Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 409: Chương 409: Bán thảm.




Tinh cầu Lạc Tư.

Trong đại bản doanh dị tộc, giăng hoa kết đèn khắp nơi.

Gần như tất cả dị tộc đều mang vẻ mặt vui mừng, chỉ cần lát nữa là khế ước được kí kết, đây chính là chuyện mừng lớn trước nay chưa từng có.

Còn chuyện Nhân Tộc có tuân thủ theo hiệp ước hay không, cũng chỉ đành đánh cược một lần.

Mà ở hội trường kí kết ở tinh cầu Lạc Tư, có một số phóng viên lớn từ hai đại liên bang Nhân Tộc đến đây.

Tất cả bọn họ được mời đến đây, để đưa những tin tức này ra ngoài bằng tốc độ nhanh nhất, cho dân chúng khắp thiên hạ biết được, bọn họ có một kẻ bán nước, đó chính là Vương Hạo.

Ở bên trong những phóng viên kia, có cả chủ tịch truyền thông Trục Mộng, Phan Giai Di.

Lúc này, mặt mũi của Phai Giai Di tràn đầy tức giận, nàng không ngờ Vương Hạo dám làm chuyện như vậy, vì lợi ích mà bán đứng dân tộc mình.

Vì vậy, nàng quyết định tự mình ra trận, công bố khuôn mặt đáng ghê tởm của Vương Hạo ra thế giới, để cho tất cả mọi người biết hắn là loại người gì.

Tiểu Ái ở bên cạnh hỏi thăm nàng.

- Giai Di tỷ tỷ, chúng ta phải đưa tin Thiếu Soái đại nhân như vậy sao?

- Tất nhiên.

Mặt mũi Phan Giai Di tràn đầy nghiêm túc.

- Mặc dù Vương Hạo có ân với ta, nhưng đứng trước dân tộc thì phải trắng đen rõ ràng, ta tuyệt đối sẽ không cúi đầu trước cái ác.

- Tiểu Ái!

Lúc này, Tần Phong vui mừng chạy đến, ôm lấy Tiểu Ái, xoay vài vòng trong không trung.

- Tần đại ca.

Tiểu Ái cũng rất vui vẻ.

Sắc mặt Phan Giai Di lạnh tanh, dùng tay lôi Tiểu Ái lại, hầm hừ nói.

- Tần Phong, nếu Vương Hạo là kẻ bán nước, vậy ngươi chính là đồng phạm, ta không ngờ ngươi sẽ sa đọa thành như vậy.

Tần Phong cười xấu hổ, vội vàng giải thích.

- Chuyện này không phải giống như các nàng nghĩ đâu, Thiếu Soái đại nhân cũng bị ép thôi.

- Bị ép?

Phan Giai Di cười lạnh một tiếng.

- Ai có thể ép được hắn?

Tần Phong nhìn chung quanh một chút, thấp giọng nói.

- Thiếu Soái đại nhân làm như vậy cũng chỉ là kế tạm thời mà thôi, đợi Ám Tinh Linh Tộc bị đánh lui, Nhân Tộc sẽ đưa đại quân đến diệt dị tộc.

- Cái gì?

Phan Giai Di sững sờ.

Tần Phong lại nói.

- Cô nghĩ mà xem, nếu như không có người bên trên đồng ý, Thiếu Soái đại nhân có thể kí hiệp ước với dị tộc được sao?

Phan Giai Di kịp phản ứng lại, khuôn mặt cô đỏ lên, cảm giác chênh lệch quá lớn, hóa ra lâu nay cô đã đổ oan cho người tốt rồi.

Tần Phong dặn dò.

- Không được truyền chuyện này ra ngoài, nếu không sự tính toán của Thiếu Soái đại nhân sẽ thành công cốc, cô nên miêu tả ngài ấy thành một kẻ tội ác tày trời, như vậy Dị Tộc mới tin tưởng được.

- A...

Phan Giai Di há hốc mồm.

Nếu như không biết kế hoạch của Vương Hạo, chắc chắn cô sẽ đưa tin như vậy.

Nhưng bây giờ cô đã biết hết mọi chuyện, còn viết như cũ, lương tâm của cô sao có thể yên ổn được.

- Hazz!

Phan Giai Di thở dài, ấn tượng trong lòng đối với Vương Hạo đã thay đổi rất nhiều, mặc dù hắn hơi vô sỉ, nhưng cái nào nên làm, cái nào không đều hiểu rõ, ngay cả danh tiếng cũng bỏ qua được, đúng là anh hùng.

Nghĩ đến đây, khuôn mặt Phan Giai Di lại đỏ lên, trong đầu bắt đầu miên mang suy nghĩ.

Bây giờ khắp thiên hạ đều phỉ nhổ Vương Hạo, chỉ có nàng biết hắn là anh hùng, có nên đến làm quan hưởng lộc vua, ở chùa ăn lộc Phật, chạy đến an ủi tâm linh bị thương tổn của hắn không nhỉ?

Phan Giai Di lắc lắc đầu, ném tư tưởng tà ác kia sau đầu, nhưng một khi hạt giống đã gieo xuống, nảy mầm thành dạng gì thì không ai biết được.

......

Đại sảnh kí kết.

Trên bàn dài, người của Vương Hạo và Khải Long chia nhau ngồi hai bên.

Vương Hạo nói nhỏ.

- Qua sự cố gắng không ngừng của ta, cuối cùng cũng được Nhân Tộc đồng ý, cắt nhưởng 200 tinh cầu tứ cấp cho chúng ta.

