Vũ Toái Hư Không

Chương 213: Chương 213: Võ thần cuối cùng






- Người đâu, đem binh khí của Yến Sơn Hầu mang tới đây.

Trầm Phù Đồ cao giọng phân phó.

Rất nhanh, bốn tên gia tướng khiêng tới một cây đại kích, thân kích thon dài, đầu kích chừng hai xích, nguyệt nha (hình trăng lưỡi liềm) trên mũi kích óng ánh hàn quang...

Thành thật mà nói, cái thiết kích này hình thế không tệ, nhưng mà ở Cửu Châu ngành rèn phát đạt cao độ, thần rèn tầng tầng lớp lớp, nó cũng chỉ là hình thế không tệ mà thôi. Rất nhiều người đều biết Yến Nan Quy có một cây thiết kích như vậy, nhưng chưa từng có người nào nghe nói qua, Yến Nan Quy dùng cái thiết kích này đánh bại cao thủ thành danh nào, lập được bất thế công lao sự nghiệp gì.

So sánh với uy danh hiển hách của Yến Sơn Hầu ở Đại Triệu vương triều, cái thiết kích này gần như bị mọi người quên lãng...

Cho dù có người nhắc tới nó thì cũng mang ý vật quý nhờ chủ... Thiết kích? Hừ, nếu cái kích này không phải là nằm trong tay Yến Sơn Hầu, ai biết nó là cái quái gì?

- Con khỉ kia, trận thứ hai này vẫn là do ngươi xuất chiến sao?

Thiết kích sắc bén nhẹ nhàng chỉ về phía Bất Sắc, Yến Nan Quy mỉm cười nói.

- A di đà phật, đương nhiên...

Bất Sắc vừa định thừa nhận là do mình xuất chiến, thế nhưng nhìn kỹ một chút thiết kích trong tay Yến Nan Quy, hắn bỗng nhiên cảm thấy một loại cảm giác sợ hãi từ tận đáy lòng...

Đây là một loại cảm giác vô cùng huyền diệu, thật giống như Bất Sắc kiếp trước đã từng bị cái thiết kích này đánh bại, mặc dù muốn lấy dũng khí đánh thêm một trận nữa, thế nhưng từ trong xương cốt lại hoàn toàn không có lòng tin.

Bất Sắc chớp chớp mắt, cảm thấy mình nên rời khỏi đây ngay. Thế nhưng Yến Nan Quy đã thuận theo lời của hắn mà nói.

- Đương nhiên? Đương nhiên là do ngươi xuất chiến, đúng không?

Yến Nan Quy mỉm cười:

- Như vậy, chúng ta cứ dựa theo cá cược giữa ngươi và Bắc Địa vương, ta xuất ba kích, ngươi đỡ ba kích, được không?

- Ặc.

Bất Sắc kiên trì gật đầu.

- Có thể, nhưng mà... A di đà phật, Ngã Phật từng nói: đánh người không đánh mặt, sát nhân không sát căn, ngươi không thể đánh hàng của bần tăng. Nếu không Phật sẽ tức giận đấy.

Vừa nói, nó vừa đem quần cộc màu đỏ mặc vào, còn kiếm ở đâu ra một tấm sắt rồi nhét vào trong quần...

Yến Nan Quy bị bộ dạng thơ ngây này chọc cho cười ha hả, sau đó, thiết kích của hắn đột nhiên ra.

- Kích thứ nhất, lấy đầu của ngươi.

Hắn xuất chiêu rồi.

. . .

Không giống với sự sắc bén của Bắc Địa vương, thiết kích của Yến Nan Quy rất quái lạ. Hắn rõ ràng giơ thiết kích lên cao, mượn chiêu Thái sơn áp đỉnh trong côn pháp, hung hăng đập về hướng đầu khỉ của Bất Sắc. Thế nhưng, nguyệt nha trên đầu kích khi đi tới đỉnh đầu Bất Sắc, hết lần này tới lần khác cho người ta một loại cảm giác hồng mao tung bay, thật giống như một mảnh lông chim không có trọng lượng, nhẹ nhàng mà rơi xuống.

