Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 796: Chương 796: Anh xem tôi là ăn mày sao?




Bốn Chí Tôn lớn lộ sắc mặt đen thui, không ngờ tên khốn Vương Hạo chửi chó mắng mèo nói bọn họ là chó, thật sự quá tức giận.

Nhưng thằng nhóc Vương Hạo không phải tài giỏi bình thường, bọn họ ngoại trừ dùng bản mặt tối đen thể hiện mình không vui, thật sự cũng không làm gì được tên khốn này.

Sở Thiên Phách làu bàu nói:

- Lão phu đã lĩnh ngộ được sáu đạo luân hồi, trở thành sáu đạo chủ tể trong truyền thuyết, không thể xem là Chí Tôn.

Bốn Chí Tôn lớn đều dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn qua, tự mình an ủi như vậy thật sự có tác dụng sao?

- Ầm ầm ầm...

Ngay lúc này, một âm thanh ầm ầm vang lên.

Tất cả mọi người ở đây ngẩng đầu nhìn thấy Băng Lộ khoác trên người chiến bào màu bạc, tay cầm trường cung màu trắng từ trên trời hạ xuống, và vững vàng dừng bên cạnh Vương Hạo.

Đồng thời, một nam tử toàn thân phát tán ra kiếm khí vô tận lơ lửng trên không trung, kiếm khí đó giống như nước sông cuồn cuộn không ngừng, khiến người ta nhìn thấy liền có cảm giác bị đâm trúng tim.

- Thiên Đạo!

Ánh mắt của ba Đại Kiếm Tôn ngấn lệ kêu lớn một tiếng, còn kích động hơn gặp được mẹ ruột.

Băng Lộ lạnh lùng nói:

- Thiên Đạo của vũ trụ Thiên Kiếm, anh cũng thật sự không sợ chết, không ngờ dám tự ý xông vào vũ trụ Bàn Cổ chúng tôi.

Thiên Đạo của vũ trụ Thiên Kiếm thản nhiên nói:

- Hai quân giao chiến không chém sứ giả, tôi thay mặt cho vũ trụ Thiên Kiếm đến đàm phán, vũ trụ Bàn Cổ các người không đến nổi làm ra chuyện không có phẩm đức vậy chứ?

Băng Lộ hơi nhíu mày nói:

- Anh muốn bàn thế nào?

Thiên Đạo của đối phương mở miệng nói:

- Sử dụng một nửa tài nguyên vũ trụ Thiên Kiếm của tôi để đổi lấy tính mạng của ba vị Kiếm Tôn.

Vương Hạo hừ lạnh nói:

- Một nửa tài nguyên thì muốn đuổi tôi, anh tưởng tôi là ăn mày sao?

Vừa dứt lời, toàn trường vang lên tiếng bàn tán.

- Vương Hạo đại nhân rất tài giỏi, không ngờ có thể nói chuyện như vậy với Thiên Đạo của vũ trụ khác.

- Tôi khinh, một nửa tài nguyên của vũ trụ, không ngờ là tiền ăn xin đối với Vương Hạo đại nhân, làm cho tôi cũng muốn đi ăn xin.

- Xưa nay tôi không nghĩ qua Vương Hạo đại nhân sẽ tài giỏi đến mức độ này, một vũ thần không ngờ mở miệng thì có thể quyết định tính mạng của Chí Tôn, còn là ba Chí Tôn.

- Hiện tại rốt cục Vương Hạo đại nhân rốt cục mạnh thế nào, vì sao những Chí Tôn này, Thiên Đạo cũng phải nể mặt anh ta chứ?

- Điều này không ai biết, tôi chỉ biết toàn vũ trụ đều xưng Vương Hạo đại nhân là vũ trụ đệ nhất kỳ tích.

- Đây tuyệt đối là đệ nhất kỳ tích, ai có thể đạt được thành tựu như vậy ở tuổi hai mươi?

- Năm nay tôi cũng hai mươi, nhưng ngay cả sao đại hải tôi cũng chưa chinh phục được, nhưng Vương Hạo lại chinh phục được cả vũ trụ...

- Không thể so sánh được, người so với người tức chết người đấy!

-...

