Công Tôn Y, hắn hỏi ba lần không có ai trả lời, liền nói tiếp:
- Nếu không ai có ý kiến thì hội nghị kết thúc, sổ ghi công và bại trận bảng sẽ công bố ra ngoài, tất cả thưởng và phạt sẽ dựa trên hai quyển sổ này chấp hành!
- Rõ!
Trầm Côn cảm khái chắp tay theo mọi người.
- Được rồi, hội nghị dừng ở đây, ngày mai khi mặt trời mọc các chiến đội tập hợp ở cửa thành!
Tô An Chi tuyên bố hội nghị kết thúc, khi mọi người chuẩn bị ra đến cửa thì hắn vuốt bộ râu dài, mỉm cười:
- Đúng rồi, việc đài Thú Tôn bị hủy là cơ mật cao nhất của Đại Triệu, sau khi các ngươi ra ngoài nên biết giải thích với người nhà đó!
- Các ngươi nên nói như sau!
Tô An Chi híp mắt:
- Đài thú tôn có lịch sử một ngàn năm trăm năm, nên cần phải sửa chữa! Gần đây yêu thú gây loạn, và hành động của chúng ta đều vì mục đích sửa chữa đài thú tôn. Mọi người không cần sợ hãi, cứ yên tâm ăn tết!
- Rõ! Đài thú tôn không bị phá, mà là sửa chữa lại!
Mọi người cùng chắp tay nhận lệnh.
Cái này gọi là lừa mình dối người sao? Trầm Côn bĩu môi…
[ Quên đi, không quản việc đó, bần tăng còn có việc quan trọng hơn!]
Ngày mai trước khi mặt trời mọc, Trầm Côn còn phải tuyển ra một Hoàng Nguyên vũ tông và sáu Bạch Nguyên vũ tông, nếu không sẽ là làm hỏng việc quân cơ, bị đề tên trên bại trận bảng!
[Nên tuyển ai bây giờ?]
Trầm Côn nhẩm tính, đúng là xảo hợp, ngoại trừ Thiết hòa thượng đang bế quan, Trầm gia còn lại đúng sáu trưởng lão Bạch Nguyên vũ tông! Còn về phần Hoàng Nguyên…[hắc hắc, vậy thì cho Trầm Trọng góp mặt đi cho đủ nhân số, nhân tiện bần tăng quan sát thực lực của hắn luôn.]
Tính toán xong, Trầm Côn tìm Trầm phu nhân đang đứng đợi ngoài tháp.
- Trầm phu nhân, mọi việc xong rồi!
Trầm Côn ngồi gác chân đối diện với Trầm phu nhân, nói đơn giản nội dung hội nghị một lần:
- Ngày mai khi mặt trời mọc, Trầm Trọng và sáu trưởng lão phải tâph hợp ở cửa thành, tìm Tô An Chi lĩnh nhiệm vụ!
Nói xong hắn xoay người muốn đi, không muốn nhìn mặt mũi của Trầm phu nhân.
- Đứng lại!
Trầm phu nhân đột nhiên cười lạnh:
- Ngươi vừa nói gì? Ta chưa nghe rõ!
- Ai ui, Trầm phu nhân, lỗ tai ngươi có bệnh sao? Đây dung là tin tốt lành!
Trầm Côn cười hi ha, cố ý nói lớn lên:
- Ta nói là, ngày mai khi mặt trời mọc, Trầm Trọng và sáu trưởng lão phải tập hợp ở cửa thành! Lỗ tai bị bệnh của Trầm phu nhân nghe rõ chưa?
- Nghe rồi, nghe rõ rồi…
Trong mắt Trầm phu nhân hiện lên một tia giễu cợt:
- Ta vì sao phải nghe lời ngươi? Ta vì sao phải phái Trọng nhi và sáu trưởng lão đi bán mạng cho ngươi?
Trong lòng Trầm Côn trầm xuống, có dự cảm không hay xuất hiện.
