Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 199: Chương 199: Anh Chỉ Là Con Cừu Non Lạc Đường




- Khục khục...

Sau nửa ngày, Quách Vân Tử mời bình phục tâm thần. Ông xem như bị Vương Hạo làm cho kinh hoàng. Học vấn cả đời của ông, không nghĩ lúc về nhà, lại thua một bài thơ khiêu dâm.

- Ông nội! Ông không sao chứ?

Đóa Đóa vội vàng bước đến đỡ Quách Vân Tử. Sau đó, cô trợn mắt nhìn Vương Hạo. Đây quả thật là một tên cặn bã không có văn hóa.

- Vừa rồi, anh nói là anh chèo thuyền du ngoạn trên sông với giai nhân, còn trốn trong sương mù làm chuyện đó.

Triệu Y Linh lạnh lùng nhìn Vương Hạo.

Đàn ông toàn trường trông thấy, thì rất kích động.

Rốt cuộc đại tiểu thư cũng thấy được bộ mặt thật của người đàn ông này. Dù hắn có tài văn chương hơn người thì thế nào, lại dám lừa gạt tình cảm của đại tiểu thư. Điều này ngang với mua một tấm vé đi Địa Ngục.

Trong ánh mắt của Vương Hạo tràn ngập vẻ phiền muộn, thở dài nói:

Từng qua biển lớn, không gì nước

Chưa đến Vu Sơn, chẳng biết mây

Lần lữa khóm hoa lười để ý

Nửa duyên tu đạo, nửa nàng đây

- Năm đó, anh chỉ là một con cừu non lạc đường, căn bản không biết mình cần gì, muốn gì. Nhưng sau khi gặp em, anh mới hiểu được: “ Chưa đến Vu Sơn, chẳng biết mây “.

- Em cho anh nói ba chữ thôi.

- Anh yêu em!

Triệu Y Linh bị Vương Hạo nhìn chằm chằm. Gương mặt xinh đẹp đỏ bừng. Ánh mắt thâm tình kia, chiếu thẳng trái tim cô, khiến tim cô rộn ràng. Trong nháy mắt, cô quên chuyện dạy bảo Vương Hạo.

Đàn ông ở đây đều trợn mắt hốc mồm. Đại tiểu thư bị gì thế. Nữ hoàng băng giá trước kia đâu rồi, tại sao lại biến thành thế này.

Chẵng lẽ cô ấy vẫn không hiểu. Tên cặn bà này đang lừa gạt tình cảm cô ấy.

Vương Hạo nhẹ nhàng vuốt mái tóc Triệu Y Linh nhìn côn si mê:

- Hoa sen mọc nước trong, tất nhiên không trang trí. Em đẹp lắm.

Trong nháy mắt, cổ của Triệu Linh Nhi cũng đỏ bừng. Cả người nóng bừng. Cô cảm thấy nếu mình vẫn đứng ở đây, thì cô nhất định sẽ bị lời ngon tiếng ngọt của người đàn ông này lừa gạt.

Triệu Y Linh nghĩ đến đây, bèn trợn mắt nhìn Vương Hạo, rồi nói một câu, trứng thối. Sau đó cô chạy đi, không biết đi chỗ nào.

Khóe miệng Vương Hạo nhếch lên, nhìn về phía bóng lưng Triệu Y Linh hét lên:

- Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu

- Dù em có đi đến chân trời góc bể, thì anh cũng tìm được em...

Triệu Y Linh nghe thế. Gương mặt xinh đẹp càng đỏ hơn. Cả người càng nóng, tốc độ chạy cũng nhanh hơn. Cô sợ nếu mình đứng lại, thì sẽ rơi vào tay Vương Hạo.

Mặc dù cô rất muốn Vương Hạo thành chồng cô. Nhưng ở thời đại toàn dân luyện võ này, có tài văn chương thì rất tốt. Nhưng cuộc sống cần sức mạnh để duy trì.

Nhất là người có xuất thân gia tộc Nguyên Soái như cô, thì tìm chồng có thể không có tài văn chương, nhưng nhất định phải có thiên phú võ đạo.

Cho nên trước khi Vương Hạo thể hiện ra thiên phú võ đạo, thì cô tuyệt đối không rơi vào bể tình quá nhanh.

Đám người Lăng Tiêu nhìn Vương Hạo, đều có xúc động cúng bái. Mẹ kiếp! Chưa đến mười phút, chỉ ngâm mấy câu thơ thiên cổ, mà đã gây choáng cô em.

Nếu không phải cô em chạy nhanh. Đoán chứng mấy phút nữa, cô em sẽ bị Vương Hạo đóng gói mang đi.

Chẳng qua tài văn chương rất quan trọng. Nhưng vẫn đánh không lại chiêu tán gái tất sát của Vương Hạo. Mặt dày này phải gọi là vô địch.

Rốt cuộc hắn làm sao mở miệng được câu: “ Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu.” Quân tử này chả liên quan gì đến Vương Hạo.

Chẳng lẽ trong lòng hắn không có chút tự trọng. Ai vừa rồi viết mấy câu thơ khiêu dâm. Điều này chính là việc quân tử nên làm hay sao.

Sau khi Triệu Y Linh đi, thì Vương Hạo nhìn Quách Vân Tử với ánh mắt ghét bỏ:

- Lão già, không làm được thì đừng đi ra, mất mặt lắm, hay lão về nhà làm ruộng đi.