Băng Lộ lôi kéo Vương Hạo, khẽ nói:

- Một nửa tài nguyên của một vũ trụ đã đủ nhiều rồi, chúng ta thấy tốt thì nhận thôi! Dù sao thực lực đối phương cũng không yếu, nếu thật sự đánh ở vũ trụ của chúng ta, cho dù là chúng ta thắng, sau cùng cũng là một không có bất kỳ vết thương nào bừa bãi.

Vương Hạo trừng mắt nhìn Băng Lộ một cái, thở hồng hộc nói:

- Hiện tại là bọn họ muốn lấy mạng của tôi, chẳng lẽ cô cho rằng mạng của tôi chỉ đáng giá bấy nhiêu tiền sao?

Ba Đại Kiếm Tôn vội vàng giải thích nói:

- Không, chúng tôi tuyệt đối không có suy nghĩ muốn giết tiểu huynh đệ Vương Hạo... Chúng tôi chỉ muốn tiến cử tiểu huynh đệ Vương Hạo cho Bắc Sử, từ đó nhận được một chút phần thưởng, thuận tiện khiến tiểu huynh đệ Vương Hạo nợ chúng tôi một ân tình tiến cử, từ đây về sau không còn làm khó vũ trụ Thiên Kiếm chúng tôi, thật sự không có suy nghĩ khác...

Bốn Chí Tôn lớn quay đầu nhìn Vương Hạo, bọn họ cũng cảm thấy giải thích của ba Đại Kiếm Tôn cũng có chỗ đáng khen, không tìm được lỗi gì.

Nhưng vì sau Vương Hạo lại nói ba người này muốn lấy mạng hắn chứ?

Đám người Lăng Tiêu trầm mặc cúi đầu. trong lòng mặc niệm ba phút cho vũ trụ Thiên Kiếm, chẳng lẽ bọn họ đều không biết Vương Hạo có một biệt danh khác gọi là tiểu hoàng tử điên đảo trắng đen sao?

Dám nói xằng bậy với Vương Hạo, cho dù là tỷ phú giàu nhất cũng sẽ bị rung rinh đến phá sản.

Băng Lộ lôi kéo Vương Hạo, khẽ nói:

- Thổi phồng cũng phải có chứng cứ, người ta muốn lấy mạng của anh lúc nào? Hình như đều là anh nói bậy phải không?

Vẻ mặt của Vương Hạo tức giận kêu lên:

- Làm sao không có chứng cứ, chỉ cần các anh suy nghĩ thật kỹ thì hiểu rõ ba gã này dụng tâm độc ác thế nào.

- Có sao?

Vẻ mặt của Băng Lộ hoang mang.

Vương Hạo lộ vẻ mặt tức giận nói:

- Có! Các người nghĩ xem, ném một thiên tài do vũ trụ huyền cấp nuôi dưỡng vào đại liên minh vũ trụ Hủy Diệt sẽ có kết quả thế nào?

Tất cả mọi người hơi thay đổi sắc mặt, lập tức hiểu rõ ý của Vương Hạo.

Cực Quang Minh Thần nhíu mày nói:

- Vũ trụ thiên cấp, vũ trụ địa cấp trong đại liên minh vũ trụ Hủy Diệt, nhiều như sao, thiên tài tuyệt thế được nuôi dưỡng ra tất nhiên cũng như cá dưới sông, nếu thả thiên tài được vũ trụ huyền cấp nuôi dưỡng vào trong đó, e rằng cũng chỉ là trình độ của người bình thường.

Vô Cực Tử Thần mở miệng nói:

- Lão nạp nghe nói đại liên minh vũ trụ Hủy Diệt không chỉ đòi hỏi thực lực là tôn, còn đòi hỏi mạnh được yếu thua, nếu người có thực lực yếu vào đó, e rằng không sống nổi mấy ngày.

Hỗn Độn Tử Thần đột nhiên kêu lên:

- Nếu bỏ qua thiên phú của yêu nghiệt Vương Hạo, vậy cậu ta vào đó chẳng phải chết chắc?

