Vũ Trụ Huyền Kỳ

Chương 121: Chương 121: Tỏa Kình Tác




“Ngoài này có chuyện gì thế hả?“.

Đúng lúc không khí dường như đang trên hồi căng thẳng, bỗng nhiên từ bên trong đi ra hai đạo thân ảnh, một nam một nữ, ăn mặc cũng giống với thanh niên chấp sự đứng ngoài này, tuổi tác có vẻ cao hơn một chút, nhưng hiển nhiên cũng đều là chấp sự, tên nam tử trong số đó vừa đi vừa nhíu mày lên tiếng, hỏi:

“Ngô Chấn! Không phải ngươi ra mở cửa Khảo Hạch Đường sao, tại sao giờ này còn đứng ở đây?“.

Hai vị chấp sự rảo bước đi ra, nhìn thấy Ngô Chấn vẫn đứng ngoài này cùng với vô số tân sinh đến khảo hạch, sắc mặt liền không khỏi trầm xuống, bên trong mấy vị trưởng lão thấy ồn ào liền bảo hai người họ ra ngoài xem sao, vừa ra đến nơi lại thấy bộ dạng tắc trách của tên Ngô Chấn này.

Thanh niên chấp sự tên Ngô Chấn lúc này cũng đã bị âm thanh của hai người đồng nghiệp kéo trở lại, hắn quay đầu ánh mắt phức tạp nhìn bọn họ rồi hất hàm về phía xa, ý bảo hai người cứ xem đi liền biết.

Một nam một nữ đưa mắt nhìn nhau hơi ngờ vực, đoạn cũng tiến lên đứng ở phía cửa lớn của Khảo Hạch Đường nhìn ra ngoài, vị nữ chấp sự liếc một cái đã nhận ra có mấy chục thân ảnh chấp pháp đội đang ở đây, nhất là khi trông thấy Chúc Sơn Long, hai hàng lông mày của nàng liền không khỏi nhíu chặt lại, cất giọng kinh ngạc hỏi:

“Chúc sư huynh, sao ngươi lại ở đây, còn dẫn theo nhiều người như vậy?“.

Trong lòng của nữ chấp sự đã có mấy phần suy đoán, tiếng ồn ào ban nãy nhất định có liên quan tới đám chấp pháp đội này, chỉ là không biết có tên đệ tử nào xui xẻo chạy tới đây thôi.

Chúc Sơn Long không thèm trả lời, ánh mắt vẫn dán chặt lên người của Trần Phàm, sắc mặt đanh lại, lúc này hắn mới từ trong người lấy ra một đoạn dây thừng, nhìn qua có chút quỷ dị, dây thừng như được dát bằng ánh sáng, toàn thân tỏa ra lấp lánh kim quang, người khác có thể không biết nó, nhưng ba người chấp sự vừa nhìn đã nhận được ra ngay thứ này:

“Tỏa Kình Tác!“.

“Không phải chứ, Chúc sư huynh rốt cục muốn bắt ai mà phải dùng tới thứ này“.

Hai chấp sự mới đến đều sững sờ kinh hô, trong ánh mắt còn pha lẫn chút hoảng sợ, bọn họ không hiểu nổi tại sao một kẻ như Chúc Sơn Long lại phải dùng tới thứ đó, vốn dĩ nơi đây chỉ toàn là đệ tử ký danh, với thực lực của hắn mà còn phải dùng tới Tỏa Kình Tác hay sao, trường hợp này chỉ xảy ra khi gặp phải tên đệ tử nào đó quá cứng đầu lại khó chơi thôi a! Rốt cục là kẻ nào có thể khiến cho Chúc Sơn Long phải làm như vậy?

Tỏa Kình Tác, chỉ nghe tới ba chữ này thôi nếu là người ở trong tông môn lâu sẽ không khỏi rùng mình, đây là một loại pháp bảo do tông môn đặc chế, ban thưởng cho những đệ tử nào giữ chức vụ đội trưởng chấp pháp đội, bên trong mỗi đoạn dây đều có chứa ý niệm lực của người chế tạo ra nó, chỉ khi nào tình thế không đối phó nổi, gặp phải tên đệ tử nào bất trị thì người đội trưởng mới phải dùng tới thứ này, bởi đối phương một khi bị Tỏa Kình Tác quấn lấy thì toàn thân tuyệt đối sẽ không thể vận dụng được chút lực lượng nào, hoàn toàn là một cái bị thịt mặc cho người ta xử lý, đáng sợ hơn, nếu bị thứ này trói quá lâu, nhẹ thì kinh mạch sẽ bị thương tổn, nặng thì toàn thân kinh mạch đứt hết, về sau cũng chỉ có thể làm một kẻ tàn phế mà thôi.