- Nhóc! Bài thơ vừa nãy ai cũng nói có lý, mà văn học là phải tranh luận, nên không có chuyện người thắng kẻ thua.

Quách Vân Tử thản nhiên nói:

- Nếu như nhóc có bản lĩnh, thì chúng ta hãy so tài cầm kỳ thi họa.

- Ài! Lão vẫn không chịu từ bỏ à.

Vương Hạo đánh giá Quách Vân Tử. Nếu lão già này muốn bị hành hạ, thì hắn cũng không khách khí.

Lúc này, ánh mắt các thiếu nữ nhìn về phía Vương Hạo, đều hiện lên hình trái tim.

Không tính mấy bài thơ khiêu dâm kia, thì những câu thơ miêu tả người phụ nữ, đều là danh ngôn thiên cổ.

Nếu bài thơ này viết cho các cô, thì tên các cô chắc chắn sẽ lưu truyền muôn đời. Dù sau này, các cô có già đi, hay chết đi, thì dung nhan của các cô sẽ sống mãi trong lòng người đời, trở thành nữ thần được người đời ca tụng.

Chuyện này đối với một người phụ nữ thích chưng diện mà nói, quả thật có sức hấp dẫn.

Dù tương lai không có chuyện các cô, nhưng bây giờ cũng có vô số lợi ích.

Phải biết rằng: Liên Bang Diệu Thiên thịnh hàng phong tục xưa. Nếu như một câu hay một bài thơ lưu truyền thiên cổ được sáng tác cho các cô. Thì những nhân vật nổi tiếng và cường giả kia nhất định hâm mộ mà đến. Đẳng cấp của các cô sẽ tăng lên mấy cấp.

Đàng tiếc, mấy bài thơ này đều sáng tác cho Triệu Y Linh. Các cô có thể tưởng tượng mấy tháng sau. Ba chữ Triệu Y Linh này đại biểu cho người đẹp nhất của Liên Bang Diệu Thiên.

- Người đâu, bày sẵn bút mực.

Quách Vân Tử vung tay lên. khí chất thay đổi trong nháy mắt. Nhất là khí chất đại văn hào được phát huy vô cùng tinh tế.

Mấy người giúp việc nữ nghe vậy, bèn nhanh chóng mang lên hai chiếc bàn, bút mực giấy nhiên đều đầy đủ.

- Ha ha, ông muốn so thư pháp với thôi. Hôm nay, tôi sẽ chơi một chút...

Vương Hạo cười lớn một tiếng, bước đến trước bàn.

...

Triệu Y Linh trở lại phòng mình, uống một cốc nước lạnh. Lúc này, cô mới cảm thấy cơ thể mình khôi phục bình thường.

Cô gái áo đen bên cạnh nhịn không được hỏi:

- Tiểu thư, căn cứ bọn em điều tra được. Tên Nhạc Tiểu Hiên này, có danh hiệu Ngọc Diện Tiểu Phi Long, là một tên cặn bã. Hắn lừa gặt phụ nữ, không chỉ chiếm đoạt thể xá, mà còn lừa gạt tình cảm của họ. Tại sao chị vẫn muốn chọn hắn!

Triệu Y Linh cười khẽ:

- Đàn ông phong lưu thì đã làm sao. Trước khi cha chị quen mẹ chị thì cũng là một người đàn ông đa tình. Nhưng bây giờ, mẹ chị bảo ông ấy đi hướng đông, ông ấy dám đi hướng tây không. Chuyện đàn ông đa tình thì không cần để ý.

- Nhưng ông chủ chỉ tán tỉnh, còn Nhạc Tiểu Hiên lại lừa gạt tình cảm...

Cô gái áo đen nhịn không được giải thích.

Triệu Y Linh không trả lời, hỏi nhỏ:

- Em cảm thấy tài văn chương của Nhạc Tiểu Hiên như thế nào.

Cô gái áo đen gật đầu:

- Rất giỏi, thậm chí có thể nói, trong lớp trẻ của Liên Bang Diệu Thiên, không ai có tài văn chương mạnh hơn hắn, đoán chừng thế hệ trước cũng không được mấy người.

Triệu Y Linh lại hỏi:

- Vậy em nói, tài văn chương có thể bồi dưỡng hay tính đa tình có thể trị.

Cô gái áo đen giật mình:

- Tài văn chương là trời sinh. Nó không thể bồi dưỡng. Nhưng tính đa tình này, chỉ cần tiểu thư xin bà chủ chỉ bảo, thì nhất định sẽ trị được Nhạc Tiểu Hiên.

- Vậy nên, Nhạc Tiểu Hiên đã đạt được một nửa tiêu chuẩn kén chồng của chị. Sau đó, chị phải xem sức chiến đấu của anh ấy như thế nào.

Trong ánh mắt của Triệu Y Linh lóe lên vẻ mong chờ, lại hơi khẩn trương, đừng để hi vọng biến thành thất vọng là được.

- Tiểu thư! Nhạc Tiểu Hiên lại so tài với Quách lão.

Một cô gái áo đen vội vàng chạy vào.

- Lần này, bọn họ so thư pháp.

- So tài thư pháp!

Triệu Y Linh ngây người. Tại sao Nhạc Tiểu Hiên không chịu yên tĩnh. Hắn mới học được mấy năm, lại không biết lượng sức mình, muốn so tài thư pháp với Quách Vân Tử. Đây không phải là muốn ăn đòn thì muốn cái gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.