Vũ Diệu Ma Thần lạnh lùng nói:

- Như vậy đi rồi sẽ bị đày đọa đến chết, không đi sẽ đắc tội Bắc Sử mà chết, thật sự là mưu kế siêu cấp độc ác.

Sở Thiên Phách đắc ý cười nói:

- Đáng tiếc bọn họ tính toán chu đáo cũng không tính ra được Vương Hạo sẽ là thiên tài siêu cấp của thần tộc Thiên Thánh tôi!

Bốn Chí Tôn lớn lộ vẻ mặt kinh thường, phát hiện Sở Thiên Phách này càng già càng không biết xấu hổ, Vương Hạo rõ ràng biết thượng đế chi thủ, có chút liên quan gì đến thần tộc Thiên Thánh của bọn họ sao?

Ba Đại Kiếm Tôn vội vàng giải thích nói:

- Không phải như thế! Chúng tôi biết tiểu huynh đệ Vương Hạo biết thượng đế chi thủ, còn có lần trước từng nói qua với người chấp pháp Lăng Tiêu đại nhân của đại liên minh vũ trụ Hòa Bình, tiểu huynh đệ Vương Hạo thiên phú kinh người, cho nên chúng tôi mới liên hệ Bắc Sử đại nhân.

Bốn Chí Tôn lớn hơi sửng sốt, nếu ba Đại Kiếm Tôn vốn biết được thiên phú của Vương Hạo, vậy lý do này có chút miễn cưỡng rồi.

Vương Hạo lạnh lùng quát:

- Đều im miệng hết cho tôi, các người đang xảo biện cũng không thể thay đổi dụng tâm độc ác của mình, hiện tại đại liên minh vũ trụ Hòa Bình,

đại liên minh vũ trụ Hủy Diệt đều đến lôi kéo tôi, tôi cũng không thể đắc tội một trong hai nhà, mọi người đều biết các người có ý hại tôi, tôi nhất định phải tước đoạt các người đến khô héo.

Khóe miệng của bốn Chí Tôn lớn giật giật, ồn ào nửa ngày, thì ra từ lúc bắt đầu Vương Hạo đã không dự định tha cho ba Đại Kiếm Tôn, mà muốn tước đoạt triệt để ba Đại Kiếm Tôn.

Tuy nhiên cũng dễ hiểu, dù sao thánh thể vũ trụ của Vương Hạo cũng là động không đáy, nếu dựa vào hấp thụ linh khí để đột phá, vậy còn không biết đến năm nào mới có thể đột phá.

Mà tước đoạt thành tựu cả đời của Chí Tôn, hiển nhiên là một con đường tắt.

Thiên Đạo của vũ trụ Thiên Kiếm vẫn bình thản nói:

- Tôi đã lái vũ trụ Thiên Kiếm qua đây, nếu cậu không đồng ý cho tôi dẫn ba Đại Kiếm Tôn đi, vậy tôi lập tức khiến vũ trụ Thiên Kiếm và vũ trụ Bàn Cổ đụng nhau, cùng lắm mọi người chết xuâng với nhau.

- Cái gì?

Tất cả mọi người vô cùng kinh hãi, nếu hai vũ trụ đụng nhau, vậy bọn họ còn cơ hội sống sót sao?

Vương Hạo chửi thề một tiếng.

- ***! Dám uy hiếp lão tử trên địa bàn của lão tử, anh chưa tỉnh dậy sao! Lão tử cho anh biết, năm xưa có đám người Nhật đến Trung Quốc của tôi diễu võ giương oai, không chỉ uy hiếp chúng tôi, còn trêu cười chúng tôi là Đông Á bệnh phu, sau cùng chẳng phải bị tổ tiên đánh đến khóc ròng kêu cha gọi mẹ chạy về nhà, thậm chí N năm sau người Trung Quốc vẫn không hả giận, đưa ra khẩu hiệu thà rằng hy sinh một xử nam cuối cùng của Trung Quốc, cũng tuyệt đối không để lại cho Nhật Bản một xử N, những chỗ đại bác từng đi qua đều là con cháu của Trung Quốc tôi, hiện tại tôi mang theo chủ nghĩa nhân đạo của Trung Quốc cho anh một cơ hội đầu hàng, bằng không hậu quả tự chịu...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.