Người sáng suốt cũng nhìn ra được, cái này gọi là làm cử trọng nhược khinh, là đem chiêu thức tu luyện đến tiêu chí thu phóng như thường.

Keng.

Nguyệt nha khẽ điểm trên đỉnh đầu Bất Sắc, phát ra tiếng keng keng của kim loại, sau đó Yến Nan Quy thu kích, lùi lại mười mấy bước.

- Đầu khỉ cứng thật.

Yến Nan Quy cười nói:

- Chưa có ai dùng đầu ngạnh tiếp chiêu này của ta, ngươi là người đầu tiên.

Lời này là nói... Chiêu đầu tiên của Yến Nan Quy thất bại rồi?

Người Trầm gia lập tức bắt đầu hoan hô.

Nhưng sắc mặt Bất Sắc có điểm quái dị, hắn tức giận nhìn trừng mắt nhìn Yến Nan Quy, sau đó ngồi xếp bằng xuống, thẳng thắn nhắm hai mắt lại.

- Đệ nhị kích, lấy tim của ngươi.

Không để ý đến biểu hiện quái dị của Bất Sắc, kích thứ hai của Yến Nan Quy xuất ra.

Lúc này hắn chọn cách đột thức, vọt manh về phía trước mấy bước, đại kích từ sườn dưới mãnh nhiên đâm ra, thoáng cái đâm vào ngực Bất Sắc.

Lại là một tiếng 'Keng' vang lên, Yến Sơn Hầu cười ha ha nói:

- Tim của ngươi cũng cứng ghê, kích thứ hai của ta thất bại.

Khi nói lời này, Yến Nan Quy vừa vặn đi ngang qua Bất Sắc, nương theo quán tính của chiêu thứ hai, hắn đột nhiên quay người một cái, thiết kích quét ngang, nguyệt nha trên đầu kích chém về sau lưng Bất Sắc.

- Bây giờ là kích thứ ba, lấy cột sống của ngươi.

Binh.

Thiết kích hung hăng vỗ vào lưng Bất Sắc, thế nhưng, Bất Sắc không nhúc nhích, sau khi trúng chiêu, hắn cũng chỉ chậm rãi hé mắt, trên mặt khỉ tràn đầy vẻ hung dữ.

- Ba chiêu đánh xong, Ngã Phật hỏi ngươi, ngươi và ta ai thắng ai bại?

Bất Sắc tức giận nói.

- Tiếp ba kích của ta mà còn nói được, đương nhiên là ta thua.

Yến Nan Quy thở dài, đi tới vỗ vỗ đầu khỉ của Bất Sắc, sau một lát cất giọng nói:

- Trầm Phù Đồ, Bắc Địa vương thất bại, ta cũng thất bại, như vậy dựa theo cá cược vừa rồi, chuyện nơi đây ta không nhúng tay nữa, mặc ngươi tự tiện.

Nói xong nghênh ngang mà đi.

Đây tính là thắng rồi sao?

- Thắng rồi, thắng rồi.

Người nhà Trầm gia đột nhiên lớn tiếng hoan hô.

- Con khỉ này là từ nơi nào tới, thật là lợi hại.

- Ha ha, đón đỡ sáu chiêu, ép đi lưỡng đại cường giả của vương triều, con khỉ này chẳng lẽ là vị yêu hoàng nào giả mạo sao?

Người nhà Trầm gia mặt mày hớn hở bắt đầu hô to, thậm chí có mấy người tại chỗ bật tiếng chê cười, muốn Bất Sắc lại khoe hàng của hắn... Đúng lúc này, Bất Sắc lại vẻ mặt xám ngoét, im lặng chui vào trong đoàn người, lén lút đi tới bên cạnh Trầm Côn.

- Sao thế?

Trầm Côn đùa nói:

- Cười đi chứ, ngươi vừa mới bức đi hai tên Hồng Nguyên vũ tông đó.

- Bức cái rắm.

Bất Sắc ảo não vỗ bụng.

- Người khác không biết, bần tăng tâm lý rõ ràng, Yến Sơn Hầu một chiêu là có thể giết bần tăng, hắn cố ý thất bại đấy.