“Có nhìn thấy tiểu tử đừng đối diện với Chúc Sơn Long không, không hắn thì còn ai vào đây?“.

Ngô Chấn lúc này mới lên tiếng nói với hai người đồng nghiệp.

“Hả?“.

Nam nữ chấp sự lúc này mới hướng ánh mắt nhìn sang, lúc này mới để ý tới Trần Phàm, vẻ mặt đã kinh ngạc lại càng thêm sửng sốt, nam chấp sự không dám tin hỏi lại:

“Là hắn thật sao?“.

Bởi vì Trần Phàm hiện tại đã thu liễm khí tức, trở lại với bộ dạng một tên đệ tử ký danh bình thường, hai người chấp sự kia mới đến không có chứng kiến trận kiến ban nãy, khó tin cũng là chuyện dễ hiểu mà thôi, như Ngô Chấn người mục kích sở thị giờ phút này còn có chút không dám tin nữa là.

“Ta hiểu cảm giác của các ngươi, nhưng tuyệt đối chớ có xem thường tiểu tử đó, hắn vừa rồi...”

Ngô Chấn lên tiếng khẳng định lại một lần nữa cho hai người, đồng thời kể lại vắn tắt tình huống ban nãy, ba người kẻ nói người nghe, ai nấy sắc mặt đều vô cùng phức tạp, nữ chấp sự không khỏi cảm thán nói:

“Tông môn ta từ khi nào xuất hiện một thiên tài như vậy, đáng tiếc lại không biết thu liễm bản thân, Chúc Sơn Long gã đội trưởng này xưa nay nổi tiếng ra tay tàn độc đó“.

“Đùng vậy, quả thực là đáng tiếc!“.

Hai chấp sự còn lại cũng đồng ý gật đầu.

Mà giờ phút này Chúc Sơn Long tay nắm Tỏa Kình Tác, ánh mắt đầy sát khí nhìn chằm chằm lấy Trần Phàm, hắn cũng rất là bất đắc dĩ mới phải tung ra chiêu này, những tưởng chỉ là một con chuột nhỏ tiện tay là có thể thu phục được, nào ngờ đối phương thực lực lại khủng bố tới mức đó, vượt xa sự tưởng tượng của hắn, chết tiệt cái tên Hoàng Viên Hạo kia, lại đá quả bóng này sang cho hắn, bóng đâu chả thấy chỉ thấy một quả cầu lửa nóng rừng rực, để hắn xíu chút nữa bị bỏng chết. Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng Chúc Sơn Long biết chắc gia hỏa Trần Phàm kia đã thuộc dạng nhân trung chi long, ngày sau nếu có thể phát triển tất thành nhân vật cực kỳ hiển hách, nếu vậy hôm nay mình đắc tội với hắn, về sau còn có đường sống nổi sao, đã làm thì phải làm cho chót, hôm nay coi như đã không còn đường lui nữa rồi, nhất định phải phế bỏ gia hỏa này từ khi vẫn còn trong trứng nước.

Thực ra Chúc Sơn Long vẫn còn có nhiều con bài chưa dùng tới, nhưng linh cảm mách bảo hắn những thứ đó sẽ không thể làm gì được tên Trần Phàm này, hiện tại chỉ có tung ra thủ đoạn mạnh nhất của mình mới mong áp đảo được gia hỏa đó mà thôi, huống hồ, một đệ tử nội môn tung ra nhiều thủ đoạn như thế còn không làm gì được một tên tân sinh đệ tử, vậy cái chức đội trưởng chấp pháp đội của hắn cũng khỏi cần làm nữa rồi.

“Lão đại cẩn thận, tuyệt đối đừng có để cho thứ đó quấn lấy!“.

Đỗ Mậu ánh mắt tinh tường, vừa nhìn cũng đã nhận ra được Tỏa Kình Tác, lập tức mở miệng hô lên cảnh báo cho Trần Phàm.

“Yên tâm, sợi dây thừng đó ta ngược lại cảm thấy có chút hứng thú“.

Trần Phàm vẫn rất thản nhiên nói, điều này khiến cho đám người xung quanh không khỏi nhìn hắn ngao ngán lắc đầu, không hiểu tên này rốt cục là miệng cọp gan sứa hay là sự cuồng ngạo đã vượt qua giới hạn rồi đây.