- Trầm phu nhân, ngươi hay nói đùa vậy, đây là quân lệnh, ngươi nhất định phải chấp hành!
Trầm Côn cười gượng.
- Quân lệnh sao?
Trầm phu nhân càng cười to:
- Đúng đấy là quân lệnh, quân lệnh do ngươi tiếp nhận, liên quan gì đến ta? Ngươi trong hội nghị ba hoa khoác loác, nói có thể điều động cao thủ một Hoàng sáu Trắng , vậy thì ngươi tự điều động đi, ngươi tìm ta làm gì?
- Hai vị nói gì vậy?
Tô Nhất Minh đột nheien đi tới, đứng cùng một chỗ với Trầm phu nhân, hai người đều nở nụ cười châm chọc, lạnh lùng giống nhau.
- Tô thiếu tướng quân!
Trầm phu nhân cúi người hành lễ:
- Chúng ta đang thương lượng, vừa rồi Trầm Côn đại biểu cho Trầm gia, nói sẽ điều động cao thủ một Hoàng sáu Bạch đúng không?
- Không sai, Trầm Côn nói đúng như vậy!
Tô Nhất Minh cười lạnh:
- Trầm phu nhân, cả Trầm Côn nữa, ta nhắc nhở hai người: quân lệnh như sơn, những lời nói trong hội nghị, nhất định phải thực hiện! Ngày mai khi mặt trời mọc, Trầm gia các ngươi nếu không điều động đủ cao thủ, ta chỉ có thể xử trí theo quân pháp mà thôi!
- Vậy ngươi sẽ xử lý Trầm gia như thế nào đây?
Trầm phu nhân mà Tô Nhất Minh người đối kẻ đáp rất chi ăn ý.
- Còn phải hỏi sao? Bại trận bảng đã xuất ra, nếu Trầm gia không điều động đủ cao thủ, ta sẽ viết tên người phụ trách của Trầm gia viết lên!
Tô Nhất Minh vỗ trán một cái:
- Đúng rồi, ta sẽ viết: “ người phụ trách Trầm gia ăn nói lung tung, rõ ràng không có khả năng, lại nói mình có thể điều động cao thủ, chính là lừa đời lấy tiếng, cực kỳ vô sỉ!”
- Ơ kìa, thật là một tội danh nghiêm trọng! Nếu viết như vậy thì người phụ trách của Trầm gia chẳng phải là tiếng xấu muôn đời sao, vĩnh viễn làm sao ngửng đầu lên được?
Trầm phu nhân đột nhiên chỉ Tôn trưởng lão, cười quái dị:
- Đúng rồi, Tôn trưởng lão, người phụ trách Trầm gia là ai?
- Đương nhiên là Trầm Côn, đại thiếu gia Trầm gia!
Tôn trưởng lão cười to:
- Trầm Côn, ngươi vừa rồi nhận là người thừa kế của Trầm gia, cần gánh vác trách nhiệm của người thừa kế!
Sau đó thần sắc lại trở lên nghiêm túc:
- Như vậy, ngày mai trước khi mặt trời mọc nếu ngươi không điều động được người, hội nghị trưởng lão Trầm gia sẽ truy cứu ngươi với tội danh ăn nói lung tung, khiến Trầm gia chịu tội danh xấu!
Hắn cười híp mắt, sau đó bổ sung:
- Đây là trị tội danh chính ngôn thuận, quân pháp như sơn, cho dù là phụ thân ngươi cũng không thể cầu xin giúp ngươi được!
- Tất cả nghe rõ chưa?
Trầm phu nhân cười lạnh:
- Trầm Côn, ngày mai khi mặt trời mọc, ngươi phải điều động đủ cao thủ, nếu không Trầm gia sẽ không để ngươi sống yên ổn đâu!
- Còn nữa!
Tô Nhất Minh cũng cười lạnh:
- Nếu ngươi không điều động đủ người, ta sẽ viết tên ngươi lên bại trận bảng!