- Cái gì?

Trầm Côn biến sắc.

- Hắn cố ý thất bại.

- Không tin thì nhìn đây.

Bất Sắc chỉ vào đầu mình, trên đầu hắn vốn có mười hai chấm, nhưng bây giờ lại thêm một chấm, ngay giữa thiên linh cái.

- Thấy chưa, đây là chiêu thứ nhất của Yến Sơn Hầu, hắn đã chém rơi lông khỉ của bần tăng... Lông của bần tăng rắn như da, hắn có thể chém rơi lông, đương nhiên có thể chặt đầu bần tăng, nhưng mà hắn hạ thủ lưu tình.

- Còn chiêu thứ hai.

Bất Sắc vén áo cà sa lên, chỉ một điểm đỏ trên ngực.

- Chiêu thứ hai, Yến Sơn Hầu đã đâm thủng da của bần tăng, nhưng ngay lúc bần tăng chảy máu, hắn đột nhiên ngừng lại, còn chủ động nhận thua.

- Cuối cùng là chiêu thứ ba.

Nghĩ lại mà sợ, Bất Sắc đổ mồ hôi lạnh nói:

- Chiêu thứ ba, Yến Sơn Hầu đánh cho phổi bần tăng chấn động, thiếu chút nữa hộc máu, nhưng ngay sao đó hắn lại truyền vào một cỗ ám kính để chữa thương, trị cho bần tăng.

- Ngươi nói đều lầ thật sao?

Trầm Côn bỗng cảm thấy câu hỏi của hắn quá ngu, vết thương ở ngay trên người và đầu Bất Sắc, đương nhiên hắn tuyệt không có nói sai.

Yến Sơn Hầu thật sự có bản lĩnh giết Bất Sắc.

Thế nhưng... Hắn lại bỏ qua Bất Sắc, còn bồi thượng danh dự của mình, chủ động nhận thua?

- Bất Sắc, võ công của Yến Nan Quy có đặc điểm gì mà lại có thể công phá hóa thân Thanh Long đao của ngươi.

A La ở bên cạnh nói chen vào.

- Yên Sơn Hầu không lợi hại, lợi hại chính là cây kích của hắn.

Bất Sắc ủy khuất nói:

- Cây kích đó dường như ẩn tàng một cỗ lực lượng làm bần tăng vừa nhìn là sợ. Ngay cả tâm tư đánh trả cũng không có. Đúng rồi, lúc hắn đâm thủng da bần tăng, bần tăng có cảm giác cây kích đó còn sắc bén hơn Thanh Long đao, nhất định là binh khí truyền thuyết trong lịch sử.

- Có thể khiến cho Thanh Long đao sợ hãi, so sánh Thanh Long đao mạnh hơn ba phần...

Trầm Côn ai oán nhìn thoáng qua A La.

- Mỹ nữ, không phải là cái mà ngươi vừa mới nói chứ...

- Chắc là cái kích đó.

Trong ánh mắt A La lộ ra một chút lạnh lùng.

- Chết tiệt, Yên Sơn Hầu không ngờ sở hữu thiết kích của Ôn Hầu, binh khí của Ôn Hầu võ bá thiên hạ đã rơi vào trong tay Yến Sơn Hầu.

Sắc mặt của nàng thập phần ngưng trọng.

- Mỹ nữ, ngươi làm sao vậy?

Trầm Côn nghẹo đầu quan sát A La hắn tuy rằng cũng đang khiếp sợ Yến Sơn Hầu không ngờ chiếm được binh khí truyền thuyết, bất quá đáy lòng vẫn còn có chút phản đối.

- Không phải chỉ là một cái kích thôi sao? Đúng, nó từng là binh khí của võ thần cuối cùng, nhưng sau ngàn năm nó cũng chỉ là một binh khí không tệ mà thôi. Mỹ nữ có cần biến sắc thế không?

- Ài.

Thở dài một cái, A La cười khổ nói:

- Nếu Phương Thiên Họa Kích chỉ là một kiện binh khí bình thường, nó rơi vào trong tay Yến Sơn Hầu cũng chả sao, thế nhưng... Thế nhưng ta từng nghe qua một truyền thuyết, một truyền thuyết liên quan đến sự bắt đầu của vũ hồn...