Thực ra Trần Phàm ngay khi nghe đến cái tên Tỏa Kình Tác là đã đoán ra thứ này dùng để làm gì rồi, quả thực đúng là khiến cho hắn bất giác cảm thấy một tia nguy hiểm, nhưng càng là thế hắn lại càng thêm hưng phấn, lập tức liền nảy ra một chủ ý tạo bạo trong đầu, để xem rốt cục là Tỏa Kình Tác lợi hại hay là Vũ Trụ Dung Lô của hắn lợi hại, thứ này có thể phong ấn mọi loại lực lượng vậy có thể phong ấn được Vũ Trụ Dung Lô hay không, thật đáng để mong chờ.

“Hừ! Không thể không thừa nhận ngươi đúng là rất cuồng ngạo, chưa có một tên đệ tử nào ta biết nhìn thấy Tỏa Kình Tác mà vẫn giữ được bộ dạng điềm tĩnh như ngươi“.

Chúc Sơn Long trầm giọng nói, sát cơ trong mắt lại càng thêm nồng đậm:

“Nhưng để xem lát nữa rơi vào tay ta ngươi còn có thể điềm tĩnh được mấy phần?“.

Nói xong thân hình của Chúc Sơn Long chợt động, hai tay đan vào nhau kết ấn, chỉ chớp mắt sau bàn tay phải cầm Tỏa Kình Tác của hắn đã vung lên ném về phía trước, sợi dây thừng như có linh tính lập tức uốn lượn trong không trung, tựa như một con linh xà thập phần quỷ dị, tốc độ nhanh tới khủng khiếp, đảo qua đảo lại rồi xoay vòng lao vút tới Trần Phàm.

“Tới hay lắm!“.

Trần Phàm thần sắc đã trở nên nghiêm túc, thứ này đúng là quá nhanh, e là tốc độ không có dưới hắn chút nào, chẳng dám chậm trễ, Trần Phàm thân hình như thiểm điện lập tức biến mất tại chỗ, nhanh chóng vận dụng bộ pháp quen thuộc Ám Vân Dạ Hành, cước bộ phiêu diêu.

Với tốc độ của Trần Phàm cộng thêm sự quỷ dị từ thân pháp của mình, hắn cùng với Tỏa Kình Tác lúc này tựa như hai đạo lưu quang đang tranh sáng với nhau, đám người xung quanh cứ thế khiếp sợ mà nhìn, hai mắt lồi ra cố gắng quan sát, tinh thần căng như dây đàn, đáng tiếc với nhãn lực của họ mà muốn nắm được quỹ tích hai đạo bóng dáng kia vốn dĩ là chuyện không thể nào, chỉ có thể miễn cưỡng trông thấy từng đạo tàn ảnh rất mờ xẹt qua xẹt lại trong không khí mà thôi.

Một vài người nhãn lực quá yếu, chỉ nhìn một lát đã đầu váng mắt hoa, không thể tiếp tục.

Thế nhưng đúng vào lúc này, khi mà Trần Phàm và Tỏa Kình Tác vẫn đang so đấu tốc độ với nhau chưa phân thắng bại, từ trên bầu trời có dị biến bất chợt nổi lên.

“Hi hi...không nghĩ tới sắp ra ngoài làm nhiệm vụ lại bắt gặp chuyện thú vị thế này!“.

Một đạo thanh âm trong trẻo cất lên, chỉ thấy trên trời cao lúc này có một thứ gì đó tựa như cánh diều đang lơ lửng, khoảng cách quá xa khiến cho chẳng ai ở dưới có thể nom được rõ, nhưng tiếng nói ban nãy phát ra lại hết sức rõ ràng, giống như là truyền vào trong tai mỗi người vậy, hiển nhiên người đến có thực lực rất cao.

Cánh diều trên không đang từ từ hạ xuống, trên mặt có vẽ những đường linh văn vô cùng kỳ ảo, đám người phía dưới hiện tại mới có thể trông rõ được thứ này, ba vị chấp sự là người đầu tiên kinh ngạc thốt lên:

“Đạp Không Toa!“.

Cũng giống như sủng vật phi hành, đây chính là pháp bảo có chức năng tương tự, chỉ khác là Đạp Không Toa cần phải có năng lượng là linh thạch để vận hành, đổi lại sẽ đạt tốc độ cao hơn sủng vật không ít, linh thạch đổ vào càng nhiều tốc độ đạt được càng cao, tuy nhiên còn phải phụ thuộc vào phẩm cấp của pháp bảo đó. Trong hàng ngũ các đệ tử nội môn cũng chỉ lác đác vài người mới sở hữu thứ này mà thôi, ba vị chấp sự không khỏi nhìn nhau cười khổ, hôm nay là cái ngày gì vậy ta, mấy nhân vật lớn thi nhau chạy tới một nơi nhỏ bé như Khảo Hạch Đường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.