Hắn vừa dứt lời, tất cả dị tộc đều sôi trào, kích động đến rớt nước mắt, sau đó ôm chầm lấy nhau.

- Vậy là tốt rồi, cuối cùng chúng ta cũng có nhà để về.

- Chúng ta đừng vui mừng quá sớm, bởi vì không biết Nhân Tộc có xé bỏ hiệp ước lúc nào không.

- Đúng vậy, đợi chúng ta nhận được 200 tinh cầu tứ cấp, chúng ta sẽ phát triển hệ thống phòng ngự.

- Chuyện này không cần nóng nảy, bây giờ Nhân Tộc đang bị Ám Tinh Linh Tộc quấn lấy, chắc vài chục năm này không ra tay với chúng ta được đâu.

- Đúng vậy, chỉ cần vài chục năm, chắc chắn chúng ta có thể thành lập hệ thống phòng ngự của mình.

- Dị tộc chúng ta cũng từng có văn minh, mặc dù sau đó bị diệt vong, nhưng khoa học kĩ thuật vẫn được bảo tồn đến bây giờ.

- Đúng vậy, chỉ cần tạo ra được những thứ đó, vậy thì hoàn toàn có khả năng bảo vệ mình.

- Nói mới nhớ, mấy chục năm tiếp theo, chúng ta không được buông lỏng chút nào sao?

- Nếu không muốn bị đánh về tinh hệ dị tộc, vậy thì không được sợ mệt mỏi, vén tay áo lên mà làm!

- ...

- Ngưu Ma Vương, ngươi đúng là anh hùng của Dị Tộc chúng ta.

Mắt Khải Long có nước mắt, loại cảm giác nửa đời phiêu dạt nay đã có nhà này, làm cho hắn nhịn không được phải chảy nước mắt.

Vương Hạo thở dài.

- Chỉ cần dị tộc có nhà để về, dù ta có mất tất cả cũng đáng.

Khải Long sững sờ, nhịn không được hỏi lại.

- Xảy ra chuyện gì?

Vừa dứt lời, hai người Tiễn Vạn Dương và Trần Diệu đứng sau lưng Vương Hạo lại trợn trắng mắt, vị này bị người ta thảm như vậy mà còn giúp lão đại kiếm tiền, dùng ngón chân cũng biết ông ta sắp bị lừa.

Chỉ là bọn họ không biết, lần này Vương Hạo lại muốn lừa cái gì.

Vương Hạo thở dài nói.

- Đám người Nhân Tộc cao tầng kia quá xảo trá, bọn họ lấy năm viên trái tim thiên sứ còn không đủ, vậy mà lấy luôn gần hết trang bị của Thiếu Soái Quân, ngay cả tích góp nhiều năm của tôi cũng bị lấy hết, vậy mà còn ngang nhiên nói, nếu ta đã hao tâm giúp dị tộc như vậy, chắc chắn đã lấy được nhiều chỗ tốt ở đây, nên bọn họ lấy những bảo bối đó đi, cũng không tính là quá mức.

- Vô liêm sỉ!

Khải Long tức giận đập bàn, hận không thể xé sống luôn những Nhân Tộc cao tầng đó.

Đồng thời, trong lòng hắn cũng cực kỳ kính nệ Ngưu Ma Vương, vì tương lai của dị tộc, không chỉ phải thay đổi ngoại hình, còn hi sinh tình yêu, lấy một cô gái loài người.

Bây giờ lại rơi vào kết cục táng gia bại sản, làm sao bọn họ không thấy kính nể cho được chứ? Sao có thể không cảm động?

Vương Hạo xua tay.

- Khải Long đại nhân đừng tức giận, bây giờ ta đã hoàn thành nhiệm vụ rồi, nên muốn ẩn cư sống một cuộc sống an bình, vì vậy, ta cũng không xem trọng nhưng vậy ngoài thân kia.

- Ngươi muốn ẩn cư?

Khải Long sốt ruột, bây giờ Dị Tộc đang rất cần nhân tài, sao hắn lại nỡ để cho người tài giỏi như vậy ẩn cư đây?

Nhưng nhắc đến những khổ cực mà Vương Hạo đã phải chịu, hắn không biết làm sao để giữ người lại.

Dù sao... những chuyện kia đúng là quá thảm, nếu người bình thường gặp phải tình huống đó, đã tự sát từ lâu.

Nhưng Ngưu Ma Vương không chỉ cắn răng gắng gượng, mà hắn còn nghịch tập một cách hoa lệ, tranh thủ cho dị tộc một mảnh đất yên bình để phát triển.

Hôm nay người ta đã mệt mỏi, khám phá hồng trần, hiểu rõ ảo diệu cuộc đời để ẩn cư, hắn còn có thể nói gì?

Khải Long ngẫm lại, sau đó giống như đã quyết tâm, hắn nghiêm túc nói.

- Ngưu Ma Vương, lão phu biết ngươi đã mệt mỏi, nhưng trước khi ngươi rời đi, có thể cùng lão phu đến một nơi không? Nếu như đã đến đó mà ngươi vẫn muốn đi, vậy thì lão phu tuyệt đối sẽ không giữ lại, hơn nữa còn hứa hẹn, nếu sau này ngươi gặp chuyện thì Dị Tộc sẽ toàn lực giúp đỡ ngươi.

Hai người Tiễn Vạn Dương, Trần Diệu cực kỳ kiếp sợ, chẳng lẽ Khải Long đã công nhận lão đại bọn họ, chuẩn bị cho ngài ấy tiếp xúc đến bí mật hạch tâm của dị tộc?

=================

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.