Khó tin mà lắc đầu.

- Ài, đầu óc của ta hơi loạn, nhất thời không biết nên bắt đầu nói từ đâu.

Trời ơi, mỹ nữ này nói cái gì thế?

A La tâm tư hỗn loạn, nói cái gì ra cũng ba lăng nhăng bố lằng nhằng, Trầm Côn chỉ đành nhún vai.

- Đừng vội, từ từ nói, Yến Sơn Hầu rốt cuộc là có vấn đề gì.

- Ôi, một hai câu ta thật sự là không nói rõ được.

A La sốt ruột dẫm chân, đột nhiên mắt sáng lên.

- Đúng rồi. Ngươi trước tiên đừng quản ta nói cái gì, thừa lúc Yến Sơn Hầu còn chưa đi xa, mau chóng nhìn vũ hồn của hắn, nhất định phải nhìn rõ vũ hồn của hắn là có hình dạng gì.

Lén nhìn vũ hồn.

Khờ khờ, cái này thì bần tăng rất giỏi.

Mặc dù nghe không hiểu A La đang nói cái gì, Trầm Côn vẫn lặng lẽ dùng lực lượng , nhìn về hướng bóng lưng của Yến Sơn Hầu.

Phù~~~~~

Trầm Côn thở ra một hơi, kết qua mười mấy giây sau cũng không có hít lại.

Vũ hồn của Yến Sơn Hầu là một người.

Một nam nhân.

Một nam nhân cưỡi ngựa đỏ.

Người cưỡi ngựa đỏ, tay cầm Phương Thiên Họa Kích, mặc Thú Diện Thôn Thiên giáp, hai mắt lạnh lùng nhìn một cái khiến Trầm Côn và bốn vũ hồn của hắn nhất thời sởn gai ốc.

- Phật?

Nam nhân này ở trong thế giới linh hồn nhìn thấy Minh Vương pháp tướng của Trầm Côn, lạnh nhạt hỏi một chữ.

Trầm Côn mãi sau mới có phản ứng, ý tứ của cái chữ này là --- Ngươi có Minh Vương pháp tướng hộ thể, là hóa thân của Phật đà sao?

- Ta, ta là đệ tử Phật môn.

Trầm Côn liếm lưỡi, hồi đáp.

Nam nhân đó hơi gật đầu.

- Tới giết ta sao?

- Ấy kìa! Lão huynh ngươi nói đùa gì thế?

Trầm Côn vội vã nói:

- Ta và ngươi không oán không cừu, căn bản không sinh cùng một thời đại, ta làm gì có lý do mà giết ngươi.

- Không có lý do?

Nam nhân này ngửa mặt lên trời cuồng tiếu, trong giọng nói lộ ra chút bi thương:

- Ta đây làm nô ba họ, người người đều muốn tru diệt, đây không phải là lý do sao?

Đột nhiên trường kích chỉ về Trầm Côn ở phía xa, trong con mắt như chim ưng của nam nhân này toát ra chút khinh thường.

- Nhưng mà ngươi bây giờ còn chưa có tư cách giết ta. Muốn giết ta, để tên họ Quan tỉnh lại rồi tới.

- Nhưng mà... Cho dù là tên họ Quan tỉnh lại... Ngươi có tư cách giết ta sao?

- Ha ha.

- Ha ha ha ha ha ha ha.

Trong một chuỗi tiếng cười gần như điên dại, nam nhân này chạy như bay mà đi, chỉ một trận gió đã khiến linh hồn Trầm Côn cầm cự không nổi, cảnh tượng trong thế giới linh hồn ầm ầm đổ nát.

- *

Trở lại thế giới hiện thực, Trầm Côn hung hăng chửi một câu, quẹt trán một cái, trán ướt sũng mồ hôi lạnh.

A La vội hỏi.

- Ngươi thấy gì?

Trầm Côn lại chửi một câu, sao đó bĩu môi, phun ra mấy chữ:

- Võ thần cuối cùng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.